Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi.

Từng bông từng bông nhịp nhàng phủ lên khắp đất trời thành phố H một màu trắng xóa.

Nhược Mộng xoa xoa đôi tay mong bớt đi cảm giác lạnh lẽo. Nhưng khớp xương thon dài tinh xảo như muốn đông cứng lại nên cử động có vẻ không thuận lợi lắm.

Hơi nước theo nhịp hô hấp nhẹ nhàng của cô phả ra ngoài, lưu luyến chạm tới làn da trắng như sứ. Tuyết trên trời đều đặn rơi xuống, đậu lên mái tóc đen, rồi mềm mại lướt qua gò má hồng đào.

"Lạnh thật."

Nhược Mộng khẽ ngâm nga giọng nói ca thán một chút.

Thật sự, trời mới biết cô hiện tại có bao nhiêu bực mình.

Không hiểu nổi, tại sao một con người to oành một đống lại có thể 'úm ba la' rồi 'hô biến' từ căn phòng thân thương với lò sưởi ấm áp cùng chiếc máy tính yêu dấu đến một góc phố xa lạ giữa đêm gió tuyết bão bùng.

Bất ngờ hơn nữa, trong tay cô còn có một cái vali nhỏ, giày nón áo mũ đầy đủ, thực tình là vô cùng thích hợp cho việc bỏ nhà đi.

Nhược Mộng cảm thấy hơi khó để cảm nhận được cái quần què gì đang diễn ra. Cô theo thói quen thò tay vào túi áo, nhưng rất nhanh liền đờ người.

Chà, hình như hiện tại cô không có mang theo kẹo gum rồi.

Nhược Mộng tiếc hận chậc lưỡi một cái. Cô kéo đồ đạc của mình vào tạm một chỗ nào đó. Bánh xe vali phát ra tiếng loẹt xoẹt chậm rì rì lăn.

Yên ổn ngồi rồi, Nhược Mộng mới bắt đầu ngẫm nghĩ xem mình là đang xảy ra chuyện gì. Cô lục lọi cái vali nhỏ, tìm giấy tờ chứng minh.

Tìm mòn con mắt mới phát hiện CMND. Khuôn mặt được chụp vô cùng quen thuộc với Nhược Mộng, tên cũng không khác. Nhưng năm sinh hình như không có đúng thì phải.

Phối hợp với vài chục bộ truyện xuyên không trọng sinh từng đọc, vài phút sau, Nhược Mộng cuối cùng cũng hiểu rõ mình lạc vào cái tình tiết máu chó nào.

Cô thở dài não nề một cái đánh thượt.

Lạnh quá! (??)

Tìm nơi nào ngồi cho ấm thân cái đã.

-

"Chị gái, mở cho em một máy."

Chị gái trông quán net như đã quá quen thuộc lạch cạch đánh bàn phím, thậm chí còn không thèm ngước đầu nhìn.

"Chứng minh thư."

Nhược Mộng lục tìm trong túi áo, đưa cái chứng minh thư, cười cười hỏi thêm.

"Chị gái, ở đây có kẹo gum không?"

Chị gái trông quán hơi nhíu mày nhìn cái chứng minh thư mười tám tuổi, bây giờ cô ấy mới ngước mắt nhìn vị khách mới. Ấn tượng đầu tiên của cô ấy là - bất ngờ.

Dưới ánh đèn mờ mờ của quán net, khuôn mặt của thiếu nữ hiện ra ảo ảo, vô tình có thêm ý vị riêng, hệt như cái tên của nàng.

Ngũ quan thiếu nữ vô cùng xuất sắc, cặp má hồng lên vì lạnh nổi bật làn da trắng, môi nhỏ cong cong, trên đầu mày tinh xảo còn treo ý cười tươi tắn. Mái tóc đen dài tới lưng tùy ý xõa ra, phủ qua cần cổ thon dài.

Vẻ ngoài phải của thiếu nữ phải gọi là thượng phẩm, lại có chút không chân thực, hệt như một giấc mộng, lúc nào cũng có thể tỉnh giấc tồi tan biến.

Chị gái trông quán thầm nghĩ, em gái nhỏ này lớn lên so với vài minh tinh còn đẹp hơn nữa.

"Chị gái! Chị gái ơi! Chị gái!"

Nhược Mộng cười cười xua xua tay gọi. Cũng không bất ngờ gì, mặt mũi cô từ trước đến nay luôn làm cho mọi người bất ngờ. Cả lúc này lẫn lúc trước.

Chị gái giật mình. Cô ấy hơi xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh liền quay lại chính sự.

"Khu C máy 46. Còn có, kẹo gum của em đây."

"Cảm ơn chị nha."

Nhược Mộng vui vẻ nhận lấy hộp kẹo. Đồ vật bản mệnh của cô đây, không có nó Nhược Mộng chắc chắn mình sống không nổi.

Chị gái đứng quán thấy cô chuẩn bị vào trong liền gọi với theo.

"Em gái nhỏ này, tuổi em thức đêm không tốt đâu đấy."

Nhược Mộng mở hộp kẹo, cầm lấy một thanh bóc vỏ cho vào miệng nhai nhai, rồi vẫy vẫy tay tỏ vẻ đã biết.

Chị gái giật giật mắt nhìn cái vali nhỏ cô kéo. Bộ tính sống luôn trong net hay sao mà xách đồ đạc vậy?

Nếu để Nhược Mộng nghe thấy thì chắc chắn sẽ giơ ngón cái ra gật gật cái đầu nhỏ. Đúng rồi đấy, cô đây là muốn định cư hẳn trong quán.

Nhưng đáng tiếc là, Nhược Mộng không nghe thấy.

Cô dáo dác tìm kiếm khu C. Thế nhưng lại không thấy chữ C nào, chỉ thấy một chị gái xinh đẹp vội vã về quầy hỏi han cái gì đó.

Chị gái đứng quán không biết đã nói cái gì, mà khuôn mặt của chị gái xinh đẹp bắt đầu từ kinh ngạc đến mừng rỡ, cuối cùng lại trở nên thất vọng. Toàn bộ thời gian để biểu cảm thay đổi xoành xoạch như vậy thậm chí chưa đến vài phút.

Nhược Mộng: ( ̄▽ ̄) Ôi chu choa, thần kì chưa kìa.

Nhược Mộng cảm thán xong rồi cũng mau chóng phắn lẹ. Dù sao thì đó cũng là chuyện của người ta, đâu có liên quan tới cô?

"A! Thấy rồi!"

Tiếng reo vui vẻ của Nhược Mộng khe khẽ vang lên. Thật là, mọi khi cô tìm đường dễ dàng như vậy, hôm nay bị sao ấy nhỉ? Có thể là bước nhầm chân trái ra cửa chăng?

Suy nghĩ bất chợt thoáng qua làm Nhược Mộng cười khúc khích. Cô nhanh chóng bước tới máy số 46, rồi loẹt quẹt kéo vali ngồi vào.

Xong, thế là tối nay sẽ không cần phải ngồi ngoài trời!

Nhược Mộng: <( ̄︶ ̄)> Tui lại thông minh vãi nồi.

Được rồi! Chỗ ở tạm thời đã giải quyết, bây giờ cô cần phải hiểu rõ hơn về tình huống hiện tại của mình đã.

Dù cho Nhược Mộng là một người có sức tiếp nhận sự việc cao đến bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể cứ thản nhiên sống tiếp mà không tìm hiểu xem lí do mình đến đây. Càng gay go hơn nữa là cô rất vừa lòng với cuộc sống trạch nữ trước kia của mình.

Rối rắm.jpg

"Tinh."

"Tinh."

"A?"

Nhược Mộng giật mình nhìn cái điện thoại vừa phát ra tiếng. Cô chộp lấy nó, nhưng ngay lập tức nhíu mày.

Khóa màn hình a.

Thử dấu vân tay xem sao.

Màn hình rất nhanh hiện ra dòng chữ "Hợp lệ" rồi mở khóa.

"Tinh."

Lại một tin nữa gửi đến. Nhược Mộng bấm vào nó. Người gửi tin là một cái ID, ách, có phần kì quặc.

[Hoàng Thượng đại giá quang lâm]: Tiểu Mộng, em lại cãi nhau với bác gái à?

[Hoàng Thượng đại giá quang lâm]: Anh đã nói, em nhường bác gái một chút thì đâu có sao.

[Hoàng Thượng đại giá quang lâm]: Bác trai bác gái hiện tại rất lo lắng. Bây giờ muộn lắm rồi, em đang ở đâu?

Nhược Mộng có chút ngốc nhìn ba cái tin. Trong đầu cô đột nhiên có cái gì tràn đến, nhưng cũng không mấy khó chịu, nội dung trong đó đủ khiến cô hiểu rõ tình hình.

Thật ra thì chuyện của thân thể này cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một cô nương nhỏ tuổi thần kinh không tốt, tình huống với cha mẹ cũng không thân cận lắm, rồi nghĩ quẩn sao mà cãi nhau với mẹ rồi xách đồ đạc ra ngoài ngay đêm ba mươi.

Cái ID khôi hài vừa gửi tin là anh họ của thân thể này, kiêm luôn bạn khuê mật của cô ấy. Mọi chuyện khó xử của nguyên chủ luôn luôn là kể người này nghe chứ không bao giờ nói cho cha mẹ.

Tên của ông anh họ này là... Thượng Thư thì phải.

Nhược Mộng im lặng một chút. Cuối cùng vẫn là nhịn không được gửi một tin.

[Mộng Phù Sinh]: Bạn khuê mật, anh họ, anh Thượng Thư, hôm nay anh tạo phản soán ngôi à? Ngày trước còn là Tể Tướng mà?

[Hoàng Thượng đại giá quang lâm]: Tiểu Mộng! Em nhắc mấy cái đó làm gì? Nếu không phải lão cha anh đặt tên kiểu này anh có phải khổ vậy không?

[Hoàng Thượng đại giá quang lâm]: Mà không đúng, trọng điểm không phải việc này! Em đang ở đâu?

[Mộng Phù Sinh]: Em không sao. Em cũng không về đâu. Em ở bên ngoài rất tốt.

Nhược Mộng đánh xong mấy chữ cuối cùng liền lưu loát đem QQ của ông anh họ nhà mình vào danh sách đen rồi không quan tâm nữa. Cô hiện tại thật sự không muốn về. Theo kí ức của nguyên chủ thì cha mẹ của cô ấy rất hiếm khi trở về nên ngôi nhà rất cạnh quẽ.

Nhược Mộng lột thêm một thanh kẹo gum nhai nhai, chống cằm nhìn bàn máy bên cạnh, nơi phát ra tiếng ồn từ nãy đến giờ cong cong khóe mắt.

Ở nơi này náo nhiệt tốt hơn.

_Tiểu kịch trường_

Nhược Mộng đánh xong mấy chữ cuối cùng liền lưu loát đem QQ của ông anh họ nhà mình vào danh sách đen rồi không quan tâm nữa.

Đầu dây bên kia, Thượng Thư bạo tốc độ tay đánh xong một bài thuyết giải dài ngoằng, chưa kịp gửi đã phát hiện mình bị nhét vào danh sách đen, hại hắn lỡ tay đập nát cái điện thoạt.

Cái điện thoại nào đó: Đạo diễn! Tui sẽ kiện mấy người vì tội bạo hành đồ điện tử!! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Đạo diễn: (' ∀ ' *) Kiện đi kiện đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bg #np #tcct