tap do 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bên trên Trần Mộ lập tức hiểu được ý đồ của tấm tạp phiến thần bí này. Nó muốn hắn chế tạo mười hai tấm tạp phiến đó!

Nhất định đúng là như vậy! Để khẳng định, mỗi tấm tạp phiến Trần Mộ đều chạm vào mấy lần.

Các tạp phiến đó cái nào cũng cổ quái kì dị. Không chỉ có Trần Mộ chưa từng nghe thấy, mà ngay cả nghĩ tới cũng chưa từng. Mà những yêu cầu hiện ra lại càng không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như tiễn ngư huyễn tạp, chẳng những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với tốc độ của tiễn ngư còn muốn quỹ tích vận động của nó phù hợp với các quy luật cực kì phức tạp. Nhìn mấy cái công thức đó thôi đã làm cho hắn da đầu tê dại.

Đến sau khi chạm vào cả mười hai tấm tạp phiến, Trần Mộ không khỏi hít vào một luồng khí lạnh,

Mặc dù hắn chưa hiểu rõ những tạp phiến này dùng để làm gì, nhưng có thể khẳng định, những tạp phiến này không hề dễ dàng chế tạo ra, độ khó trong chế tạo cực cao. Mặc dù chúng nó phần lớn là huyễn tạp cấp một cấp hai, nhưng Trần Mộ cho tới bây giờ, hoàn toàn không có một cái gật đầu nào.

Trong mười hai tấm tạp phiến này có mười một tấm đều là huyễn tạp, chiếc còn lại là một chiếc trù tạp. Một tấm trù tạp thực sự.

Chẳng lẽ phải chế tạo cả mười hai tấm tạp phiến này sao? Trần Mộ trong miệng có chút phát khổ, ngơ ngác nhìn chằm chằm mười hai tấm tạp phiến mầu xám này.

Giá cả! Đây là ý nghĩ thứ hai toát ra trong lòng hắn. Mười hai tấm tạp phiến này cần phải tốn bao nhiêu...

Vị đắng trong miệng Trần Mộ càng tăng thêm vài phần, chỉ sợ toàn bộ tiền trong tay mình ném vào cũng sợ không đủ. Thật vất vả mới sống sung túc được vài ngày, giờ phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy, nói không đau lòng, tuyệt đối là nói dối.

Nhưng hắn trong lòng cũng mơ hồ có phần chờ mong. Nếu... Nếu chính mình thật sự có thể chế tạo ra mười hai tấm tạp phiến này...

Có những huyễn tạp yêu cầu kì dị cổ quái, nhưng trọng yếu nhất chính là trong mười hai tấm tạp phiến này không ngờ có một cái trù tạp thật sự! Mấy ngày qua, cảm thụ lớn nhất của Trần Mộ chính là sự cường đại của trù tạp. Hắn mới chỉ đem kỹ thuật trù tạp áp dụng vào kết cấu trong huyễn tạp liền đã có thể phát huy ra hiệu quả to lớn như vậy. Vậy thì chiếc trù tạp thật sự này thì sao? Hắn không dám tưởng tượng.

Đúng là có cái loại chờ mong này, hoặc cũng là vì tò mò, cuối cùng làm cho Trần Mộ ra quyết định.

Liều mạng! Trần Mộ cắn răng một cái, đặt ra quyết tâm.

Đông Vệ học phủ, tiểu tổ phá giải {Không Hẹn Mà Gặp} đã từ mười lăm người ban đầu mở rộng thành ba mươi người. Rất nhiều học viên cấp cao hệ chế tạp đều đến tham gia náo nhiệt. Nhưng công việc phá giải cho tới giờ vẫn không có tiến triển gì. Không ai có thể ngờ rằng cơ hồ tất cả cao thủ chế tạp sư ở cả Đông Vệ học phủ đều bị một cái huyễn tạp cấp một ngăn trở như vậy. Trong bọn họ thậm chí có rất nhiều người đã thông qua xác nhận là chế tạp sư trung cấp.

Nhưng mà, cũng không phải đệ tử nào trong chế tạp hệ cũng đều muốn giúp đỡ các nữ học viên. Mà trong đám đệ tử đó, có không ít là những người rất có năng lực. Trên thế giới này, luôn luôn có những người không thích danh lợi.

Tại Đông Vệ học phủ, thường xuyên có người nghe thấy cái gọi là phá giải tiểu tổ này mà cười nhạt.

Tả Đình Y cẩn thận nghiên cứu cái huyễn tạp trước mặt, bộ {Không Hẹn Mà Gặp} này hắn lấy từ chỗ muội muội đã quá hai tuần rồi. Hai tuần này tất cả thời gian rỗi của hắn đều hao tốn ở trên bộ tạp ảnh này. Hắn rất tò mò bộ tạp ảnh này tại sao lại không thể phá giải.

Song sự thật lại vô cùng tàn khốc. Hắn cho tới bây giờ vẫn như cũ không có một chút dấu vết có thể đột phá nào. Điều này làm cho hắn chịu đả kích rất lớn. So với đám bạn học, việc học tập của hắn từ nhỏ đã chịu sức ép rất nhiều. Dưới thế lực của nhà hắn chế tạp sư trong nhà có số lượng kinh người. Một số ít chế tạp sư so với giáo viên trong trường này còn lợi hại hơn rất nhiều. Vốn quen với trình độ cao như vậy, nên trình độ của hắn cũng vượt xa đám bạn cùng lứa tuổi.

Chỉ là lấy thân phận và gia cảnh của hắn cũng không cần phải đi tiến hành khảo hạch cái cấp bậc bỏ đi kia.

Bản tính Tả Đình Y kiêu ngạo, gặp phải khó khăn lại càng kích thích ngạo khí trong cốt tủy của hắn.

Mà bộ tạp ảnh trước mắt này, hiển nhiên có đủ điều kiện như vậy.

Hắn với việc giành rất nhiều thời thời gian cho một bộ huyễn tạp cấp một này mà vẫn bó tay không có cách nào nên cảm thấy vô cùng không hài lòng. Đương nhiên, một nguyên nhân trọng yếu nữa là muội muội của hắn đối với bộ tạp ảnh này yêu quý vô cùng. Hắn không dám dùng thiết bị chuyên dùng để phân tích nó. Nhà hắn có một chế tạp thất chuyên dụng, dụng cụ trong đó so với chế tạp thất trong trường học đều hiện đại hơn không ít. Nhưng nếu dùng dụng cụ chuyên dùng để phân tích sẽ rất dễ dàng tạo thành thương tổn trên tạp phiến.

Mà hiện tại hắn phát hiện ra nếu không dùng dụng cụ chuyên nghiệp, hắn căn bản không cách nào nhìn thấu huyền cơ bên trong huyễn tạp này.

Kết cấu của huyễn tạp này so với huyễn tạp bình thường chỉ khác nhau không tới năm phần trăm. Hắn tin tưởng năm phần trăm này chính là chỗ đặc biệt của bộ tạp ảnh này.

Trong đầu hiện ra thân ảnh một cô gái ngây thơ, ánh mắt hắn hiện lên một luồng nhu tình. Khóe miệng Tả Đình Y xuất ra một tia cười khổ, chỉ sợ lần này muội muội sẽ ít chơi đùa với mình đi một chút.

Bất quá rất nhanh, ánh mắt hắn trở nên kiên định, thần sắc lại khôi phục thành lạnh như băng. Nhặt tạp ảnh trên bàn lên, hắn bước nhanh vào chế tạp thất của mình.

Chế tạp thất của Tả Đình Y đại khái có hai trăm bảy mươi mét vuông. Bên trong bầy đặt các loại dụng cụ tinh vi. Nơi này bình thường ngoại trừ hắn ra, không bao giờ có người khác tiến vào. Dù cho đó là muội muội của hắn, cũng không được đặt chân vào gian chế tạp thất này.

Mở dụng cụ phân tích kết cấu huyễn tạp ra. Bộ dụng cụ này là máy phân tích huyễn tạp chuyên dụng. Nói đại khái nó chuyên dùng để phân tích huyễn tạp cao cấp. Trước đây huyễn tạp cấp thấp nhất được phân tích ở đây cũng là cấp ba. Đây là lần đầu tiên nó được dùng để phân tích một huyễn tạp cấp một. Bất quá chắc đây cũng là lần đầu tiên loại dụng cụ này được sử dụng để phân tích tạp phiến cấp thấp này.

Tả Đình Y cũng không bởi vì cấp bậc thấp của bộ tạp ảnh này mà khinh thường. Ngược lại, thái độ hiện tại của hắn chỉ sợ là nghiêm cẩn nhất từ trước tới nay. Có thể sử dụng kết cấu hắn hoàn toàn không biết ở huyễn tạp cấp một, đó chính là thể hiện của thực lực rất mạnh.

Ngồi ngay ngắn tại bàn làm việc, Tả Đình Y mở dụng cụ phân tích huyễn tạp lên. Dụng cụ phân tịch huyễn tạp cơ hồ cao tầm đầu người. Bộ phận trung tâm của nó là một {Tham Trắc tạp} (Dò xét tạp) vô cùng cao cấp và kì lạ. Cấp bậc của loại {Tham Trắc tạp} này cao tới năm cấp, hơn nữa phương thức dò xét của nó vô cùng kì lạ, khác xa các {Tham Trắc tạp} bình thường. Đây cũng là lý do tại sao giá cả bộ dụng cụ phân tích huyễn tạp này lại cao đến như vậy.

Trong cả liên bang Thiên Du, tập đoàn có thể sản xuất loại dụng cụ phân tích huyễn tạp này cũng chỉ có ba, hơn nữa toàn phải đặt hàng mới có thể mua được.

Tư tư tư, hồng quang không ngừng lóe ra, biểu hiện dụng cụ phân tích đang không ngừng dò xét kết cấu của tấm huyễn tạp này.

Kết quả dò xét sẽ hiện lên ở huyễn tạp hiển thị bên ngoài dụng cụ phân tích.

Trên màn sáng trước mặt Tả Đình Y, các chỉ số không ngừng thay đổi. Tả Đình Y tập trung tinh thần nhìn đám số liệu không ngừng thay đổi này. Ý nghĩa của những số liệu này vô cùng quen thuộc với hắn. Xem từ đầu đến giờ vẫn không có phát hiện bất cứ điểm nào dị thường.

Số liệu thay đổi bắt đầu chậm lại. Trống ngực Tả Đình Y nhưng lại dần dần trở nên dồn dập. Theo kinh nghiệm, hắn biết rằng dụng cụ phân tích đang dò xét đến phần kết cấu mà hắn không hiểu.

Con mắt hắn chớp cũng không dám chớp, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào. Hắn cảm giác trong miệng có chút hơi khô. Rất nhanh hắn đã nhận ra phản ứng của mình, không nhịn được tự giễu hai câu. Không ngờ bởi vì một huyễn tạp cấp một mà cảm thấy khẩn trương, thật sự là buồn cười. Hắn mạnh mẽ kiềm chế trống ngực càng lúc càng nhanh, nín thở nhìn chằm chằm vào màn sáng.

Tích tích tích, ngay lúc này đột nhiên hàng loạt âm thanh cảnh báo dồn dập chói tai vang lên.

Không ổn, Tả Đình Y biến sắc, bước nhanh đến trước dụng cụ phân tích.

Hắn vẫn chậm một bước. Tấm huyễn tạp đặt ở trên dụng cụ phân tích đã bốc lên làn khói xanh lượn lờ. Rất hiển nhiên tấm huyễn tạp này đã bị hỏng. Tổn thương trong kết cấu của nó chỉ sợ là không thể khôi phục.

Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi khét hoàn toàn khác. Hắn nghiêng đầu nhìn thấy một luồng khói trắng từ trên khe hở trong dụng cụ phân tích bốc ra ngoài.

Sắc mặt của Tả Đình Y nhất thời đen lại.

Trần Mộ nhìn đống tài liệu chất đống trước mặt, trong lòng không khỏi lại một lần nữa dâng lên một luồng cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Có thể không thỏa mãn sao? Chỗ tài liệu này hắn đã phải bỏ ra tới năm mươi vạn Audierne. Tất cả tiền kiếm được từ tạp ảnh thời gian vừa qua của hắn đều ở trong này. Hắn lại một lần quay lại tình trạng không xu dính túi.

Trong đống tài liệu này, có một bộ phận nhỏ tài liệu mà hắn trước kia nghĩ đến cũng không dám nghĩ. Giá cả của một ít tài liệu này quả thực làm người khác líu lưỡi. Trong năm mươi vạn đó, có chừng hơn bốn mươi vạn đều ném vào đó.

Độ khó của mười hai tấm tạp phiến này rất cao. Trần Mộ rất hoài nghi mình có thể hoàn thành được hay không. Bất quá hắn vẫn không chùn bước mà dấn thân vào. Hắn biết rằng nếu hắn có thể phá giải tất cả vấn đề trong mười hai tấm tạp phiến này, trình độ chế tạp của hắn sẽ bay lên vài bậc.

Nghĩ thì dễ, làm thì khó. Hiện thực tàn nhẫn, đường đi quanh co.

Không nói đến tấm trù tạp kia. Chỉ nói đến mười một tấm huyễn tạp cấp một hắn chưa từng nghe thấy này đối với hắn mà nói chính là một sự khiêu chiến cực lớn. Bất quá Trần Mộ cũng không cảm giác thấy gian nan. Trái ngược hắn cảm giác phi thường vui sướng. Tất cả tâm tư của hắn đều chìm đắm vào trong việc chế tạo những tấm tạp phiến này.

Đợi đến lúc lôi tử trở về, hắn muốn chuyên tâm nghiên cứu thế này cũng không thể dễ dàng như vậy.

Trở lại trường học, Tả Đình Y sắc mặt khó coi vượt qua đám đệ tử đang huyên náo nhường đường mà đi. Đúng lúc này hắn nghe được một nhóm nhỏ đang nghị luận ở phía trước.

"Có nghe được gì chưa? Người của tiểu tổ phá giải hôm qua làm hỏng vài cái dụng cụ của trường học."

"Tiểu tổ phá giải? Chính là tổ phá giải cái kia tên là gì ấy nhỉ, {Không Hẹn mà Gặp} sao?"

"Chẳng phải là cái đám đó sao? Cứ tưởng rằng mình giỏi lắm. Hắc, muốn đi phá giải tạp ảnh của người ta, chuyện này vui đây." Người nói lời này đích thật là loại điển hình của kẻ thích nhìn người khác gặp tai họa.

"Mấy cái dụng cụ? Chẳng lẽ bọn họ dùng không quen sao? Thế nào lại làm hỏng dụng cụ được?" Tên còn lại nhịn không được hỏi.

Người nói đầu tiên đưa tay ra làm thành một tư thế, vẻ mặt thần bí.

"Bẩy cái?" Những người xung quanh thất kinh: "Khó có khả năng! Bẩy cái dụng cụ? Đến cùng là xảy ra chuyện gì, bạn bè thì làm ơn nói rõ ràng một chút đi."

Người đưa tin này thấy hấp dẫn được chú ý của mọi người, có chút đắc ý nói: "Tình huống cụ thể thế nào ta cũng không minh bạch lắm. Bất quá chuyện bẩy cái dụng cụ này bị hỏng là tuyệt đối đúng. Một bạn thân của ta cũng ở trong tiểu tổ phá giải, ngày hôm qua mang vẻ mặt đưa đám tới đau khổ kể cho ta."

"Bẩy cái. Ah ah, bọn họ phải bồi thường một số tiền lớn rồi.!"

"Đâu phải chỉ là một số lớn không thôi. Trong này nhưng lại có vài cái dụng cụ cao cấp. Có người tính rằng mỗi người trong ba mươi người đó, phải gánh hai trăm vạn Audierne. Huynh đệ của ta tối hôm qua ôm ta mà khóc cả đêm, nghe rầu rĩ bi thương đến chết!" Người nói chuyện lắc lắc đầu, vẻ mặt nước mắt cá sấu (nguyên văn: thỏ chết cáo khóc thương): "Hai năm tiền tiêu vặt của hắn cứ như vậy trôi theo dòng nước."

Mọi người đều than thở.

Khóe miệng Tả Đình Y ở phía sau thoáng hiện lên một nét trào phúng, không biết có phải tâm lý lấy được thăng bằng hay không mà sắc mặt hắn nhất thời tốt hơn vài phần. Ngày hôm qua hắn làm hỏng cái dụng cụ phân tích kia phải mất đến hai ngàn vạn audierne.

Hắn không phải đau xót số tiền này. Mà hắn đau xót vì cảm giác thất bại. Hắn cảm giác như bị một cái bạt tai cứng rắn. Hắn với bản tính kiêu ngạo vô cùng thống hận loại cảm giác này.

Tạp ảnh đáng chết! Trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa.

"Ta đã trở về." Lôi tử vác bao lớn bao nhỏ hướng trong phòng hô lớn. Mấy thứ này là hắn đặc biệt mang đến cho Trần Mộ. Phần lớn bên trong là thứ ăn được.

"Thật không biết ngươi mấy ngày này đem nhà biến thành bộ dáng gì nữa." Lôi tử một mặt lầm bầm, một mặt đẩy cửa phòng Trần Mộ.

Rầm! Thanh âm rơi đổ của một đống đồ vật lớn phát ra.

Khắp nơi trong phòng trong mắt hắn chất đầy các thứ cổ quái gì đó, mà ở dưới chân hắn lại càng tán loạn một đống hỗn loạn gì đó. Hắn phỏng chừng mình vừa rồi chính là làm đổ đống đồ vật này.

Một đôi mắt tràn ngập phẫn nộ từ phía sau đống đồ vật hỗn loạn đó nhìn lên. Đôi mắt đó phun ra lửa làm lôi tử hãi hùng khiếp vía.

"Ta, ta... Ta đi nhầm cửa." Lời còn chưa dứt, hắn buông rơi cái bao lớn trên tay, quay đầu nhấc chân chạy trối chết.

Tận đến tối mịt, hắn mới một lần nữa trở lại chỗ ở của Trần Mộ.

Hắn lại một lần nữa đẩy cửa đi vào, giống như đi vào một căn phòng xa lạ nào khác. Trong phòng sạch sẽ như mới, đám vật phẩm tán loạn lúc trước đã được phân biệt sắp xếp gọn gẽ ở góc phòng.

Trần Mộ đang khom lưng thu thập, cũng không ngẩng đầu lên, lấy một giọng nói rất bình tĩnh hỏi: "Về rồi sao?"

Thấy Trần Mộ không tức giận, lôi tử lập tức trở nên tươi cười: "Đúng vậy đúng vậy. Không phải là vì nhớ đến ngươi sao? Ta liền trở về." Hắn đặt mông ngồi vào trên ghế. Chiếc ghế cũ kỹ nhất thời phát ra tiếng phản đối kẽo kẹt.

"Ngươi đi đến những nơi nào? Vui chơi thế nào?" Trần Mộ có chút tò mò hỏi. Hắn chưa bao giờ đi ra khỏi Đông Thương Vệ thành, đối với thế giới bên ngoài hiểu biết rất ít.

"Rất tuyệt vời!" Nói đến chuyện này, lôi tử hiển nhiên phi thường hưng phấn: "Ta đi đến Phạm A thành ở khu Phạm A Tư. Thác nước lớn Tây Tây Lý Áo nơi đó quả thực là kỳ tích của loài người. Không có tận mắt nhìn thấy, ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng được tràng cảnh mấy trăm cái thác nước lớn nhỏ xuất hiện ở trước mặt ngươi là như thế nào."

Giống như hàng trăm sợi mì màu bạc siêu khổng lồ sao? Trần Mộ tưởng tượng một hồi, thấy không có kết quả, đồng ý nói: "Quả thật không cách nào tưởng tượng được."

"Khu kiến trúc nổi danh nhất ở khu Phạm A Tư ngươi biết là cái gì không?" Lôi tử dùng một thanh âm tràn đầy dụ hoặc hỏi.

"Không biết." Trần Mộ dứt khoát lắc đầu.

Trên mặt Lôi tử lập tức lộ ra ánh mắt khinh thường: "Ta biết là ngươi không biết mà. Chậc chậc, cũng phải thôi, Đầu Gỗ ngươi mà có tinh thần tìm hiểu cái này sao? Đó là một trong những kiệt tác huy hoàng nhất của nhân loại từ trước tới nay, Khổ Tịch Liên Tự quần!"

"Khổ Tịch Tự sao?" Trần Mộ vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Khổ Tịch Tự một trong số lục đại sao?"

"Không có hiểu biết." Lôi tử hiện tại ngay cả khinh bỉ cũng không muốn: "Địa phương tên là Khổ Tịch đó cũng không phải chỉ có một cái Khổ Tịch Tự, mà là có hơn một ngàn chùa miếu liên miên không ngừng, tụ tập lại cùng một chỗ, cho nên mới gọi là Khổ Tịch Liên Tự Quần. Khổ Tịch Tự chỉ là một cái chùa đại biểu trong đó mà thôi. Kì thật trong đó có vài ngôi chùa có lịch sử so với Khổ Tịch Tự còn lâu đời hơn."

"Ồ." Vẻ mặt chỗ hiểu chỗ không của Trần Mộ lập tức làm cho lôi tử bỏ đi dục vọng định giải thích thêm.

Lôi tử cùng Trần Mộ hiển nhiên là hai loại khác nhau. Sở thích hai người theo đuổi cũng hoàn toàn bất đồng. Nhưng hai người lại có thể tin tưởng nhau, nể trọng nhau.

"Mấy ngày này ngươi ở nhà bận bịu những cái gì?" Lôi tử nhìn quanh bốn phía. Sự bề bộn thoáng hiện ra khi đẩy cửa lúc trước để lại ấn tượng sâu đậm với hắn.

"Chế tạo tạp phiến." Trần Mộ đưa cho Lôi Tử một chén nước.

"Có thành quả hay không?" Lôi tử tiếp lấy chén nước hứng thú hỏi.

Trần Mộ lắc đầu: "Vẫn chưa có gì. Vấn đề rất nhiều." Mấy ngày này, hắn hao hết tâm lực mới chế ra một trong số mười hai tấm tạp phiến, nhưng hao phí tài liệu đã mất một phần ba. Số tài liệu còn lại hắn dự tính không cách nào đủ cho hắn chế tạo hết mười hai tấm tạp phiến này.

"Ta không giúp đỡ được ngươi." Lôi tử nhún vai đứng dậy nói: "Ta muốn đi xem tạp ảnh của chúng ta bán thế nào rồi, nếu có thể bán thêm một hai cái nữa thì thật tốt".

"Nói rất phải!"

Trần Mộ vội đứng lên, bộ dáng dường như hận không thể lập tức bán được một lúc mấy ngàn cái. Hắn sắp bị tiền bức cho phát điên rồi. Chế tạp thật sự là đốt tiền a! Tất cả đều là tiền a."

Kinh ngạc nhìn Trần Mộ kích động, Lôi Tử cười trêu nói: " Thật khó chứng kiến được ngươi tích cực như vậy, chậc chậc, có phải tán gái được rồi hay không?" Nhưng lại lập tức cảm thấy cách nói của mình có chút hoang đường: " Cái thứ đầu gỗ nhà ngươi, phỏng chừng cũng không có em nào có thể nhìn trúng ngươi."

Trần Mộ đối với sự giễu cợt của Lôi Tử không thèm để ý, đàn bà ư? Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ suy nghĩ đến. Hắn biết, ở điểm này, Lôi Tử và hắn có cùng thái độ, hai người bọn họ đều là những tiểu tử nghèo, làm sao có thể được nữ nhân ưu ái?

Mặc dù Trần Mộ nóng lòng muốn lập tức có thể bán được tạp ảnh, nhưng hắn cũng không cùng đi theo Lôi Tử tìm hiểu tình hình. Việc này một mình Lôi Tử có thể ứng phó.

Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng sau, Lôi Tử đã trở lại. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hưng phấn của hắn: " Đầu gỗ, đầu gỗ! Mau làm việc! Mau làm việc! Ha ha, lần này chúng ta giàu rồi!"

Lôi Tử vừa đến những cửa hàng này, lập tức bị các chủ cửa hàng vốn đã chờ lâu đến sốt ruột, xông tới.

Tạp ảnh, bọn họ muốn tạp ảnh! Bọn họ quơ quơ tiền trên tay, mỗi người gào khàn cả giọng!

Trần Mộ chế tạo {Không Hẹn Mà Gặp} đã rất quen thuộc, tay chân nhanh nhẹn cầm một đống tài liệu, lập tức bắt đầu làm việc.

Lần chế tạo này hắn đặc biệt hăng hái, ở trước mặt hắn, những bộ tạp ảnh chưa hoàn thành này tựa như một đống nguyên liệu trước mắt hắn. Hắc, chỗ này chính là một khối hạt thần thạch, tiếp tục ở những chỗ kia, ha ha, thêm vào một nắm bột xương hoàng trùng...

Dưới ánh đèn, hai mắt Trần Mộ như hai ngôi sao, ra sức đấu tranh cùng đống tạp ảnh chưa hoàn thành trước mặt. Ở phía đằng sau hắn, Lôi Tử uống thanh vân lưu thủy, thảnh thơi ngâm nga một đoạn nhạc, giống như một người đốc công.

Lần này số lượng đặt hàng rất lớn, lên đến một trăm bộ tạp ảnh, lợi nhuận trong đó là bảy mươi vạn, tính ra mỗi người có thể được chia ba mươi lăm vạn.

Oài, cuộc đời thật là hạnh phúc a. Lôi Tử vẫn cầm một bình thanh vân lưu thủy, thích thú uống một ngụm, liếc nhìn Trần Mộ đang cúi đầu tốc ký, trong lòng cảm khái cuộc đời hạnh phúc.

Một trường học bán được hai trăm bộ, lượng tiêu thụ này vượt xa khỏi dự tính của hắn, người có tiền trên đời này quả nhiên không ít a. Nhưng mà hắn cũng biết, lượng tiêu thụ này trên cơ bản đã sắp đến mức bão hòa rồi, sau khi bán hết một trăm bộ này, hắn quyết định không chế tạo thêm {Không Hẹn Mà Gặp} nữa.

Chỉ cần hắn duy trì tình trạng đắt hàng của {Không Hẹn Mà Gặp}, vậy thì một khi bộ tạp ảnh tiếp theo của hắn được đưa ra, chỉ cần chất lượng vượt qua kiểm tra, tuyệt đối sẽ không lo bán không được.

Xem chừng lúc này cần phải chuẩn bị bộ tạp ảnh tiếp theo rồi, Lôi Tử có vẻ đăm chiêu uống thanh vân lưu thủy.

Tả Đình Y nhìn thiết bị thí nghiệm cùng tấm tạp ảnh bốc khói trước mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng. Tấm huyễn tạp {Không Hẹn Mà Gặp} hắn đang dùng thí nghiệm này là hắn mới mua được. Hiện giờ giá mỗi bộ {Không Hẹn Mà Gặp} đã lên tới 2,5 vạn, người chế tạo đã đưa ra tin tức, đây là nhóm tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp} cuối cùng.Vì sự kích thích của tin tức này, giá của {Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zeta
Ẩn QC