✿Nghiêm Sát thiên✿ ♡Chương 3♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm..." Nguyệt Quỳnh vốn đã ngủ không yên, y bị bàn tay nhu càng ngày càng mạnh trên bụng đánh thức. Đè bàn tay kia lại, y lên tiếng: "Làm sao vậy?" Mặc dù đang lơ mơ, trực giác vẫn mách bảo y rằng người này đang tức giận. Ngay sau đó, miệng của y bị ép lên, mở miệng để chiếc lưỡi mang theo tức giận của đối phương tiến vào, y giơ tay vòng lên cổ đối phương, ngón cái khẽ xoa lên vành tai hắn, chỉ chốc lại sau, đôi môi bị gặm cắn không còn đau nữa. Làm sủng quân của người này hai năm, bảy năm làm công tử, sáu năm làm thê tử đâu thể uổng công.

"Biết rõ nhĩ sức mang ý nghĩa gì, tại sao lúc ra phủ lại trả cho ta?" Vẫn canh cánh chuyện nọ, người này lại bắt đầu đòi nợ cũ.

Hả? Nguyệt Quỳnh suy nghĩ hồi lâu, lờ mờ nhớ ra, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ: "Ngươi đã quyết định phản, vậy nên ta càng phải nhanh chóng hồi kinh tìm nương của ta. Cuối cùng ta vẫn phải đi, đương nhiên phải trả lại cho ngươi. Nam tử nào có thể trở thành thê tử của nam tử?"

Biết rõ những lời này sẽ khiến Nghiêm Sát tức giận, nhưng Nguyệt Quỳnh vẫn tiếp tục nói: "Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo ở bên cạnh ta, ta không tiện vào kinh tìm nương của ta, ta vẫn định giấu giếm thân phận của mình. Khi đó ta muốn đến nơi gần biển, xem xem có thể tìm được Từ thúc thúc hay không, chẳng ngờ lại bị người ta tưởng là khuê nữ mặc nam trang, sau đó còn kéo đi tìm đại phu, còn bị báo cho biết là mình có thai. Trong bụng có tiểu yêu quái, ta chỉ có thể buông chuyện Từ thúc thúc xuống, sau đó thì ngươi tới, ta chẳng còn cơ hội nữa."

Tại sao lại thấy những lời này đầy vẻ tiếc nuối vậy? Nghiêm Sát thắp đèn, nếu không thu bớt lá gan của người này lại, biết đâu chừng sẽ có một ngày y khiến hắn loạn cả lên! Khoang thuyền đột nhiên sáng lên, Nguyệt Quỳnh nheo mắt lại, có bóng đen bao phủ y. Y kéo bàn tay đối phương đặt lên bụng mình, bàn tay lập tức nhẹ nhàng xoa bóp, còn chủ nhân bàn tay tiếp tục đòi nợ cũ, quyết tâm thể hiện địa vị đứng đầu của mình trong "nhà". "Nếu như ta không thấy bức họa của ngươi, không nhận ra ngươi, không nhìn vào chiếc hòm của ngươi, ngươi thật sự muốn giấu ta cả đời?!"

Nguyệt Quỳnh trầm mặc một hồi, nói: "Ngoại trừ những người đã biết ngay từ đầu, ta không định nói cho bất luận kẻ nào khác biết. Ta cũng gạt cả Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo." Bàn tay xoa trên bụng y căng cứng, y vỗ lên bàn tay ấy, vuốt lên nốt chai trên ngón tay thô ráp của hắn. "Khi đó ta nghĩ, nếu một ngày nào đó ngươi thực sự tạo phản, ta phải tìm cách giúp ngươi. Ngươi là phụ vương của Tiểu Yêu, ta không thể để Tiểu Yêu mất phụ vương. Nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc nói cho ngươi biết ta là Cổ U. Nghiêm Sát, ta không thích gương mặt vốn có của mình, ta thích làm Nguyệt Quỳnh. Hơn nữa, ngươi bảo ta phải nói với ngươi thế nào đây? Đột nhiên nói với ngươi "Nghiêm Sát, ta là Cổ U, ta chưa chết", nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười." Y thật sự đã cười.

"Nghiêm Sát, không phải ta sợ ngươi biết ta là ai sẽ lợi dụng ta, hoặc nhận được lợi ích từ ta, ta hiểu ngươi sẽ không đối xử với ta như thế. Ta chỉ không muốn nói cho người khác biết ta là Cổ U. Cổ U đã "chết", ta là Nguyệt Quỳnh. Vì thoát khỏi thân phận "Cổ U", rất nhiều người vốn không phải chết đã chết."

"Trước khi xuất cung, ta để lại thư cho nương và Mộc thúc thúc, "hắn" muốn đoạt được ta nên nhất định sẽ phản, sẽ ép ta rời ngôi hoàng đế. Ta không biết trong triều có ai là người của "hắn", nhưng ta biết một số người chắc chắn không để cho "hắn" phản, sẽ liều mạng với "hắn". Ta để lại thư chính vì sợ bọn họ liều mạng với "hắn", họ phải sống thật tốt mới được. Chỉ là, mặc dù ta đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, nhưng vẫn còn rất nhiều binh sĩ vì ta mà chết, ta thẹn với bọn họ."

"Cho nên Cổ U không thể còn sống, y còn sống thì những người bị "hắn" giết chết đều đã uổng công. Ta thà từ trước đến giờ chưa khi nào là Cổ U, chỉ là Nguyệt Quỳnh. Ta không biết mình có tài đức gì khiến bọn họ vì ta mà liều mạng với "hắn". Trong thư, ta kêu bọn họ thuần phục "hắn", ta cam tâm tình nguyện tặng ngôi vị hoàng đế cho "hắn", nhưng vẫn có người thà chết chứ không chịu thuần phục "hắn". Nghiêm Sát, ta không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ lại ta đều hận bản thân vô cùng, hận mình ích kỷ."

"Sau khi hồi kinh ta sẽ hạ chỉ tu kiến "Anh Liệt từ đường", thờ cúng các tướng sĩ bị Cổ Niên giết chết." Vốn định tạo uy thế gia trưởng, hiện tại Nghiêm Sát đã ném ý niệm này lên chín tầng mây. Dùng râu mép nhẹ nhàng cọ lên ánh mắt đau khổ của đối phương, hắn thô thanh nói: "Đừng quên đống thịt trong bụng ngươi!"

Nguyệt Quỳnh nhăn mặt: "Cái gì gọi là thịt trong bụng ta, là Tiểu Quái!" Sau đó y lại hỏi một cách không xác định: "Vạn nhất là một khuê nữ, vậy không thể gọi là Tiểu Quái."

"Là nhi tử." Nghiêm Sát khẳng định rất chắc chắn: "Ta muốn nhi tử."

"Ta thích khuê nữ." Nguyệt Quỳnh sờ sờ bụng, "Nếu là một khuê nữ thì tốt biết bao."

"Ta thích nhi tử!" Nghiêm Sát cũng vuốt vuốt bụng Nguyệt Quỳnh, "Nhất định là nhi tử."

Không muốn tranh chấp với hắn vì chuyện nhàm chán này, Nguyệt Quỳnh lại hít sâu mấy hơi, để cân bằng cảm giác buồn phiền, y đổi đề tài: "Lúc mang thai Tiểu Yêu, tay phải của ta vẫn chưa linh hoạt, mũ hình lão hổ của nó đều do An Bảo làm. Bây giờ tay phải của ta có chút sức, ta muốn may nhiều áo ngắn và mũ cho Tiểu Quái, may cả mấy chiếc áo nho nhỏ nữa. Tiểu Quái cầm tinh con gà, ta sẽ may cho nó mấy chiếc mũ gắn hình gà."

Nghiêm Sát nhíu mày: "Để An Bảo hoặc người khác làm đi, ngươi chuyên tâm nuôi Tiểu Quái cho ta. Lúc sinh Tiểu Yêu ngươi vẫn chưa tới hai mươi sáu, hiện tại ngươi đã ba mươi hai, tuy rằng qua mấy tháng nữa mới tròn ba mươi hai, nhưng tuyệt đối không thể coi thường."

Ngẫm lại cũng đúng, Nguyệt Quỳnh nói: "Được rồi, vậy thì ta chuyên tâm nuôi Tiểu Quái."

Vuốt lên gò bụng đã nhô ra của y, Nghiêm Sát lại nhíu mày. Khi đó bụng Nguyệt Quỳnh ngày càng lớn, hắn cũng ngày càng căng thẳng, nhưng may là đã bình an sinh ra Tiểu Yêu, nhưng hiện tại...

Ngón cái đặt lên mi tâm Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh híp mắt mỉm cười, nói: "Không sao cả. trước lạ sau quen, lúc sinh Tiểu Yêu không cần rạch bụng, sinh Tiểu Quái cũng không cần."

Nghiêm Sát kéo tay Nguyệt Quỳnh xuống, nắm lấy, "Trước tiên ta phải cảnh báo, nếu ngươi và Tiểu Quái chỉ có thể giữ lại một, ta..." Những lời phía sau bị người nọ dùng tay bưng lại.

Nguyệt Quỳnh vẫn mỉm cười, "Không sao. Bất kể là ta hay Tiểu Quái cũng sẽ bình an." Y biết Nghiêm Sát sẽ chọn ai, nhưng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Cởi xiêm y Nguyệt Quỳnh, tiếp tục vuốt lên bụng y, lục mâu Nghiêm Sát sâu thẳm. Đôi mắt to cực kỳ xinh đẹp ánh lên ý cười nhìn hắn, trong mắt là niềm yêu thích không thể chối cãi, hoặc phải nói là yêu. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần Nghiêm Sát tới Vụ Đảo đón y, Nguyệt Quỳnh mập mờ nói ra chữ "thích", y vẫn chưa bao giờ nói lại từ "thích" với Nghiêm Sát, càng chưa bao giờ nhắc đến từ "yêu". Mà người luôn miệng nói muốn y trở thành "thê tử" của hắn, chỉ muốn y sinh nhi tử, Nghiêm Sát chưa một lần nói "thích", càng chưa nói "yêu".

Không thốt được thành lời. Cho dù là nữ tử thì Nguyệt Quỳnh cũng rất khó thốt lên từ "thích" hoặc "yêu", huống hồ hắn còn là nam tử. Nhưng trong thâm tâm y rất rõ ràng, y thích Nghiêm Sát, cũng yêu Nghiêm Sát. Kỳ thực, nhịp tim hoảng hốt luôn đập "thình thịch" đã sớm nhắc nhở y, y thích Nghiêm Sát. Chẳng qua khi đó y sống chết không muốn thừa nhận nam tử cũng sẽ thích nam tử.

Bàn tay vuốt trên gò bụng đột nhiên thay đổi vị trí, bàn tay thô ráp chậm rãi lướt lên trên, theo động tác của hắn, y phục mở ra phân nửa liền trượt sang hai bên, để lộ ra thân thể tựa xinh đẹp tựa ngọc dương chi của Nguyệt Quỳnh. Ngón tay tới bên lồng ngực, nhẹ vuốt lên nhụy hoa hồng phấn, chỉ mới hơi lướt nhẹ, Nguyệt Quỳnh đã động tình. Hàm râu dán trên ngực Nguyệt Quỳnh, đầu lưỡi thay thế đầu ngón tay mà hôn, liếm mút trên nụ hoa hơi nhô lên. Không hề cho rằng hắn đang làm nhục mình, Nguyệt Quỳnh cúi đầu rên rỉ thành tiếng, bây giờ y hoàn toàn không cần lo lắng người này sẽ làm Tiểu Quái trong bụng y bị thương, Nghiêm Sát sẽ rất cẩn thận.

Tiết khố bị kéo ra hết, Nguyệt Quỳnh đỏ mặt mở hai chân, Nghiêm Sát nhuần nhuyễn quỳ gối xuống giữa đôi chân y, hàm râu cưng cứng tìm đến nơi đã ngóc đầu, hắn há miệng ngậm lấy. Khi nhi tử của hắn và Nguyệt Quỳnh đã cao bằng một chú chó, tư thế này từ lâu đã không còn là trở ngại giữa hai người. Nguyệt Quỳnh đã quen cách Nghiêm Sát đối xử với mình như vậy, sẽ không vì nhớ tới những việc không hay mà cảm thấy buồn nôn.

Nghiêm Sát không phải "hắn", tuy rằng râu mép kia sẽ cọ khiến y hơi đau, nhưng Nghiêm Sát sẽ không dùng sợi dây cuốn lấy tiểu cầu của y như "hắn", sẽ không muốn khiến y tàn phế. Nghiêm Sát sẽ không giống "hắn", hận không thể cắn đứt nam căn của y, càng không nếm nam tinh của chính mình phun trên người y như "hắn".

"Ưm... Nghiêm Sát..." Tiến vào đi. Ba chữ sau cùng, đánh chết Nguyệt Quỳnh cũng tuyệt không thể thốt thành lời. Thế nhưng, cho dù y không nói, Nghiêm Sát vẫn hiểu ý. Suy nghĩ cho cơ thể Nguyệt Quỳnh, ít làm một chút vẫn tốt hơn. Bởi vì mang thai nên Nguyệt Quỳnh không thể tiếp tục dùng ruột dê, hơn nữa nội huyệt của y đã sớm quen với thứ thiên phú dị bẩm của Nghiêm Sát.

Ngón tay chậm rãi tiến vào nơi ướt át, Nghiêm Sát khắc chế dục vọng bản thân. Mãi đến khi đối phương có thể tiếp nhận, hắn mới rút ngón tay ra, đỡ lấy dục vọng nóng bỏng của mình chậm rãi tiến nhập. Hắn không còn là nam nhân hung bạo, vừa chạm vào người này đã không cách nào khống chế của năm đó. Hôm nay, tính sự của hắn cùng Nguyệt Quỳnh đã trở nên hoàn mỹ tuyệt đối, không cần khắc chế trái lại còn dễ dàng hơn.

Trừu động rất chậm, không phải chỉ đơn phương hầu hạ Nguyệt Quỳnh, mặc dù đang trừu động vô cùng chậm rãi, nhưng Nghiêm Sát vẫn cảm nhận được khoái cảm không gì sánh kịp. Hắn không nói thích, lại không biết nói yêu. Hắn không phải Dương Tư Khải ưa đặt những lời tình ái lên cửa miệng. Nguyệt Quỳnh là "thê tử" hắn đã nhận định, hơn nữa điều này sẽ không bao giờ thay đổi, vậy là đủ rồi.

Giữa hắn và Nguyệt Quỳnh không cần dùng "thích" hay "yêu" để chứng minh bất luận điều gì. Nguyệt Quỳnh nguyện ý giúp hắn đoạt thiên hạ, đồng ý ném tôn nghiêm cùng hắn cử hành đại điển sắc phong quân hậu, chịu vì hắn mang thai Tiểu Quái... Mọi chuyện đã đủ để chứng minh Nguyệt Quỳnh thích hắn, yêu hắn, hà tất phải nói ra. Cho nên hắn chưa từng vì Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ nói ra mấy chữ đó mà tức giận.

Được đối xử ôn nhu như vậy, hai tay Nguyệt Quỳnh luồn vào mái tóc cứng của Nghiêm Sát. Bây giờ y đã có thể dùng hai tay ôm người này rồi, tuy rằng tay phải không thể nhấc vật nặng hơn ba quyển sách, nhưng y đã có thể nâng, có thể giơ. Đôi môi dày dặn ép sát, đầu lưỡi tìm kiếm trong miệng, dưới sự ôn nhu hiếm có của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng đạt tới cao trào. Tựa như trước kia, Nghiêm Sát cũng theo sau y. Trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, hắn luôn nhanh chóng đạt được cảm giác thư sướng.

Sau khi kết thúc, Nghiêm Sát tắm rửa cho Nguyệt Quỳnh như mọi lần. Hơi nước nóng ấm bốc lên trong dục dũng, người trong lòng Nghiêm Sát đã buồn ngủ, dù sao tiếp theo y cũng chẳng phải làm gì. Nơi đó quá bí hơi sẽ khiến Nguyệt Quỳnh khó chịu, Nghiêm Sát nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho y rồi bế y trở lại phòng ngủ. Nguyệt Quỳnh đã ngủ, làm một lần, hình như dạ dày không còn khó chịu như vậy, gương mặt say ngủ vậy mà khóe miệng y lại mỉm cười.

Trời đã tối, tính ngày, thuyền từ Vụ Đảo tới đón bọn họ sắp tới. Sau khi Nguyệt Quỳnh mang thai, Nghiêm Sát lập tức viết thư tới Vụ Đảo, nửa tháng sau hắn bắt đầu lục tục thu được thư thúc giục của bọn họ. Đám người chưa được trải nghiệm việc Tiểu Yêu ra đời không kịp chờ đợi, muốn được bù lại lần này. Cho nên sau khi qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất, Nghiêm Sát lập tức đưa Nguyệt Quỳnh lên đường. Tuy nhiên, đường đi lần này quá khó khăn, điều này khiến hắn bất ngờ.

Vẫn chưa buồn ngủ, Nghiêm Sát ngồi bên cạnh Nguyệt Quỳnh ngắm y ngủ. Đăng cơ năm thứ nhất, hắn thường xuyên bận rộn một thời gian. Phải thu thập cục diện rối rắm của Cổ Niên, phải cải cách chính trị, phải triệu kiến quan viên các nơi, phải học tập làm thế nào để làm một quân vương. Sau khi hắn đăng cơ, Nguyệt Quỳnh ngoại trừ luyện tập một chút kỹ năng cơ bản, y không còn biên vũ khúc, mà chuyên tâm phụ tá hắn.

Nếu Nguyệt Quỳnh chịu đặt tâm tư tại triều đình, vậy thì Cổ Niên chẳng là cái thá gì cả, Nghiêm Sát cũng chẳng là gì. Nhưng tâm tư Nguyệt Quỳnh không đặt ở triều đình, y chỉ thích khiêu vũ. Mãi cho đến mùa xuân thứ ba, khi hắn đã ngồi vững vàng trên vị trí kia, Nguyệt Quỳnh không còn bận tâm về triều chính nữa, y chỉ chuyên tâm khiêu vũ, biên vũ, dạy đám oa oa từ trên đảo quay về Trung Nguyên khiêu vũ. Gia quy chỉ cho phép khiêu vũ trước mặt hắn không câu nào là nói suông, nhưng lá gan bao trời của Nguyệt Quỳnh căn bản không sợ tờ khế ước đó.

Lệ Uy đế không phải người biết kiên nhẫn, khi hắn ngồi ngày càng ổn định trên ngôi vị hoàng đế, tính tình vốn khí phách, hắn ngày càng trở nên nghiêm nghị. Mọi người hiểu rõ hoàng thượng của mình là một vị minh quân, đồng thời cũng hết sức rõ ràng: Vị hoàng thượng ngang tàng xuất thân từ "gia nô", chưa từng đến lớp học của họ là một người không kiên nhẫn, tính tình nóng nảy. Sau khi Nghiêm Sát thẳng tay ném mấy vị quan viên làm ăn chậm chạp ra khỏi triều đình, hạ chỉ vĩnh viễn không thu nhận, bọn họ càng hiểu rõ điều này.

Vậy mà đám người hầu cận đi theo lại thường xuyên cảm khái: Không phải Hoàng thượng bọn họ không kiên nhẫn, mà hắn đã đem toàn bộ kiên nhẫn đặt lên một người, đương nhiên sẽ không kiên nhẫn những chuyện khác. Bọn họ nói rất đúng, Nghiêm Sát đặt toàn bộ sự kiên trì của mình lên Nguyệt Quỳnh, đâu còn kiên trì nhìn những quan viên dông dài lãng phí thời gian của hắn. Có thời gian ấy, hắn có thể chăm sóc Nguyệt Quỳnh nhiều hơn. Nghiêm Sát là người thô lỗ, không quan tâm người khác sẽ vì vậy mà khinh thường hắn, giang sơn của hắn là vì Nguyệt Quỳnh mà đoạt lấy, không chăm sóc quan tâm Nguyệt Quỳnh thì chăm sóc quan tâm ai!

Đây cũng là lý do tại sao Nghiêm Sát không thích nghe người khác nói hắn không xứng với Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh nên tìm một người tốt hơn, Nguyệt Quỳnh là vị hôn thê của ai đó, vân vân. Nếu Từ Ly Kiêu Khiên không phải huynh trưởng của Nguyệt Quỳnh, chỉ bằng vào việc hắn mỗi ngày đều la hét "Trước kia Quỳnh Quỳnh là vị hôn thê của ta" "Quỳnh Quỳnh thế này thế nọ", hắn đã sớm tung một chùy đập chết Từ Ly Kiêu Khiên. Bất quá, trước khi sự kiên trì của hắn cạn kiệt, Từ Ly Kiêu Khiên đã bị người khác lôi đi, cũng coi như thoát chết.

Hắn vĩnh viễn không quên được ngày Nguyệt Quỳnh sinh hài tử. Hắn không ngờ mới tám tháng mà Nguyệt Quỳnh đã sinh, bằng không đêm đó hắn tuyệt đối không chạy đi nghe một nữ nhân la hét chói ta. Nghe Cổ Phi Yến trong phòng liên tục thét lên thảm thiết, hắn liền hối hận đã để Nguyệt Quỳnh mang thai. Hắn muốn Nguyệt Quỳnh sinh nhi tử cho hắn, nhưng nếu như vậy lại đòi mạng Nguyệt Quỳnh, hắn thà khiến Nguyệt Quỳnh sẩy thai cũng không để y sinh.

Nghiêm Mặc hốt hoảng chạy tới nói cho hắn biết Nguyệt Quỳnh sắp sinh, trong chớp mắt đó, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở nặng nhọc. Nghĩ tới nữ nhân trong phòng rất lâu rồi vẫn chưa sinh xong, hắn không chịu được việc Nguyệt Quỳnh cũng phải chịu sự dằn vặt như vậy. Từ khi Nguyệt Quỳnh theo hắn, dường như hắn luôn khiến y chịu tội. Nếu không phải vì Khai Viễn biết y thuật, hắn sẽ không để bất luận người nào nhìn thân thể dương chi ngọc của Nguyệt Quỳnh. Hắn biết Nguyệt Quỳnh không muốn, không muốn trần trụi trước mặt người khác, cho dù đối phương là nam tử.

Chạy ào vào phòng, hắn thấy được đôi mắt Nguyệt Quỳnh lóe lên, vẻ bất an biến mất, nhưng hắn lại càng thêm lo lắng. Nếu như tiểu yêu quái trong bụng Nguyệt Quỳnh dám giày vò Nguyệt Quỳnh như cái thứ trong bụng công chúa, vậy thì mặc kệ đó có phải là nhi tử của hắn hay không, chờ sau khi nó ra ngoài, hắn nhất định sẽ tét mạnh vào mông nó vài cái. Đến lão tử nhà nó còn không nỡ khiến Nguyệt Quỳnh đau, chẳng lẽ tên nhóc con này lại dám!

Trước đó hắn đã đồng ý để Khai Viễn mổ bụng Nguyệt Quỳnh lấy nhi tử, nhưng khi thấy thanh đao trên tay Khai Viễn thì hắn lại hối hận. Không được! Tuyệt đối không được mổ bụng Nguyệt Quỳnh, như vậy sẽ khiến y đau chết mất! Nguyệt Quỳnh rất sợ, y liều mạng lắc đầu không cho Khai Viễn động đao lên người y. Ôm đầu Nguyệt Quỳnh vào lòng, không cho y nhìn máu tanh trên giường. Hắn sẽ không để y trải qua cảm giác đau đớn xé da xé thịt ấy, biết rõ như vậy sẽ khiến Khai Viễn khó xử, nhưng hắn vẫn hạ tử lệnh – không được đụng đến đao!

Có lẽ uy hiếp của hắn có tác dụng, Tiểu Yêu thuận lợi chui ra khỏi bụng Nguyệt Quỳnh. Mà bộ phận từng được châm cứu để nam tử có thể sinh hài tử cũng tróc ra theo Tiểu Yêu, điều này có nghĩa là Nguyệt Quỳnh không còn khả năng mang thai hài tử của hắn nữa. Nhưng như vậy cũng được, một nhi tử là đủ rồi. Cảm giác sợ hãi khiến tay chân lạnh ngắt này, hắn chịu một lần là đủ rồi.

Khai Viễn muốn hắn ôm hài tử, hắn không vươn tay. Không phải hắn không thích Tiểu Yêu, mà tại tay chân hắn vụng về, sẽ khiến Tiểu Yêu bị thương. Da Tiểu Yêu thoạt nhìn còn mỏng hơn Nguyệt Quỳnh, chờ khi nào nó lớn hơn một chút, không còn yếu ớt thế này, lúc đó hắn sẽ ôm nó. Đây là nhi tử của hắn và Nguyệt Quỳnh, cho dù nhóc con có cưỡi trên đầu hắn mà tiểu cũng được. Sau này, cho dù có người cho hắn "phượng đan", hắn cũng tuyệt đối không cho Nguyệt Quỳnh ăn, nhưng ai ngờ được!

Nghiêm Sát càng ngày càng cảm thấy: cho Tiểu Yêu lăn lộn cùng lão bất tử quốc sư và tên Từ Ly Kiêu Khiên kia đúng là sai lầm. Nếu như cẩn thận mời một nho sinh làm thái sư cho nó, nhất định Tiểu Yêu sẽ không thay đổi thành thế này. Lại dám gạt hắn cho y ăn "phượng đan"! Nghiêm Sát lại lâm vào mâu thuẫn giữa việc "Nguyệt Quỳnh khó chịu" cùng "quý tử ra đời".

"Hoàng thượng, thuyền Vụ Đảo đến rồi." Nghiêm Mặc ở bên ngoài nhỏ giọng nói, cắt đứt dòng suy tư của Nghiêm Sát.

"Mấy chiếc?"

"Năm chiếc."

"Bảo bọn họ nhanh chóng dẫn đường, nhanh đến Vụ Đảo một chút, quân hậu say thuyền."

"Dạ."

Biển tối không yên, người đang ngủ tựa hồ khó chịu, không chịu nổi cảm giác choáng váng khi tàu cứ bập bềnh, y có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ chốc lát, Nghiêm Mặc mang tới lời nhắn phía đối phương: Lập tức khởi hành đến Vụ Đảo, tranh thủ ba ngày là đến nơi.

Còn mất ba ngày... Nghiêm Sát xoa bụng Nguyệt Quỳnh, thổi tắt đèn. Hắn hi vọng Tiểu Quái cũng chỉ cần tám tháng là ra đời, như vậy Nguyệt Quỳnh có thể bớt khó chịu hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, vừa nghĩ đến việc lên đảo sẽ gặp phải Từ Ly Kiêu Khiên, hắn bất giác nhíu mày. Tuy rằng hiện tại người nọ sẽ không nói những lời nhàm chán đó nữa, nhưng hắn vẫn rất ghét người nọ gọi Nguyệt Quỳnh là "Quỳnh Quỳnh", ngay cả hắn là phu quân còn chưa bao giờ gọi y như vậy!

Nghiêm Sát không phủ nhận là mình ghen. Hắn không muốn thấy Nguyệt Quỳnh múa cho người khác xem, cho dù người khác đó là thủ hạ của y; không thể để cho Nguyệt Quỳnh quá gắn bó với người khác, cho dù đối phương là huynh đệ của y; không muốn thấy Nguyệt Quỳnh để cho người khác nhìn thấy thân thể y, cho dù đối phương là thị tùng của y.

Huynh đệ thì thế nào? Chủ tớ thì thế nào? Huynh đệ có thể thân thiết ôm ấp, lại còn lôi kéo tay chân?! Người đầu tiên nói hắn không xứng với Nguyệt Quỳnh là Diệp Lương, đời này hắn nhớ rõ. Cho nên, việc đầu tiên sau khi Nghiêm Sát đăng cơ là ném Diệp Lương tới cạnh Dương Tư Khải, để Dương Tư Khải trông nom Diệp Lương, để Diệp Lương rời xa kinh thành, không để cho Diệp Lương có cơ hội gây chia rẽ trước mặt Nguyệt Quỳnh. Dương Tư Khải thích Diệp Lương, hắn sẽ không có tử tự, để hắn tiếp tục làm An vương là được, không sợ hắn làm ra chuyện gì xằng bậy. Cam Lâm phủ cách kinh thành rất xa, một năm Diệp Lương chỉ có thể trở về kinh thành tối đa hai lần. Nếu không phải Nguyệt Quỳnh muốn gặp Diệp Lương, hắn sẽ thẳng thắn hạ chỉ cấm Diệp Lương cả đời không được hồi kinh.

Nhưng đối với Từ Ly Kiêu Khiên suốt ngày gọi "Quỳnh Quỳnh Quỳnh Quỳnh" thì hắn hết cách. Giết không được, nhốt không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net