# 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nàng ngồi trước cửa sổ, Đông đến rồi, tuyết rơi ngày càng dày, mai cũng đã ra hoa. Thở dài, hóa ra khi con người ta cố tình bỏ quên thời gian, thì nó lại càng hiện rõ. 

     Có bao giờ, có người hỏi, rốt cuộc đế vương có tình?

     Đế vương có tình chứ, nhưng đã sớm héo úa, chết trong nơi cung cấm giăng đầy cạm bẫy kia rồi.

     Đế vương có tình chứ, nhưng đã sớm bị chôn sâu tận nơi lạnh lẽo nhất, sớm đã đẩy vào cõi lãng quên của con người mất rồi.

   Nàng từng hỏi, cũng từng suy nghĩ, rồi lại tự nói với lòng, có lẽ... nàng là ngoại lệ của hắn, nàng  đã từng ảo tưởng chạm được vào nơi lạnh lẽo vốn đã bị lãng quên kia.

   Hóa ra...

  Hóa ra, là tự nàng đa tình, tự nàng suy nghĩ viễn vông, tự nàng tạo cho mình một giấc mơ hư ảo.

  Hóa ra... Nàng cũng chỉ như một đóa hoa trong khu vườn của hắn, chỉ vì một chút chăm sóc đã nghĩ mình là đóa hoa trong lòng hắn. Nhưng ... nàng khác gì những nữ nhân trong cung cấm kia.

  Là giả dối, là hư ảo, là mộng tưởng. 

 Thật ra, hắn đã yêu nàng. Thật ra... nàng chưa bao giờ đủ để hắn từ bỏ hai chữ giang san. Còn yêu giang san thì sao yêu được nàng nữa.

 Phải tuôn rơi bao nhiêu nước mắt

 Mới thôi không còn rớt?

 Phải đi qua bao nhiêu sương gió 

 Mới thôi không vỡ tan? 

 Phải đi qua bao nhiêu cay đắng 

 Mới thôi không cạn chén?

 Phải say sưa bao nhiêu đêm tối 

 Mới thôi không luyến lưu?

                                       [ Hoa rơi ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net