Tat ca nhung gi anh lam anh lam vi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bạch Hồ [Huli White]

Nguồn: huliwhite.wordpress.com

Thể loại: nội tâm, HE.

Độ dài: 4 Hồi (Gồm 9 Chương) + 0 Phiên Ngoại.

Tình trạng: Hoàn.

Warning: 18+, khá buồn nhưng ngậm ngùi lắm, nói chung cũng dễ khóc lắm! T_T

Văn án:

Nàng là thiên kim tiểu thư của Hà thị, tổng tài thương mại, hàng không. Nàng gặp hắn, một kẻ bình thường, có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại có chút tài năng, là nàng thương hại hắn, cho hắn vào làm trợ lí của nàng. Đêm đầu tiên của nàng là của hắn. Khi hắn rời khỏi Hà thị nàng đã giúp hắn một số vốn nhỏ. Chuyện cứ thế qua đi, không ngờ… Hắn trở thành đối thủ của nàng! Từng bước chặn đường lui của nàng! Hắn muốn đem tất cả những gì của nàng thành của hắn, quyết đem cả trái tim nàng mãi mãi thuộc về hắn! Nhưng hắn không nói đến khi nước mắt của nàng rơi xuống hắn mới cho nàng biết một điều canh cánh trong lòng hắn bao nhiêu năm: “Tất cả những gì anh làm, anh làm vì em! Là anh yêu em!”.

>>>>>>>> Ngọc thuyền quyên – Châu anh hùng <<<<<<<<

Nữ chính:

Hà Kim Đổng

Hắn, vì sao lại oán nàng? Là nàng làm ân mang oán nữa sao? Tại sao nước mắt cứ rơi thế này…

Nam chính:

Lữ Vĩ Thiên

Hắn thề rằng nhất định sẽ báo đáp ân tình ấy, và đòi lại món nợ xưa khi mà nàng đem cả trái tim hắn cất giấu trong lòng…

Chương I (Part 1): Tình Cờ Gặp Gỡ

-Tiểu thư, coi chừng trời lạnh lắm, mau mặc áo ấm vào đi!

-Tôi biết rồi mà Chỉ Xuyên!

Chỉ Xuyên ra vẻ bực dọc nữ chủ cứng đầu của mình:

-Biết rồi, biết rồi mà chưa lần nào tiểu thư chịu mặc cả! Để lỡ bị cảm lạnh thì làm sao?

-Được rồi mà!

Nàng cười nhăn nhó, nhân nhượng mặc áo vào. Lúc này Chỉ Xuyên mới chịu giãn đôi lông mày nhíu chặt, kéo cánh cửa xe hơi cho nàng bước vào.

-Tiểu thư đi vui vẻ!

Nàng cười đáp lại lời nói của Chỉ Xuyên. Chiếc xe hơi đen bóng lao đi qua những đụn tuyết trắng đóng cứng ở hai bên đường.

-A, xin lỗi!

-Không có gì!

Nàng đang mải nhìn menu thực đơn dán ngay tiệm ăn không để ý đâm sầm vào một người. Vội xin lỗi xong ngước lên thấy trước mặt mình một mĩ nam cao lớn, gương mặt tuấn tú vô cùng. Nhìn vào trang phục trên người anh ta đã biết là nhân viên làm ở đây.

-Anh có thể gọi món cho tôi không?

-Được chứ!

Người thanh niên vui vẻ, nụ cười của y hồn xiêu phách lạc, gương mặt tú mĩ, đôi môi hồng như con gái vẽ một đường cong tuyệt mĩ.

-Tôi muốn ăn một phần gà rán, cơm thêm và không lấy sốt cà chua.

-Vâng!

Anh ta hí hoáy ghi rồi tất tả chạy đi. Nàng nhìn xung quanh, khá đông khách nhưng nữ rất nhiều, vì có một mĩ nam chăng? Đến nàng cũng cảm thấy rung động. Nhìn thấy anh ta chạy từ bàn này đến bàn khác, mồ hôi nhễ nhại trên lưng, nàng thấy có chút thương cảm. Đến khi tính tiền nàng cầm một tờ tiền mệnh giá lớn đặt vào tay anh coi như tiền boa ngoài tiền ăn phải trả. Anh ta mỉm cười cám ơn nàng rồi đặt lại tờ tiền trên bàn:

-Cám ơn cô đã có ý tốt nhưng tôi không nhận đâu!

-Ngại ít sao?

-Không phải, chỉ là tôi chỉ nhận đúng số tiền mà mình đáng phải nhận cho đúng công sức mình bỏ ra thôi, không nhận thêm!

Anh ta quay lưng định rời đi, nàng liền gọi giật lại:

-Khoan đã, anh tên gì?

-Tôi sao?

Hắn dừng bước, quay lại ngạc nhiên hỏi nàng.

-Phải!

-À, tên tôi là Lữ Vĩ Thiên!

Rồi lại chạy đi, không để ý lắm đến lời nói của nàng. Nàng nhìn tấm lưng cao lớn thấm đẫm mồ hôi đang khuất dần sau những người khách mới đang lộn xộn chọn chỗ, lòng thấy có gì khác lạ.

-Chỉ Xuyên, tra cho tôi lý lịch một người!

-Vâng!

-Anh ta tên là Lữ Vĩ Thiên!

Chỉ Xuyên nhìn nữ chủ có chút khác lạ nhưng cũng vâng lời mở laptop ra tra. Chưa đầy năm phút, Chỉ Xuyên đã có đầy đủ thông tin về người cần kiếm:

“Lữ Vĩ Thiên, sinh viên trường Mạc Tích, làm nhân viên ở cửa hàng thức ăn nhanh Tiểu Thực, độc thân, mồ côi từ nhỏ, tám tuổi cha bị tai nạn lao động mà mất, năm mười tuổi mẹ mắc bệnh viêm màng não cũng mất đi, ở nhờ nhà bà ngoại, nhưng hiện giờ đã ly khai. Là một người năng nổ, tích cực trong công việc, được đánh giá rất cao về năng lực học tập, hoạt động sống. Tuy nhiên, mọi người nhận xét rằng là khó hiểu, khó gần…”

Cầm xấp tài liệu trên tay, nàng im lặng. Không biết sao có chút ý tứ làm má nàng khẽ hồng…

-Anh sẽ làm chứ?

-Nhưng…

Chương I (Part 2): Tình Cờ Gặp Gỡ

-Tôi thấy năng lực làm việc của anh rất tốt, đúng là người công ty tôi cần, hy vọng anh sẽ không từ chối hảo ý của tôi!

-Tôi cần vài ngày để suy nghĩ!

-Được, tôi chờ tin tốt lành từ anh!

Nàng đứng dậy. Anh ta đột nhiên gọi giật:

-À, tôi quên mất, tôi chưa biết tên cô!

-Anh cứ gọi tôi là Đổng nhi!

Nàng bước ra xe hơi, mãi đến khi chiếc xe lao vút đi nàng cũng không hay biết tâm tình mình đang thay đổi, hình ảnh về người đàn ông đó ẩn hiện cứ như đã khắc vào tâm trí sâu lắm rồi!

-Tiểu thư, tiểu thư!

-Gì vậy Chỉ Xuyên?

-Có người nói muốn gặp tiểu thư!

Là anh ấy? Nàng thoáng chút vui mừng.

-Cho anh ấy vào đi!

-Vâng!

Nét mặt Chỉ Xuyên cực kì khó coi, vị khách này là người tiểu thư biết trước? Lại là nam nhân, gặp ở nhà riêng thế này quả thật cực kì không tiện!

-Anh ngồi đi!

Nàng đưa tay ra mời. Nàng không hiểu sao mình lại quái như thế, vừa nghe là anh đến lại chạy vào phòng thay bộ đồ mới, bộ áo hồng cánh tiên mà nàng chỉ mặc khi đi dự tiệc. Đột nhiên lại điệu đà? Mình có vấn đề gì chăng? Ngồi đối diện với anh không hiểu sao lại hồi hộp. Cố gắng trấn tĩnh lại, cần phải làm chủ, đó là điều tối quan trọng trong giao tiếp. Nàng dù có thế nào cũng phải biết giữ thái độ của mình không để lộ cho người khác biết, nhất là các cuộc họp quan trọng. Là một tổng tài nữ, nàng tự biết có bao nhiêu khó khăn. Gía mà có ai san sẻ cùng nàng gánh nặng này…

-Tôi đã nghĩ kĩ rồi!

-Vậy quyết định cuối cùng của anh là…

Anh đẩy một tờ đơn về phía nàng. Nàng lướt qua, đó là tờ đơn xin việc, anh ta quả là người rất có nguyên tắc!

-Tôi sẽ trả lời anh trong thời gian sớm nhất!

-Cảm ơn!

Lúc đó hốt nhiên nàng lại cười! Nụ cười của nàng rất đẹp để lộ hàm răng trắng như ngọc. Hắn đột nhiên lại thấy rung động, rung động vì một nụ cười của mĩ nhân?

-Có việc gì vậy?

Thấy anh nhìn chằm chằm mình đột nhiên nàng đỏ mặt. Hắn cũng thoáng giật mình. Hai người ai nấy đều cố lờ đi nhưng lại trộm nhìn nhau. Một bầu không khí kì lạ…

Đã gần một năm kể từ khi hắn vào làm tại Hà thị. Năng lực của hắn rất tốt, phải nói là xuất sắc, khả năng xử lí tình huống sắc bén, lời nói không để lộ sơ hở. Nàng hết sức tin tưởng giao cho hắn nhiều việc quan trọng và hắn đều hoàn thành tốt cả. Đã lâu như vậy nàng vẫn không nhận ra tham vọng của hắn sẽ có một ngày nuốt chửng lấy nàng…

Đêm nay là Noel, nàng đứng bên trong biệt thư riêng nhìn ra ngoài trời. Gió lạnh khiến nàng khẽ run, từng hoa tuyết bay bay. Một mùa đông nữa lại đến làm nàng nhớ cũng vào một ngày mùa đông thế này nàng đã từng gặp hắn. Giờ hắn là trợ lý thân cận và xuất sắc nhất. Thời gian trôi thật mau…

-Tiểu thư chưa ngủ sao?

Nàng quay lại, giọng nói trầm thấp nam tính ấy làm cho căn biệt thự có phần ấm áp.

-Chưa, tôi chưa buồn ngủ!

Hắn bước ra đứng cùng nàng nhìn bầu trời tản mác những bông hoa tuyết trắng xóa. Ngón tay dài vươn ra đón lấy một bông tuyết, gương mặt hắn lại thêm phần thâm trầm, đôi mắt sắc bén ném về khoảng không trước mặt một cái nhìn sâu hoắm! Đột nhiên nàng nhìn say mê vào gương mặt tú mĩ ấy, đã bao nhiêu năm hắn không thay đổi gì nhiều chỉ có phần già dặn thêm thôi. Hắn bất ngờ quay lại bắt gặp ánh nhìn của nàng, nàng hơi hoảng hốt vội quay đi chỗ khác. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hoa mĩ động lòng người mà bao lâu nay hắn vẫn nhìn thấy. Một tia sáng lóe lên trên mắt hắn rồi vụt tắt. Nếu gương mặt nàng khóc thì sẽ như thế nào?

“Đinh… đong…”. Tiếng chuông nhà thờ đổ, có tiếng reo hò, Giáng Sinh đã đến. Nàng né ánh nhìn gắt gao của hắn quay vào trong.

-Anh uống rượu với tôi mừng Giáng Sinh nhé?

Nàng cười nhìn hắn, đơn giản là muốn cùng uống một ly rượu cho ấm lòng nhưng nàng không biết thực sự định mệnh của nàng lại chính là ly rượu này!

Chương II (Part 1): Rượu Say, Tình Say

     Nàng rót một ly rượu đưa cho hắn, hắn đón lấy, ngón tay thon dài chạm vào bàn tay nhỏ xinh của nàng làm nàng thoáng ngượng rụt tay về. Tự rót cho mình một ly nàng đưa lên miệng hưởng một ngụm. Không gian im lặng, chỉ có tiếng thở của hai người nhè nhẹ vang lên. Nàng vốn rất ít khi uống rượu nên lần này có lẽ là quá lượng, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, lảo đảo ngã khỏi ghế!

-A!

Nàng tưởng như mặt mình đập xuống đất nhưng được giữ lại giữa chừng. Cánh tay hắn to lớn bế nàng đến giường. Đặt nàng nằm nghỉ xong hắn yên lặng trở lại ghế ngồi.

Đã khuya lắm rồi, hắn vẫn không ngừng uống. Đôi mắt hằn lên những tia máu đục ngầu nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở trên giường, nhịn không được mà đứng dậy tiến đến.

-Um.

Nàng trở người, vẫn còn say, rượu này là rượu hạng nặng so với một phụ nữ như nàng. Hắn mím môi im lặng nhìn nàng vặn vẹo trên giường.

-Hà Kim Đổng!

Hắn gọi nhẹ tên nàng. Đôi mắt nàng như bị một màng sương mờ bao phủ mở hờ nhìn hắn tựa như không nhìn. Hơi thở nàng phập phồng, ngự áo nhấp nhô, đôi môi hồng nhợt mở nhẹ để lộ hàm răng trắng. Cánh tay trắng nõn đặt trên gối, mịn màng. Đôi mắt hắn phút chốc dục hỏa bừng bừng! Ngồi xuống giường, hắn ôm nàng vào lòng, siết rất chặt tưởng như chỉ cần buông lơi một chút là nàng sẽ biến mất. Nàng lả người, cơ thể mềm mại, tỏa hương nữ tính dựa vào hắn, đôi mắt lim dim vẫn còn bị rượu ảnh hưởng mà đôi má ửng hồng. Kéo nàng nằm xuống hắn thở nhanh, hai cơ thể tựa vào nhau chạm vào tấm nệm mềm, ấm áp. Hắn như đang cố bình tĩnh nhưng có lẽ chính hắn cũng đã uống quá lượng mà không kìm nén được mở bung nút áo cổ nàng ra. Hàng nút áo bị bung ra hết để lộ nội y bên trong. Bầu ngực nàng nhấp nhô mãnh liệt. Cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa mà đẩy nội y vướng víu ra trực tiếp xoa nắn khuông ngực đẫy đà, quyến rũ đó. Vân vê nụ hoa hồng phấn, hắn tham lam mút lấy, liếm, mân mê từng chút khiến nụ hoa nhanh chóng ửng hồng. Nàng thở dốc, vẫn chưa tỉnh cơn say, vô thức tựa theo kích thích mà đung đưa người. Hắn lôi tuột cái váy của nàng xuống, cởi hết tất cả những gì trên người nàng ra. Cơ thể nàng như một tòa thiên nhiên đẹp đẽ, hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt hắn. Từng cơn dục vọng cuồng dã khiến hắn mất cả tự chủ, đưa bàn tay mình xuống thăm dò vùng nữ tính của nàng mà xoa nắn, kích thích. Nàng vặn vẹo người theo từng cử động của hắn.

-Đổng nhi!

Hắn như cố giữ chút lý trí cuối cùng trước khi hỏa dục bốc cháy thêu đốt cả hai người. Hắn từng đợt đi vào cơ thể nàng. Cánh hoa nhỏ nhắn như đang hút chặt lấy vật nam tính của hắn, đến chính hắn cũng không dừng lại được! Triền miên suốt một đêm dài…

Hắn ngồi dậy, đưa tay lên xoa đầu vì thấy hơi nhức. Nhìn kỹ lại thấy mình nằm trên giường cùng với nàng. Giật mình! Hắn… đã làm gì với nàng vậy?

-A!

Nàng cũng cùng lúc ngồi dậy! Hai người nhìn nhau kinh ngạc không nói nên lời. Lúc ấy hắn mới phát giác cơ thể nàng trần trụi, bầu ngực lên xuống phập phồng vội quay mặt đi. Nàng cũng ngộ ra trên người mình không có gì che chắn liền lấy chăn bông cuộn quanh người. Vừa với tay lấy chăn nàng liền nhìn thấy một vệt máu trên chiếc giường trắng toát. Nàng trừng trừng nhìn nó, một tiếng sét đánh ngay đỉnh đầu nàng. Hai người ngồi hai bên mép giường câm lặng không ai nói lời nào, đúng hơn là không thể nói.

-Hôm… hôm qua… hình như… chúng ta cùng uống rượu…

Mãi một lúc sau nàng mới khô khốc cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng mà đầy căng thẳng nãy giờ. Hắn im lặng, mãi một lúc sau mới động đậy quay lại. Hai ánh mắt chạm nhau liền lập tức rụt lại. Mặt nàng đỏ ửng, bàn tay nắm chặt cấu mạnh vào chăn. Hắn nhìn nàng chăm chú, như đang cố thấu rõ suy nghĩ của nàng. Đột nhiên một giọt nước mắt nàng rơi xuống, hắn vội đỡ người nàng đang muốn lả đi.

Chương II (Part 2): Rượu Say, Tình Say

-Hà Kim Đổng! Hà Kim Đổng!

Giọng hắn vang lên quanh vành tai nàng làm đầu nàng ong ong. Nàng đã thất thân… với hắn?

Cả cơ thể nàng lả vào người hắn như mất hết sức lực, vòng tay rắn chắc cứng cáp của hắn ôm trụ lấy nàng đặt nàng nhẹ nhàng nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, tối đen. Nàng không muốn nghĩ gì nữa cũng không để ý đến cơ thể mình vô tình phơi bày trước mặt hắn. Hắn nhìn chăm chăm vào bầu ngực trắng mềm mại của nàng.

“Ưm…”. Bàn tay to lớn chạm vào đầu nụ hoa làm nàng lập tức phản ứng. Đến nước này mà hắn dám…

-Ngừng… ngừng lại!

Nàng thở dốc hét to khi hắn cúi xuống cắn vào đầu nụ hoa chẳng chút lưu tình.

“…”. Bị hắn che miệng nàng vô lực vùng vẫy mặc cho hắn trêu đùa, cả cơ thể đang phản đối kháng cự của nàng ngày càng đón tiếp hắn. Rất khó chịu! Cảm giác bị gò ép làm nàng muốn được giải thoát! Phải được giải thoát!

-Đừng… không! Không được! Lữ…

“A…”. Cả cơ thể nàng nóng rực tiếp nhận sự xâm chiếm của hắn. Hắn đang chạy nước rút và cơ thể nàng khiến nàng không tự chủ được mà cong người lên, chìm vào hơi thở gấp gáp đầy nam tính.

-Lữ…

Một lần nữa bị hắn chặn miệng, nàng đành buông xuôi mặc hắn vũ nhục. Không nghĩ đến sẽ có ngày hắn làm vậy với nàng!

-Không… đừng… nữa mà!

Hắn sao không biết mệt chứ? Đòi hỏi nàng liên tục khiến nàng chịu không nổi nữa!

-Nga!

Cứ vuốt ve, cắn mút hắn bắt nàng phải thuận theo hắn. Những đợt xúc cảm liên tiếp làm nàng thất thủ, hoàn toàn bị hắn dẫn dắt. A, cơ thể nàng như không nghe theo nàng nữa mà liên tục phản kháng lại ý chí của nàng.

-Ngươi… là… đồ tồi!

Rốt cuộc lại không nhịn được mà mắng hắn. Không thể kháng cự hắn, nàng hoàn toàn mất tự chủ trở thành con búp bê trong tay hắn mặc sức bị chơi đùa. Đôi mắt hắn trong suốt nhìn vào gương mặt đang ửng hồng của nàng.

-Đồ tồi…

Hắn tách hai chân nàng ra, ngón giữa tàn ác mặc sức thăm dò. Nàng vặn vẹo người cố thoát khỏi tình thế này nhưng mà ngón tay của hắn cứ liên tục khiêu khích vùng đất nữ tính của nàng.

-Đồ tồi, đồ tồi!

Nàng không thể làm được gì ngoài mắng chửi hắn.

-A a a!

Nàng rên rỉ vô vọng trước đòn kích thích của hắn, càng lúc càng tàn bạo!

-Đừng…

Đến lúc không nhịn được nữa nàng chỉ kịp thốt một tiếng trước khi hoàn toàn bị mê hoặc mà bấu vào người hắn tiếp nhận sự tiến công của hắn.

-Hức hức…

Nước mắt nàng chảy thành dòng không nghĩ đến có ngày mình trở nên vô dụng như vậy không thoát khỏi một người đàn ông!

-Ưm… a…

Những tiếng rên rỉ phát ra ngày càng yếu ớt…

Mặc áo cho nàng xong, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng. Sắc mặt nàng lúc đó đỏ hồng thật mê người, hắn sẽ nhớ mãi gương mặt này. Đặt trên bàn làm việc của nàng một tờ đơn, hắn khoác áo bước ra khỏi Hà thị. Tuyết trắng đóng dày đặc dường như muốn lưu luyến bước chân của hắn. Quay lại nhìn lần cuối biệt thự đó hắn dứt khoát bỏ đi…

-A!

Nàng mở mắt ra, cả người mệt lả, mồ hôi túa đầy. Hạ thân truyền đến một cảm giác đau nhức. Nhìn lại trên người đang mặc quần áo nhưng cảm giác kia vẫn tố cáo một sự thật đau đớn!

-Lữ Vĩ Thiên! Ngươi chết đi!

Nàng cúi mặt trong chăn mà khóc, không thể nào tin được nàng bị hắn chiếm đoạt. Khóc hồi lâu nàng lặng lẽ đối diện với thực tại, nàng không còn thân hoàn bích, vết máu kia có thể tẩy sạch nhưng nó không thể nào biến mất khỏi tâm trí của nàng.

Tên khốn nạn! Hắn sao có thể làm vậy với nàng?

Hừ! Đơn nghỉ việc!

Hắn không là đàn ông! Thật vô trách nhiệm! Hại đời con gái của nàng rồi giờ lại “truất ngựa truy phong”!

Chương III (Part 1): Đã Lâu Không Gặp!

Đàn ông thật đáng chết!

Nàng ngồi gục xuống bàn khóc nức nở. Tờ đơn trong tay bị nàng xé thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống dưới nền.

-Tiểu thư, đã đến giờ ăn sáng ạ!

Nàng giật mình ngồi dậy lau hết nước mắt, bình tĩnh lấy lại giọng:

-Đem vào đi!

“Két”. Người hầu bưng bữa sáng vào đặt trên bàn.

-Tiểu thư, mắt của cô sao đỏ quá vậy?

Không khó để nhận ra đôi mắt muốn sưng vì khóc quá nhiều của nàng.

-Là bụi bay vào mắt thôi, cám ơn!

Nàng cười cười nhìn cô hầu. Người hầu cũng chẳng nghi ngờ gì liền lui ra.

“Phập phập”. Nàng đâm nát cái bánh cupcake đặt trong đĩa, chẳng biết nên trút giận cùng nỗi đau đớn này vào đâu. Nhìn đĩa bánh bị mình đâm đến nát bấy nàng im lặng nhìn chăm chăm vào nó. Ngày hôm qua và cả sáng hôm nay nàng đều mệt lử chỉ vì hắn. Càng nghĩ càng tức chết mà! Bỉ ổi! Nàng thề sẽ không yêu bất kì người đàn ông nào cả! Cũng là do nàng cả tin giao hết công việc cho hắn, để hắn quá gần bên cạnh nên mới xảy ra cớ sự này! Nàng… quyết không tin ai nữa!

Một năm nữa lại qua. Hà thị đang củng cố vị trí của mình trên thương trường. Tổng tài của Hà thị- Hà Kim Đổng trở thành một người mà khi nhắc đến người ta nhớ ngay đến một từ, “người đàn bà thép”. Đối với Hà tổng không có từ khoan nhượng, tất cả là quy tắc cùng sự ngiêm túc khắt khe. Ai bước vào Hà thị cũng đều biết đến tính cách của Hà Kim Đổng, thực sự rất lạnh lùng, có người còn bảo cô ấy dường như không có trái tim yếu mềm của một người phụ nữ chút nào cả!

-Thưa Hà tổng, đã xong!

-Tốt!

Người thư ký lui ra ngoài. Còn lại trong phòng một bóng người cô độc đang nhấp ly cà phê đen. Ngoài trời vẫn đang đổ tuyết, từng bông hoa tuyết lất phất bay bay óng ánh cữa kính trong suốt.

Một năm rồi, đã một năm rồi kể từ đêm hôm đó, ám ảnh, nàng rất ám ảnh nó. Ngày Giáng Sinh chuông nhà thờ đổ để rồi…

-Không được nghĩ vớ vẩn nữa!

Nàng lắc đầu, đã cố quên nó rồi mà sao vẫn cứ như bị khắc sâu vào tâm trí như thế? Lữ Vĩ Thiên, đã bao lần tự nhắc không được nhớ đến tên hắn, vậy mà…

-Đáng chết!

Nàng dằng mạnh cái ly xuống bàn. Không được để tâm trí rối loạn nữa. Kể từ ngày hôm đó nàng đã cố quên sạch những nhu mì trước kia để trở nên sắt đá, cuộc đời này nàng không tin ai nữa rồi!

-Hà tổng, tôi có chuyện cần báo!

-Vào đi!

-Hà tổng, là đối tác…

-Cái gì?

Hà thị đang trên đà lớn mạnh đột nhiên bị khựng lại chỉ vì một đối thủ mới. Tuy chỉ là một kẻ vừa bước vào thương trường nhưng Lữ thị đã nhanh chóng khẳng định mình, hơn thế nữa lại càng phát triển rộng khắp, trở thành đối thủ đáng gờm của nhiều công ty. Hà Kim Đổng cũng không nghĩ sẽ có một đối thủ khó lường như vậy, thật rắc rối. Mà kẻ đứng đầu Lữ thị xem ra rất biết giấu mình, hiếm khi ra mặt, lại cao tay nữa, đúng là kẻ ở trong tối thật khó dò.

Mùa hoa đào đầu tiên đã nở. Gió xuân hơi hướm một chút rét nhẹ. Bên mấy cánh hoa màu hồng phớt lượn lờ vài cánh bướm vàng. Một mùa xuân đang hồi tuyệt nhất.

-A!

Chương III (Part 2): Đã Lâu Không Gặp!

-Tiểu thư cẩn thận!

Một nhánh cây khô gãy rớt trúng vai áo nàng, cô hầu vội vàng chạy đến.

-Tôi không sao!

Phủi phủi áo vài cái, nàng ngước lên nhìn. Bầu trời trong thật trong, xanh thật xanh đẹp như mặt biển bình minh. Từng cụm mây trôi lãng đãng làm nàng nhớ đến một người. Một người thật đáng chết!

-Cô vào chuẩn bị cho tôi bữa sáng nhẹ!

-Dạ, tiểu thư!

Đã bao nhiêu lâu trôi qua? Nếu nói ngắn thì cũng không ngắn, nhưng nếu bảo dài thì cũng chẳng dài bao nhiêu, chỉ có hơn một năm thôi chớ mấy. Một năm mà vẫn không quên được tấm lưng cao lớn, người đàn ông vai rộng vững chãi, có đôi mắt đen như ưng, vầng trán cao cơ trí, gương mặt như tạc. Tất cả, lời nói của hắn, cử chỉ của hắn, đều không thể nào xóa bỏ. Là vì sao?

-Tiểu thư, đây ạ!

Rất nhanh trên tay cô hầu là món bánh cupcake dâu mà nàng yêu thích, thêm một ấm trà lài thượng hạng, khói tỏa ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net