16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Cốt Sơn, người vào để lại xương trắng người đi chỉ còn hồn vong.

Cô nương trước mặt,bỗng nhiên tóc hóa thành trắng, màu tóc trắng như tuyết, làn da nhợt nhạt, cũng may dung mạo khuynh thành, khiến một màn bạch phát diễn ra vậy mà không quá mức kinh dị

Nhưng hiện tại Đường Tăng không quan tâm nàng ta có dung mạo thế nào, hắn bây giờ chỉ suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này

Tại sao hắn không cảm nhận được yêu khí? Đây có phải yêu quái không?

Xuất Luân Hồi cường đại lần trước đâu? Tại sao lúc này lại bất lực?

Tại sao hắn không ra tay?

Không ra tay vì không muốn ra tay hay không thể ra tay?

Đường Tăng đột nhiên dùng tay đỡ trán, đầu óc quay cuồng :"Ngươi..."

"Ta làm sao?"

Nàng ta vừa nói vừa từng chút chạm lên người hắn, tựa như con thú hoang thèm khát con mồi vậy :"Ngươi bây giờ ắt hẳn rất khó chịu, từng chỗ trên cơ thể có phải đều đang không cảm nhận được gì rồi không?"

Quả nhiên là hắn không cảm nhận được gì, Đường Tăng tay cầm bảo trượng bắt đầu run lên, chân hắn chống đỡ cũng không nổi, khuỵa gối xuống, ánh mắt rơi vào đờ đẫn.

Kẻ trước mắt không tỏa yêu khí, vì căn bản nàng ta không phải yêu.

Đường Tăng không sợ trời không sợ đất không sợ ma chẳng sợ quỷ, thần thần cung kính vạn người kính nể. Nhưng hắn hiện tại lại sợ nhất một loại

Là con người

Vì đây là bản án của hắn

Bạch Cốt phu nhân thì ra chỉ là một kẻ tu đạo nhập ma, chung quy cũng chỉ là người

Bạch Cốt:"Ta nghe nói huyết tinh của Đường Tăng có thể giúp trường sinh"

Đường Tăng :"Ngươi bây giờ không phải trường sinh?"

Bạch Cốt :"Không phải, ta bây giờ tuổi thọ có chút dài, không phải trường sinh"

Đường Tăng :"Ngươi tại sao cho rằng huyết tinh của ta có thể trường sinh? Rốt cuộc là ai đồn thứ tin đồn chết tiệt này? Thứ tin đồn vô căn cứ ngươi cũng tin hay sao?"

Bạch Cốt :"Cần gì tin hay không tin, thử không phải là được sao?"

Bạch Cốt đưa bàn tay vạch ra bả vai của hắn, da thịt lộ ra, lộ cả hình xăm trên ngực phải

Móng tay nàng bỗng dưng nhọn hoắt, nàng bấm nhẹ một cái lập tức liền ghim một đầu ngón tay lên trên ngực Đường Tăng, tựa như miếng bánh bị người chọc thủng, máu theo kẽ tay nàng chảy dọc xuống, đỏ tươi, xinh đẹp và quyến rũ

Đường Tăng ăn đau , từ trong mơ hồ lấy lại được tỉnh táo, hắn bỗng dưng phát động nội lực

Uỳnh!

Lập tức hất văng Bạch Cốt, nàng vốn có phòng bị nhưng nơi này không gian nhỏ hẹp tránh không khỏi dư chấn

Hắn chỉ là phản xạ tự vệ ăn đau liền đem người đánh

Tuy nhiên uy vũ nhất thời, tàn liền một đời, bản án của Đường Tăng rốt cuộc là thứ gì, rất nhanh liền sẽ biết

Động phủ tĩnh mịch lúc này bắt đầu có rung chấn

Uỳnh Uỳnh Uỳnh liên tục mấy phát, đất dưới chân run rẩy tường sau lưng vỡ nát, thiên địa chia cắt rung chấn không ngừng

Đường Tăng xém chút còn tưởng mình thật sự bị chôn sống

Cho đến khi rung chấn nhẹ bớt thì sau lưng đã trở thành một mảnh hoang tàn

Tường vỡ không nói, sương độc vậy mà cũng tan, bắt đầu xuất hiện thứ ánh sáng của mặt trời rọi vào bên trong

Phập!

Bạch Cốt hứng chí cười đến nghiêng ngả, thứ khiến cho bức tường đá đổ nát, đương nhiên chính là Thiên tiễn

Thiên tiễn là một mũi tên chứa linh khí tuyệt hảo, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không có kim quang, nó mang theo uy áp cường đại, dù ngươi có trốn xuống địa ngục nếu bị Thiên tiễn nhắm phải cũng không thể chạy khỏi. Thiên tiễn đi một đường tới đây không những xóa tan sương độc lại còn làm sập cả mấy ngọn núi bên cạnh, nơi bắt đầu của Thiên tiễn có thể là bất cứ vùng trời nào nhưng nơi kết thúc chính là lồng ngực của tội nhân.

Vừa nãy Đường Tăng phát động uy lực lên Bạch Cốt, hiện tại lập tức liền phải trả giá

Nói tới Thiên tiễn thì cũng thật tàn ác, mũi tên vàng óng này cứ thế mà đi xuyên qua ngực hắn , thậm chí còn ghim ngay hồng tâm của hình xăm, vẽ ra hoa máu diễm lệ vô cùng

Nhưng cũng bởi vì Thiên tiễn lao tới quá nhanh, khiến hắn không kịp đau, không kịp phản ứng, cũng không kịp ứng biến, hắn chỉ cứng đờ người, hai tay buông thõng, muốn nói gì đó lại phát hiện lúc mở miệng chỉ có máu tươi tuôn ra, lúc nhìn xuống cũng chỉ thấy máu tươi nhuộm đỏ tăng bào

Nơi này là động Bạch Cốt, động Bạch Cốt nằm sâu trong núi Bạch Cốt được trùng trùng núi đá vây lại vậy mà Thiên tiễn cũng có thể nhanh chóng bay tới được

Hòa thượng thở dốc, hắn phát hiện mỗi hô hấp của cơ thể đều đau đến tê tâm liệt phế

Hắn bắt đầu điều hòa nhịp thở, thật không dám động, cảm giác này không phải là chưa từng trải qua nhưng ít nhất cũng mấy canh giờ sau, Thiên Tiễn mới biến mất

Hiện tại dao trên tay người, thua từ đầu tới chân còn làm ăn gì được nữa, chỉ có thể ngồi thở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net