1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Chuyện thừa kế:

Deruth Henituse, tỉ phú có tiếng ở Roan, có đến năm người con để kế thừa. Thông thường thì những đứa con sẽ tranh nhau giành quyền thừa kế tài sản của cha. Nhưng đó là ở đâu chứ không phải là tại gia tộc Henituse này.

Vẫn như mọi ngày, Deruth triệu tập năm người con của mình đến phòng làm việc để bàn về chuyện kế thừa.

"Giờ trong năm đứa, ai muốn kế thừa tài sản và công việc của ta?"

Không một cánh tay giơ lên, cũng chẳng ai thèm động tí gì.

"Thế thì ai muốn rút tên ra khỏi danh sách quyền thừa kế?"

Là anh cả, Barrow Henituse nhanh chóng giơ tay lên đầu tiên, theo sau đó là các em của anh. Dù chậm hơn nhau vài giây, nhưng cơ bản tất cả đều muốn từ chối kế thừa.

Thở dài đầy chán nản, Deruth thắc mắc tại sao những đứa con của mình không giống người bình thường một chút được chứ.

Đứa nào cũng trai tài gái sắc, trí thông minh và lừa đảo thượng thừa, lại còn mê tiền. Thế sao bảo thừa kế lại không chịu chứ?

"Nó phiền phức."

"Con chỉ muốn có một cuộc sống lười biếng."

"Chê. Basen xứng đáng hơn con."

"Các anh trai tài năng hơn, nên con nhường cho họ."

"Con chỉ muốn đi quân đội."

Deruth buồn tủi nhưng Deruth không nói.

2. Chuyện ăn uống:

"Ê Rok Soo, chú mày có để ý không?"

"Chuyện gì?"

"Thì việc nhà mình ai cũng dễ ăn hết, trừ thằng Cale ra thôi đó."

"À. Cale đúng là có kén ăn thật."

"Chậc, khẩu vị của nó khó chiều còn hơn mấy ông già nữa. Bảo không thích cái gì là chẳng thèm động tới nó."

"Thế anh đã cân lại cân nặng của Cale chưa?"

"Chưa. Nó lại tuột nữa à???"

Barrow nhanh chân chạy đến chỗ Cale đang ngồi ăn bánh. Thấy tốc độ và vẻ mặt nghiêm trọng đó, cứ ngỡ là anh trai đến giành bánh, cậu lập tức nuốt vội cả dĩa vào miệng.

"Ăn chậm thôi! Mắc nghẹn giờ! Mà làm cái gì ăn vội vậy??"

"Ủa? Chớ không phải đến giành ăn với tôi à?"

"Anh mày thèm vào miếng bánh đó? Đứng lên cái coi."

"Gì? Định đo chiều cao hả? Tôi biết tôi lùn rồi."

"Không, anh đo cái khác."

"Cái gì cơ?"

Quá mệt mỏi với màn hỏi cung của Cale, Barrow trực tiếp luồn tay vào nách và bế thiếu niên tóc đỏ kia lên.

"Đệt! Nhẹ đi một cân so với tháng trước rồi!"

"Gì? Nhẹ cân hơn rồi à?"

"Ừ, không tin thì chú mày cũng bế thử xem đi, Rok Soo."

"Chẹp, nhẹ đi thật."

Nhìn hai ông anh bế mình lên như bế mèo, lại còn chuyền qua chuyền lại bàn về cân nặng của mình, Cale trong chốc lát đã nổi cáu, cái dễ chịu khi ăn đồ ngọt vừa rồi cũng tan biến mất tiêu.

"Fuck you!!! Djskhskkqvcekwk!!!"

"Ê, hình như nó quên mất tiếng mẹ đẻ rồi?"

"Không phải đâu, anh Barrow. Là em ấy tức quá chửi anh với tất cả tiếng trên thế giới."

"Ah... Quên mất.... Nó là học sinh giỏi."

"Bỏ tôi xuống!!! Ndwajiwkkhgf!!!"

"Giờ là tiếng gì đây?"

"À, là môn ngôn ngữ động vật học. Đại khái là tiếng động vật đấy."

"Bế nó lên có một cái thôi mà nó rủa mình bằng đủ thứ tiếng như vậy đó à?"

"Vâng. Em ấy chưa nguyền anh bằng cổ ngữ là hên rồi. Mà bỏ ẻm xuống đi, trước khi ẻm bắt đầu thực hành đấu kiếm trên người anh."

"Xời, gì chứ đấu kiếm thì anh mày không thua được đâu."

"Nhưng ẻm bắt đầu rút kiếm ra rồi kìa."

Nhìn thấy Cale mặt đen xì, cầm cây kiếm chẳng rõ lấy từ đâu ra và vào tư thế dù đang lơ lửng trên không trung."

"Đi chết đi, ông già!"

"Ê đừng động thủ, anh bỏ mày xuống liền."

"Tuột cân à... Mấy tuần trước hình như chẳng phải Ron cắt bánh ngọt của em ấy do mắng giáo viên trong giờ học."

"Sao lại mắng giáo viên?", Barrow có chút thắc mắc.

"Nghe bảo giáo viên dạy sai kiến thức, nó tức quá lỡ chửi và lên giảng thay giáo viên luôn.", Rok Soo đáp.

"À...."

3. Chuyện chất cấm:

Barrow dù biết nhà có dính tới thế giới ngầm, nhưng chuyện em mình dùng chất cấm thì anh tuyệt đối không cho. Rượu bia, thuốc lá hay ma túy anh đều cấm tiệt.

Thế mà chẳng hiểu vì sao hai tên chưa đủ tuổi lại cứ lén uống rượu suốt, nhất là Cale. Còn Rok Soo chỉ là bị dụ thôi.

"Lần thứ mấy anh mày phát hiện tụi bây trữ rượu trong phòng rồi hả?"

"Lần thứ mười trong tháng."

Barrow hít sâu. Nào, bình tĩnh, không được giận. Không được đánh em.

"Mấy đứa biết cái này không tốt cho sức khoẻ rồi mà? Nhất là đối với đứa có sức khoẻ kém như Cale tuyệt đối không nên động vào."

"Kệ tôi."

"Im, anh mày đang mắng. Để anh mày mắng xong rồi ý kiến."

Thế là Barrow thuyết giáo cả tiếng đồng hồ, rồi sau đó đem cả đống rượu kia đi thủ tiêu. Vừa đi anh vừa thắc mắc, ai mua cho tụi nó thế nhỉ? Chưa kể lại còn có rượu quý ở nước ngoài nữa?

"Ổng gom mất rồi. Thôi kệ, dù sao ổng cũng chưa phát hiện ra chỗ giấu rượu mới."

Cale vừa nói, vừa mò xuống gầm giường, lục lọi một chút là mang ra hai chai rượu vang.

Phận là anh, đáng lẽ Rok Soo nên ngăn cản, nhưng giờ không được nữa rồi. Hồi anh mới nhận ra Cale có uống rượu, thì đã hơn năm năm trôi qua rồi. Giờ nó là một phần không thể thiếu đối với cậu.

Mà dù sao tửu lượng của Cale cũng cao, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net