tao tac 51-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 51: Hạ Hầu Lan

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, càng làm tăng thêm sắc xuân ấm áp.

  Tào Bằng dụi dụi mắt, ngáp mấy cái rồi vươn vai. Gân cốt được giãn ra khiến hắn cảm thấy tinh thần phấn chấn. Nhìn khắp căn phòng, Điển Vi vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tuy nhiên từ hơi thở nhè nhẹ ổn định của y, có thể thấy tình hình đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

  Ngụy Diên không ở trong phòng.

  Chiếc đao long tước không bao giờ rời khỏi tay cũng biến mất.

  Có điều Tào Bằng biết, Ngụy Diên không thể bỏ đi một mình. Ở đây còn người dẫn tiến của hắn, giờ hắn đi thì đi đâu được chứ? Nhìn qua cánh cửa sổ đang mở hờ, Tào Bằng nhìn thấy hai con ngựa Tây Lương đang cột bên ngoài nên càng chắc chắn Ngụy Diên chưa đi.

  Bước ra khỏi phòng, hắn vệ sinh cá nhân đơn giản, người đã hoàn toàn tỉnh táo.

  Hắn đi đến cạnh Điển Vi, đưa tay ra xem lớp thuốc bôi trên người y. Thuốc mỡ màu đen qua một đêm đã biến thành màu hơi xám. Lấy tay gõ bên trên, mảng thuốc vỡ vụn, tự động rơi xuống, lộ ra vết thương bên dưới. Máu đã ngừng chảy nhưng vết xương vẫn rất khủng khiếp. Tào Bằng nhíu mày, bỏ một viên thuốc vào mồm nhai nát, sau đó đắp lên trên vết thương của Điển Vi. Hiệu quả của thuốc không tồi, ít nhất nhìn từ tình hình bây giờ, tốc độ hồi phục của Điển Vi cực kỳ nhanh.

  Lúc Tào Bằng chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xúc miệng, Điển Vi đột nhiên cử động, mở to mắt.

  Ánh sáng còn sót lại nơi khóe mắt, thấy bóng người mập mờ phía trước, Điển Vi không nói gì, bất ngờ ngồi dậy, túm chặt vào cổ đối phương…

  Tào Bằng không kịp phòng bị nên bị Điển Vi véo ở cổ, suýt nữa nghẹt thở.

  Sức lực của bàn tay to lớn đó thực sự quá đáng sợ. Giống như chiếc kìm sắt bấm chặt, Tào Bằng thậm chí có thể tưởng tượng, ngón tay Điển Vi chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể vặn đứt cổ hắn. Mặt đỏ phừng phừng, Tào Bằng đành giãy dụa vô vọng.

  May mà, Điển Vi rất nhanh chóng nhìn rõ người trong tay mình…

  “Ngươi là ai?”

  Tào Bằng cố gắng đập vào cánh tay Điển Vi nhưng chỉ như con chuồn chuôn rung cột.

<br />

<br />

  Điển Vi ngây người, lập tức có phản ứng buông tay ra ngay. Nhưng y vẫn không lơ là cảnh giác, nhìn chằm chằm Tào Bằng, ánh mắt sắc lạnh. Chỉ cần hắn dám có chút cử động là Điển Vi sẽ không do dự lấy mạng hắn.

<br />

<br />

  Khụ khụ khụ…

<br />

<br />

  Tào Bằng khom người thở hổn hển.

<br />

<br />

  “Nhà ngươi báo đáp ân nhân vậy sao?”

<br />

<br />

  “Ân nhân?”

<br />

<br />

<br />

  Ánh mắt Điển Vi nhìn xa xăm nhưng lập tức nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

<br />

<br />

  “Ngươi đã cứu ta? Không đúng, người cứu ta, ta nhận ra, chứ không phải một cậu bé như ngươi.”

<br />

<br />

  Lúc này Tào Bằng cũng ổn định lại, nhìn khuôn mặt đen xì của Điển Vi, giận dữ nói: “Người cao lớn giúp ngươi đánh nhau là bằng hữu của ta, người cuối cùng giết Tây Lương chủ tướng là ta. Ngay cả điều này ngươi cũng quên rồi sao? Nếu không phải ta giết chủ tướng của bọn chúng, ngươi đã mất mạng từ lâu… Vết thương trên người ngươi cũng là do ta đắp thuốc giúp, ngươi ban nãy suýt nữa giết chết ta, biết không?”

<br />

<br />

  Đầu óc Điển Vi mơ hồ, hình như đã nghĩ ra điều gì.

<br />

<br />

  Trương Tín quả thực đã bị giết, chỉ là khi đó y đã kiệt sức, đầu óc quay cuồng, không nhìn rõ là ai ra tay.

<br />

<br />

  Chả nhẽ chính là cậu bé trước mặt này sao?

<br />

<br />

  “Cậu bé, ngươi cũng có thể giết người?”

<br />

<br />

  Khó trách Điển Vi nghi ngờ, thân hình của Tào Bằng đúng là quá yếu đuối. Mặc dù đã luyện thái cực quyền một thời gian, cơ thể cải thiện hơn trước rất nhiều. Nhưng đó cũng chỉ là so với trước đây, còn trong mắt Điển Vi, Tào Bằng chỉ là một đứa trẻ…

<br />

<br />

<br />

  Tào Bằng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Điển Vi nữa.

<br />

<br />

  Điển Vi cũng cảm thấy vô vị liền chống người muốn đứng dậy.

<br />

<br />

  “Nếu ngươi muốn chảy hết sạch máu thì hãy cử động đi. Ta phải nói rõ với ngươi, thuốc cầm máu và trị thương đã không còn nhiều nữa, tính ra chỉ cầm cự được hai lần nữa. Vết thương của ngươi vừa liền miệng, nếu cử động, vết thương sẽ rách, ta sẽ không giúp ngươi đắp thuốc tiếp nữa… Khạc, thuốc này làm từ gì? Sao mà ghê thế? Ngươi hãy nằm ngoan ngoãn, đừng để ta lo lắng vì ngươi nữa!”

<br />

<br />

  Thuốc này quả thực rất khó chịu, lúc này trong miệng Tào Bằng tê cứng.

<br />

<br />

  Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại, để Điền Vi lại một mình trong phòng. Ngồi trên sàn nhà, Điển Vi cúi đầu nhìn vết thương trên người, cảnh tượng ngày hôm qua tự nhiên hiện về. Đúng rồi, chủ công giờ ra sao? Có thoát khỏi nguy hiểm không?

<br />

<br />

  “Cậu bé, cậu bé!”

<br />

<br />

  Điển Vi hét lớn trong phòng.

<br />

<br />

  Lát sau, Tào Bằng mới bước vào, hỏi với giọng không vui: “Đồ đen xì, ngươi lại có chuyện gì nữa thế?”

<br />

<br />

  “Đây là đâu? Ngươi biết chủ công nhà ta….”

<br />

<br />

  “Chủ công của ngươi sẽ không sao đâu!”Tào Bằng ngắt lời, lau các giọt nước trên mặt rồi nói: “Chiến tướng dưới trướng Tào công có vô số, không phải chỉ có mình Điển Vi ngươi có kinh nghiệm chiến đấu. Bên cạnh hắn nhiều người thế, chắc chắn rút lui an toàn… Đây là Đại Vương Cương, cách Uyển Thành một đoạn đường nữa. Nếu ngươi muốn quay về tiếp tục bảo vệ Tào Công thì ngoan ngoãn dưỡng thương đi.”

<br />

<br />

  Ánh mắt Điển Vi lóe lên sự khó hiểu.

<br />

<br />

  “Cậu bé, ngươi là ai, sao biết chủ công ta là ai?”

<br />

<br />

  “Ngớ ngẩn, Uyển Thành đại chiến, một bên là Tiểu Trương tướng quân, một bên là Tào Công. Quân Tây Lương đã truy sát ngươi thì chắc chắn chính là người của Tào Công. Xin ngươi lần sau suy nghĩ cái, vấn đề này, ta thực sự lười trả lời lắm… Ta tên là Tào Bằng, người hôm qua chung vai sát cánh tác chiến với ngươi tên là Ngụy Diên. Đúng rồi, Ngụy đại ca chuẩn bị tới nhờ cậy Tào Công, ngươi có thể dẫn tiến cho huynh ấy chứ?”

<br />

<br />

  Tào Bằng châm chọc nhưng Điển Vi không hề tức giận.

<br />

<br />

  Hắn ngây người, liếc nhìn bộ áo giáp vấy máu trên người Tào Bằng, chợt hỏi: “Tiểu ân nhân, ngươi là…”

<br />

<br />

  “Tà là người Niết Dương, được Lưu Biểu triệu tập.

<br />

<br />

  Ngụy đại ca là người Nghĩa Dương, là một vị tướng ở Nghĩa Dương thuộc quận Nam Dương. Chỉ vì đắc tội với quan lớn mà gặp nạn trên đường đi hộ tống lương thảo tới Uyển thành. Giờ hắn có nhà nhưng khó về, vì thế muốn nương tựa ở chỗ Tào Công, cố gây dựng công danh. Điển Vi, ngươi có thể giới thiệu được không?”

<br />

<br />

  “Ngươi, biết tên của ta?”

<br />

<br />

  Tào Bằng thở dài, lắc đầu nói: “Vừa bảo ngươi hãy hỏi những câu có lý một tý, kết quả chưa được hai câu, ngươi lại… quân Uyển thành hô to như thế… Điển Vi đứng lại! Ngươi nói xem, ta có thể không biết ngươi là ai sao? Được rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

<br />

<br />

  Ngay cả Điển Vi cũng thấy, câu hỏi của mình ban nãy hơi ngốc nghếch.

<br />

<br />

  Cậu bé trước mặt ăn nói rất sắc sảo, thế nhưng không hiểu tại sao, Điển Vi không tức giận nổi.

<br />

<br />

  Hắn không nhịn được liền bật cười, “võ nghệ của Ngụy đại ca đó không kém, mặc dù không so được với ta nhưng cũng được coi là cao thủ. Nếu y muốn cậy nhờ Tào Công, đương nhiên ta sẽ tiến cử y. Nếu y muốn, ta có thể để hắn làm cận vệ của ta trước, như thế cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tào Công hơn. Có điều, muốn được Tào Công xem trọng thì phải xem bản lĩnh của y, ta cũng chỉ có thể giới thiệu.”

<br />

<br />

  Đối với nguyên tắc dùng người của Tào Tháo, Tào Bằng cũng không rõ lắm.

<br />

<br />

  Có điều, được làm thân vệ của Điền Vi, chắc chắn càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tào Tháo.

<br />

<br />

  Tào Bằng tin rằng, Ngụy Diên là người có bản lĩnh thật sự. Chỉ cần cho y một vài cơ hội, nói không chừng sẽ được Tào Tháo xem trọng, thậm chí trọng dụng.

<br />

<br />

  “Vậy, ta xin đa tạ!”

<br />

<br />

  Tào Bằng nói xong liền đi sang bên cạnh, cầm chiếc túi da hổ của Điển Vi rồi đeo chéo trên người.

<br />

<br />

  “Cậu bé, đó hình như là đồ của ta mà.”

<br />

<br />

  “Mượn một tý không được sao?” Tào Bằng cười, nhìn Điển Vi nói: “ta đã cứu mạng ngươi, còn đắp thuốc nữa, thu lại một ít cũng bình thường mà. Tử Lộ trước đây làm việc tốt, từ chối tiền thưởng của người khác, nhưng Tử Công cũng làm việc tốt tương tự lại nhận sự đền ơn của người khác. Khổng thánh nhân lại không trách cứ Tử Công, trái lại còn khen thưởng hắn. Khi Tử Lộ hỏi, Khổng thánh nhân nói: “Nếu tất cả mọi người đều giống như ngươi, làm việc tốt mà không được đền đáp lại, ai còn tiếp tục muốn làm việc tốt nữa? Cách làm của Tử Công có thể khiến càng nhiều người hơn nữa làm việc tốt… Ngươi xem, Khổng thánh nhân đã nói vậy, ta cũng nghe theo lời giáo huấn của tiên hiền. Vì thế, ta lấy túi da đi cũng rất bình thường.”

<br />

<br />

  Điền Vi nhìn Tào Bằng bằng ánh mắt ngỡ ngàng, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của hắn đặc biệt rạng rỡ.

<br />

<br />

  “Cậu bé, cậu từng đọc sách chưa?”

<br />

<br />

  “Hừ!”

<br />

<br />

  Tào Bằng cúi người xuống, cắm thanh kiếm ngắn vào thắt lưng, sau đó xé quần áo ra, bịt mũi dao rồi quấn lại, đặt ở bên cạnh.

<br />

<br />

  “Viên cầm máu này, ngươi tạm thời không cần, ta sẽ mang đi.”

<br />

<br />

  Ngươi hãy giữ lấy thuốc trị thương, khoảng 6 tiếng đổi một lần. Cơ thể ngươi cường tráng, vết thương hồi phục rất nhanh. Có lẽ thay thêm hai lần nữa sẽ đóng vảy. Chỉ cần không vận động mạnh, chắc chắn sẽ khỏe lại rất nhanh… Chuyện của Ngụy đại ca, xin nhờ ngươi đấy!’

<br />

<br />

  “Cậu bé, ngươi là…”

<br />

<br />

  Điền Vi nhìn các động tác của Tào Bằng với vẻ ngờ vực, đột nhiên cất giọng hỏi.

<br />

<br />

Tào Bằng nói: “Đến lúc ta đi rồi! Đáng nhẽ ta nên xuất phát từ hôm qua, không ngờ gặp phải chuyện của ngươi, làm lỡ mất một ngày.”

<br />

chương 52: Hạ Hầu Lan(2)

“Về nhà!” Tào Bằng nói, đeo nghiêng con dao trên lưng, “cha mẹ ta còn ở Niết Dương, lần này xảy ra chuyện lớn như thế, ta phải về xem. Điển Vi đại ca, ngươi đã tỉnh rồi, ta cũng yên tâm hơn. Lát nữa Ngụy đại ca sẽ về, ngươi hãy bảo trọng.”

<br />

<br />

  Không biết tại sao, Điển Vi đột nhiên có cảm giác lưu luyến.

<br />

<br />

  Cậu bé này ăn nói sắc sảo, hơn nữa còn chế giễu hắn, chẳng nể tình gì cả.

<br />

<br />

  Nhưng cảm giác này lại rất thân thiết. Điển Vi cũng có con, tuổi xấp xỉ với Tào Bằng. Chỉ là do Điển Vi thường xuyên bôn ba bên ngoài nên rất ít đoàn tụ bên nhau. Thấy Tào Bằng, Điển Vi bất giác nhớ đến con trai mình. Đặc biệt là khi Tào Bằng nói muốn quay về thăm cha mẹ, lòng hiếu thuận đó càng khiến hắn có cảm tình.

<br />

<br />

  Người cổ đại phán xét sự tốt xấu của con người chỉ từ hai chữ đức và hạnh.

<br />

<br />

  Đánh giá đức hạnh như thế nào?

<br />

<br />

  Chữ “hiếu” này đặt ở vị trí đầu tiên.

<br />

<br />

  Một người hiếu thuận, ngay cả xấu đi nữa cũng có giới hạn.

<br />

<br />

  Một kẻ bất hiếu, cho dù là tài năng xuất chúng cũng sẽ bị người đời khinh bỉ.

<br />

<br />

  Điển Vi nói: “Ngươi không đợi Ngụy đại ca của ngươi trở về sao?”

<br />

<br />

  “Đợi cái gì mà đợi? Tới khi đó lại lưu luyến. Nam tử hán đại trượng phu, nói đi là đi, đâu ra lắm mối bận tâm thế chứ?”

<br />

<br />

  Tào Bằng nói xong, bước thẳng ra ngoài.

<br />

<br />

  Điển Vi há miệng ra nhưng lại không biết nên giữ Tào Bằng lại như thế nào.

<br />

<br />

  Đúng là cậu bé phóng khoáng!

<br />

<br />

  Trong lòng hắn thầm nhủ: Cậu bé này không đơn giản! Nếu quay về gặp chủ công, ta nhất định sẽ tiến cử người này.

<br />

  Lúc này, Tào Bằng lại không hề lưu luyến.

<br />

<br />

  Điển Vi quả thực là mãnh tướng Tam quốc mà hắn đã rất thích, nhưng cũng chỉ là sự sùng bái của một người hiện đại đối với cổ nhân. Đến nay, người đã gặp, hơn nữa hắn còn cứu sống cả Điển Vi, trong lòng không còn nuối tiếc gì nữa. Số mệnh của Ngụy Diên đã thay đổi, số mệnh của Điển Vi cũng khác rồi… Hiện giờ Tào Bằng chỉ muốn quay về sớm một chút để dẫn cha mẹ và tỷ tỷ đi, tránh bị Hoàng Xạ hãm hại.

<br />

<br />

  Tào Bằng nhăn mũi, bước nhanh tới giữa hàng rào.

<br />

<br />

  Hắn tháo ngựa và nhảy lên.

<br />

<br />

  Quay đầu xua tay với Điển Vi đang đứng trong phòng ngó ra bên ngoài, hai chân thúc vào bụng ngựa, miệng khẽ hô một tiếng: “Đi!”

<br />

<br />

  Ngựa Tây Lương hí một tiếng dài, phi nước đại ra khỏi làng.

<br />

<br />

  Điển Vi lầm bầm nói: Đúng là một cậu bé thú vị…

<br />

<br />

<br />

<br />

  Men theo đường núi, Tào Bằng phi ngựa nhanh.

<br />

<br />

  Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy đường lớn…

<br />

<br />

  Dừng ngựa nhìn quanh bốn phía, Tào Bằng nhận phương hướng, thúc ngựa phi nhanh. Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét phía sau: “Tây Lương tiểu tặc, đứng lại, ta tới lấy mạng ngươi!”

<br />

<br />

  Một con bạch mã lao ra từ phía sau một cây đại thụ cách đó không xa, rất nhanh một tên tiểu tướng mặc áo giáp trắng, cưỡi ngựa quay chiếc ngân thương dài hai trượng phi về phía Tào Bằng.

<br />

<br />

  Tào Bằng hoàn toàn không phản ứng, tốc độ của tên tiểu tướng đó quá nhanh.

<br />

<br />

  Không đợi hắn hiểu chuyện gì, tên tiểu tướng đã tới trước mặt hắn, không nói lời nào, chỉ quay quay thương rồi đâm thẳng.

<br />

<br />

  Lực đâm mạnh mẽ, ẩn chứa đầy sát khí. Tào Bằng định mở miệng, không ngờ đối phương không cho hắn cơ hội, lao lên là đánh…

<br />

<br />

  “Ngươi…”

<br />

<br />

  Tào Bằng vừa hét lên, thương đã ở trước mặt.

<br />

<br />

  Trong khi chiếc đao của Tào Bằng lại đeo ở sau lưng, trong tay không có binh khí. Hắn quyết định cúi mạnh đầu, khom lưng né chiếc ngân thương trên đỉnh đầu. Lực từ chiếc thương xén đứt búi tóc của hắn khiến tóc rụng xuống. Khi Tào Bằng đang định rút đao ra, tên tiểu tướng đột nhiên xoay ngược đại thương, lật tay xoay tròn, càn quét liên tục.

<br />

<br />

  Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, chiếc gậy đập vào chiếc đao sau lưng Tào Bằng.

<br />

<br />

  Tấm vải bọc mũi đao lập tức bị rách vụn…

<br />

<br />

  Tào Bằng chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị sét đánh, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi phun ra.

<br />

<br />

  Tên này là ai vậy?

<br />

<br />

  Đầu óc Tào Bằng u mê, hắn xoay người, lắc lư trên lưng ngựa rồi ngã lăn xuống đất. Bên tai văng vẳng tiếng gào của Ngụy Diên: “Tên tặc nhân kia, dám đả thương huynh đệ của ta, có Ngụy Diên ta ở đây.”

<br />

<br />

  Sao lại không xuất hiện sớm hơn chứ?

<br />

<br />

  Trong lòng Tào Bằng thầm rủa, trước mắt đen xì, lát sau đã hôn mê bất tỉnh!

<br />

<br />

  Ngụy Diên ra khỏi cửa từ sáng sớm

<br />

<br />

  Đại Vương Cương cách Uyển thành khá xa, hơn nữa xung quanh cũng rất hoang vu. Các trấn thành gần đó cũng phải đi mất hai ba tiếng, hàng ngày không nhìn thấy bóng người.

<br />

<br />

  Vì đại chiến Uyển thành, người đi lại gần Đại Vương Cương càng hiếm.

<br />

<br />

  Trương Tú bận quyết chiến với Tào Tháo ở Uyển thành, một ngày Tào Tháo chưa lui binh thì ngày đó Trương Tú còn chưa rút được tay ra. Vì thế, Ngụy Diên cũng không cần lo lắng sẽ có người tới. Từ Tịch Dương Tụ ngày hôm kia tới Cao Khâu Đình hôm qua. Ba bốn ngày đánh nhau liên tục, Ngụy Diên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tới nay, hắn đã cứu được Điển Vi, được Điển Vi giới thiệu, Ngụy Diên tin rằng bản thân mình có thể trụ vững ở bên quân Tào.

<br />

<br />

  Lòng nghĩ vậy đương nhiên cũng thoải mái hơn.

<br />

<br />

  Ngụy Diên nghĩ Điển Vi bị thương khá nặng, chảy nhiều máu thế, nhưng chỉ dựa vào mấy chiếc bánh với bát mì thì e rằng khó hồi phục sức khỏe. Vậy là hắn liền nghĩ đi săn bắn một chút, bồi bổ cơ thể cho Điển Vi, đồng thời cũng cải thiện được bữa ăn, thưởng cho những vất vả của mình và Tào Bằng.

<br />

<br />

  Kỵ binh Tây Lương đều được trang bị cung tên.

<br />

<br />

  Trên hai con chiến mã đều có cung tên, Ngụy Diên cầm cung lên, mang theo long tước đại đao rồi chạy đi săn bắn.

<br />

<br />

  Còn phải nói, thu hoạch không hề tồi. Hắn đã bắn được hai con thỏ, lại bất ngờ bắt được một con rắn vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, bò ra hít thở khí trời.

<br />

<br />

  Nhưng không ngờ, trở về làng thì Điển Vi đã tỉnh rồi.

<br />

<br />

  Nghe từ mồm Điển Vi rằng Tào Bằng đã đi, Ngụy Diên đương nhiên sốt ruột.

<br />

<br />

  Mấy hôm nay, cùng vào sinh ra tử. Ngụy Diên ngày càng có cảm tình với Tào Bằng. Dù Tào Bằng gầy yếu nhưng tính cách quyết đoán, không hề do dự. Chỉ nhìn cách hắn giết Ngụy Bình, giết Trương Tín… đều chỉ một nhát đao là đã cho thấy kỹ xảo giết người khác lạ của hắn.

<br />

<br />

  Ngụy Diên có dự cảm, tương lai của Tào Bằng chắc chắn không hề tầm thường.

<br />

<br />

  Đi như thế sao?

<br />

<br />

  Đương nhiên Ngụy Diên không hề vui! Nghe Điển Vi nói, Tào Bằng vừa đi chưa lâu. Ngụy Diên không nói gì, lập tức cưỡi một con chiến mã khác để đuổi theo Tào Bằng. Cho dù Tào Bằng nhất định muốn về nhà thì Ngụy Diên cũng muốn nói với hắn một câu:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net