chiều tàn.(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang theo hình bóng em mà chu du khắp đất trời.
• • •
Paris yên bình bởi có tôi có em. Mất em paris chiều tà cũng lộng gió vô vị.

Em phương nao, sao bỏ tôi một mình ôm cái buồn cay đắng. Mưa ngoài kia tí tách. Giấc nồng tôi không thể chìm sâu vì thiếu hình bóng em. Em ơi, bỏ tôi lại, tôi sống sao ?.

Bốn giờ ba mươi phút.

Vẫn là chiếc bàn ngoài sân thượng và tách trà gừng nóng ấm ngọt ngào. Nhưng hôm nay không có cả hai, không có chuyện phiếm nhạt nhòa mà hạnh phúc. Chỉ có tôi và chiếc ghế trống chứa sự cô đơn buồn tẻ.

Em à, em có thấy nắng chiều cố gắng hửng vàng màu gà ? Như cách tôi cố giữ em. Gió cuối thu lồng lộng thổi hơi lạnh như cõi lòng tôi bây giờ. Em như cái ấm áp nhất, mà giờ chẳng thấy. Cái nắng hạ của tôi đâu rồi.

Thưởng thức tách trà đã nguội dần vì cái lạnh mùa thu. Tôi lại thấy món trà hôm nay sao đắng quá ?. Tôi không hiểu đắng là do trà hay do em xa tôi. Đều giống nhau cả thôi.

Mà tôi nghĩ. Nơi em sống bây giờ có hạnh phúc chứ ?. Có như bên tôi ?. Có yên bình qua ngày, hay lồng lên như sóng vỗ đại dương ?. Tôi chẳng thể biết nữa, cô gái như em quá bí ẩn, bí ẩn như tình em trao tôi là có hay không.

Nắng vàng kia cũng dần tắt. Trả cho đêm buồn yên tịnh. Tình mình vậy mà đau đớn chia đôi. Khóe mi có ướt nước nhạt nhòe thì có trách tôi chứ không thể trách người.

Trách tôi vì tình si mà khốn đốn.

Tách trà gừng giờ cũng nguội ngắt. Dưới đáy chỉ còn xác trà dư vị đắng nghét. Đắng như cách em xa tôi. Tôi lại buồn như những ngày không em.

Không em như những ngày Paris khốn đốn nhất.

Miệng dư vị đắng của trà. Mắt tôi đảo quanh thành phố đang dần lên đèn. Mà lòng sao không khỏi dậy sóng.

Tôi lại nhớ em.

Nhớ nụ cười. Nhớ ánh mắt. Nhớ mùi hương cỏ dại. Nhớ em...

Thế mà nắng chiều phố tôi vội tắt. Mộng tôi cũng tan.

•••
Tim như tấm áo mỏng manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#paris