Tương ái tương sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đạo bất đồng bất tương vi, Lão Hàn... Xin lỗi." Dứt lời viên đạn từ họng súng đen ngòm trong tay Diệp Tu liền bắn vào ngực trái của Hàn Văn Thanh, tạo nên một đóa hoa mỹ lệ nở rộ trên chiếc áo màu trắng mà gã đang mặc.

"Phằng."

Âm thanh nổ súng cứ vang vọng trong tai hắn, gương mặt nhiễm máu, một dòng máu đỏ tươi nói cho Diệp Tu biết bản thân vừa mới làm gì. Hắn cất bước, bước đến bên Hàn Văn Thanh, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của đối phương. Khóe miệng treo lên nụ cười ngả ngớn như mọi khi.

"Lão Hàn, anh sắp chết rồi. Cảm giác thế nào?"

Bên miệng ọc ra một ngụm máu, Hàn Văn Thanh cũng không trả lời câu hỏi vô nghĩa của Diệp Tu mà dồn tất cả sức lực còn lại của mình kéo lấy đối phương, đôi môi tái nhợt cường ngạnh hôn lên môi hắn. Khóe miệng gã mỉm cười, chỉ là nụ cười này lại bao phủ bởi màu đỏ của máu.

"Tôi yêu em!"

Diệp Tu cũng cười, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Trùng hợp thật, tôi cũng thế." câu nói vừa dứt hắn cũng ngã vào người Hàn Văn Thanh.

Diệp Tu cúi đầu nhìn con dao ở bụng mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

"Lão Hàn, anh không biết dịu dàng là gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tcct