Ngoại truyện : Tiếng chuông vang ngân. [Tanzen]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warn : • Câu chuyện này ko ảnh hưởng đến bản truyện gốc mình đang viết.
•Đây là một mẩu chuyện rời rạc do ngẫu hứng mà viết.
• SE
______________________

Tiếng chuông ngân vang, trong trẻo và cao vút.

Từng tiếng king cong gõ nhẹ lên khoảng trời không vắng bóng gợn mây.

Mây trôi lững lờ, nhưng vẫn trôi. Nhưng khoảng mây mỏng manh ấy không đủ che khuất nổi vầng dương rực rỡ, âm ỉ trên bờ vai anh.

Vậy mà lạnh ngắt.

Đôi ngươi dị sắc đỏ năm nào, hướng về khoảng xa xăm, nhớ lại lời hẹn ước nhỏ nhoi mà ngày ấy anh đã từng. Giờ chỉ còn đọng lại sầu bi vụn vỡ.

...

Dưới bóng cây cổ thụ trước sân nhà.
Thu sang, hè thay áo mới.

Đứng trước hai ta là cả một khoảng không gian dài vô tận đến cuối chân trời.
Hoàng hôn nhuốm lên những tờ mây một sắc tím hồng. Không nhạt nhoà như nắng chiều thu, không gay gắt như áng mùa hạ, một màu sắc mà anh cũng không biết phải diễn tả thế nào, dù nhớ rất kỹ.

Chúng khẽ rơi vào cành hạ dần vàng úa, sắc màu ấy vô tình chạm lên mái tóc anh, chảy lên bờ vai gầy hai ta, một hương sắc mịt mờ chẳng rõ.

- Tanjirou, sau này tớ có thể đi với cậu đến tận cuối chân trời, được không ?
Em hỏi.

- Tớ hứa, sẽ được thôi!
Anh đáp.

Lặng lẽ, nhẹ nhàng. Từng mảnh lá rơi xuống, dù úa vàng, dù xanh ngắt. Anh chẳng biết nữa, chỉ thấy hai bàn tay ta nắm chặt.

Anh nguyện dâng hiến tấm thân này,che chắn, bảo vệ em.
Dù cho mai kia sẽ chẳng còn lại gì. Dù cho sầu bi giam cầm anh trong chiếc lồng chẳng có lối thoát, ngột ngạt, tanh tưởi như bị bể máu nhấn chìm. Anh vẫn nguyện dâng hiến cho em.

Dẫu biết sẽ chẳng còn mai đây.

Tất cả để cho em một buổi nắng, ngập tới tận chân trời, ánh sáng len lỏi qua khắp không gian em bước đến, trao cho em hạnh phúc, một món quà anh muốn gửi gắm em từ lâu.

Vậy mà vẫn không đủ ?
...

Khẽ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của người con gái em yêu, cùng nhau bước vào lễ đường, con ngươi ấy nhìn cô gái với gương mặt thanh tú, toát lên vẻ kiều diễm cầu kỳ.
Gương mặt em hạnh phúc, mãn nguyện đến lạ lùng, dù cho người đi cùng em lúc đó chẳng phải là anh, và như một lẽ thường tình, mãi là như vậy.

Dù không ai thấy, nhưng anh cảm tưởng như sự im lặng đang gào thét dữ dội, và chỉ mình anh, riêng anh thôi.

Những tiếng vỗ tay ào ạt như sóng dập dờn, vỗ tay chúc phúc cho đôi nam nữ ấy, cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn.

Đau khổ, bi ai, sầu thiết. Chúng gặm nhấm, dẫm đạp, dày vò thứ tình yêu ngu muội, mù quáng nhưng quá đỗi chân thành của anh.

Anh như chú chim nhỏ bị đứa nhóc ngô nghê nào bắn gãy cánh. Chới với, quẫy đạp trên vũng máu tanh tưởi mà cậu bé đó vô tình.

Đau khổ cầu mong một chút gì đó, từ em.

Còn em, đứa nhóc ngây ngô, khờ dại. Chẳng bận tâm, nảy lên trong lòng một chút gì đó mang tên "thương xót", dù chỉ là giả dối. Một đứa nhóc vô tình.

Một thứ tình cảm hoá ra chỉ là phù phiếm, một chất kịch độc đánh lừa con tim yếu đuối, dại dột của anh. Sẵn lòng tin vào tình yêu đính thực, thứ mà nhiều kẻ cho rằng chẳng tồn tại.
Thứ tình cảm bi ai, phù phiếm.

Anh vẫn giữ lời hứa ấy, chỉ mong chờ hồi đáp, chỉ mong ngóng hồi âm. Chỉ chờ đến ngày em sẵn sàng đưa tay cho anh nắm lấy...

Giờ có đợi đến cả ngàn năm nữa,em cũng không cần đến bờ vai anh nữa.

Anh đã cố gắng, kìm kẹp, không cho những giọt lệ rơi trên khuôn mặt đã hơi xuống sắc.

Đọng lại đâu đó một vết thương âm ỉ đang ri rỉ máu, những giọt máu chẳng phải do vết dao lạnh lùng nào cào cứa.

Liệu tâm can em có day dứt?

Hay...

Liệu em vẫn còn nhớ lại lời hứa năm nào dưới bóng cây cổ thụ ?

Và bỗng dưng, Zenitsu quay đầu lại.
Nhìn vào dòng người đông đúc, hối hả đang mỉm cười cho hạnh phúc màu nhiệm đó của em. Nhưng phản chiếu trong ánh mắt ấy chỉ có gương mặt có đôi chút bất ngờ của Tanjirou.

Và em khẽ mỉm cười.
Em cười, nụ cười đẹp hơn bất kỳ tà dương nào trên dòng nước xanh ngắt trên cao phản chiếu. Nhưng lại như đang thiêu đốt anh, bức bối, khó chịu.

Em muốn sẻ chia niềm hạnh phúc cho người bạn thân nhất của em.
Một dấu hiệu cho thấy lời hứa năm nào đã nhoà đi trong ký ức của kẻ vô tình.

Một sự thật mà đến nỗi chính anh phải bàng hoàng. Cảm giác trời đất chao đảo trên đôi chân dần cảm giác trọng lực đang mất đi.

Nhưng anh chẳng khuỵu xuống, và anh không muốn bản thân ngã xuống lúc này.
Và rồi em quay đầu, và mãi mãi.
Để mặc cho đôi mắt bàng hoàng ấy đã hơi nhoè đi. Nhìn bóng lưng em quay đầu, bước tiếp và mãi xa vời.


Dưới bóng cây cổ thụ năm ấy, anh đứng đó.

Áng chiều dần buông xuống, hoà nhịp cùng với đêm đen, mang theo hương sắc ngạt ngào.

Nỗi đau khổ dường như đang chuốc say con tim vụn vỡ.
Nghẹn ngào, day dứt. Trào lên từ cổ họng, đắng ngắt đến nôn khan.

Một bài ca mùa hạ khẽ vang lên trong tâm trí, một giai điệu du dương mà anh đã từng nghe, giờ chỉ còn lại ký ức, chỉ đọng lại nỗi đau dai dẳng muốn quên đi.

Anh muốn quên đi, quên hết đi.

Nhưng lại cay đắng nhủ thầm.

"Tôi đã yêu em đến vậy..."

Ngọt ngào, bi luyến. Xa cũng day dứt.
Một cảm xúc khó diễn tả.

Chiều hạ năm đó vẫn đẹp như những năm hạ trước đây.
Chỉ là em đã đi rồi, để mặc cho những cơn gió nóng hổi thổi lên bờ vai năm nào một nỗi xót xa, bi luyến tới cùng cực.

Chẳng biết nữa.
Em cười, nhẹ nhàng đến vậy, dịu dàng đến thế. Vậy mà cào rách cả tim gan. Ký ức cứ vụt qua, những mảnh dao sắc bén lạnh tanh cứ cứa vào lòng anh, một nỗi đau tê dại không phút nào ngưng.

Nhưng giọt máu tanh nồng túa ra từ những vết thương rồ dại, để lại một bản hoà tấu không phút nào ngưng, ngân lên thấy rõ, đau khổ thống thiết, luyến tiếc lạ kỳ, nhưng vẫn đươm lại chút nỗi nhung nhớ, của một thời ta vẫn còn nắm tay nhau.

Gương mặt anh tanh nồng mùi máu.
Những giọt máu rơi xuống.Không màu, không mùi nhưng lại có vị mặn chát.

Những giọt máu rơi ra từ khoé mắt anh, nóng hổi, lăn dài trên gò má nhạt.

* Tách*

Liệu em có hay ?

Chiều tắt nắng. Nhưng những áng mây trời vẫn còn nhuốm chút sắc tàn của hương chiều đọng lại. Màu sắc dịu nhẹ, xanh đỏ tím đen. Thứ dị sắc rơi xuống, nhạt đi, và tan biến trên khoảng không rực rỡ nhất.
Cành hạ còn vương vấn hơi ấm tàn. Tà dương chuyển mình, lay động và rồi biến mất.

Vương lại đâu đó, một mùi hương chẳng rõ. Có ai biết, anh vừa ngắm hoàng hôn đẹp nhất lần cuối ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net