Tat ca nhung gi anh lam anh lam vi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khiến cho giác quan thứ sáu của nàng hoạt động đưa đến tín hiệu cảnh báo.

-Không được sao?

Khóe môi hắn nhếch lên tựa như châm chọc. Nàng hoảng hốt lùi lại bây giờ mới để ý thấy tất cả các cửa kính xe đã bị khóa kín, dù nàng có kêu cứu cũng chẳng ai nghe. Là hắn sắp đặt sẵn mọi chuyện chỉ còn chờ nàng vào tròng thôi.

-Anh… anh là đồ bỉ ổi! Anh… anh không biết xấu hổ sao?

Nàng càng thêm nắm chặt tay, trước người đàn ông từng là trợ lý đắc lực nhất này nàng đột nhiên sợ hãi dù trước đây nàng nghĩ không có bất cứ điều gì làm giảm sút sự tự tin của nàng.

-Em có gì phải lo lắng thế?

Hắn chồm tới ái muội nói bên vành tai nàng. Người nàng run lên từng đợt, tay chân bị hắn nắm chặt, nàng không lẽ lại một lần nữa chịu khuất nhục sao?

-Không!

Nàng vận toàn tực đẩy mạnh hắn cũng chỉ làm hắn hơi ngả về sau một chút. Nắm chặt áo trên ngực nàng kháng cự nhìn hắn. Chỉ thấy môi hắn hơi nhuốm một chút tiếu ý. Hắn vươn tay lấy chi phiếu đặt sẵn trên ghế xe đối diện đặt vào tay nàng. Nàng nhìn xuống, một số tiền không nhỏ. Gì đây? Dùng tiền mua nàng sao? Định biến nàng thành kĩ nữ cấp cao sao?

“Bốp”. Nàng cầm lấy tờ chi phiếu ném thẳng vào mặt hắn cùng cái tát hết lực. Trên má hắn đỏ vết năm ngón tay của nàng.

-Vô sỉ! Đừng nghĩ dùng tiền sẽ mua được tôi! Hạng người như anh là hạng người đáng khinh nhất!

Hắn đưa tay nhặt tờ chi phiếu lên, không nổi giận mà còn mỉm cười.

-Em quên sao? Số tiền này là số tiền năm đó tôi mượn của em! Không lẽ sau khi tôi ra đi, em hoàn toàn xóa sạch kí ức về tôi trong đầu em rồi?

Hả? Số tiền đó? A, đúng rồi trước khi xảy ra chuyện đêm đó đột nhiên hắn hỏi mượn nàng. Lúc đó nàng nghĩ có lẽ là hắn cần dùng vào một việc gì đó nên có ý tặng hắn nhưng hắn kiên quyết không chịu hứa sẽ trả lại cho nàng. Nàng cũng từng nghĩ với sức của hắn sao có thể trả lại số tiền lớn như vậy, nhưng mà thật không ngờ. Dù cho gì đi nữa nàng cũng quyết không nhận lại, hắn đã trở mặt với nàng thì số tiền này có trả lại cũng đâu ích gì chứ?

-Đúng! Tôi quên sạch rồi, quên hết rồi, tôi không cần phải nhớ về một kẻ vô sỉ như anh!

Nàng tức giận quát. Đúng! Tại sao phải nhớ đến hắn khi hắn nhục mạ nàng, trở mặt với nàng? Đôi mày hắn hơi chau lại, nhìn thật âm u làm nàng bỗng chốc trở nên sợ hãi.

-Không lấy?

Chương VII (Part 1): Nỗi Lòng Hé Mở

Nàng nhìn hắn trừng trừng oán hận. Hắn thản nhiên đưa tay đến chiếc hộp nàng đang cầm. Ngón tay dài của hắn chạm vào bàn tay nhỏ của nàng làm nàng như có một luồng điện chạy qua, lập tức phản ứng.

-Tôi… anh không có quyền ép buộc tôi! Hôn nhân là chuyện của tôi, tôi muốn kết hôn với ai là quyền tự do cá nhân, anh không…

Hắn chồm tới làm nàng hốt hoảng vội vã lùi về phía sau.

-Nếu em nói vậy, ắt hẳn em đã có ý trung nhân rồi?

-Đúng vậy!

Nàng cắn môi gật đầu bừa. Tưởng rằng sau khi nghe xong hắn sẽ từ bỏ ý định không ngờ hắn lại cười nhạt bàn tay to lớn phủ lên cổ nàng với một lực đạo vừa đủ để nàng ngã nằm trên chiếc ghế sofa dài. A, không xong!

-Anh… không được!

Nàng quyết liệt kháng cự hắn. Nhưng mà đã muộn, hắn chiếm thế thượng phong bắt nàng nằm trên đùi của hắn, từ trên cao hắn nhìn xuống làm nàng như bị soi khắp, cảm giác rất khó chịu.

-Để xem lời em nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật!

Nàng kinh hoảng nhìn đôi mắt đen thâm sâu khó lường của hắn. Bàn tay của hắn di chuyển khắp người nàng mặc cho nàng vặn người tránh né vẫn bị hắn đem hết quần áo trên người quăng xuống đất. Nàng vừa thẹn vừa giận, lấy tay che ngực, lùi về phía ghế sofa đối diện.

-Anh… tôi… không thích! A, buông ra!

Đặt nàng dưới thân, hắn dò xét nụ hoa mẫn của nàng, làm nàng kinh hô một tiếng. Đã từng bị hắn vũ nhục thế này mà nàng vẫn không thoát khỏi rên rỉ khi bị hắn chạm vào. Từng tấc da thịt bị hắn làm cho ửng hồng.

-Không… không… đừng làm vậy… van xin anh…

Nước mắt nàng chảy thành dòng, giọng nói lạc đi.

-Em nói là em đã có ý trung nhân, vậy người đó là ai?

Hắn gằn giọng, đè nàng xuống. Ngón tay dài không chút lưu tình dò xét nơi thầm kín của nàng. Nàng vừa khóc vừa nói không thành tiếng, loại cảm giác này quá sức khó chịu.

-Anh… anh hỏi… hỏi làm gì?

-Tôi muốn biết người em chọn là ai thôi! Nếu sau này có kết hôn tôi sẽ đến chúc mừng, nhưng mà tôi hơi tò mò, không biết người đó đã biết chuyện người mình yêu đã từng ở cùng một người đàn ông khác chưa?

Giọng hắn ám muội bên vành tai nàng.

-Anh… anh thật quá quắt… anh muốn hạ nhục tôi chứ gì? Giờ đã đạt được rồi đó! Anh vừa lòng chưa?

Nàng lấy tay lau nước mắt, làm như vậy với nàng hắn vui lắm hay sao?

-Tôi cần câu trả lời của em hơn! Ngay bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, tôi thật mong kinh hỉ từ em!

Nàng biết mình chọn đường nào cuối cùng cũng thuộc về tay hắn. Hắn ép nàng phải làm tình phụ dưới thân hắn. Nàng nhịn không được, uất ức bao nhiêu lâu tràn ra làm nàng khóc như một đứa trẻ. Hắn để nàng tựa vào người, mặc cho nàng khóc.

Sau một hồi, mắt nàng sưng đỏ, khóc xong đột nhiên tâm tình như được giải tỏa, nàng thấy thoải mái hơn. Phần nữa là do quá mệt đột nhiên nàng lại nằm ngủ trên người hắn. Nhìn nàng nằm trong lòng, cơ thể không gì che chắn xinh đẹp mê người, hắn rót rượu ra ly chậm rãi uống hết rồi mới bồng nàng đến chiếc giường lớn, kéo chăn đắp cẩn thận.

Nàng ngủ rất lâu, dường như là do mệt mỏi lâu ngày. Hắn nằm bên cạnh vuốt ve gương mặt của nàng, hàng tóc mai mỏng manh vương vấn trên mặt làm nàng như có chút u buồn nào đó.

-A!

Đột nhiên mở mắt,nàng hốt hoảng khi thấy gương mặt hắn kề sát. Cố vùng ra mới phát hiện là đã bị hắn ôm cứng từ bao giờ!

-Tôi… không… anh đừng ám ảnh tôi nữa có được không? Tôi chịu đựng bao nhiêu năm rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi!

Nếu trước đây nàng kiêu ngạo bao nhiêu giờ lại bị người đàn ông cơ trí này đạp đổ, nàng sợ, một nỗi sợ hãi dâng lên khắp người. Hắn kéo nàng vào lòng, giọng nói bên tai nàng trầm ấm:

-Em hận tôi?

-Đúng!

Chương VII (Part 2): Nỗi Lòng Hé Mở

-Vì sao?

-Anh còn hỏi vì sao? Hai năm trước anh đoạt lấy tôi, rồi anh bỏ đi. Một năm sau anh cản trở cuộc sống của tôi, bức tôi đến thế này, anh còn hỏi một câu vô tình như vậy nữa sao?

Nàng tức giận quát lớn. Bị hắn ghì chặt vào người, nàng cố hết sức đẩy hắn ra.

-Buông tôi ra! Người tôi hận nhất là anh! Buông ra!

-Không!

Hắn đáp lại sự giãy giụa của nàng bằng một từ khô khốc. Bị chôn vào lồng ngực hắn, nàng ra sức dùng tay đánh hắn. Đánh đến mức tay nàng đỏ ửng, phát đau mới ngừng lại.

-Em hết tức chưa?

Hắn hỏi vậy nàng còn tức hơn! Nàng sao không thể làm gì hắn như vậy kia chứ?

-Em nghe tôi nói được chứ?

Hắn dùng tay mình ấn nàng thật chặt vào lòng.

-Không muốn nghe, tôi không muốn nghe anh nói gì nữa! Bao nhiêu đây là quá đủ rồi!

Nàng biết không thể thoát khỏi vòng tay hắn đành chấp nhận bị hắn ôm nhưng mà vẫn quật cường phản bác lại hắn. Hắn còn muốn nói gì với nàng chứ?

-Năm đó, em nói tôi đoạt lấy em cũng không đúng!

-Gì mà không đúng? Anh giờ còn biện chối sao?

Nàng tức giận nắm lấy áo hắn, nói như vậy nghĩa là gì? Phủ nhận việc hắn làm sao?

-Không phải hôm đó em uống rượu quá say thì không xảy ra chuyện!

Hả? Đúng rồi, đêm đó đúng là nàng uống rượu quá lượng nhưng mà lỗi đâu phải do nàng chứ?

-Tôi…

Nàng định nói gì đó nhưng bỗng nhiên thấy trống rỗng liền im lặng.

-Em sao cứ phải cố chấp? Tôi biết chắc rằng nếu tôi ở lại trước sau gì cũng phải chịu cơn thịnh nộ của em nên mới phải rời đi!

Nàng nắm chặt tay mình, quả thật bản tính nàng rất nóng nảy dù bên ngoài có vẻ hòa nhã, hắn là trợ lý lâu năm nhất của nàng nghiễm nhiên là biết được. Nhưng mà bây giờ lời này có nghĩa lý gì chứ?

-Vậy là anh rời đi rồi lại âm thầm phá hoại tôi?

Nàng giận phát run. Hắn cười nhạt đưa tay vuốt ve cặp đùi của nàng. Nàng lập tức gạt hắn ra nhưng mà ngay lúc đó lại bị hắn lợi dụng sơ hở, ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng thăm dò nhụy hoa mẫn cảm của nàng.

-Á, không không!

Nàng giãy giụa nhưng bất lực, giọng hắn quanh quẩn bên vành tai nàng đầy ám muội:

-Dường như em không thể giận khi tôi làm vậy!

-Tôi… tôi…

Nàng giận đến phát ngượng, hắn sao có thể nói những lời này với nàng chứ? Thật quá đáng mà!

-Em còn nhớ lúc em gặp tôi lần đầu tiên không?

-Không!

Kì thật là nàng nhớ nhưng mà bây giờ đối mặt với kẻ đáng ghét này càng không muốn nhắc đến. Hắn thản nhiên dùng tay qua lại dưới thân nàng làm nàng nhịn không được la lên.

-A… a…

-Nhớ không?

-Không!

-Thật chứ?

-Á, đừng mà… nhớ… thì sao chứ?

Nàng bị hắn bức ra chân tướng rốt cuộc cũng phải nói thật. Hắn cười một tiếng.

-Em có tin vào tình yêu chứ?

-Tôi không tin! Đó là thứ không đáng tin!

Nàng lập tức phản bác, sao có thể dùng đến tình cảm trong công việc được? Hắn cười, nụ cười có chút u ám. Ôm nàng thật chặt trong lòng, giọng hắn rất ôn nhu.

-Năm đó khi tôi thấy em cũng không để ý đến nhưng mà…

Ngừng một chút như cho thời gian ngừng lại hắn chậm rãi nói từng câu tựa như đang kể lại một câu chuyện xa xưa:

-Khi em có ý muốn tôi làm trợ lý của em lúc đó tôi không tin được! Thật ra dù em có kiên quyết, có lạnh lùng thì em vẫn là một phụ nữ… Cho nên…

Tay hắn di động làm nàng thống khổ không nguôi. Bị hắn ôm chặt nàng càng không thể nào chịu đựng nổi.

-Cơ thể em đang phản ứng rất tốt!

Hắn cười nhàn nhạt.

Chương VIII (Part 1): Tình Cảm Đậm Sâu

Nàng khó chịu cong người lên. Hắn vẫn chậm rãi từ từ di chuyển ngón tay làm cho tận nơi sâu nhất của nàng phát hỏa như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng.

-Không được mà… đừng làm vậy…

Nàng khốn khổ cầu xin hắn.

-Em luôn luôn như vậy, Hà Kim Đổng! Em luôn nghĩ mình là trung tâm, luôn tự cho là mình cao ngạo nhưng mà em vốn dĩ là một cô gái yếu đuối bình thường thôi!

Nàng không ngừng vặn vẹo lại càng bị hắn dò xét.

-Nếu… tôi nói tôi yêu em, em sẽ tin chứ?

-Tại… tại sao tôi phải tin? Nếu quả thật… anh yêu tôi sẽ không làm chuyện đó lại càng không hại tôi ra nông nổi này!

-Em bảo tôi sai, vậy tại sao không thấy mình sai?

-Tôi sai chỗ nào?

-Khi làm trợ lý của em tôi còn không rõ hay sao? Mỗi khi ai đó làm gì mà em không vừa ý liền lập tức nổi giận bắt bẻ mà không truy xét đến cùng. Cư nhiên lúc nào cũng cho là mình đúng, người khác tất phải sai! Em dám nói là không có?

Ngay lúc đó tay hắn lại khiêu khích, nàng biết hắn làm vậy để nàng không chịu nổi mà nói thật. Nàng sao lại không thể nào thoát khỏi hắn?

-Cái đó…

-Cũng vậy, nếu hôm đó em không uống say cố tình câu dẫn tôi thì đã không có chuyện! Cô nam quả nữ ở cùng một phòng em thử nghĩ xem chuyện đó mà không xảy ra thì quả thật không bình thường!

-Tôi… câu dẫn anh chỗ nào chứ?

-Còn nói không có? Em uống rượu say té xuống đất để tôi bế lên giường mà lại bảo không có? Gương mặt em lúc say rất đẹp!

Hắn cố tình trêu đùa làm nàng thẹn đỏ mặt.

-Cái đó… là do rượu!

-Đến giờ em vẫn không nhận lỗi về phía mình sao?

-Thì cứ cho là lỗi của tôi đi, thì sao chứ?

-Không có “cho là”!

-A… ngừng lại! Là lỗi của tôi nhưng mà tại sao… tại sao anh lại làm vậy? Anh có biết là Hà thị là do ý muốn của mẹ tôi mà lập ra không?

Hắn vuốt mái tóc nàng, rất nhẹ nhàng.

-Tôi dĩ nhiên biết!

-Làm sao mà…

-Là cái này…

Hắn với tay lấy một mảnh giấy nhỏ đã úa màu trên đó còn ghi rất rõ những nét chữ nghệch ngoạc màu tím. Nàng đỏ mặt định giật lại nhưng hắn đã nhanh tay lấy đi.

-Anh… sao…

-Tôi đọc cho em nghe nhé!

-Á, đừng…

-“Nguyện ước dưới bầu trời sao. Hôm nay sinh nhật…”

Chưa đọc hết nàng lập tức bịt miệng hắn lại, là tờ giấy ước của nàng lúc nhỏ, thật ngượng chết đi được!

-Không, đừng đọc mà!

-Em chẳng phải muốn biết lý do sao?

-Lý do chuyện này liên quan gì đến nó? Mau trả lại cho tôi!

Nàng với tay định chụp lấy, hắn lập tức cúi xuống ngậm lấy đầu nụ hoa của nàng làm nàng kêu thét một tiếng.

-Đừng… mau trả…

-Em viết là rất mong những điều em ước trở thành sự thật nên tôi mới quyết định làm cho nó trở thành sự thật đó chứ!

-Hả?

Nàng cứng đờ, không nghĩ đến hắn làm vậy là vì điều ước của nàng.

-Nhưng… đó là điều ước lúc nhỏ… lớn tôi không có…

-Không có mà năm nào em cũng viết lại rồi gấp thành hạc treo lên thiên đăng là sao?

Chương VIII (Part 2): Tình Cảm Đậm Sâu

Khóe môi hắn nở một nụ cười. Hốt nhiên nàng thấy nụ cười đó có gì rất đáng mến!

-Tôi…

-Tôi sẽ biến nó thành sự thật!

Nàng cúi đầu, hắn nói như vậy làm nàng xao động.

-“Hôm nay sinh nhật mẹ, mẹ mong rằng sau này tôi sẽ trở thành một doanh nhân và có một vị hôn phu xứng đáng. Tôi ước khi sao băng vụt qua, tôi sẽ tìm được người mà mình yêu nhất…”

-Á, đừng đọc nữa!

-Ngốc!

A, sao đột nhiên bảo nàng ngốc? Cách xưng hô này chẳng phải quá thân thiết hay sao?

-Tôi muốn là người em thương yêu nhất!

Hắn ôm lấy nàng, vòng tay mạnh mẽ của hắn làm nàng cảm thấy rất ấm áp.

-Nếu vậy… sao anh lại…

-Lúc đó nếu tôi nói như vậy em sẽ tin sao? Khi trong tay em chẳng còn gì thì em mới có thể vứt bỏ sự ràng buộc giữa công việc và tình cảm được. Nếu bây giờ em còn là Hà tổng thì em vẫn chưa hiểu được điều đó đâu, lúc nào em cũng xem công việc là trước nhất. Em không nghĩ mình rất vô tâm sao?

-Tôi…

Nàng như bị lời của hắn ăn mòn, cơ thể vô thức tựa vào hắn. Giọng nàng nhẹ đi rất nhiều.

-Nhưng mà đó là ước muốn của mẹ tôi…

-Người mẹ nào cũng muốn con mình có một cuộc sống hạnh phúc, có được sự yêu thương. Mẹ em không quan tâm em có giàu có hay không mà là quan tâm đến em có mạnh khỏe hay không. Tại sao em lại không hiểu điều đó? Nếu như em có giàu có đi chăng nữa mà cuộc sống của em không hạnh phúc, em không nghĩ là mẹ em sẽ đau lòng sao?

Nước mắt nàng chảy thành dòng. Lấy tay gạt đi làn sương mờ đục, giọng nàng nghèn nghẹn:

-Sao lại nói điều này với tôi?

-Bởi vì tôi muốn em phải quan tâm chính bản thân mình. Em chỉ biết có công việc, thức ngày thức đêm, trong khi em bị viêm xoan mãn tính mà lại không lo nghỉ ngơi. Nếu như mẹ em biết con mình như vậy sẽ vui sao?

-Anh sao biết tôi mắc bệnh viêm xoan mãn tính?

-Vậy em nghĩ tôi là gì? Chỉ biết cắm đầu vào làm mà không để ý đến bất kì ai ư? Nhất là với người tôi yêu thương!

“Người yêu thương”? Nàng không muốn hắn nhu tình như vậy càng làm nàng không thể hận hắn được mà lại càng bị hắn làm cho xao động.

-Anh… yêu tôi thật chứ?

-Là nói dối!

-Nói dối?

Nàng sửng sốt nhìn hắn, không biết vì sao trong tận đáy lòng lại trào lên một cảm giác nuối tiếc vô cùng như đã đánh mất cái gì quý giá lắm.

-Sao vậy?

-Không!

-Giận sao?

-Không! Vì sao lại nói dối tôi?

-Nói dối?

-Nói dối là anh yêu tôi!

-Em tiếc sao?

-Sao phải tiếc chứ?

Nàng cương quyết nói dù tận trong đáy lòng cảm thấy cực kì đau khổ. Hóa ra có người thương yêu nàng mà lại rất gần nàng lại thờ ơ không hề hay biết. Vậy mà giờ lại là trò đùa bỗng dưng thấy vừa buồn vừa giận.

-Nếu chỉ yêu em thôi thì không đủ!

Nhận ra uẩn tình trong đôi mắt nàng hắn cười khẽ.

-Cái gì?

Nàng vừa mừng vừa hy vọng, cảm thấy rất rõ ràng cảm xúc của mình, nàng lại càng cảm thấy mình không ổn.

-Nếu chỉ là yêu em thì tôi sẽ không làm nhiều đến thế!

-Vậy… chứ là gì?

-Không phải là yêu mà là quá yêu!

Giọng hắn trầm thấp quẩn quanh tai nàng.

-Em đang vui mừng!

Hắn nâng cằm nàng lên làm nàng muốn tránh né cũng không được, cả gương mặt hoa ửng hồng.

-Nhắm mắt lại!

Nàng theo lời hắn mà nhắm lại, liền cảm thấy trên đôi môi mình bị phủ lấy bởi hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn. Ra là khi hôn lại ngọt ngào như thế!

Chương IX (Part 1): Nhận Ra Hạnh Phúc Trong Tầm Tay

“Um…”. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng, cuốn hết ngọt ngào trong miệng nàng. Cả vòm miệng tê dại. Nàng như bị hắn ném vào lửa tình triền miên.

-Nhưng mà…

Hắn hơi dừng lại, giọng nói pha chút chua xót. Nàng ngẩn người.

-Nhưng mà chính là em không yêu tôi!

-Ơ?

Nàng có yêu hắn không? Có hay không?

-Không ngờ Lữ tổng có vẻ ngoài lạnh lùng lại là người đa cảm, không lẽ anh không biết trong công việc nhất nhất là không được xao động sao?

-Em sao cứ để ý đến công việc? Đúng, trong công việc tôi rạch ròi rõ ràng, chính em là động lực khiến tôi làm mọi thứ, cũng là điều làm tôi đau lòng nhất. Không lẽ cả cuộc đời phải lạnh lùng, phải vô cảm mới sống được sao?

-Tôi…

Nàng không có lý do gì để phản bác đành im lặng.

-Tôi biết em sẽ không muốn ở lại cho nên…

Hắn cắn lấy vành tai nàng.

-Cho nên hôm nay tôi muốn em!

Nàng còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn đè xuống, nhanh chóng trút bỏ y phục bên ngoài.

-A, đừng!

Hắn nâng mông nàng lên, nhanh chóng tiến vào như nước rút. Nàng không nhịn được mà rên rỉ. Hắn lại thúc vào với lực đạo mạnh mẽ khiến nàng phải thuận theo hắn mà đong đưa thân hình.

-Á, đau!

Hắn bóp mạnh bầu ngực trắng ngần của nàng làm nàng la thét. Ngón tay của hắn vò mạnh nụ hoa ửng hồng.

-Không.. ô… a…

-Em rất thích!

-Không… không có thích mà!

-Ô… ô… ô

Cơ thể nàng truyền đến một trận tê dại. Hắn nhấc hai chân nàng lên đặt lên hai bên vai. Lưỡi của hắn bá đạo mà liếm mút nơi sâu kín nhạy cảm của nàng. Mật ngọt từ nơi cửa hang ẩm ướt tuôn trào. Nàng rên rỉ, ham muốn đẩy nàng đến khoái lạc kịch điểm. Cơ thể nàng cong lên đón nhận hắn từng đợt tiến vào.

-A!

-Kêu lớn nữa!

-Ô… ô…

Nàng như quên hẳn thời gian. Cả căn phòng tràn ngập những tiếng thở hổn hển cùng tiếng la hét của nàng…

-Kim Đổng, đi uống cà phê nhé!

-Ừ!

Uông Ngọc nắm lấy tay nàng cùng chạy vào cửa hàng thức ăn nhanh. Uông Ngọc đã để tang cha được ba năm, giờ gặp lại, nàng không còn là Hà tổng khắt khe, Uông Ngọc không là trợ lý, hai người trở thành bạn bè của nhau. Hàng ngày cùng nhau tâm sự chia sẻ nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống nàng ngộ ra hóa ra hạnh phúc lại giản đơn như thế.

-Uống gì nào?

-Kem!

-Kim Đổng, mới vừa sáng chưa ăn gì mà lại ăn kem à? Không tốt!

Nói xong Uông Ngọc thay bạn gọi món. Kim Đổng tức anh ách, vừa sớm thèm kem mà lại không được ăn a!

-Lát nữa cậu bao tớ tám ly kem nhá!

Nàng đập bàn. Uông Ngọc bị nàng dọa, vội vã cười trừ:

-Được rồi mà!

Hai người ăn xong vừa định bắt đền chuyện lúc nãy thì điện thoại lại reo lên.

-A lô, là ai vậy?

-Lâu quá không gặp!

-Là… là anh?

-Không vui sao?

Chương IX (Part 2): Nhận Ra Hạnh Phúc Trong Tầm Tay

-Ơ… không có!

-Tôi đang ở trước cửa nhà em!

-A khoan…

“Tít”. A, đã hai năm rồi nàng không gặp hắn, nàng cố quên đi nhưng mà không được! Hắn tựa như đã khắc sâu vào tâm trí nàng rồi.

-Ồ, Kim Đổng là ai thế? Là người yêu phải không? Giấu tớ nhá!

-A, không có!

-Vui thế kia mà không có!

-Tớ… thật sự vui sao?

Uông Ngọc đứng dậy sờ tay lên trán nàng.

-Kim Đổng, sốt phải không?

-Cái cậu này!

-Là ai vậy?

-Lữ tổng, Lữ Vĩ Thiên!

-Hả? Là sao?

-Đi, mình sẽ kể cho cậu nghe.

-Gần về đến nhà rồi kìa!

-Ừ!

-Sao đi chậm vậy? Là vui quá đi không nổi hay là hồi hộp đây?

-Uông Ngọc, nếu anh ta…

-Cậu phải xác định được mình có yêu anh ta hay không cái đã!

-Mình không biết!

-Theo tớ thấy cậu ắt hẳn đã yêu rồi!

-Sao cậu nói vậy?

-Hai năm nay cậu có quên anh ta không?

-Thi thoảng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net