#TuầnLễLongPhượng | Vậy nên thế nào là hạnh phúc?(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Day 3: Gia đình, thư

*

*
*

Lời đầu tiên, em khá chắc là lúc mình nhận được thư này em đang ra ngoài kiếm công việc mới, và tất nhiên là mua quà cho chồng em. Lá thư được em đặt cạnh bữa sáng còn đang bốc khói nghi ngút nên sẽ không có chuyện mình không phát hiện ra được.

Lâu rồi em cũng chưa viết bức thư nào, thành ra có chút không quen. Ngày nay mọi người đã chuyển sang dùng di động để nhắn tin cả, nhưng mình cứ trêu em có ngón cái quá to để nhập kí tự lên bàn phím, đôi lúc lại mắc lỗi chính tả này nọ. Kì thực mình cứ cứng nhắc như ông già, không phải chỉ cần hiểu được nội dung thôi sao? Chúng ta cũng đâu có đọc to lên cho cả hàng xóm nghe đâu mà sợ. Thế nên là em thấy hơi dỗi, nghĩ đến việc soạn một dòng tin nhắn thật dài gửi đến mình nhân dịp kết hôn được năm năm rồi bị mình bắt lỗi chính tả em lại cứ thấy dỗi đấy.

Em đùa thôi, em vốn dĩ đã quen với việc có một người chồng cứng nhắc như vậy rồi. Tự dưng bây giờ dòm lại dòng đầu em mới để ý, từ ngày cưới nhau bao giờ đi đâu em cũng chọn cách viết thư, mà lại không đề "Gửi Chung Ly" như lúc trước đó nữa. Có lẽ là vì em viết thư cho Tonia, Anthon, Teucer, cha hay mẹ đều không đề là gửi cho ai, một phần vì em cũng muốn cả gia đình mình cùng đọc, phần còn lại em nghĩ mình là gia đình thì việc gì phải viết lịch sự như thế nhỉ?

Tới đây em lại nghĩ, à, mình cũng là gia đình của em đấy.

Em rất khâm phục mình, vì mình chuyện gì cũng nhớ. Từ những chuyện như mật khẩu tài khoản mạng xã hội mà em có ghi bao nhiêu tờ ghi chú vẫn làm mất (hoặc có khi em cứ nghĩ là có mình rồi thì chẳng cần giấy ghi chú làm gì cho quan trọng nữa) đến ti tỉ thứ nhỏ nhặt khác như em ngủ có thói quen quay lưng ra cửa sổ, để sáng ra ánh nắng không chiếu thẳng vào mặt, cũng vì như thế mà mình tình nguyện nằm trong, mình biết em còn một thói quen khác nữa là hay vô thức ôm mình trước khi ngủ. Mỗi lần mình nói về việc em siết mình chặt như thế nào khiến mình nửa đêm lại thức giấc, em đã cố tìm cách sửa rồi nhưng rốt cục mình lại bảo cứ giữ vậy đi, mình quen có em ôm chặt như con gấu bự dính người rồi, với cả mình cũng có than phiền gì đâu, đáng yêu mà.

Em có bao giờ trách móc mình chuyện gì không nhỉ, chứ mình đối với em dường như chưa có lần nào. Lúc nào cũng dịu dàng một câu Ajax thế này hai câu chồng anh thế kia ơi. Kể cả trước lúc quen nhau cũng vậy, khi đó em bẩn tính chết đi được, nhưng mình, với cái vẻ ngoài hoàn hảo chết tiệt, cùng hàng lông mày khẽ nhíu lại mỗi lần em lỡ lời to tiếng lại khiến em chẳng thể nào giận mình lâu nổi. Em có bao giờ nói là em yêu lắm khi đôi mắt hổ phách đó âu yếm nhìn em mỗi lần đi xa trở về không nhỉ? Nếu chưa thì giờ mình đọc được rồi đấy, thật ra lúc nào em cũng thích đôi mắt đó của mình, trông chúng rạng rỡ khác hẳn với màu mắt xanh của em, làm em đôi lúc cũng có phần thắc mắc không biết nếu chúng ta có con thì nó sẽ mang màu mắt như thế nào? Nhưng dù có mang màu nào đi nữa, thì đứa trẻ đó vẫn sẽ rất đẹp, nó là con chúng ta cơ mà.

Nhân tiện nói về vụ trí nhớ, chúng ta lần đầu gặp nhau trong tình huống như thế nào mình nhỉ? Em tệ quá đi mất, ngay đến cả lần đầu gặp bạn đời sau này, người sẽ nắm tay em đi cả quãng đường này cũng không nhớ, em chỉ biết là nó rất ngẫu nhiên mà thôi. Tình yêu cứ thế mà đến khiến em xoay sở không kịp, nhưng vì mình bước vào cuộc đời em bất ngờ như thế mà em lại càng yêu lấy sự hiện diện của mình. Em đổi lại, nhớ rất rõ buổi hẹn đầu tiên của hai đứa ở địa điểm nào, hay lần đầu mình lặn lội đến thăm em ở phương xa trong điều kiện thời tiết lạnh giá mà không nói một lời nào. Trông bộ dáng mũi của mình đỏ ửng lên vì lạnh dù có đắp bao nhiêu lớp áo khiến em chỉ muốn được hôn lên mảng hồng kia thật nhiều lần, nhưng mình đừng như thế nữa nhé, lỡ có bệnh tật gì thì biết làm sao đây.

Chung Ly, em mong mình hãy nhớ rằng em chưa bao giờ hối hận khi lấy mình làm chồng, mỗi ngày em đều cảm thấy như vậy, kể cả sau này cũng như vậy.

Sau này, mình có muốn nhận nuôi con không nhỉ? Bọn mình sẽ trở thành những ông bố cùng nhau dạy con lớn khôn, chấp nhận nó dù nó có là ai đi chăng nữa. Dù nó không phải thiên tài, hay không giàu cảm xúc, không có khả năng chơi thể thao, không có điểm gì nổi trội, bọn mình vẫn sẽ yêu nó. Miễn chỉ cần nó trở thành một người tốt, thì có thế nào đi nữa chúng ta vẫn sẽ chấp nhận con người của nó. Em sẽ đưa con đến rạp chiếu bóng mỗi tuần, dạy con cách chơi ném bóng, dắt con đi mua sắm lặt vặt, mình có thể chỉ con cách đọc, ráp vần, dạy nó rằng phân biệt phải trái như cách mình đã từng dạy em vậy. Tự dưng em thấy mình chẳng khác một đứa nhỏ là bao, thế thì thành ra mình lại là ông bố đơn thân nuôi hai người con à?

Em sẽ dắt con về thăm quê nhà ở Snezhnaya, sẽ điểm tên từng người chú người dì của nó. Bỗng dưng mơ đến việc có con làm em nghĩ tụi mình sống chung bấy lâu nay vậy mà bây giờ em mới tính đến chuyện nhận nuôi một đứa, hóa ra cuộc sống chỉ có hai người là em và mình lại không hề chán chường một chút nào. Mặc dù những chuỗi ngày vẫn sẽ không ngừng lặp lại, thời gian vẫn cứ sẽ trôi, đứa con mà em nói đó sẽ lớn, chúng ta sẽ già, nhưng quan trọng nhất là em đã ở bên mình, và mình đã ở bên em suốt những năm tháng đó.

Vậy nên hạnh phúc đối với em thực chất lại rất đơn giản.

Thôi được rồi, mình ăn sáng đi kẻo nguội bây giờ. Em sẽ về nhà sớm thôi, nhưng lúc đó đừng cười em vì viết thư sến sẩm đường đột thế này nhé.

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net