5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, một đường đi về không có ai khác ngoài hai bóng hình cao lớn đang nắm tay nhau.

Tartaglia thích bầu không khí như thế này, nhưng Zhongli chỉ cảm thấy nó yên tĩnh tới đáng sợ. Anh không thể suy nghĩ, cũng không biết mình phải nói gì, cứ nắm tay nhau bước chậm rãi trên đường về nhà như vậy, cả hai đều nhìn nhau không nói, trong lòng tràn đầy những cảnh tượng chứa đối phương đã nhiều lần phát sinh. Nhưng tối nay, anh ngại đêm dài và quá tĩnh lặng, khiến người kia nghe được tiếng tim đập không ngừng.

Tartaglia nhìn Zhongli với ánh mức quá mức nóng bỏng, làm anh cảm thấy không được tự nhiên. Anh muốn thoát khỏi tay của Tartaglia nhưng lại bị nắm càng chặt. Vốn chỉ là hai bàn tay dán vào nhau, các ngón tay khẽ đan lại, bỗng nhiên bàn tay kia lại trở nên không an phận, cũng như chủ nhân của nó vậy. Nó luồn qua những khe hở của tay Zhongli, mười ngón đan chặt lấy nhau. Sợ còn chưa đủ chặt, Tartaglia giơ hai bàn tay đang đan chặt lên, tay kia quấn chặt lấy những ngón tay của anh, cho đến khi chúng không thể chặt thêm được nữa, mới hài lòng đặt một chiếc hôn lên mu bàn tay của Zhongli.

Chân tay anh lúng ta lúng túng, chỉ có thể giơ lên theo khóe miệng đang giương cao của Tartaglia.

Không lâu sau, bọn họ ở trên một chiếc du thuyền, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, và mặt trăng lên, cho tới khi những vì sao phủ đầy màn đêm đen, từng đợt pháo hoa rực rỡ nở bung trên không trung. Tartaglia đè anh lên lan can, không thèm để ý người ngoài mà mặc sức ôm hôn anh, sau đó thì thầm vào tai đối phương.

"Что мне делать, смотреть только на тебя (Làm sao bây giờ, trong mắt em chỉ có mình anh thôi)"

Tartaglia khi nói tiếng Snezhnaya thì quyến rũ lạ thường, giọng cậu trầm thấp và đầy hấp dẫn. Mỗi lần cậu đưa lưỡi ra đều làm cho Zhongli cảm thấy cả người tê dại, lúc này mà nói thì đúng là quá mức phạm quy.

Ánh mắt Zhongli mơ hồ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tìm môi Tartaglia, tựa như hai người chưa từng xa nhau vậy.

Tartaglia ý thức được rất rõ ưu thế của mình, cậu lặp lời lời yêu khi nãy một lần nữa bằng tiếng Snezhnaya, chẳng mấy chốc mà Zhongli đã thất thủ trước sự tấn công của cậu. Tartaglia dễ dàng dẫn dắt anh ôm lấy bờ vai cậu.

"Zhongli tiên sinh thơm quá đi." Tartaglia chôn mặt vào vai Zhongli, tham lam hít vào.

Zhongli tiên sinh ôm bờ vai cậu, cậu ôm lấy thắt lưng của anh, bình thản hô hấp giữa làn gió biển dịu dàng, cứ như thế này rất tốt, vừa lãng mạn lại tốt đẹp.

Hai người đi từ ngoài vào trong phòng, chỉ mất vài giây ngắn ngủi, nhưng Zhongli lại cảm giác như rất lâu. Anh vừa bước vào, thì bên tai vang lên tiếng chốt cửa, trái tim anh chợt run rẩy. Ngay sau đó, Tartaglia thô bạo ấn anh trên tường, đầu lưỡi trực tiếp vói vào bên trong.

"Tar... Ưm." Zhongli sợ bị cọ súng ra lửa. Trên thực tế, anh bị hôn tới mức thân thể bắt đầu nổi lên dục vọng, chỉ có thể đẩy Tartaglia ra để ngăn những hành động tiếp theo của cậu lại.

Có lẽ nguyên nhân là trong lòng Zhongli ít nhiều vẫn nguyện ý hùa theo cậu, cho nên dù bản thân có mạnh hơn Tartaglia không ít, anh vẫn không thể đẩy cậu ra, chỉ có thể bị cậu hôn thỏa thích.

Cho đến khi hô hấp không theo kịp đối phương nữa, Zhongli ngồi sụp xuống đất với đôi chân không còn tí sức nào. Tartaglia cũng ngồi xổm xuống theo anh, tay cậu chống cằm, hớn ha hớn hở nhìn Zhongli đang có chút thất thố, duỗi một tay còn lại ra, lau đi chất lỏng trên môi Zhongli, rồi hướng lên trên mặt, mập mờ vuốt ve vành tai xỏ khuyên của Zhongli.

Đôi mắt màu nước của Tartaglia chan chứa sự dịu dàng sắp trào ra ngoài, nó như muốn nhấn chìm trái tim của Zhongli, trái tim anh đập rộn ràng không kiểm soát nổi, và anh sắp đắm mình vào sự dịu dàng của cậu.

Zhongli không còn cách nào khác, khuôn mặt cậu vẫn luôn ưa nhìn vô cùng, lại nhìn anh chăm chú ở khoảng cách gần như vậy. Với anh mà nói, bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu sau khi hôn là một chuyện rất khó. Vì vậy anh quay mặt đi và đứng thẳng dậy.

Tartaglia cảm thấy một Zhongli mắc cỡ như thế này có chút buồn cười, cậu ngắm Zhongli giả vờ bình tĩnh trong tâm trạng vui vẻ, cho tới khi anh nhanh chóng đi vào trong phòng, cậu mới từ từ đứng dậy.

Những suy nghĩ vốn không lay động được của Zhongli đã dần buông lỏng hơn một chút vào đêm nay, Tartaglia tận dụng triệt để cơ hội này, đêm đó cậu ngủ trong phòng Zhongli.

"Đừng có mà sờ soạng anh..." Zhongli lên tiếng cảnh cáo. "Nếu không, anh đá em ra khỏi phòng."

"Haiz... Em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi mà, không được ạ?" Tartaglia dường như đang rất tủi thân. Cậu đưa tay luồn qua nách Zhongli, ôm anh vào lồng ngực, lại cắn nhẹ lên bờ vai anh.

Thế này làm sao mà anh cự tuyệt nổi đây...

Zhongli không nói nên lời, đành nghe theo cậu. Nhớ tới đủ loại chuyện hôm nay, anh cảm thấy đối phương rất mâu thuẫn, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Tartaglia, em không thể... Em không thể vừa muốn anh nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, vừa buộc anh phải đưa ra câu trả lời đúng với mong muốn của em, điều ấy rất vô nghĩa, có phải không?"

"..." Tartaglia không thể phản bác câu hỏi của anh. Cậu giận dỗi cắn lấy vai Zhongli, siết chặt thêm vòng ôm anh.

"Em hy vọng anh có thể nói ra những suy nghĩ của mình, là vì muốn anh gần gũi với em hơn, nhưng anh lại muốn trốn tránh em, hai thứ này đương nhiên là khác hẳn nhau."

"Khác nhau cái gì?" Zhongli hỏi một đằng.

"Cái gì cũng khác nhau." Tartaglia trả lời một nẻo.

"Chỗ nào?"

"Dù sao thì cũng không giống nhau."

Sau khi hai người tranh chấp như học sinh tiểu học cậu một câu tớ một câu, Zhongli không nói nữa, anh chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm sau lưng.

Thành thật mà nói, anh rất thích những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo cùng Tartaglia, cũng rất thích ôm ấp và chạm vào cậu, nhưng anh không thể...

Tại sao mình lại không thể... Ấy nhỉ...

Cơn buồn ngủ kéo tới, Zhongli không thể nhớ nổi nguyên nhân, anh từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Tartaglia lắng nghe tiếng hít thở dần dịu đi của Zhongli, rồi cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên sau gáy anh.

Mới vài ngày ngắn ngủi, Tartaglia lại một lần nữa thành công chiếm cứ hơn nửa cuộc sống của Zhongli. Kế tiếp cậu chỉ cần chậm rãi đánh vào tâm lý của anh, tới khi phòng tuyến của Zhongli sắp bị phá bỏ...

Mấy tháng tiếp theo, Tartaglia tương đối ngoan ngoãn, cũng không cố thử tiến thêm một bước nữa. Mỗi ngày cậu đưa anh đi làm, đón anh về nhà, buổi tối ngủ cùng nhau, cuối tuần thỉnh thoảng sẽ đi hẹn hò một bữa, lúc đi làm vẫn nhắn tin buôn chuyện với anh.

Tiến triển này, nếu mấy cô gái chèo ChiZhong mà biết anh chưa đồng ý, có khi sẽ xách hai người tới Cục Dân Chính để đăng kí kết hôn ngay lập tức.

Kì lạ làm sao, sau khi Tartaglia đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần, Zhongli bắt đầu vô hình trung thổ lộ tiếng lòng của mình. Trong mắt Tartaglia, ấy là anh đang làm nũng, ỷ lại, đáng yêu nhất quả đất.

Anh ăn cơm là phải được ăn thức ăn mới được nấu không lâu, nếu là do đầu bếp làm; Quần áo anh mặc phải được làm bằng chất liệu tốt nhất, tươm tất nhất; Nội thất trong nhà phải được làm bằng nguyên vật liệu thượng hạng, tốt nhất là do các thợ thủ công nổi tiếng làm.

Zhongli tiên sinh, xinh đẹp làm sao.

Thật đáng yêu... Cục cưng của em, của em...

Nhìn thấy Zhongli đang ngủ yên bình trong lồng ngực cậu, Tartaglia không nhịn được mà mỉm cười.

Nghĩ tới ngày ấy, cậu thuận tiện mua cho anh một bữa sáng không ra gì ở gần nhà, bên trong còn có hải sản, Tartaglia cảm thấy có hơi mắc cười. Zhongli chỉ ăn và không nói gì có lẽ vì anh nể mặt mũi cậu.

"Tình yêu ơi, chào buổi sáng."

Zhongli vừa mở mắt, đã thấy Tartaglia đang chống tay lên đầu, cúi mặt ngắm nhìn anh với một nụ cười. Bị cái đẹp tấn công dữ dội như vậy, đáng ra anh phải làm quen với nó từ lâu rồi, nhưng lần nào cũng thế, trái tim anh không nhịn được mà đập loạn xì ngầu vì cậu.

"Chào buổi sáng." Zhongli vô cảm quay mặt về phía cậu, nhưng Tartaglia hiểu được con người anh lúc mới dậy, vấn đề ở đây là anh có chút đờ đẫn.

Nhớ đến chuyện cậu mới nghĩ tới, Tartaglia bỗng muốn trêu ghẹo anh một chút.

"Zhongli tiên sinh, bây giờ không có đồ ăn sáng của anh. Hôm nay ăn bánh mì phết rất nhiều mứt dâu, bọc trong một miếng rong biển lớn, bên trong em còn cho cực kỳ nhiều mực vào."

"..." Zhongli đen cả mặt, lại không thể không cảm khái cách ăn uống kì lạ của cậu chàng. "Anh không muốn ăn cái này..."

Cậu trai tóc cam cười khúc khích, hôn lên mũi anh, rồi kéo anh ra khỏi giường.

Ngay khi Zhongli thực sự nghĩ rằng mình sẽ phải ăn bữa sáng kì quái đó, thì Tartaglia đã nhận đồ ăn rồi mang từ ngoài vào. Nhìn bao bì, đó chính là món anh thường hay ăn vào bữa sáng, anh mở ra xem, chỉ có hai cốc sữa đậu nành cùng một ít món ăn đẹp mắt.

Không có hải sản.

Zhongli thở phào nhẹ nhõm.

Tartaglia nhìn anh với ánh mắt đầy ý cười. Vừa vặn sau khi anh vệ sinh cá nhân xong thì bữa sáng giao tới, có lẽ cậu đã đặt đồ ăn từ lâu lắm rồi, trêu anh chỉ cho vui mà thôi.

Cho dù cuộc sống thường nhật của hai người trôi qua quá mức êm đềm, nhưng đôi khi, Tartaglia cũng sẽ tạo những bất ngờ nhỏ cho anh.

Vào một ngày nọ, Zhongli đã vô tình nói với Tartaglia, rằng anh thấy hơi mệt mỏi, không muốn tiếp tục làm việc nữa. Khi buông điện thoại xuống, giờ làm việc vẫn còn một tiếng nữa, thì anh nhận được cuộc gọi của Tartaglia.

"Tartaglia?" Zhongli có hơi ngờ vực, giờ này đáng lẽ ra cậu vẫn đang ở trong lớp học.

"Zhongli tiên sinh, xuống dưới mau lên đi." Giọng Tartaglia rất thoải mái, như là đang có chuyện gì vui vẻ.

Zhongli thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đi xuống lầu. Nhìn ra xa, thấy một cậu trai đầu cam đang cầm mũ bảo hiểm, ngồi trên mô tô chờ đợi ai đó. Thấy anh tới, cậu hào hứng vẫy vẫy tay với anh.

Đây là lần đầu tiên anh thấy một Tartaglia trẻ trung và tràn đầy sức sống như vậy, Zhongli khó có thể rời tầm mắt nổi.

"Sao anh không mặc thêm quần áo vào?" Tartaglia cau mày hỏi khi thấy anh ăn mặc phong phanh. Bây giờ mới là đầu xuân, trời vẫn còn se se lạnh.

Zhongli: "Ở văn phòng có bật lò sưởi nên anh không nghĩ nhiều."

Khi anh đang nói, Tartaglia cởi áo khoác, bọc anh lại thật kín kẽ, rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu anh.

"Tartaglia?" Zhongli khó hiểu, lại nhìn thấy cậu trai đầu cam lên mô tô và vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau.

"Đi lên đi."

"Đi đâu?"

"Em không biết, dù sao đi thì anh không phải làm việc nữa." Tartaglia thản nhiên nói.

"Không ổn đâu, anh còn phải..."

"Ổn mà, anh đừng dông dài nữa, vì anh mà em bỏ tiết đó." Thấy anh phản đối, Tartaglia mỉm cười nắm lấy tay anh, kéo Zhongli lại gần, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn. "Lên xe đi mà cục cưng, cầu xin anh đó? Đi với em nhé?"

Có lẽ là anh điên rồi, hoặc cũng có thể là Tartaglia trời sinh vốn có ma lực nào đó, nên Zhongli luôn không nhịn được mà đi theo cậu. Anh ngồi lên xe, Tartaglia liền kéo lấy tay anh để chúng ôm lấy eo mình, thấy anh ôm chặt rồi, cậu còn vỗ thêm hai cái nữa để xem có đủ chặt hay không.

"Đi nào, tình yêu." Vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng động cơ nổ máy.

Chỉ trong nháy mắt, Zhongli đã được Tartaglia đưa tới bãi biển. Hai người bọn họ đều điên rồi, cùng nhau nghịch nước đầu mùa xuân trên bãi biển bằng đôi chân trần, và sau đó, anh được Tartaglia, cậu chàng đang mang một đôi giày ướt sũng, cõng trên lưng, cả hai cùng đi dạo trong rừng để ngắm cảnh.

Không sợ ốm đau, không sợ những rắc rối sau khi làm việc, cũng không sợ ánh nhìn của người khác, đây là lần đầu Zhongli làm một chuyện quá giới hạn như vậy, nhưng anh thấy cực kỳ hạnh phúc.

Cả hai leo dần tới đỉnh núi, Tartaglia vụng trộm hái vài bông hai dại trên núi, rồi bện thành một vòng hoa nhỏ tặng Zhongli. Anh ghét bỏ không chịu mang nó, Tartaglia dọa anh mà không mang thì ngày nào cũng phải ăn hải sản, Zhongli mới bất đắc dĩ đội lên đầu.

Hai người bình thản ngồi trên một tảng đá lớn, Tartaglia mặc áo măng tô, ôm Zhongli trong lòng, cứ lẳng lặng chờ mặt trời xuống núi như vậy, khi cả hai cùng trở về thì đã hơn tám giờ tối.

Tartaglia ôm chặt Zhongli, nói: "Anh lên trước đi, gặp nhau sau nhé."

"Em định đi làm cái gì?" Zhongli đã trải qua một ngày cùng Tartaglia, không hiểu vì sao nhưng anh không muốn tách nhau ra, có chút lưu luyến mà cọ cọ vai cậu.

"Trả xe."

"Vậy... Xe này của em là từ đâu ra?"

"Bí mật!" Tartaglia lôi Zhongli đang rúc trong lòng mình ra, nháy mắt với anh. "Zhongli tiên sinh... Ngày hôm nay, anh có thấy vui không?"

"Cảm ơn em, anh vui lắm."

"He he, vậy là tốt rồi." Tartaglia cười, lại ôm chặt lấy anh. "Em phải đi trả xe, một lúc nữa sẽ về... Đêm nay em muốn ăn khuya, nên định mang món gì đó về, anh có muốn ăn gì không?"

"...Ăn đêm dễ bị đầy bụng lắm." Zhongli không đồng tình nhìn cậu.

"Được rồi, nghe lời anh vậy." Tartaglia hôn phớt lên trán anh, lại đổi vòng hoa lên trên đầu cậu. "Em đi trước đây."

"Ừ..." Không hiểu vì sao, chỉ tách nhau ra có một lúc, Zhongli vậy mà lại cảm thấy hơi cô đơn, chỉ có thể nhìn theo cậu trai nhỏ lên xe, rời đi. Anh sờ trán, có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười.

Thật sự là... nước chảy đá mòn mà, bản thân trở nên kì lạ như vậy từ khi nào nhỉ.

————————

Sau đó, Kunikuzushi*, bạn học cùng lớp đại học với Tartaglia: "Đmm, Tartaglia lấy trộm xe bố mày đi tán gái."

*: Scaramouche.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net