Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy được hai chữ kia (haha đó!), sau đó, sắc mặt của Hàn Văn Thanh đen triệt để. Mặt không cảm xúc trừng trừng nhìn chằm chằm vô màn hình điện thoại di động, hắc khí vô hình lấy Hàn Văn Thanh làm trung tâm tứ phía khuếch tán ra bên ngoài. 

Người phụ tá đang vội vã chạy tới định gọi hắn trong nháy mắt, một mặt muốn khóc. Hắn bị làm sao vậy, đến cùng là hàng vô liêm sỉ nào đã chọc giận tôn (sát) thần này? QAQ Còn có thể đem đại thần chọc cho dựng lông mao lên như thế, ta làm sao dám lại gần bây giờ?

Hàn Văn Thanh cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng ở trên màn hình gõ gõ, vừa nhắn tin vừa hỏi người phụ tá: "Làm sao?" 

Với khẩu khí đó, chất giọng âm trầm ấy, đã khiến cho vị phụ tá xém chút nữa hai chân quỳ xuống hai tay dâng lên bóp tiền của chính mình, sau đó la to: "Đại thần, cầu buông tha ta!"

Người phụ tá QwQ, cố gắng kéo mình về từ trong suy nghĩ lệch lạc, nỗ lực điều chỉnh cơ mặt, giọng yếu xìu nói: "Đ. . . Đại thần, đạo diễn gọi ngài sang."

"Hừm, biết rồi." – Hàn Văn Thanh đem tin nhắn vừa mới gõ gửi đi, sau khi khóa điện thoại lại mới đem giao cho trợ lý, trước khi đi còn mặt không cảm xúc dặn dò một câu: "Lát nữa nếu có tin nhắn gửi đến thì đợi tôi quay xong cảnh lập tức đem lại cho tôi." 

Người trợ lý lập tức gật gật đầu: "Vâng vâng vâng!" 

Sau đó cung cung kính kính mà nhìn nhìn Hàn Văn Thanh đi xa, lúc này mới dám thở phào một cái thật nhẹ nhõm ra.

Đại thần không hổ là đại thần, khí phách thật mạnh mẽ! QwQ Ta trong nháy mắt dường như đã nhìn thấy một lão đạo của một tổ chức mafia nào đó! Đạo diễn tìm đến đại thần quả nhiên là sáng suốt TUT . [32 likes mới được!]

Còn bên kia, Diệp Tu nhìn vào khung chat, hai tay bùm bùm gõ xuống vài chữ, sau đó nhất enter gửi đi. 

15:50:20 – Lão Hàn: Nói tiếng người!

15:50:30 – Nhất Diệp Chi Thu: Thì là vậy vậy đó! Còn có thể có chuyện gì xảy ra?

15:50:45 – Lão Hàn: Diệp Tu!

15:50:59 – Nhất Diệp Chi Thu: Ài, Lão Hàn, hôm nay anh rất rảnh à?

15:51:12 – Lão hàn: Không có, đang đóng phim.

15:51:20 – Nhất Diệp Chi Thu: Ồ nga, diễn cảnh cướp à?

15:51:24 – Lão Hàn: . . . 

15:21:29 – Lão Hàn: Đừng lái qua chuyện khác, cậu đang xảy ra chuyện gì? Rời Gia Thế?

15:51:40 – Nhất Diệp Chi Thu: Đúng đó, anh muốn thu lưu tui à?

15:51:49 – Lão Hàn: Cậu tiếp theo có tính toán gì không?

15:51:53 – Nhất Diệp Chi Thu: Thì tiếp tục đi diễn ca hát. Ham mê của tui cũng chỉ có nhiêu đó.

15:51:55 – Nhất Diệp Chi Thu: Người tí hon màu vàng của năm sau còn đang đợi tui lấy đó

15:51:56 – Nhất Diệp Chi Thu: Haha.

––––––––oOo––––––––

Gửi xong tin nhắn, lại không thấy Hàn Văn Thanh trả lời, cũng đoán được là hắn có việc cần phải làm, cũng không để ý đến nữa. Đóng lại khung chat với Hàn Văn Thanh, thoát ra khỏi QQ, sau đó tiếp tục ngồi soạn kịch bản. 

Một ngày bận bịu, bận bịu đến lúc hoàng hôn buông xuống, câu từ vẫn còn dạt dào, Diệp Tu cũng không đi mở đèn, cứ như thế mà ngồi ở chỗ đó hai tay nhanh chóng gõ cùm cụp cùm cụp lên bàn phím, một lúc dừng lại, trượt trượt con chuột xuống sau đó tiếp tục gõ. Mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng theo đó tràn vào, Diệp Tu mới giật mình.

"Mộc Tranh, em về rồi?" – Đèn vừa được mở lên có chút chói mắt, Diệp Tu hơi hơi nheo mắt lại, đợi thích nghi với ánh sáng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộc Tranh đang đứng ở phía cửa phòng.

"Ừm." – Sắc mặt Tô Mộc Tranh hơi khó coi, phồng má lên giống như đang tức giận. 

Diệp Tu chống cằm nhìn cô đi đến trước giường, như thường ngày chào hỏi Tô Mộc Thu đang ngủ say, sau đó đi về hướng chính mình.   

"Làm sao thế? Ai bắt nạt em? Đợi anh trai em tỉnh dậy sẽ giúp em đi đánh người." – Chờ Mộc Tranh đến gần, hướng cô vẫy vẫy tay ra hiệu mau ngồi xuống. Tay phải sờ lên mái tóc mềm mại của Tô Mộc Tranh, cũng như trước đây, em gái ra ngoài có chuyện gì thì hai người anh trai sẽ xoa xoa đỉnh đầu hoặc là một người dùng đồ ăn vặt để hống cô, một người cố gắng chọc cô cười. 

Có thể là do ngày hôm nay đã phát sinh ra quá nhiều chuyện, để Tô Mộc Tranh có chút yếu đuối, cũng có thể là do trở về ngôi nhà quen thuộc, bên cạnh có hai người bản thân tin tưởng nhất, một người trong đó đang còn mê man thì làm sao? Vẫn có thể khiến cho Tô Mộc Tranh cảm thấy an tâm nhất. Lúc đỉnh đầu đang bị Diệp Tu xoa xoa, Tô Mộc Tranh hiếm thấy dựa vào vai của Diệp Tu. Dù chẳng phải cứng rắn gì nhưng nhiệt độ ấm áp khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.

Nghe thấy Diệp Tu nói như thế, biết là muốn hống cô vui, liền cũng theo hắn tiếp lời: "Sao không phải là anh đi đánh người?"

Diệp Tu nhún nhún vai, một mặt không để ý nói: "Bởi vì anh trai em hỉ là một ảnh đế thiên vương, không có giống lão Hàn, xuất thân là Mafia, mấy cái chuyện đánh nhau như thế này cứ để Mộc Thu với lão Hàn xử lý là được rồi."

"Xì xì!" – Tô Mộc Tranh bật cười – "Chứ không phải anh là chiến ngũ tra hả?" 

Một lúc trước còn nhịn, sau đó nụ cười này lan hết khuôn mặt.

Diệp Tu nhìn cô nở nụ cười, hài lòng xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh. Như thế mới đúng chứ, Tô Mộc Tranh của bọn họ cười lên mới là đẹp nhất!

"Có ăn cơm tối chưa?" – Diệp Tu đổi chủ đề.

Hắn cũng không có hỏi Mộc Tranh vì chuyện gì mà giận,  em gái của hắn cái gì cũng tốt, dễ tính, tính tình ôn nhu, bình thường hầu như là cười đến híp mắt. Bình dị gần gũi, ôn nhu săn sóc đó mới là Mộc Tranh của bọn họ. Nếu như có chuyện làm cô không vui thật, thì đó có lẽ là chuyện giữa hắn và Mộc Thu gây ra.

Còn lúc này, Mộc Tranh vì cái gì giận đến như thế, trong lòng hắn rõ nhất.

Tô Mộc Tranh không cần nhìn cũng biết Diệp Tu trong đầu nghĩ cái gì, rất phối hợp mà nói: "Còn không có ăn đây, Diệp Tu ca nhất định cũng chưa ăn."

"Đúng đấy, em nói như thế anh cũng thấy đói, gọi món ăn giao tận nhà đi!" – Đem bút điện đặt ở kế bên, hắn chậm rãi đứng dậy xoay người.

"Diệp Tu ca đúng là không biết chăm sóc bản thân nếu không phải hôm nay em về sớm thì bao giờ anh mới chịu ăn?" 

Tô Mộc Tranh nhíu mày lại, bất mãn nhìn Diệp Tu.

". . . Mộc Tranh, anh đói, chúng ta đi ăn cái gì đi!" – Diệp Tu sờ sờ mũi, nỗ lực lái sang chuyện khác.

". . . Em kêu trợ lý mua xong cả rồi!" – Tô Mộc Tranh tiếp tục trừng.

"Mộc Tranh thật sự quá là săn sóc luôn, đi đi chúng ta đi ăn." – Ôm lấy vai cô, bán lôi bán đẩy Mộc Tranh xuống lầu dưới.

". . ."

Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ mà nhìn hắn, biết nói nhiều cũng vô ích đành phải theo Diệp Tu xuống lầu.

Hai anh e trong lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện nhiều, hai người sau khi ăn xong cơm, trong lúc đang dọn bát đũa, Diệp Tu mới nhớ đến một chuyện rất quan trọng. Hắn một bên rửa bát một bên bình tĩnh nói: "Mộc Tranh, anh trai em tỉnh rồi, một lát nữa em gọi cho bác sĩ Lâm để bác sĩ Lâm ngày mai đến kiểm tra cho Mộc Thu."

"?!" – Tô Mộc Tranh cả kinh, đụng vào một bên ghế, nghe loảng xoảng, Diệp Tu bị dọa vội vàng xoay người lại kiểm tra xem cô có bị gì không, xác nhận là không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Không có sao chứ?"

"Thật sao?" – Tô Mộc Tranh nhìn hắn, trong mắt kinh hỉ lại có một phần sợ hãi, sợ hãi cái bản thân vừa nghe ban nãy chỉ là ảo giác, sau đó lại không thể không tỉnh lại. Bọn họ đối với thời khắc này đã chờ đợi quá lâu, họ đã chờ đợi rất lâu, dù cho có tự nhủ rằng: Không có chuyện gì cả, chỉ cần Tô Mộc Thu còn sống, chỉ cần sống, dù cho hắn cứ vẫn ngủ say thì bọn họ vẫn sẽ chờ đợi,. . . Nhưng mà làm sao không để ý cho được? Làm sao không chờ mong? Nếu như không chờ mong thì bọn họ cũng sẽ không một lần lại một lần ngồi bên giường của Tô Mộc Thu trò chuyện cùng hắn. Nếu như không chờ mong bọn họ cũng sẽ không một lần lại một lần nhìn chằm chằm Tô Mộc Thu đang ngủ rồi ảo giác ra hàng mi hắn đang rung, ngón tay hắn đang co lại mà hốt hoảng. 

Một hai năm đầu, bọn họ cho rằng hắn sắp tỉnh lại rồi, thậm chí gọi bác sĩ đến kiểm tra nhưng một lần lại thêm một lần thất vọng.

Vì lẽ đó, ngay thời điểm này, Tô Mộc Tranh lại không dám tin tưởng vào lời nói ấy.

"Thật." – Diệp Tu nhìn cô cười, biểu hiện bình thản ung dung, trong mắt đều là nghiêm túc. 

"Thật tốt quá. . . " – Tô Mộc Tranh nghẹn ngào, nước mắt trong khóe mắt đã muốn tràn ra. Chớp chớp đôi mắt, nước mắt theo đó mà rơi xuống, cô nhanh chóng lau khô nước mắt, sau đó đem khăn ném đi, nói: "Em đi xem anh ấy." – Rồi ngay lập tức chạy lên lầu hai, để lại Diệp Tu thu thập tàn cục.

Diệp Tu cũng chỉ cười cười, đóng lại vòi nước, sau đó từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, nhanh chóng rút ra một điếu châm lửa.

Diệp Tu đã rất lâu không có hút thuốc.

Ở căn nhà này, trước đến nay Diệp Tu sẽ không hút thuốc lá, bởi vì một người đang còn hôn mê bất tỉnh trên giường. Lâu dần, chứng nghiện thuốc lá cũng phai nhạt đi. Thỉnh thoảng hắn sẽ ngậm một điếu thuốc nhưng không hề nhen lửa, chỉ đơn giản là ngậm thôi. (I said: Ngậm đỡ thèm :v) Theo lời của Diệp Tu là: trong miệng không có thuốc lá vẫn thấy sai sai chỗ nào.

Có điều, vào thời khắc này, hắn muốn hút một điếu, hắn cần thư giãn tâm tình một chút.

Tô Mộc Thu tỉnh lại, thật sự tỉnh lại. Đến lúc này, Diệp Tu mới có cảm giác đây là chuyện chân thực. 

Thật ra hắn cũng như Tô Mộc Tranh, đối với chuyện này có cảm giác như một giấc mộng. Thậm chí, vào lúc xuống lầu rót nước cho Tô Mộc Thu, hắn vẫn còn do dự, lúc đó hắn muốn quay đầu lại xác thực có phải cái người vừa mới kêu hắn lấy nước đã thực sự tỉnh rồi, chỉ là. . .

Diệp Tu đều nhịn xuống thực hiện những hành động đó.

Hắn hút vào một hơi thật sâu, cảm nhận sương khói tràn vào cổ họng.

Hắn cảm thấy rất thoải mái, đã rất lâu rồi hắn chưa được thoải mái đến như thế.

Tô Mộc Thu cũng tỉnh rồi, công việc của hắn cũng có thông báo rồi, kịch bản lúc trước cũng đã có linh cảm mới, tất cả đều đang hướng về tốt đẹp, hiện tại hắn cũng không có gì không hài lòng.

Diệp Tu đem thuốc lá dập tắt, đẩy cửa sổ ra để mùi thuốc tản đi, lúc này mới mở vòi sen tiếp tục rửa chén bát, sau đó lau bàn khô ráo giặt sạch khăn lau, rửa tay bằng xà phòng, lúc này mới nấc bước đi lên lầu. 

Đẩy cửa ra, bước vào phòng. 

Mộc Tranh đang ngồi cười khúc khích bên giường của Mộc Thu, Diệp Tu cũng không quấy rầy, mà đi lại máy tính tiếp tục gõ kịch bản.

"Cái này là kịch bản mới?" – Tô Mộc Tranh không biết từ lúc nào đã lại đây ngồi.

"Thật ra cái này là kịch bản của mấy năm trước, chỉ là lúc trước không còn linh cảm để viết." – Tay vẫn liên tục gõ gõ bàn phím.

"Diệp Tu ca, em muốn cast phối của bộ này" – Tô Mộc Tranh sau ki ìn kịch bản một hồi, quay đầu lại bắt đầu dự tính.

"Ánh mắt không tệ." – Diệp Tu cũng không có kinh ngạc khi Tô Mộc Tranh không chọn nữ chính, trái lại còn rất tán thưởng cô.

"Đương nhiên, kịch bản này nếu được đưa lên chắc chắn sẽ rất nổi." – Tô Mộc Tranh gật đầu một cái.

"Chứ sao! Cũng phải xem là ai đã viết nó!" – Diệp Tu giật giật vai, đổi một tư thế để Tô Mộc Tranh dựa vào tiện hơn, hơn nữa cũng cho hắn gõ dễ hơn.

"Còn sao nữa! Cũng phải xem xem là ai diễn!" – Tô Mộc Tranh học cách nói của hắn, dương dương tự đắc.

"Haha." – Cạch cạch cạch cạch.

"Diệp Tu ca, Quân Mạc Tiếu anh định tự diễn sao?" 

"Ngoại trừ ca ra, còn ai có thể xuất sắc đến như thế?"

"Phốc. . . Đúng vậy" – "Vậy còn Thu Mộc Tô thì sao?"

"Em xem anh trai em như thế nào?"

"Cái này. . . Không tốt sao?"

"Chỗ nào không tốt? Anh nhìn chỗ nào cũng tốt."

". . .  Em cảm thấy anh trai em sẽ giơ chân quơ tay. . ."

"Nhân vật này là anh vì thằng đó sáng tạo ra, thằng đó dám có ý kiến à?"

". . ." 

–––––oOo–––––

Hai người trò chuyện đến sung sướng say mê mà không biết bên ngoài bão táp đã lấy Diệp Tu làm trung tâm bùng phát ra ngoài.

(Lão – siêu siêng năng – edit: Cuối cùng cũng xong chương 8. Tận 2534 chữ. Thiệt mệt. . . Hẹn mấy cô vào một ngày không xa! )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net