Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thằng nhóc kia, mày còn dám vác mặt lại đây? Cút mau, chỗ này là địa bàn của tụi tao!" Thằng ấy rất to con, dù bằng tuổi nhưng nó cao hơn Ân rất nhiều. Ân không dám giành chỗ ngủ của nó, chỉ là ban đêm rất lạnh, rất lạnh. Y muốn có chỗ ấm một chút để nằm, dù chỉ là một góc cạnh bếp lò trước cửa hàng đã đóng cửa. 

"Ôi, xem nó kìa, đáng thương quá đi. Ê thằng ăn xin, đứng xa xa một chút, mày bẩn quá làm dơ người tao tao mách mẹ cho đấy!" Thằng nhóc ấy, nó ăn mặc rất đẹp, quần áo chỉn chu thơm ngát, nó đứng ở nơi sạch sẽ, ba mẹ nó luôn đi cạnh dắt nó ăn hết món này đến món khác. Trông rất thích thú...

Ân nhìn sấp báo trên tay, mủi lòng kéo cổ áo đã sờn cũ lên cao, vạt áo dài và rộng thùng thình che đến đầu gối, vá lỗ chỗ. Y biết mình trông như một thằng ăn mày,...thực chất, y có khác thằng ăn mày chỗ nào?

Nhưng...

Ăn mày...ít ra không phải là nô lệ.

Cái danh phận nô lệ lần nữa mạnh mẽ nện vào dây thần kinh khiến y đau đớn quay trở về thực tại.

Y cắn môi kiềm nén thanh âm, mắt nhắm nghiền cố gắng quên đi sự thật, quên đi nỗi khổ sở khi chẳng thể hoàn thành được kỳ vọng mẹ để lại.

Phía dưới, phân thân vẫn trong trạng thái ngẩng cao đầu, dù huyệt động bị hai bàn tay chọc ngoáy đau đớn không chịu được. Có lẽ y giống mẹ, cơ thể bẩm sinh nhạy cảm phóng đãng, dù bị hành hạ thế nào cũng không thể kháng cự lại sự kích thích bên trong, lúc nào cũng khát cầu ái dục.

Họ vẫn còn tiếp tục, từng ngón một rút ra đút vào, chốc lát lại ma sát vách thành mẫn cảm, y có thể cảm nhận rõ ràng huyệt khẩu đã dần dần mở rộng, mỗi lần các ngón tay tách ra hai bên, nhục thịt như phản xạ tự nhiên co rúc lại, rồi chợt trống rỗng hư không khi chúng bị lấy ra ngoài. Cảm giác như một cái miệng đang đói khát, muốn được uy no.

"Được rồi! Sao không làm cái gì kích thích hơn đi?"

Ngạo Minh thật sự không chịu nổi sự ấu trĩ của hai người kia. Đôi lúc hắn tự hỏi, vì cái gì ba người phải cùng ăn một bàn chứ chẳng thể ăn riêng?

Ngay sau đó hắn lại có đáp án rõ ràng. Mẹ kiếp hai kẻ ấy luôn giành giật với nhau, dù ai tìm thấy tình nhân trước, sau đó cũng sẽ bị cướp đoạt về tay kẻ kia thôi.

Còn hắn à? Chịu thôi, hắn không dám giao mặt mũi cho hai người kia, sợ rằng có một ngày người ngoài đồn đại nhau, hai anh em nhà họ Ngạo vì giành tình nhân trên giường mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, mặt mũi hắn phải để ở đâu đây!?

Vì thế, hắn phải ở giữa làm cầu hoà cho hai người. Đó là lí do vì sao mấy năm gần đây họ thường cùng sum vầy 'vui vẻ' như vậy.

"Ý anh là...như vậy sao?" Ngạo Kiệt dùng sức chen vào ngón tay thứ ba, thực hưng phấn liên tưởng đến màn tình thú hắn đã xem qua trên GV. Rất tiếc chưa từng có đối tượng cho hắn thử!

Ngay sau đó Ngạo lâm thở hừ một hơi, cùng Ngạo Kiệt ma sát nới lỏng cửa động từ nãy đến giờ vẫn chật khít. Độ ấm cùng sự khít khao này khiến hắn chẳng thể nhịn lâu hơn nữa, đưa mắt về phía Ngạo Minh, hắn nói: "Trước?"

"Được!" Ngạo Minh vui vẻ chấp thuận, vỗ vỗ cái má mềm mịn trắng loáng của Ân, chợt cúi người hôn lên môi y, cùng y trao đổi mật dịch.

Tiểu nô có vẻ lơ đễnh, thời điểm lưỡi hắn xâm nhập vào trong vẫn chưa hoàn hồn, đến lúc hắn dùng răng nanh ra sức cọ mấy cái lên môi y, mới ưm một tiếng, nước bọt theo khoé môi chảy dài xuống cổ, ánh lên một mảnh mị hoặc khó tả.

Ngạo Lâm nắm chắt thời cơ lúc y đang bị lôi cuốn, lật người y nằm sấp xuống. Ân hoảng hồn co người lại, tay với lấy sợi xích đồng lay lay, vang lên mấy tiếng leng keng hỗn loạn, thanh âm ấy cũng như tâm tình của y lúc này vậy, y vội cất lên mấy tiếng van xin tuyệt vọng.

"Đừng, sẽ...chết! Sẽ chết! Tha...cho tôi, tha tôi, ah!" 

"Bảo bối nhi! Đã đến giờ ăn rồi! Nhanh thôi, sẽ cho em ăn no... Ngoan, nâng mông lên đi nào!" Ngạo Minh có chất giọng trầm ấm dễ nghe, cho nên khi ở trên giường, dỗ dành tình nhân luôn là nhiệm vụ của hắn.

Kỳ lạ thay, tiểu nô không những không nghe lời còn khóc đến lợi hại. Hai kẻ tính dục mãnh liệt như Ngạo Lâm và Ngạo Kiệt cũng phải bất đắc dĩ dừng lại, dùng đôi mắt 'không thể làm gì khác' nhìn y, từng làn hơi thở phả ra nóng hổi chứng tỏ dục vọng đã lên cao, không thể kiên nhẫn thêm bao lâu nữa.

"Tiểu nô, nâng mông!" Ngạo Lâm là kẻ thiếu kiên nhẫn nhất, hắn nhanh chóng ra giọng uy hiếp. Giọng hắn vốn thấp trầm lạnh lẽo, lúc giận dữ càng thêm băng lãnh đáng sợ.

Ngạo Kiệt cau mày, thầm nghĩ tên này rất có tư chất làm cường bạo nhân, dỗ mỹ nhân như vậy chỉ đổi lại làm mình bị chán ghét, hắn cười khẩy muốn cất lời, nhưng chưa kịp nói gì, hắn đã thấy tiểu nô bên dưới dần ngừng nức nở, tuy vẫn run rẩy không ngừng nhưng dường như đang do dự, rồi lại rụt rè nâng mông lên.

Ngạo lâm liếc mắt nhìn Ngạo Kiệt tỏ vẻ đắc ý, hắn không nói thêm gì nhiều, chủ động áp sát lên lưng y hé môi cười hài lòng, ghé vào tai y nói:"Tiểu nô, ngoan lắm! Ha!"

Y hừ ân một tiếng, mơ hồ nhìn lên khoảng không vô định, lầm bầm trong miệng:"Khó chịu...thật...khó chịu! "

Tiếp xúc với cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của y, nhiệt độ mát lạnh nơi làn da y kỳ lạ lại làm lòng Ngạo Lâm thêm nóng rực, mái tóc y mềm mềm cọ xát bên môi khiến hắn ngứa ngáy toàn thân, không thể nhẫn được nữa liền đặt nhục hành trước huyệt khẩu đang co rúc liên tục, chuẩn bị thẳng tiến vào trong.

Hắn chưa kịp vào đã bị người bên cạnh đẩy một cái, dục vọng đã lên dây đột nhiên bị gián đoạn khiến hắn bất mãn liếc mắt nhìn qua.

"Cùng vào!" Ngạo Kiệt nhanh chóng tiến nhập vào từ phía sau. Thúc hông một lần cự vật trượt vào phân nữa, khoái cảm bị ép chặt khiến hắn phải dừng lại hít khí.

Ân hét một tiếng kinh hoảng, run rẩy bấu chặt grap giường, hai chân hư thoát suýt ngã gập, may mắn bị Ngạo Kiệt giữ chặt hông nên vẫn trụ được.

Hừ một tiếng thõa mãn hắn khàn khàn nói. "Quả nhiên rất chặt, a~ thật muốn ở bên trong suốt đời a!"

"Ấu trĩ!" Ngạo Lâm đã mất hết kiên nhẫn, hắn cực kỳ căm ghét kẻ chỉ biết cướp giật trên tay người khác, thế nhưng lúc này hắn không có tâm tư nào để tính toán với Ngạo Kiệt, tiểu mỹ nhân đang chờ đợi hắn thoã mãn, hắn chỉ nhòn thôi đã không thể cưỡng nổi, nghiêng người nằm phía bên dưới y, hắn chậm rãi chen vào cái lỗ đang ngậm chặt một phân thân thô to xấp xỉ của hắn.

Hai người cùng lúc tiến vào từ phía sau, chưa nói đến đây là lần đầu giao hợp, nơi đó vốn không dành cho phương diện kia lại bị nhồi hai cự vật thô cứng, y đau đớn thét lên, cảm giác như bị xé rách thành ngàn mảnh, đau không tả nỗi.

Đột nhiên cằm bị nâng lên, Ngạo Minh đặt lên môi y một cái hôn nhẹ, rồi lại thay thế bằng một căn nhục hành khác, chậm rãi đẩy vào.

"Ưm, ah! Nga~ ah!..." Y không thể làm gì khác hơn ngoài vặn vẹo cơ thể, yết hầu kêu lên mấy tiếng bất lực.

Mặc kệ Ân đang khó chịu ra sao, rên rỉ đáng thương đến mức nào, vào tai ba người họ lại trở nên kiều mị ngọt ngào khó cưỡng.

Ngạo Lâm và Ngạo Kiệt đều đã cật lực kiềm chế, trên trán lấm tấm mồ hôi, hạ thân cảm nhận được từng cái co rúc của cửa huyệt, nhiệt độ bên trong nóng rực bao trụ lấy hai căn cự vật thô to, còn có cả cảm giác va chạm đến tính khí của đối phương, loại cảm giác lạ kỳ ấy mang lại cho họ kích thích không nhỏ.

Nhanh chóng luật động ma sát ra vào, cả hai cùng đồng loạt nâng hạ đẩy vào rút ra. Dần dần chẳng thể kiềm nén, tốc độ càng nhanh hơn. 

Theo từng cú thúc của cả hai người từ phía sau, cự vật của Ngạo Minh phía trước càng vào sâu trong yết hầu, y khó chịu rên hừ liên tục.

Mùi hương nam tính xộc vào mũi và miệng, yết hầu bị chèn ép phát đau, cơn buồn nôn kéo đến khiến y chảy nước mắt nức nở trong cổ họng.

Phía sau càng thúc càng mạnh, càng sâu hơn, tràng vách bị ma sát tê dại nóng rát. Y đau, đau đến muốn chết ngay lập tức! Đau cả thể xác lẫn tâm hồn...

Bất chợt y run rẩy hét lên nhưng chỉ phát ra một tiếng ưm thật dài, tuy nhiên, chỉ thế đã đủ cho hai tên thú tính phía sau hiểu được, càng ra sức nhắm vào chỗ yếu điểm kia mà hành hạ khi dễ.

Mỗi một lần chạm đến, Ân lại rên rỉ ra tiếng, mơ hồ còn nâng eo nghênh hợp, cùng họ ma sát giao triền.

Ngạo Minh thở nặng nhọc, trầm khàn nói:"Bảo bối nhi, ha, chú tâm một chút, đừng chỉ vui vẻ một mình a!" Nói xong hắn liền đẩy hông, một lần lại một lần đâm thúc thật sâu cự vật vào trong miệng y. Khoan miệng y nóng hổi ướt át, hoàn toàn không thua kém lỗ nhỏ phía sau. Nhất là, vừa hưởng thụ vừa nhìn ngắm gương mặt lúc phát tình của y, còn gì kích thích bằng?

Chẳng mấy chốc nhiệt độ trong phòng càng tăng cao, ba người đồng loạt tăng nhanh tốc độ trừu cắm, mỗi lần đều dùng toàn lực đâm rúc, hận không thể chôn luôn vào trong hai cái miệng nhỏ nhắn khít khao của y.

Ân như một con rối vải mặc người định đoạt, liên tục bị sự cuồng nhiệt của họ làm cho choáng váng, vừa đau vừa thích. Phân thân co giật rỉ ra chất lỏng trắng đục, xuất tinh lần nữa.

"Nga~!" Y cảm nhận một dòng tinh dịch đặc sệt bắn vào khoang miệng, chảy dọc theo cuốn họng, y vô thức nuốt vào trong. Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong ngực khiến y ho khan kịch liệt. Một ít tinh dịch chảy ra ngoài, theo khoé miệng trượt dài đến cổ, hết sức dâm mĩ.

Ngạo Minh lau mồ hôi, cúi người hôn lên trán y cười mị hoặc. "Em rất tuyệt!" Nói xong hắn liếm khoé môi y rồi rời sang một bên. Nhìn hai kẻ còn lại.

Cơ thể vẫn bị đong đưa theo nhịp thúc đẩy của hai người phía sau. Hai căn dương vật tuy ra vào thông thuận nhưng vẫn bị cắn chặt không kẽ hở. Hai người cùng gầm nhẹ một tiếng, không báo trước cùng xuất ra, tinh dịch như thác gềnh đổ mạnh vào bên trong huyệt động, một ít còn bị rỉ ra ngoài, tạo nên loại mĩ cảnh sắc tình không chịu được.

Cao trào xong, hai người chậm rãi rút ra. Huyệt khẩu đã có sưng đỏ đáng thương, chưa thể khép lại hoàn toàn, mấp máy liên tục trông rất khả ái.

Vừa phát tiết xong cũng không nhịn được tiếp tục ham muốn,...

#robot

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net