#49: Gasoline

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em kéo tôi về với thực tại, và rõ ràng là em không nên làm thế. Hừm, được thôi, tôi sẽ đổ hết lỗi lên đầu em nếu tôi có lỡ làm mọi thứ rối tung hết cả lên, như lần tôi rít một hơi dài điếu xì gà trên phim trường "The Man", khói xộc lên sống mũi khiến tôi ho sặc sụa vì chính tôi cũng chưa từng hút một gói thuốc lá nào trước đây. Tôi còn mải mê nghĩ về nhiều điều, quãng thời gian chìm dưới đáy danh vọng và mất hết mọi thứ, chúng qua rồi, tôi không thể cứ quay đầu nhớ lại, nhưng chúng vẫn khiến tôi buồn, như thể tôi đã phải cắt đi một phần tâm hồn bị bánh xe của lũ rác rưởi cán nát. Em biết chứ, em biết rằng tôi không vui, và mỗi ngày tôi biết em vẫn tìm đủ mọi cách để vỗ về phần hồn còn lại của tôi. Giá như tôi có thể đóng nỗi buồn của mình trong một cái chai thuỷ tinh và cất nó lên giá sách thay vì để nó làm cho em lo lắng, nhưng dĩ nhiên tôi chẳng bao giờ làm được điều ấy.

Em kéo tôi lên chiếc van Volkswagen đỗ trên lối xe chạy, "Bất ngờ không?", em nói với khuôn mặt hồ hởi, làm tôi không thể không mỉm cười. Em đã chuẩn bị chuyến road trip này từ lâu lắm rồi, nói rằng nó sẽ tốt cho tôi, nhất là sau khoảng thời gian quá dài liên tục làm việc mà chưa một lần nghỉ ngơi. Tôi ngồi vào ghế lái, tự dành việc ấy cho mình trước khi em chiếm mất, em ngồi bên cạnh tôi, chúng tôi tự thắt dây an toàn rồi rồ ga ra khỏi thành phố. Tôi vặn sang kênh radio mình thích, nhạc đồng quê luôn làm những chuyến đi thú vị hơn, nhưng tôi phải thú thật, em là một người tổ chức tồi, bởi em chẳng quên bất cứ thứ gì ngoài việc đổ xăng. Chúng tôi rẽ vào trạm xăng sau chỉ ba mươi phút khởi hành, "Đầy bình nhé," tôi nói với cậu nhân viên ở trạm xăng trong khi vặn chìa khoá tắt máy, nhưng em muốn xuống xe và tự đổ xăng như ở các trạm tự phục vụ. Em nói chuyến đi sẽ có ý nghĩa hơn nếu chúng tôi tự làm mọi thứ, kể cả việc đổ xăng, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu nhân viên kia đã làm xong việc của mình rồi. Tôi trả tiền và mua thêm một can xăng, phòng khi trên đường không có trạm xăng nào khác, đặc biệt là khi ra khỏi thành phố.

"Này, đừng có quên vì ai mà ta phải cắt ngang chuyến đi để rẽ vào trạm xăng đấy."

"Chị đúng là một kẻ thích châm chọc." - Em cằn nhằn khi tôi cười nhăn nhở, như một bé bị bố mẹ bắt lỗi, rồi rút chìa khoá khỏi ổ cắm.

"Thôi nào, em không muốn đi tiếp hay sao?"

"Có, nhưng em sẽ là người lái."

"Ném chìa khoá lại cho chị rồi ngoan ngoãn ngồi yên đi."

"Không!"

"Là em chọn đấy nhé." - Tôi thọc lét vào be sườn của em để giật lại chùm chìa khoá, cắm nó vào ổ rồi lập tức phóng đi, mặc cho em tỏ vẻ không hài lòng đá đôi giày ống vào ghế khách, còn tôi chỉ thấy con mèo đang xù lông của mình thật đáng yêu.

Tôi lái xe dọc theo con đường xương sống trước mặt, nhà cao tầng dần được thay thế bằng cỏ cháy vàng ruộm và cây cối. Chúng tôi đã bỏ lại thành phố sau lưng, bỏ lại những tiếng ồn ã và mùi công nghiệp. Tôi thích nhìn em ngả đầu ra ngoài cửa sổ để gió len vào từng lọn tóc, đôi tay đong đưa bên ngoài đón lấy nắng trên đồi đang chào đón chúng tôi, thích cả những giờ đường dài cùng em hát mọi bài được phát trên chiếc radio dù đôi lúc chúng tôi chẳng nhớ nổi lời một cách chính xác. Mùi của đồng quê như ngập trong buồng lái, bánh xe phấn chấn lao băng băng lên đỉnh đồi, từ đây, chúng tôi thấy được những con lạch và cả con sông dưới chân đồi đổ ra mặt hồ nhỏ, có tiếng xào xạc lẫn tiếng đập cánh của chim chóc. Chúng tôi nhảy ra khỏi xe, dưới đế giày là cả một thảm cỏ xanh rờn, tôi hít căng lồng ngực mùi gỗ của rừng thông và mùi âm ẩm hơi tanh của không khí vờn quanh mặt hồ. Tôi đã có thể hét lên cho bõ những tháng ngày câm lặng, nhưng tôi sẽ không vì thế mà đánh thức vẻ nguyên sơ của khu rừng.

Tối hôm ấy, chúng tôi thức cả đêm ngắm nhìn vòm trời quang mây và thầm ước nguyện mỗi lần sao đổi ngôi. Tôi khoác trên mình tấm áo rộng bằng vải flannel, bao bọc cả em khỏi cơn gió lạnh của màn đêm, nhìn em quẹt một que diêm, ngắm ngọn lửa nhỏ rực cháy trước khi ném nó vào đống lửa chúng tôi nhóm ban chiều bằng củi khô, bập bùng khói. Em có biết không, tôi muốn được ở bên cạnh em đến vô ngần, như mùi của hai cốc cacao bên cạnh vấn vương bên cánh mũi. Tôi khẽ thì thầm những bài mà em thích, nghe tiếng lửa tí tách chờ bình minh ló dạng, với em nằm giữa hai chân tôi, những vết cắt đau đớn của quá khứ dường như chẳng còn quan trọng nữa.

Chúng tôi nán lại ngắm nhìn mặt trời lên từ nồi soup nhỏ gác trên đống lửa đã tàn, quyết định lên xe và tiếp tục chuyến đi với em là người cầm lái. Tôi muốn bánh xe lăn chậm lại nhưng em lại muốn lao đi nhanh hơn, nhanh hơn và nhanh hơn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net