5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Nhất Bác, cậu không thấy như vậy thật lố bịch sao? Cậu ở trước mặt bạn trai tôi đem tôi đi như vậy, thật là khó coi." Tiêu Chiến gắt gỏng muốn thoát ra khỏi vòng tay cậu.

"Anh không thấy chính miệng hắn nói để em đưa anh về sao? Anh cũng nên xem lại xem bây giờ hắn ta đang bận rộn với ai."

Vương Nhất Bác vẫn ôm chặt lấy Tiêu Chiến xuống hầm để xe, sau đó ôn nhu đặt anh lên ghế phụ, cài dây an toàn cẩn thận.

Tiêu Chiến không biết có phải Phác Xán Liệt đã nói hết mọi chuyện cho Vương Nhất Bác hay không, lại thấy dạo gần đây Phác Xác Liệt khá gần gũi với Ngô Thế Huân, càng thêm phần lo lắng.

"Xán Liệt vẫn luôn là chàng trai tốt, chỉ là em ấy thấy có lỗi với Thế Huân thôi. Chúng tôi đã ở cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, cậu nghĩ cậu hiểu em ấy hơn tôi?"

Vương Nhất Bác cười nhạt, cậu đã cân bằng được bình tĩnh so với lúc nãy, an tĩnh lái xe một hồi mới đáp lại.

"Nếu trước giờ anh đã nghĩ tôi là kẻ không ra gì, tôi cũng không ngại đối đầu với Phác Xán Liệt để giành lại anh đâu."

"Vương Nhất Bác, cậu đừng ấu trĩ như vậy. Tôi không là gì trong cuộc đời cậu nữa cả, quên tôi đi, cũng là giải thoát cho chính bản thân mình, đừng tự khổ sở như vậy!"

Tiêu Chiến vẫn tuyệt tình như vậy, dù Vương Nhất Bác có cố gắng thế nào, anh vẫn chỉ đẩy cậu ra xa. Mọi dự tính của bản thân anh còn chưa kiểm soát được, việc cần làm còn chưa hoàn thành, sao có thể dám nhận lấy hạnh phúc cho bản thân. Chỉ là Tiêu Chiến chưa từng nghĩ, ngần ấy thành tựu sẽ đạt được, sẽ phải đánh đổi bằng cả máu và nước mắt, của hai người quan trọng nhất với anh.

Vương Nhất Bác sau khi xin lỗi Ngô Thế Huân, đã biết kiềm chế sự nóng giận của mình, vẫn dịu dàng ôn nhu với anh, mặc dù bị anh phũ phàng đến đau lòng. Vương Nhất Bác biết rằng, dù thế nào đi nữa, việc cậu cố tình muốn gần gũi với Tiêu Chiến bây giờ là sai bởi dù sao anh cũng đã có bạn trai mới. Nhưng cậu yêu Tiêu Chiến nhiều đến nỗi đếch cần cái gì gọi là phải trái đúng sai, cậu không cần, cũng không bao giờ muốn bận tâm. Cố lảng sang chuyện khác, giọng Vương Nhất Bác đều đều:

"Lần sau anh nhớ lái xe cẩn thận, là người của công chúng mà để bị thương như vậy, không những fan của anh xót, mà tôi cũng rất đau lòng."

Tiêu Chiến vẫn nghi hoặc về việc Phác Xán Liệt liệu có nói hoặc không nói, bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Phác Xán Liệt.

"Anh vừa mới gặp tai nạn, đủ đau khổ rồi, nếu em dám nói gì cho Vương Nhất Bác, anh chết cho em xem."

Nào ngờ Phác Xán Liệt lại nghĩ Tiêu Chiến vì sợ bị hắn vạch trần với Vương Nhất Bác mà tự mình làm mình bị tai nạn để ăn vạ hắn , bất đắc dĩ phải chiều theo mà an ủi:

"Anh đừng ngốc đến nỗi tự làm bản thân mình bị thương, em còn chưa kịp nói, đã khiến Ngô Thế Huân suýt vỡ đầu rồi, em đang phải trả giá, anh yên tâm về nghỉ ngơi đi."

Tiêu Chiến đọc được vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Từ nãy đến giờ cũng chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại, còn không để ý đến lời Vương Nhất Bác nói. Cậu thoáng nhìn điện thoại, thấy người gửi tin là Phác Xác Liệt, bàn tay khẽ nắm chặt vô lăng.

Đau lòng thật đấy, chỉ vì tin nhắn của Phác Xán Liệt có thể khiến Tiêu Chiến vui vẻ như vậy, còn cậu lúc này đây lại giống như vật dư thừa trong hoàn cảnh này.

Có làm sao khi tôi đã quyết định vì có lại được tình yêu của anh mà trở thành kẻ không ra gì? Vương Nhất Bác cười chua xót, không nói gì nữa, im lặng lái xe.

Vương Nhất Bác tranh thủ ghé vào tiệm đồ ăn đêm mua cho Tiêu Chiến cháo gà mà anh thích nhất, còn cẩn thận dặn dò:

"Anh nhớ ăn rồi uống thuốc giảm đau, nếu không lát sẽ khó ngủ. Còn nữa, khi thức dậy nhớ vệ sinh vết thương, băng bó lại cẩn thận."

"Cảm... cảm ơn..."

Từ "cảm ơn" ấp úng mãi Tiêu Chiến mới có thể nói ra được, không biết đối diện với Vương Nhất Bác thế nào, vội vã đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác khẽ thở dài, cảm giác Tiêu Chiến xa cách khách sáo len lỏi vào trái tim, đau đến ngộp thở.

"Đã gây tai nạn cho người khác một lần rồi, bây giờ vẫn vừa lái xe vừa nhắn tin với nhau, bộ suốt ngày ân ân ái ái chưa đủ sao?"

Ngô Thế Huân khẽ lườm người bên cạnh một tay lái xe một tay vẫn thoăn thoắt nhắn tin mà không khỏi tức giận, ngộ nhỡ có tai nạn lần nữa, không phải cậu đi tong rồi chứ.

"Ừm, chưa đủ, còn biết là tôi và anh ấy nhắn tin sao?"

Phác Xán Liệt tủm tỉm cười, sau đó dừng hẳn xe lại gửi nốt tin nhắn cho Tiêu Chiến, xong xuôi mới lái xe tiếp.

"Yêu thương nhau như vậy, sao không quan tâm anh ta mà đưa anh ta về nhà, tự nhiên vứt anh ta cho người yêu cũ đưa về. Tôi ghét anh và anh ta thật nhưng tôi đảm bảo rằng anh bị điên mới hành xử như vậy.." Ngô Thế Huân thắc mắc

"Ừm. Tôi bị điên đấy. Chẳng lẽ cậu không muốn giúp đỡ đệ đệ mình sao?"

"Trời, vậy là anh muốn tự đội mũ xanh lên đầu mình sao? Đúng là không bình thường."

"Người ta nói không nên xen vào chuyện của người khác, nếu không vết thương sẽ rất đau."

Phác Xán Liệt vẫn vui vẻ trêu chọc Ngô Thế Huân, lúc này cậu mới chợt nhớ ra vết thương trên đầu cũng đang nhức nhối, mới đưa tay lên ôm đầu thừa nhận:

"Anh làm tôi nhớ ra là nó đau thật."

Nói rồi quay người với ra túi đồ đằng sau lấy thuốc, ngó nghiêng xung quanh xe hắn:

"Có nước không?"

Phác Xán Liệt lắc đầu, dừng xe lại định mua một chút đồ ăn và nước cho cậu, ai ngờ chưa kịp nói gì Ngô Thế Huân đã nhét hết mấy viên thuốc vào miệng, nhăn nhó mà nuốt chửng, miệng còn lẩm bẩm trách thuốc đắng.

"Không biết ai mới có vấn đề. Có ai uống thuốc như cậu không? Bụng thì rỗng còn uống thuốc không cần nước, cậu cũng quan tâm đến bản thân ghê, lát nữa dạ dày có vấn đề gì thì đừng có khóc lóc đòi anh đây đưa đi bệnh viện nhé.

"Không thèm"

Phác Xán Liệt cũng đến bó tay với độ ngang bướng của Ngô Thế Huân. Thế nhưng hắn vẫn quyết định tạt vào cửa hàng tiện lợi một chút.Một lát sau, hắn cầm ra một túi đồ đầy, vẫn ôn nhu mà dặn dò:

" Nếu thấy cổ họng đắng có thể uống nước hoặc sữa. Dù uống thuốc rồi bụng rỗng thì vẫn không tốt, có thể ăn tạm chút bánh cho dạ dày đỡ bị cồn cào. Lần sau thì ăn uống đầy đủ rồi mới được uống thuốc."

Ngô Thế Huân bĩu môi:

"Anh cũng ghê gớm thật. Cứ như là ba của tôi vậy. Dù là ông ấy hay Nhất Bác cũng chẳng nhiều chuyện mà quản tôi như vậy." Nhắc đến ba mình, Ngô Thế Huân bỗng trở nên ủ rũ vô cùng. Giá như có thể quay lại những tháng ngày ấy, thật tốt...

"Đó không phải gọi là quản, mà gọi là quan tâm." Phác Xán Liệt vô tư giải thích.

Một chút ngượng ngùng dâng lên, tại sao hắn lại nói hắn quan tâm đến cậu chứ. Ngô Thế Huân lắp bắp:

"Quan tâm? Cái miệng anh cũng đáng sợ quá rồi. Hết để người yêu mình về với người yêu cũ, còn ở đây nói quan tâm tôi, anh rốt cuộc là muốn gì?

"Tôi quan tâm là vì thấy có lỗi về chuyện gây tai nạn cho cậu thôi, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Ngô Thế Huân thẹn quá hoá giận, mặt mũi tối sầm vào, không còn cách nào khác để chữa thẹn, vội vàng kéo khoá áo trùm kín đầu rồi qua ra cửa kính xe giả vờ ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net