20 Mẫu Tử Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đi tới một con sông lớn, cả đám ngồi thuyền qua sông

Tiểu Bạch Long hỏi :"Sông này gọi là sông gì?"

Hòa thượng :"Sông Mẫu tử"

Bát Giới thấy nước trong múc lên một bát, thuận tiện đưa cho Đường Tăng luôn

Qua nửa canh giờ bỗng nhiên thấy bụng đau

Bát Giới :"Ta hỏi cái, thần tiên có bị đau bụng không? "

Hòa thượng :"Không cần hỏi nữa, nước ngươi đưa ta khẳng định có vấn đề"

Cũng không phải đau bình thường, sắc mặt cả hai bắt đầu đại biến

Ngộ Không thấy tình hình không ổn, đành chạy đi tìm người giúp, gặp bà lão ven sông, thế là túm đi luôn

Ngộ Không :"Lão bà bà, sư phụ ta đi đường uống phải nước sông bị đau bụng, có cách nào để trị không?"

Lão bà hỏi :"Uống nước nào? Nước sông kia à?"

Ngộ Không gật đầu

Lào bà đáp :"Ðây là Tây Lương nữ quốc, không có đàn ông con trai. Trong nước ta, con gái hai mươi tuổi mới dám uống một hớp nước ấy, uống rồi đau bụng thụ thai. Cứ mỗi ba ngày thì đến Nghinh dương quán ngó xuống suối Chiếu thai, nếu thấy có bóng hình thai thì biết sắp đến ngày sinh, ta làm sao chữa được chứng đau bụng này

Hòa thượng nghe mình có thai cơ mặt có giật, rốt cuộc ra quyết định :"Vậy có thầy thuốc nào gần đây không, ta cần phá thai"

Lão bà lắc đầu :"Thuốc nào phá nổi, ở phía Nam có núi Giải Dương, trên núi có động Phá Nhi, trong động có giếng Lạc Thai lên đó múc một bát uống,thì khỏi ngay. Nhưng mà gần đây có một đạo sĩ tự xưng là Như Ý chân tiên, chiếm động rào giếng, không có lễ vật long trọng, không múc được nước đâu. Thôi chi bằng cứ đẻ cho xong "

Đẻ gì mà đẻ

Hòa thượng nhìn Ngộ Không, Bát Giới cũng nhìn Ngộ Không. Hai kẻ còn lại cũng nhìn hắn, Ngộ Không thở dài, sau đó đạp vân mà đi. Lão bà thấy người này cưỡi mây liền nghĩ thần tiên tạ thế, liền mời những người còn lại vào nhà dọn cơm chay ra đãi

Hòa thượng truyền âm với bồ tát :"Ta không thể đi thỉnh kinh được nữa"

Bồ tát :"Vì sao?"

Hòa thượng :"Mắc đi đẻ rồi"

Bồ Tát:"..."

Bồ tát :"Pháp lực của ta hôm nay có chút chập chờn, nghe không rõ, hôm khác nói lại nhé"

Thêm nửa canh giờ, bụng đã bắt đầu to lên, Sa Tăng nhìn thấy cái bụng tròn tròn tự dưng nảy ra cái ý định kì cục

Sa Tăng :"Ngươi đẻ đi ta nuôi"

Bát Giới :"Nuôi con mẹ ngươi"

Sa Tăng :"Phu nhân tránh nổi nóng, coi chừng động thai"

Bát Giới :"Ngươi làm đơn xuống địa ngục đi là vừa"

Ý định kì cục kết thúc.

Núi Giải Dương

Ngộ Không tới núi gặp phải Như Ý chân tiên

Như Ý chân tiên hỏi :"Ngươi là ai từ đâu tới?"

Ngộ Không nói dối không chớp mắt :"Ta tới xin chút nước, vợ ở nhà lỡ uống nhầm nước Mẫu Tử, mang thai rồi"

Như Ý chân tiên:"Ngộ Không ngươi có vợ từ lúc nào vậy?"

Ngộ Không :" Biết ta là Ngộ Không còn hỏi ta là ai"

Như Ý chân tiên :"Ngươi về đi, ta không cho đâu, có lễ vật cũng không cho"

Ngộ Không :"Tại sao?"

Như Ý chân tiên :" Còn tại sao? Ngươi hại cháu ta, bắt Thánh Anh Đại Vương làm trâu ngựa cho Bồ tát, ta là nghĩa đệ của Ngưu Ma vương đương nhiên không bằng lòng"

Ngộ Không :"Nó bây giờ chức còn cao hơn ta, là phúc không phải họa"

Như Ý chân tiên:" Cháu ta làm đại vương tại Hỏa Vân động, vinh hiển biết chừng nào. Nay vì ngươi mà nó phải làm tôi tớ cho Bồ tát, ngươi lại còn kể ơn nữa"

Ngộ Không :"Vậy ngươi đập ta một gậy, nước ta lấy đi"

Như Ý chân tiên đứng ngay miệng giếng thủ không cho Ngộ Không lại gần, Ngộ Không không muốn đánh chết gã, đành quay về kêu Sa Tăng theo

Ngộ Không :"Ngươi lấy nước, ta đánh với gã"

Sa Tăng lấy xong chạy mất

Ngộ Không cũng định đi, chợt muốn nói một câu

"Hình như chúng ta có chút hiểu lầm, yêu quái không có ơn nghĩa, không có huynh đệ, chỉ có thực lực, ta hôm nay không đánh chết ngươi coi như đã là phá lệ ngươi là nghĩa đệ của Ngưu Ma vương rồi."

Ngộ Không trước giờ luôn ngang ngược, không có thì đi tìm, tìm không được thì đi cướp, chả biết dạo gần đây hình như hơi lương thiện, hắn toàn đi xin, xin không được mới phải cướp

Sau khi Sa Tăng quay về, hòa thượng và Bát Giới uống xong, bụng xẹp xuống

Hòa thượng :"Tạm biệt đứa con chưa ra đời của ta"

Ngộ Không :"Ngươi tiếc nuối à, sao mặt trông vui thế?"

Hòa thượng :"Nếu không nói thế, người ta sẽ bảo ta vô lương tâm"

Ngộ Không :"Nói đúng thế còn muốn gì"

Hòa thượng :"..."

Tiểu Bạch Long chỉ về phía Tây, nói:"Chúng ta sắp đi tới đó sao?"

Hắn chỉ vào cái thành lấp lửng trong sương mù

"Phải, Tây Lương Thành"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net