【Tarcon】Làm Hồ Ước Nguyện Ôm Lấy Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc.

Trong phòng hình như có âm thanh gì đó, Tạ Thiên Vũ không để ý.

Hạ cánh xuống Reykjavik ngày đầu tiên, áp lực không hề báo trước mà đổ ập xuống. Anh đáng lý phải là người có tâm thái tốt nhất, nhưng xét tình huống hiện tại thì có lẽ không phải.

Ví dụ như giờ phút này, đêm đã khuya, cho dù ai cũng biết cần phải nhanh chóng thích nghi với tình trạng lệch múi giờ để tiến vào huấn luyện, nhưng anh làm cách nào cũng không thể ngủ được. Cơn mất ngủ rất nghiêm trọng, cứ nhắm mắt là hình ảnh thi đấu lại hiện lên trong đầu.

Những hình ảnh đó phần lớn là không có kết quả tốt đẹp, tiếc nuối hối hận, cả đời khó quên, lo âu, bất lực, không cam lòng, anh rất sợ những hình ảnh đó hiện lên. Đen đủi là phòng khách sạn không có máy tính, đến cả chơi game luyện chút cảm giác cũng không được.

Dựa theo chính sách cách ly của Iceland, lúc bọn họ nhập cảnh ở sân bay đã xét nghiệm một lần, năm ngày sau xét nghiệm lần hai. Trong năm ngày này anh dường như đã chấp nhận sẽ phải mất ngủ mỗi đêm rồi.

Cộc cộc.

Tiếng động kia lại vang lên, hình như không phải ảo giác. Anh tìm kiếm quanh phòng, cuối cùng phát hiện ra âm thanh phát ra từ một cái cửa nhỏ trong góc phòng.

Phòng để đồ? Có chuột? Anh thử đụng vào chốt cửa, thấy có thể ấn xuống thì kéo mạnh một cái.

Không có chuột, chỉ có một con động vật to lớn hơn, dịu ngoan và vô hại hơn.

Lee Seung-yong đứng ở bên kia cửa, ánh mắt đầy trông mong mà nhìn anh. Tóc mái cậu bị loạn thành một nhúm, để lộ ra chút thịt hiếm khi được thấy giữa khe hở.

Có thể tưởng tượng được hình ảnh Lee Seung-yong ở bên kia cũng mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc hồi lâu mà vẫn không thể nào ngủ được, bực bội vò tóc, cuối cùng không còn cách nào đành đi gõ cánh cửa nhỏ này.

Tạ Thiên Vũ nghiêng người sang một bên, ý bảo cậu vào phòng.

Khi đi cạnh cậu, Tạ Thiên Vũ duỗi tay lên định vuốt tóc Lee Seung-yong lại như cũ, Lee Seung-yong che trán lại theo phản xạ, khuôn mặt cậu trông đầy mâu thuẫn.

"Không cho nhìn hả?" Tạ Thiên Vũ xoa bóp nắm tay, phát ra tiếng khớp xương vang rắc rắc.

Lee Seung-yong rơi vào đấu tranh nội tâm, mọi hoạt động diễn ra trong đầu đều viết lên trên mặt, tựa như đang có nhiều người đang đánh nhau loạn xị ngậu trong đầu cậu. Cuối cùng phần thắng thuộc về Lee Seung-yong thiên vị Tạ Thiên Vũ, nhân lúc giành được quyền kiểm soát cơ thể: "Là icon thì, có thể." Tay cậu chậm rãi bỏ xuống, chỉ là biểu cảm vẫn có vẻ không còn gì luyến tiếc.

Hai mắt cậu nhắm chặt, nhưng không thấy động tạc thô bạo như trong tưởng tượng, thay vào đó là một cảm xúc mềm mại, Tạ Thiên Vũ cho cậu một cái hôn nhẹ nhàng lên trán.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, mặt của Tạ Thiên Vũ đang ở một khoảng cách chưa bao giờ gần đến vậy.

"Thật đáng yêu." Tạ Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, theo kế hoạch đẩy mấy sợi tóc lòa xòa ra, hôn một đường dọc từ trán xuống giữa lông mày rồi chóp mũi, đến môi anh chỉ hôn qua một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Anh nhìn thấy Lee Seung-yong lộ ra khuôn mặt mờ mịt: "Vì sao?"

"Có ghét không?" Anh vẫn không lùi lại mà duy trì khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Lee Seung-yong lắc đầu.

"Vậy thì lại thêm một lần nữa, mở miệng, ngoan, vươn lưỡi ra."

Lee Seung-yong vô cùng nghe lời, cũng rất biết điều, đầu lưỡi một khi đã dính vào với Tạ Thiên Vũ là quấn lấy không buông.

Tạ Thiên Vũ cho cậu một nụ hôn đầy ướt át triền miên, hôn đến tận hứng: "Này còn không phải hôn rất giỏi sao." Anh ngã xuống giường, dùng đôi mắt cong cong nhìn Lee Seung-yong, ngực phập phồng, làm như thể anh mới là người đang bị trêu chọc.

Lee Seung-yong cứ vậy đứng ở mép giường, dùng ánh mắt ôn thuần không hề thay đổi nhìn xuống anh, nhìn anh tùy tiện nằm trên giường, không mảy may che giấu nơi nào đó đang nổi lên phản ứng.

Một bàn tay duỗi về phía cậu, cậu ngoan ngoãn đưa tay mình ra, bị Tạ Thiên Vũ thuận thế kéo một cái, không chút đề phòng mà ngã theo Tạ Thiên Vũ xuống giường, ôm Tạ Thiên Vũ lăn thành một khối.

Mất ngủ bị trị hết. Tất cả những áp lực, lo lắng, bất lực, những thứ khó chịu đựng đều đã được hòa tan trong dục vọng lúc đêm khuya.

Ngày cách ly tiếp theo Lee Seung-yong mơ màng mở mắt ra, phát hiện cậu đang không ở trong phòng mình, trong tầm mắt cậu chỉ có thân trên trần trụi của Tạ Thiên Vũ. Chiếc gương đối diện phản chiếu hình ảnh mấy chai lọ rơi vãi dưới đất.

Từ góc độ này, cậu vừa khéo có thể nhìn thấy dấu hôn ngập tràn trên lưng Tạ Thiên Vũ, đánh thức ký ức của cậu về việc mình chính là người tạo ra chúng.

Đêm qua, Tạ Thiên Vũ một tay chống đầu, dùng ánh mắt đầy ái muội mà nhìn cậu, tựa như một con hồ ly đang mê hoặc lòng người: "Phòng khách sạn có bao."

"Nhưng nếu dùng thì lúc Liên Minh tính tiền sẽ phát hiện."

"Liên Minh phát hiện, Tả Vụ cũng sẽ phát hiện. Thật ra tôi cũng không sợ hắn biết."

"Nhưng lúc hắn dông dài rất là phiền, cho nên," Hồ ly mềm mại ngửa ra giường: "Trực tiếp vào đi."

Sau đó, Lee Seung-yong không làm người nữa.

Nghĩ đến đó, Lee Seung-yong cố gắng rúc mình vào trong chăn, nhưng chăn lại không đủ dài. Cả đầu cậu bị bọc trong chăn, nhưng chân thì phải thò ra ngoài, trông cứ như một con búp bê cầu nắng mọc chân. Tạ Thiên Vũ vừa mở mắt ra nhìn vào gương đã thấy hình ảnh như vậy.

"Tỉnh rồi?"

"Ừ." Tiếng nói hờn dỗn đầy tủi thân truyền ra từ trong chăn.

"Đêm qua không thẹn thùng, bây giờ thẹn thùng cái quái gì." Tạ Thiên Vũ duỗi đầu sang.

Lee Seung-yong từ từ ló đầu ra, bị Tạ Thiên Vũ vỗ bạch bạch hai cái lên mặt, lòng bàn tay vuốt đến đâu là cảm xúc dính nhớp đi theo đến đó.

"Gì?" Cậu có chút khiết phích, theo bản năng muốn lau thứ đó đi, lại bị Tạ Thiên Vũ ngăn lại.

"Không được chùi, tiền cả đấy." Tạ Thiên Vũ gạt tay Lee Seung-yong ra, xoa hết chỗ mỹ phẩm dưỡng da thừa lại lên mặt cậu, cẩn thận mà thoa đều: "Sẽ đẹp trai lên, hiểu không?"

Lee Seung-yong cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

Cuộc sống lúc cách ly rất buồn tẻ. Ăn sáng, uống cà phê, ăn trưa, buổi chiều cả đội cùng nhau ra ngoài tản bộ nửa giờ thông khí, ăn tối, sau đó là đến nửa đêm mất ngủ.

Nhưng hiện giờ thời gian mất ngủ đã thay đổi, biến thành thời gian đắm chìm. Đơn giản là Tạ Thiên Vũ câu dẫn cậu rồi hai người lăn giường.

Ngày cách ly thứ ba, họ đã ăn chán cơm của khách sạn, Lee Seung-yong nấu lẩu quân đội, tốt bụng chia cho Tạ Thiên Vũ một nửa, chỉ là cậu chia cho anh rất nhiều thịt, ánh mắt nhìn chằm chằm về rương hành lý vốn không thuộc về mình.

Tạ Thiên Vũ buồn cười: "Được rồi, sẽ chia cho cậu, khoai lát, que cay và cả chocolate đều sẽ chia cho cậu."

Lee Seung-yong vừa lòng mà dời mắt đi.

Đến lúc thực hiện lời hứa, Tạ Thiên Vũ xé gói khoai lát ra, bốc một miếng. Lee Seung-yong còn tưởng là định cho cậu, vừa muốn đi nhận lấy thì đã thấy Tạ Thiên Vũ nhét miếng khoai vào trong miệng.

Cậu còn chưa kịp chỉ trích đối phương không tuân thủ lời hứa, Tạ Thiên Vũ đã trở tay ôm lấy cổ cậu kéo về hướng anh, một nụ hôn mạnh mẽ, miếng khoai lát ấy được anh đút cho Lee Seung-yong bằng cách như vậy.

Lee Seung-yong vừa liếm đến miếng khoai đã cảm giác có gì đó không đúng. Cậu đẩy Tạ Thiên Vũ, nhưng Tạ Thiên Vũ lại căng vai ôm chặt lấy cậu, đầu lưỡi cũng dùng sức hơn.

Lee Seung-yong bị bắt ăn luôn miếng khoai lát, tức giận đến mức anh, anh, anh vài tiếng, phẫn nộ không tả nổi. Vài giây sau cậu mới phản ứng lại, đổi sang dùng tiếng Hàn bắn ra một đoạn với anh.

Tạ Thiên Vũ dù nghe không hiểu nhưng vẫn biết cậu nhất định là đang mắng anh: "Không phải là hứng thú với đồ ăn vặt của tôi sao?" Kỹ thuật diễn xuất của anh không ra gì, bắt nạt người ta còn tiện thể đổ thêm dầu vào lửa.

Lee Seung-yong tức giận vô cùng, cầm lấy gói khoai lát kia hung hăng ném lên ngực anh: "Anh cố ý! Khoai lát vị rau thơm, sao có thể có người thật sự đi mua khoai lát vị rau thơm cơ chứ!" Việc Lee Seung-yong không ăn rau thơm cả câu lạc bộ đều biết, là do anh thật sự cố tình.

Lee Seung-yong thậm chí từng nghĩ, nếu không trở thành tuyển thủ esports, giấc mơ của cậu đại khái là nhổ sạch rau thơm trên Trái Đất. Thế mà hiện tại lại ăn phải khoai lát vị rau thơm, nghĩ đến việc một nửa nồi lẩu quân đội với hơn một nửa thịt trong cơm hồi trưa của mình đều đã vào bụng cái con người này thì càng tức giận. Cậu quyết định không bao giờ để ý đến anh nữa.

Tạ Thiên Vũ đúng thật là không oan. Từ lúc nhìn thấy khoai lát vị rau thơm ở siêu thị anh đã có âm mưu, anh nghĩ nếu Lee Seung-yong ăn phải nó trong lúc không hiểu gì thì phản ứng nhất định sẽ rất thú vị.

Anh vẫn với cái kỹ thuật diễn kém cỏi đó, chọc giận người ta xong thì trăm phương nghìn kế để thu hút sự chú ý.

"Thừa Dũng, tuyết rơi." Anh biết Lee Seung-yong đã từng nói đến Iceland muốn ngắm tuyết.

Lee Seung-yong lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gì cũng không có. Kẻ lừa đảo, thật sự không được để ý tới anh ta nữa.

Không bao lâu sau, Tạ Thiên Vũ lại dùng lại trò cũ.

"Thừa Dũng, tuyết rơi rồi."

Người Hàn Quốc dễ lừa lại lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn như cũ là không có cái gì cả. Kẻ lừa đảo, thật sự không được để ý tới anh ta nữa. Lần này Lee Seung-yong hạ quyết tâm, dù cho anh có nói có hoa nở cũng không xem.

Buổi chiều lúc tản bộ, Lee Seung-yong xị mặt, cả quãng đường đều cúi đầu chơi điện thoại. Tạ Thiên Vũ hơi có xu thế tiếp cận cậu sẽ ngay lập tức chạy xa ra, như thể đang tuyên bố với cả thể giới, chúng tôi cãi nhau rồi, tất cả là lỗi của anh ấy, mọi người mau đi mắng anh ấy đi!

Cặp đôi đường dưới thấy vậy thì tiến đến khiển trách: "Sao anh lại chọc gì cậu ấy rồi."

"Tôi chính là..." Tạ Thiên Vũ vui tươi hớn hở, nói được một nửa thì bỗng bị ấn nút tạm dừng. Vài giây sau, anh hô lên với người đang đứng bên kia đường cái: "Nếu tuyết thật sự rơi thì Thừa Dũng tha thứ cho tôi nhé."

Lee Seung-yong cúi đầu, bồn chồn khó chịu.

Vừa ngửa đầu lên, một bông tuyết vừa vặn dừng lại trên chóp mũi cậu. Tạ Thiên Vũ ở bên kia đường cái chạy về hướng cậu. Lần này anh không bị né tránh nữa, dựa theo ước định, cậu tha thứ cho nụ hôn mang vị rau thơm ấy.

Trong giây phút tuyết rơi xuống đầu con đường nơi Reykjavik này, Lee Seung-yong cảm thấy nếu tâm nguyện của bạn được thỏa mãn một phần, tâm cảnh của bạn sẽ có sự thay đổi. Cậu có thể thoải mái mà đối diện với thời gian buổi tối sau đó, những thứ linh tinh đánh úp lại, âm thanh tướng đáp xuống bệ đá cổ, âm thanh không biết là ai ping điên cuồng trên bản đồ, thêm cả mấy mấy lời thoại hệ thống đã nghe mấy vạn lần cũng vẫn liên tục vang lên bên tai.

Theo như trình tự, Tạ Thiên Vũ câu dẫn cậu rồi hai người lăn giường.

Ngày cách ly thứ tư, Lee Seung-yong nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tạ Thiên Vũ mà lâm vào trầm tư. Nếu như không có anh ấy, mấy ngày này của cậu sẽ càng khó để vượt qua.

Cảm giác làn da dán bên nhau rất tốt đẹp, nhiệt độ cơ thể của con người khiến người ta rất an tâm, lại gần hơn một chút còn có thể nghe được tiếng tim đập. Khi ngực dán chặt vào nhau, hai trái tim cũng áp lại gần, tiếng tim đập khi mạnh khi nhẹ, làm cho Lee Seung-yong có cảm giác là cho dù không có thi đấu thì hai người cũng được một thứ gì đó kết nối lại với nhau.

Vì thế, khác với những buổi tối trước đây, Lee Seung-yong giành quyền chủ động trước mặt người này.

Tạ Thiên Vũ lần đầu tiên cảm nhận được sự xâm lược của Lee Seung-yong. Vứt bỏ biểu hiện ngây thơ thuần khiết của mọi ngày, hóa ra cậu ấy cũng là một người cường thế tới như vậy, hóa ra cậu ấy cũng mang đầy dục vọng, hóa ra chỉ cần cậu ấy nắm giữ quyền chủ động, mình sẽ ngay lập tức bị bao phủ.

Khi mọi thứ kết thúc Tạ Thiên Vũ như thể hỏng cả người, dùng chút sức lực cuối cùng giơ ngón giữa: "Súc sinh."

Lee Seung-yong đã thỏa mãn, bày ra vẻ mặt vô tội: "Nghĩa là sao?" Tạ Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu thì giận điên lên, làm như thể người vừa nãy giống như muốn chọc cả trứng vào không phải cậu vậy. Anh một bên giả vờ nở nụ cười mà giải thích: "Đang khen cậu đấy."

Một bên anh nói thầm trong lòng, không phải khoai lát vị rau thơm, hóa ra vai hề chính là mình.

Không phải Lee Seung-yong chưa từng nghĩ như thế này thật sự ổn ư? Rốt cuộc giữa bọn họ là quan hệ gì? Loại quan hệ này với loại quan hệ trong suy nghĩ của cậu có phải là một không? Cảm giác khi rúc lại bên nhau sưởi ấm có thể mê hoặc lòng người, đặc biệt là sau mỗi lần túng dục rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ làm cậu giật mình tỉnh lại, một Tạ Thiên Vũ nhìn như đã say ngủ lại luôn có thể phát hiện ra. Mỗi lần như vậy, cánh tay đầy hình xăm ấy sẽ ôm đầu cậu kề sát bên vai.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc ấy mỗi lần đều sẽ nói với cậu: "Ngủ đi, đừng nghĩ nữa." Ngay sau đó sẽ có một bàn tay che tai cậu lại. Mà mỗi lần như vậy, cậu cũng sẽ thầm nghĩ may mắn, may mà mình cách cửa sổ gần hơn đôi tai kia một chút.

Có lẽ là cùng một loại nhỉ.

Ngày thứ năm cách ly, Tạ Thiên Vũ gội sạch đầu, nhưng xương cốt toàn thân anh như thể đã tan thành từng mảnh. Anh lắc lắc vài cái rồi nằm vật ra, bị cảnh sát gấu bắt quả tang ngay hiện trường.

"icon, sai rồi, không được."

"Rốt cuộc là ai sai cơ chứ!"

Lee Seung-yong nhấp miệng cười cười. Cậu biết đêm qua mình quá đáng đến mức nào, không nói gì, cẩn thận vòng dây máy sấy qua, sau đó ngồi bên mép giường vỗ vỗ chân mình, ý bảo Tạ Thiên Vũ nằm lên.

Tóc Tạ Thiên Vũ vừa dày vừa khó sấy, lúc anh tự sấy lần nào cũng sấy tới mỏi cả tay. Bây giờ Lee Seung-yong tự đưa tới cửa lại vừa hợp ý anh.

Lee Seung-yong cũng đủ kiên nhẫn, một lớp rồi một lớp, sấy rất cẩn thận. Cảm giác lúc lòng bàn tay chạm lướt qua da đầu khiến người ta vô cùng thoải mái.

Tạ Thiên Vũ nằm thẳng, chuyên chú mà nhìn gương mặt trước mắt mình, bỗng nhiên anh không hề báo hiệu mà nhổm dậy, dí sát mặt vào đối phương. Lee Seung-yong nhắm mắt, tự nhiên mà hứng lấy nụ hôn sắp buông xuống.

Cái hôn môi trong dự đoán không đến. Lee Seung-yong mờ mịt mà mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy Tạ Thiên Vũ lệch đầu đi một chút, hôn cằm cậu, môi còn cọ đi cọ lại.

"Râu, mọc ra rồi." Tạ Thiên Vũ cười nói.

A, hiểu sai ý rồi, Lee Seung-yong có chút suy sụp.

"Hôm nay tản bộ chúng ta đi chỗ nào xa xa chút nhé."

Tạ Thiên Vũ cũng giống như lúc phát hiện gió sẽ đánh thức cậu, dễ dàng mà nhận ra sự mất mát của cậu: "Không dẫn bọn họ theo, chỉ hai người chúng ta thôi."

Lee Seung-yong vui vẻ lên thấy rõ.

Bọn họ đeo găng tay và khăn quàng cổ đầy đủ rồi xuất phát, đi theo vùng duyên hải đến một nơi rất xa.

Đường đi càng lúc càng ngoằn ngoèo, bờ biển bằng phẳng dần dần biến thành ổ gà. Cuối cùng họ đặt chân tới một rặng đá lởm chởm, đó là một thung lũng được hình thành tự nhiên. Trong thung lũng ấy có một hồ nước, màu nước xanh trong văn vắt, không quá sâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đáy hồ.

Nằm dưới đáy hồ nước là rất nhiều tiền xu. Hiển nhiên, cho dù vốn không phải, nơi này cũng đã bị nhiều khách du lịch coi như là một hồ ước nguyện.

Lee Seung-yong thò tay vào túi áo khoác, moi ra hai đồng tiền xu có khắc hình con cua ở giữa.

Cậu rất nghi thức mà quăng một đồng xu vào, tõm———

Cậu nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó đưa một đồng xu khác cho Tạ Thiên Vũ: "Đây không phải 50 curon, đây là một điều ước."

Tạ Thiên Vũ bị chọc cười. Anh không có kế hoạch làm chuyện này, cho nên đưa đồng tiền xu còn thừa đó trả lại cho Lee Seung-yong: "Vậy là cậu có hai điều ước."

Lee Seung-yong cứ vậy đứng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cất đồng xu kia đi, không ước điều ước thứ hai.

Trên đường về, Tạ Thiên Vũ tùy ý hỏi: "Cậu ước gì vậy?"

"Tôi muốn anh th....." cậu buột miệng nói ra, nói được một nửa thì bỗng che miệng lại: "Nói ra có lẽ nào sẽ không linh nghiệm không?"

"Cái loại hồ ước nguyện này vốn dĩ cũng không linh."

Lee Seung-yong cười cười, không nói gì nữa.

Trên đường trở về khách sạn cách ly sẽ đi qua một cửa hàng hoa, lúc bọn họ đi cũng đã thấy. Khác với lúc họ đi là hiện tại nhân viên cửa hàng hoa đang đứng ở trước cửa, trong ngực đang ôm một thùng hoa hồng rao bán.

Lee Seung-yong không do dự chút nào, đang định lại mua thì bị Tạ Thiên Vũ túm chặt lại.

Tạ Thiên Vũ không nói gì cả, im lặng mà kéo tay cậu bước thật nhanh về phía trước.

Lee Seung-yong bị kéo đến mức lảo đảo. Khi đi qua nhân viên cửa hàng hoa, cậu nhìn Tạ Thiên Vũ, hy vọng đối phương sẽ nói gì đó.

Nhưng mà không có. Cậu quay đầu lại, trơ mắt nhìn thùng hoa hồng phía sau cách mình càng lúc càng xa. Thẳng đến khi hoa hồng biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Tạ Thiên Vũ mới dừng lại. Không ai nói gì, con đường trở nên an tĩnh đến dị thường. Lee Seung-yong không biết mình đã chạm phải công tắc nào, chỉ biết vừa mới chớp mắt một cái, toàn bộ Reykjavik đều tối sầm lại.

"Tôi cho rằng có một số việc không nói ra cậu cũng hiểu, hiện giờ nhìn có vẻ là không phải." Tạ Thiên Vũ đột nhiên mở miệng. "Lee Seung-yong, không cần mua hoa cho tôi, quan hệ của chúng ta không phải yêu đương."

Sao...

Lee Seung-yong chớp chớp mắt, như là nghe không hiểu anh nói gì. Tạ Thiên Vũ thở dài: "Chúng ta không phải vì yêu nhau nên mới lên giường, chỉ là vừa khéo cần đến nhau thôi, chứ sở dĩ chúng ta không hề yêu đương, nói như vậy cậu đã hiểu chưa?"

Nửa bước chân đã bước lên của Lee Seung-yong đặt lại chỗ cũ, ngơ ngác mà đứng đờ ra. Tạ Thiên Vũ không chờ cậu.

Khoảng cách bị kéo dài, vài giây sau cậu mới như bừng tỉnh từ trong mộng, chạy chậm hai bước bắt kịp anh, trở lại đi bên cạnh Tạ Thiên Vũ: "Ừ."

May là chưa nói nguyện vọng kia cho anh ấy nghe, có vẻ như mình, lại hiểu sai ý.

Những âm thanh và hình ảnh đó cuối cùng vẫn trở thành sự thật.

Hành trình Iceland kết thúc ảm đạm. Không liên quan đến việc thành tích của đội có đủ vang dội hay không, không liên quan đến việc bọn họ có đánh đúng trình độ nên có hay không, đội ngũ ra thông báo, Lee Seung-yong lập tức bay thẳng từ Iceland về Hàn Quốc. Cậu có một kỳ nghỉ ngắn.

Ngoài ý muốn là Tạ Thiên Vũ cũng không chặt đứt liên hệ với cậu, vẫn như cũ liên lạc cậu với một tần suất khá cao, có khi là gửi emoji hài hước, có khi là ảnh chụp mấy con chó đáng yêu trong nhà, có khi là ảnh chụp cơm cách ly.

Ý là trở lại làm bạn bè sao?

Lee Seung-yong không hiểu.

Điện thoại bỗng thông báo một tin nhắn giọng nói, Lee Seung-yong click mở, nghe thấy Tạ Thiên Vũ kéo dài giọng, nói Thừa Dũng tôi nhớ cậu tôi rất nhớ cậu a a a, bây giờ cậu có thể xuất hiện trên giường tôi ngay lập tức hay không, có thể, nhất định là cậu có thể ha. Bộ dáng duỗi chân chơi xấu của Tạ Thiên Vũ như thể hiện lên ngay trước mắt, Lee Seung-yong không nhịn được mà cười thành tiếng. Bạn bè? Có vẻ là không phải rồi, cậu phủ định suy nghĩ vừa rồi.

Đó hẳn là cảm thấy về sau còn cần tới thôi.

Trong khoảng thời gian ở Hàn Quốc này cậu cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện. Tạ Thiên Vũ cũng không thích cậu, nói khó nghe chút là chỉ chơi đùa cậu thôi, mà đáng lý ra ở thời điểm nhận ra được Tạ Thiên Vũ đối với cậu không phải là thích, cậu đã phải quyết đoán phân rõ giới hạn mới đúng.

Đây là điều làm Lee Seung-yong càng cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì mặc dù hiểu rõ những điều này, cậu cũng không từ chối Tạ Thiên Vũ bất cứ việc gì. Tạ Thiên Vũ gửi emoji cậu sẽ trả lời bằng một emoji càng buồn cười hơn. Tạ Thiên Vũ gửi ảnh Muội Muội cậu lập tức gửi ảnh Jane. Tạ Thiên Vũ gửi ảnh đồ ăn cậu sẽ gửi ảnh chính mình cho anh.

Cậu vừa duy trì sự hài hòa mong manh này, vừa khó hiểu, rốt cuộc bản thân mình đang muốn cái gì.

Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, cậu như trước đây đi gặp mặt bạn bè. Người bạn cuối cùng cậu hẹn là Son Si-woo.

Cùng một người thông minh và lớn tuổi nói chuyện, khó có thể tránh không đề cập đến đề tài tình cảm. Cậu không che giấu sự hoang mang của mình chút nào:

"Em gần đây đang cùng một người......" Cậu không biết phải hình dung ra sao.

"Dây dưa mập mờ." Người bạn cũ ra đòn chuẩn xác, đến nỗi một chút uyển chuyển

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net