tao tac 51-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hội quân công phá, Nguyên Nhượng tướng quân cũng bất lực. Dưới Hạ Hầu tướng quân đa phần là quân Thanh Châu. Khi chiến bại, quân Thanh Châu theo đó cũng cướp bóc, tạo phản theo. Mạt tướng bị lạc từ khi đó, cũng không biết làm thế nào tới được bờ tây Dục Thủy, còn giao chiến mấy trận với phiến quân…”

<br />

<br />

  Sắc mặt của Điển Vi đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

<br />

<br />

  “Quân Thanh Châu phản loạn?” Hắn vội hỏi: “Tình hình chủ công ra sao?”

<br />

<br />

  “Cái này… Mạt tướng cũng không rõ lắm.” Hạ Hầu Lan nói tiếp: “Đợi sau đó mạt tướng phản ứng lại, khi muốn trả đòn đội quân bờ phía đông thì phiến quân đã phong tỏa bờ sông Dục Thủy. Trương Bá Loan đích thân dẫn đại quân giẫm nát bờ đông Dục Thủy và phòng thủ nghiêm ngặt hơn.

<br />

<br />

  Mạt tướng mấy lần muốn xông ra nhưng phiến quân đông quá…

<br />

<br />

  Giờ Tý đêm hôm qua, lần cuối cùng mạt tướng vượt sông, bị quân của Trương Bá Loan phát hiện, truy sát suốt chặng đường. Mạt tướng cũng hoảng loạn không kịp chọn đường, thêm vào đó trời tối cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh liền chạy tới đây. Vốn là, mạt tướng còn đang nghĩ xem phản đòn ra sao, không ngờ nhìn thấy tiểu công tử, cho rằng là trinh thám của phiến quân nên… Điển Hiệu Úy, mạt tướng thực sự không có ý làm tiểu công tử bị thương.”

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan nói giọng van nài.

<br />

<br />

  Hắn chạy trốn khỏi Bạch Mã Nghĩa, không ở Hà Bắc tiếp được nữa mới đến nhờ cậy Tào Tháo.

<br />

<br />

  Đâu ngờ, hắn bại trận trong cuộc chiến ở Uyển thành, lại còn đánh Tào Bằng bị thương. Hạ Hầu Lan đến giờ cũng không rõ thân phận của Tào Bằng, nhưng thấy Điển Vi quý trọng như thế nên cho rằng thân phận hắn ta rất đặc biệt. Thêm vào đó Tào Bằng cũng họ Tào, Hạ Hầu Lan nghĩ hắn ta là người nhà Tào Tháo.

<br />

<br />

  Nếu đúng là thế, hắn sẽ có những ngày khốn khổ trong doanh trại Tào Tháo rồi….

<br />

<br />

  Điển Vi xua tay: “Lúc này không trách ngươi được… Văn Trường, ngươi cũng đừng giận nữa. Tính mạng A Phúc không sao, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi. Dự đoán qua hôm nay là sẽ tỉnh lại. Sau này mọi người đều nỗ lực cống hiến ở doanh trại chủ công, ngươi cũng đừng so đo tính toán nữa.”

<br />

<br />

  Ngụy Diên dù không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

<br />

<br />

  Việc này cũng chỉ là chuyện hiểu lầm, đúng là không trách được Hạ Hầu Lan.

<br />

<br />

  Điển Vi là người có thân phận cao nhất trong ba người, lúc này rõ ràng đã trở thành chủ đạo.

<br />

<br />

  “Nấu cái gì ăn đã, sau khi A Phúc tỉnh, cũng cần phải bồi bổ chút.”

<br />

<br />

  Điển Vi ra lệnh, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan lập tức bắt tay vào việc.

<br />

<br />

  Đồ đạc nấu nướng đã có sẵn, thức ăn Ngụy Diên vừa săn bắt về, cũng không phiền phức gì. Hạ Hầu Lan rõ ràng là muốn quan hệ tốt với Ngụy Diên, chủ động đảm nhận nhiệm vụ nấu nướng. Xem ra, hắn cũng có kinh nghiệm, xử lý sạch sẽ con rắn, dùng một thanh gỗ xuyên vào miệng rắn, gác lên nướng trên lửa. Sau đó nhấc hai con thỏ lên, rửa sạch lông và nội tạng bên giếng nước.

<br />

<br />

  Tâm sự chồng chất trong lòng, Điển Vi đứng bên cạnh trầm tư không nói.

<br />

<br />

  Trong phòng, mùi thịt nướng bốc mùi thơm ngào ngạt, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan nấu nướng thức ăn, ba người ngồi cạnh ngọn lửa bập bùng, không ai nói câu gì.

<br />

<br />

  “Hạ hầu!”

<br />

<br />

  “Có mạt tướng…”

<br />

<br />

  “Tình hình quân Thanh Châu phản loạn có nghiêm trọng không?”

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan khẽ đáp: “Theo tình hình hiện nay, quả thực là khá nghiêm trọng.”

<br />

<br />

  “Nói vậy… chủ công chẳng phải gặp nguy hiểm sao?”

<br />

<br />

  Điển Vi nói xong, Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên đều biến sắc.

<br />

<br />

  Đúng thế, nếu quân Thanh Châu phản loạn, vậy thì Tào Tháo bỏ chạy từ bờ phía tây chắc còn đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, nhỡ may… Ba người không dám nghĩ tiếp, chỉ chăm chú nhìn nhau.

<br />

<br />

  “Các ngươi đúng là chỉ lo cái không đâu!”

<br />

<br />

  Một giọng nói yếu ớt bất ngờ lên tiếng.

<br />

<br />

  Ngụy Diên quay đầu nhìn lại, hét lên vui sướng: “A Phúc!”

<br />

<br />

  Chỉ thấy Tào Bằng ban nãy còn hôn mê bất tỉnh, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

<br />

<br />

  Đang gắng gượng chống người muốn ngồi dậy… Điển Vi vội vàng chạy lại, nắm chặt lấy cánh tay hắn, “cậu bé, sao ngươi lại tỉnh dậy?”

<br />

<br />

  Đồng thời, trong lòng Điển Vi cũng thầm kinh ngạc.

<br />

<br />

  Theo cách nhìn của Điển Vi, ít nhất phải sau khi trời tối Tào Bằng mới có thể hồi phục.

<br />

<br />

  Không ngờ, chỉ nửa ngày hắn đã tỉnh lại… Trước đây, Điển Vi đã cảm thấy khí huyết của Tào Bằng rất thịnh. Cơ thể hắn mặc dù hơi yếu nhưng khí huyết rất mạnh. Khí huyết mạnh thì nội phủ mạnh; Nội phủ mạnh thì thận nguyên đầy đủ, sẽ không còn nỗi lo về tính mạng nữa.

<br />

<br />

  Cậu bé này, rốt cuộc đã luyện được công phu gì?

<br />

<br />

  Xương cốt Tào Bằng như bị gãy rã rời, sau lưng còn đau khủng khiếp, nóng bừng bừng như bị nung đốt.

<br />

<br />

  Hắn chậm chạp ngồi dậy, nói với Điển Vi: “Hắc đại, huynh đừng lo. Quân Thanh Châu dù loạn nhưng sẽ không uy hiếp tính mạng Tào Công.”

<br />

<br />

  “Hả?”

<br />

<br />

  “Hạ Hầu Nguyên Nhượng là tên đại ngốc, đánh nhau còn được chứ nếu nói thống lĩnh quân đội thì hắn còn kém xa. Trong doanh trại Tào Công, nếu nói quản lý quân đội nghiêm khắc thì chỉ có bốn người có thể được xem là lợi hại… Số còn lại, hoặc giỏi phòng thủ, hoặc giỏi tấn công, chỉ được một mặt lại không phải là cái tài của đại tướng.”

<br />

<br />

  Mặt Tào Bằng vẫn có vẻ thảm bại nhưng giọng nói lại rất chắc chắn.

<br />

<br />

  Điển Vi biết, bệnh tình của cậu bé này không còn nguy hiểm nữa. Chỉ cần nghỉ dưỡng một lát là sẽ hồi phục.

<br />

<br />

  Nghe thấy câu nói này của Tào Bằng, hắn cũng rất tò mò.

<br />

<br />

  “Cậu bé, ngươi nói trong doanh trại chủ công có bốn người được coi là đại tướng, xin hỏi bốn người đó là ai?”

<br />

<br />

  “Anh rể từng dạy ta: Là tướng thì phải có trí, tín, nhân, dũng, nghiêm. Nghe thì có vẻ rất dễ đạt được, nhưng thực tế… trong doanh trại Tào Công, Nghị lang Tào Nhân có thể là đại tướng; Thái thú Dĩnh Xuyên, Điển quân hiệu úy Hạ Hầu Uyên có thể làm đại tướng; Bì tướng quân Từ Hoảng, tính tình đơn giản, thận trọng, thường đi trinh thám xa, có thể làm đại tướng. Ba người này đều độc trấn một phương. Ngoài ra, còn có Bình Lỗ hiệu úy, trị quân nghiêm khắc, khiến cho tướng sĩ đều sẵn sàng hi sinh vì chủ công, quân kỷ nghiêm ngặt, biết rõ nặng nhẹ… cũng có thể làm đại tướng.”

<br />

<br />

  Tào Bằng vừa cười vừa nói: “Ta nhớ lần này Bình Lỗ hiệu úy hình như cũng theo quân tới.”

<br />

<br />

  Điển Vi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhìn Tào Bằng hỏi: “A Phúc, anh rể ngươi là người thế nào?”

<br />

<br />

  Tào Bằng buồn bã không đáp lại.

<br />

<br />

  Ngụy Diên ghé sát tai Điển Vi nói thầm mấy câu, Điển Vi đột nhiên phẫn nộ.

<br />

<br />

  “Hoàng Xạ ghen ghét đố kỵ người tài, thật không xứng… A Phúc, ngươi đừng lo, người tốt sẽ được ông trời giúp đỡ mà, anh rể ngươi nhất định sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”

<br />

<br />

Nào ngờ Tào Bằng cười nhạt: “Hắc đại, huynh đừng lo cho ta, cứ suy nghĩ xem làm cách nào thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đi.”

<br />

Chương 54: Đồng hành

Hoàn cảnh khó khăn?

<br />

<br />

  Điển Vi ngây người!

<br />

<br />

  Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan đều đã đoán ra sự tình, bất chợt biến sắc mặt.

<br />

<br />

  Khụ khụ khụ…

<br />

<br />

  Cơn ho dữ dội của Tào Bằng, trên gương mặt trắng bệch đó có vệt đỏ bừng bừng như bị bệnh. Ngồi nói chuyện một lát khiến hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vậy nên hắn bèn đổi tư thế, đầu gối lên cột, lưng treo trên không.

<br />

<br />

  “Hắc đại, những điều các ngươi nói ban nãy, ta đều nghe rồi. Hạ Hầu cũng nói, hắn đã chém giết một đêm ở bờ phía tây, mấy lần định xông tới phòng tuyến của Dục Thủy nhưng đều không thành công. Điều đó chứng tỏ vấn đề gì? Trương Bá Loan đã khống chế được cục diện của Uyển thành! Có thể ngươi cho rằng, Tào Công sẽ đánh trả lại. Nhưng ta nói cho ngươi hay, Tào Công sẽ phản đòn, tuy nhiên chắc chắn không phải bây giờ. Hào cường ở Nam Dương sẽ không ngồi nhìn Tào Công tiếp tục tấn công Uyển thành… Nếu nói ban đầu bọn chúng sợ hãi vì thế lực lớn mạnh của Tào Công. Còn hiện giờ, Trương Bá Loan đã nêu gương sáng cho bọn chúng. Nếu Tào Công tiếp tục chinh phạt Nam Dương, sẽ khó khăn hơn trước trăm lần.”

<br />

<br />

  Khuôn mặt đen xì của Điển Vi giật giật mấy lần không nói gì.

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan ngồi yên không cử động, chỉ lặng lẽ nghe.

<br />

<br />

  Trước đây, hắn còn cho rằng Tào Bằng có quan hệ gì đó với Điển Vi, thậm chí có thể là người phía Tào Tháo nên trong lòng sợ hãi. Nhưng sợ là sợ, muốn nói kính phục lại là điều không thể. Tuy nhiên hiện giờ, Hạ Hầu Lan đã biết Tào Bằng chẳng hề liên quan gì tới Điển Vi.

<br />

<br />

  Nhưng trong lòng lại kính trọng hắn hơn…

<br />

<br />

  Cậu bé này, không đơn giản!

<br />

<br />

  Ngụy Diên càng không thể mở miệng, vì hắn biết, Tào Bằng rất biết phán đoán đại cục.

<br />

<br />

  “Nếu chỉ là hào cường Nam Dương, Tào Công đánh thì cũng đã đánh rồi. Vấn đề ở chỗ, chư hầu phương bắc rất nhiều, những người khác sao có thể để mặc Tào Công thoải mái?

<br />

<br />

  Vẻ mặt Điển Vi khá nghiêm trọng, “ý ngươi là…”

<br />

<br />

  “Viên Thuật ở Hoài Nam, Viên Thiệu ở Hà Bắc, còn cả Lưu Biểu ở Kinh Châu… Đặc biệt là Lưu Biểu, tuyệt nhiên sẽ không ngồi nhìn Uyển thành bị lấy mất. Nếu như thế, cánh cửa của Kinh Tương rộng mở, thế lực Kinh châu bị uy hiếp. Tào Công nghênh phụng Thiên tử, chiếm được đại nghĩa, đã khiến người khác khiếp sợ. Nếu lúc này Tào Công cưỡng chế chinh phạt, chắc chắn sẽ bị người khác thù địch. Lưu Biểu dù sao cũng là tôn thân nhà Hán, có thể liên hợp với Viên Thuật, Viên Thiệu, thậm chí cả Lã Bố ở Từ châu. Tào Công để tránh khỏi thù địch bốn phía, duy chỉ có cách lui binh mà thôi.”

<br />

<br />

  Tào Bằng thủng thẳng đáp.

<br />

<br />

  Hắn dựa vào cột, cơ thể mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch, lúc này lại toát lên khí thế khiến người khác không dám coi thường.

<br />

<br />

  Điển Vi lần đầu tiên trịnh trọng nói: “A Phúc, hoàn cảnh khó khăn mà ngươi nói ban nãy là gì?”

<br />

<br />

  “Tới giờ Trương Bá Loan cố thủ ở Dục Thủy là để phòng ngự Tào Công. Một khi Tào Công rút đi, bước tiếp theo Trương Bá Loan sẽ dọn sạch sào huyệt, dẹp loạn binh. Tới khi đó, hào tộc các vùng ở Nam Dương đều phối hợp lại. Hắc đại, huynh cho rằng chúng ta nên làm thế nào mới thoát khỏi Thiên la địa võng?”

<br />

<br />

  Câu này của Tào Bằng khiến Điển Vi biến sắc.

<br />

<br />

  Hắn gật đầu nhè nhẹ, trong lòng lo lắng…

<br />

<br />

  Đánh nhau, giết người!

<br />

<br />

  Điển Vi chưa bao giờ từng sợ hãi. Thế nhưng điều này không đồng nghĩa hắn có thể trở lại Hứa đô. Đừng thấy hắn trông to lớn vạm vỡ thế nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Nghe lời này của Tào Bằng, Điển Vi cũng không khỏi căng thẳng.

<br />

<br />

  “A Phúc, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào?”

<br />

<br />

  Tào Bằng vừa ho vừa gượng cười: “Nếu ta biết nên làm thế nào đã tốt… Trong lúc cấp bách, phải nhân lúc Lưu Biểu và Trương Tú còn chưa khôi phục mối quan hệ để nhảy ra khỏi Uyển thành. Điều ta nghĩ được cũng chỉ có vậy, nhảy ra thế nào, các ngươi tự bàn bạc.

<br />

<br />

  Dù thế nào, sau khi sức khỏe hồi phục lại, ta sẽ về nhà thăm cha mẹ. Các ngươi làm thế nào, ta thật sự không nghĩ ra được ý nào hay…”

<br />

<br />

  Ba người Điển Vi đều trầm ngâm!

<br />

<br />

  Tào Bằng quả thực hơi sợ, vì hắn biết, Trương Tú không đáng sợ, nhưng đáng sợ là một người khác đứng sau Trương Tú: Giả Hủ!

<br />

<br />

  Lần này Trương Tú phản bội, chắc cũng xuất phát từ thủ đoạn của Giả Hủ.

<br />

<br />

  Chỉ cần nhìn từng đòn tấn công nối tiếp của hắn, Tào Bằng đã hiểu được điểm đáng sợ của Giả Hủ.

<br />

<br />

  Tóm lại, hắn không hề muốn gây thù địch với Giả Hủ…

<br />

<br />

  “Ta đói bụng rồi!” Tào Bằng nói.

<br />

<br />

  “Ăn gì đó trước đi, ăn đi đã… ăn no mới có tinh thần lập mưu.”

<br />

<br />

  Điển Vi vội hô to, Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên lần lượt xắn tay áo. Ngụy Diên xé một chiếc đùi thỏ, Hạ Hầu Lan bê cho Tào Bằng một bát canh xương thỏ, trong có cả mì, mùi thịt thơm lừng.Tào Bằng cũng không khách khí, ngoạm lấy chiếc đùi thỏ rồi uống hai bát canh xương với mì. Cái bụng đói cồn cào chốc lát đã thoải mái hơn. Ban nãy hắn nói một thôi một hồi, cảm thấy rất mệt liền nằm trên đống cỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đồng thời hắn lặng lẽ luyện tập Thập nhị đoạn cẩm tĩnh công trong Bạch Viên thông bối. Dù không thể phối hợp với chân ngôn tám chữ nhưng đối với tình hình sức khỏe của hắn hiện tại, Thập nhị đoạn cẩm tĩnh công là phù hợp nhất.

<br />

<br />

  “Điển Hiệu Úy, chúng ta nên làm thế nào?”

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan uống một bát canh, buông lời hỏi.

<br />

<br />

  Điển Vi vò đầu cũng không nghĩ ra cách gì… bảo hắn động thủ thì được, nhưng bảo hắn động não thì đúng là làm khó hắn.

<br />

<br />

  “Văn Trường, huynh nói sao đi?”

<br />

<br />

  Ngụy Diên cũng vò đầu, nói nhỏ: “Ở phía bắc Uyển Thành là huyện Nam Ngạc và Đông Vũ Đình. Từ Uyển thành đi thẳng về phía bắc, mặt sông Dục Thủy rất rộng. Mùa xuân sắp đến, nước sông chảy siết. Duy chỉ có từ Đông Vũ Đình vượt sông mới đến thẳng Trĩ huyện. Nhìn từ tình hình hiện tại, đây là con đường thuận tiện nhất. Ta nhớ Trĩ huyện cũng đã đầu hàng Tào Công, chúng ta đi như thế sẽ mất khoảng hai ngày.”

<br />

<br />

  “Vậy chúng ta hãy đi tới Đông Vũ Đình!”

<br />

<br />

  “Nhưng vấn đề là, nếu những điều A Phúc nói ban nãy đều là thật, đừng nói đến đường tới Đông Vũ Đình có gặp đám người của Trương Bá Loan hay không, mà Đông Vũ Đình, Trương Bá Loan chắc chắn sẽ huy động đội quân hùng mạnh phòng thủ. Hơn nữa, phía Trĩ huyện liệu có giống như A Phúc đã nói hay không, hào tộc địa phương tạo phản… nếu xuất hiện tình hình này, chúng ta tới Đông Vũ Đình chính là tới chỗ chết.” Ngụy Diên nhìn Điển Vi khẽ nói.

<br />

<br />

  Điển Vi lắng nghe rồi cũng nhíu mày lại.

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan buột miệng: “Có thể A… Tào công tử chỉ suy đoán thôi? Nói không chừng Trương Bá Loan không đóng quân ở Đông Vũ Đình đâu?”

<br />

<br />

  Ngụy Diên cười nhạt: “Ngươi không hiểu A Phúc rồi.

<br />

<br />

  Hắn khác với những đứa trẻ bình thường, anh rể Đặng Tắc của hắn lúc sinh thời từng nói với ta: A Phúc hiểu đại cục vô song. Nếu không nắm chắc, hắn tuyệt đối không nói ra. Nhưng đã nói rồi thì sẽ có tám chín phần mười sẽ diễn ra như những gì hắn nói. Về điểm này, ta tin hắn!”

<br />

<br />

  Vẻ mặt “ngươi không hiểu thì bớt lời đi” hiển hiện trên mặt Ngụy Diên khiến Hạ Hầu Lan đần mặt ra, không biết nên nói thế nào.

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan còn muốn đôi co, nhưng Điển Vi đã nói: “Ta và A Phúc chưa tiếp xúc bao lâu nhưng ta có thể cảm nhận thấy, hắn khác với những đứa trẻ bình thường.”

<br />

<br />

  Điển Vi khẽ nhíu huyệt thái dương, ngẩng đầu nói: “Ta tin A Phúc.”

<br />

<br />

  Ngay cả Điển Vi cũng nói thế, kể cả Hạ Hầu Lan có rất nhiều ý kiến, cũng đành phải ngậm miệng lại.

<br />

<br />

  Ngụy Diên nói: “Còn có một con đường, đó là đi về phía Nam.”

<br />

<br />

  “Hả?”

<br />

<br />

  “Chúng ta đi từ chỗ của Lưu Biểu cũng có thể về chỗ Tào Công.

<br />

<br />

  Tuy nhiên tình hình trước mắt là, Trương Bá Loan rất có thể sẽ phong tỏa yếu đạo Nam Bắc. Trước khi chưa kết minh lại với Lưu Biểu, hắn ta sẽ không mất cảnh giác.

<br />

<br />

  Vì thế, đi thẳng xuống phía nam, cũng không ổn…”

<br />

<br />

  Hạ Hầu Lan sốt ruột, “xuống phía nam không được, lên phía bắc cũng không xong, lẽ nào đi về phía tây?”

<br />

<br />

  Phía tây Uyển thành là nơi chỉ mình Trương Tú thống lĩnh.

<br />

<br />

  Ngụy Diên suy nghĩ một lát, “đi về phía tây lại là chủ ý hay.”

<br />

<br />

  “Nói thế là sao?”

<br />

<br />

  Ngụy Diên uống một hụm canh, nghiêm giọng nói: “Tào Công và Trương Bá Loan, hiện đang tập trung ở ven bờ Dục Thủy. Thực ra đi về phía tây, dù nói là địa bàn của Trương Tú nhưng không chịu ảnh hưởng của chiến sự. Vấn đề phòng ngự tất sẽ được nới lỏng hơn rất nhiều.”

<br />

<br />

  Nói rồi, hắn cầm đoản kiếm, nhanh tay vạch một tấm bản đồ sơ lược trên mặt đất.

<br />

<br />

“Các ngươi xem, đây là Uyển thành, đây là Dục Thủy. Đi về phía bắc là Đông Vũ Đình, về phía nam là Cức Dương… Ta đề nghị, chúng ta đi về phía tây. Khoảng một ngày là tới được Thoan Thủy. Sau đó chúng ta từ Thoan Thủy đi xuống phía nam, qua Trĩ huyện là tới An Chúng. Tới An Chúng là thuộc sự thống lĩnh của Lưu Biểu. Ở đây chắc chắn sẽ không có bất kỳ phòng ngự nào. Từ An Chúng chúng ta băng qua Cức Thủy, theo dòng nước đi về phía đông, qua Quả Sơn chính là quận Nhữ Nam. Quận Nhữ Nam do

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net