Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế kỷ 24, sau khi sao chổi Vĩnh Hằng rơi xuống Teyvat, khắp tinh hệ đều chịu ảnh hưởng. Một lượng bức xạ khổng lồ bao trùm Đảo Thiên Không, nơi cung cấp năng lượng cho toàn bộ lãnh thổ, dẫn đến tinh hệ bị ô nhiễm nghiêm trọng, chỉ những vùng đất chưa được khai phá công nghiệp thoát nạn. Ở những vùng bị ô nhiễm bức xạ, động vật xảy ra dị biến, nhân loại lâm vào ôn dịch, người chưa nhiễm bệnh đổ dồn về bảy khu vực không bị ô nhiễm.

"Theo kết quả của những nghiên cứu gần nhất, vaccine đã không có tác dụng với chủng virus mới. Đề nghị người dân toàn khu vực Liyue thực hiện cảnh giới nghiêm, không tiếp xúc với người đến từ khu vực khác, các hoạt động mua bán nhu yếu phẩm sẽ được thông báo đến người dân khi có kế hoạch."

Zhongli day nhẹ giữa mày, lại nhấp một ngụm trà nóng. Hơn 100 tỷ neuron trong đầu anh kêu gào cần được nghỉ ngơi, nhưng anh biết mình không thể.

- Ngài Zhongli...?

Thiếu niên đã tỉnh, đang tìm kiếm chủ nhân, cũng là thầy giáo của mình. Zhongli dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man và đón cậu với một nụ cười.

- Chào buổi sáng, Xiao.

- ... Chào buổi sáng, thưa ngài. - Xiao hơi đỏ mặt.

- Ta sẽ chuẩn bị bữa sáng ngay, - Zhongli xoa đầu cậu - cậu có thể giúp ta sắp bàn ăn không?

- Dạ!

Họ dùng bữa trong tiếng chim hót buổi sớm mai, nắng mới len lỏi qua cửa sổ làm gương mặt thanh tú của người đàn ông càng thêm dịu dàng. Xiao để ý đến hai vệt xanh dưới mắt anh, nhưng cậu im lặng ăn, không lên tiếng. Sau bữa sáng, như thường lệ, Xiao chuẩn bị đi săn, còn Zhongli tiếp tục làm việc. Anh nhắc đi nhắc lại, "Không được đi quá xa", "Hãy trở về trước bữa trưa", thiếu niên hiếm thấy mà nở một nụ cười nhẹ, xách giáo ra khỏi nhà.

Trong rừng có vết máu trải dài, là hai người khách lạ hôm qua lưu lại, Xiao nghĩ thầm. Mất máu nhiều như vậy mà vẫn có thể đến được chỗ họ, thậm chí nếu không phải vô tình đi ngang qua, hai người kia hẳn còn sẽ tiếp tục đi cho đến khi rời khỏi khu rừng. Rốt cuộc thì ngoài cậu và Zhongli ra, không ai muốn ở lại nơi này khi trời tối. Họ đến đây vì mục đích gì, muốn làm gì, tất cả đều không phải điều cậu quan tâm, cậu chỉ cần biết họ không được làm tổn thương đến Zhongli.

Lần theo vết máu, cậu tìm được dấu tích của một trận chiến ác liệt. Xiao nhíu mày, mục tiêu của hai người hôm qua hẳn không phải là đàn sinh vật dị biến, cậu tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cho tới khi thấy một mảnh đá màu tím. Nó nằm dưới lá khô, nếu không phải mắt cậu rất tốt đã nhìn không thấy. Cậu nhận ra nó, đây là "giấy" thông hành khu vực Inazuma. Mọi người dân thuộc bảy khu vực may mắn thoát khỏi bức xạ ô nhiễm đều được phát giấy thông hành, chỉ người có giấy thông hành mới được phép ra vào các khu vực. Vậy hoặc là hai người họ đến từ Inazuma, hoặc đối thủ của họ là người Inazuma. Xiao thầm nghĩ, cúi xuống nhặt mảnh đá lên. Cậu cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, sau khi bỏ nó vào túi, cậu tiếp tục đi săn.

Cạch.

Xiao quay đầu lại. Nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán cậu. Là một trong hai người khách hôm qua, hình như tên của hắn là "Childe".

- Đưa nó cho ta nào, bạn nhỏ. - Hắn nhoẻn miệng cười, có vẻ ngả ngớn lại thân thiện, nhưng cậu cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Suy nghĩ không đến 1s, Xiao ném viên đá về phía đối phương rồi quay đầu chạy. Lúc này cậu không có hứng thú để chơi trò "giáo của ta nhanh hay đạn của ngươi nhanh", sau khi chạy được một quãng xa, nhận ra không ai đuổi theo, thiếu niên dừng lại, dựa vào gốc cây thở hồng hộc.

- Ta đáng sợ đến vậy sao, - giọng nói vang lên khiến cậu trợn tròn mắt kinh hãi - nếu là vì chuyện vừa nãy, cho ta xin lỗi. Cậu đã đưa đồ vật cho ta, nên ta không có lý do gì để giết cậu đâu.

Childe cười, thân thiết mà khoác vai cậu.

- Nhưng nếu lúc đó cậu không chịu đưa cho ta thì... ta cũng không chắc lắm. Mà, cậu làm gì ở đây vậy?

- ... Đi săn. - Xiao trả lời nhát gừng.

- Giỏi vậy sao, nhưng động vật trong khu rừng này có khả năng... cậu biết đấy, mà cậu cũng dám ăn hả. Hay là cậu biết được con nào bị dị biến con nào không? Hoặc là... - cánh tay đang khoác vai cậu ép chặt hơn, nụ cười của đối phương trở nên đầy ẩn ý - Cậu sẽ không bị dị biến?

- Cút đi. - Xiao gằn giọng, huých mạnh vào bụng hắn. Cứng như đá. Thiếu niên sợ hãi ngẩng đầu lên, lại thấy đối phương vẫn cười xán lạn.

- Đừng hung dữ như vậy mà, ta thật sự chỉ muốn lấy lại đồ vật thôi. Bạn nhỏ, - hắn vẫy tay - đi mạnh giỏi nhé, sau này còn gặp lại.

Xiao chạy vụt về nhà, đạp tung cửa. Zhongli ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi cậu sao về sớm vậy, liền bị thiếu niên túm vào trong ngực.

- Ngài Zhongli... ngài Zhongli... ngài không sao...

Anh chớp chớp mắt, nhận ra đôi tay ôm lấy mình đang run rẩy, vì thế nhè nhẹ vỗ lưng cậu.

- Chuyện gì thế, Xiao?

Xiao thở gấp vài lần, mới đứt quãng kể lại chuyện khi nãy. Zhongli càng lúc càng nhíu chặt mày.

- Ngài Zhongli...? Có phải tôi đã làm sai gì...

- Chúng ta cần rời khỏi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net