TCMB Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô cao của mình, đầu óc trắng xóa, máu như ngừng chảy, lỗ chân lông toàn thân đều bị dựng đứng! Một giây trước dáng người tôi còn rất cân xứng đúng chuẩn, sao bây giờ bụng lại đột nhiên "phình to" đến đáng sợ thế này?

Không thể nào tin nổi, tôi theo bản năng sờ lên bụng, bởi vì quá mức kinh ngạc mà không thốt nổi nên lời, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đột ngột ngừng lại!

"Người phụ nữ kia, cô còn sững sờ ở trên giường làm gì hả? Còn không mau tới đây chà lưng cho ta!" Đang kinh ngạc chưa hiểu gì, thì bỗng đâu một giọng nói có vẻ bực dọc mang chút non nớt vang lên.

Nghe vậy, tôi ngước cái cổ cứng ngắc lên nhìn tới nơi phát ra âm thanh......Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú chừng mười ba mười bốn tuổi đứng cạnh thùng gỗ cách đó không xa, chung quanh thùng gỗ dày đặc hơi nước trắng.

Trong đầu như có tia chớp lóe lên, tia chớp ấy như phá vỡ bầu trời đêm! Đây là tình huống gì? Trong đầu ngay lập tức hoảng hốt đặt ra câu hỏi.

"Rốt cuộc cô muốn ngồi bao lâu? Gọi cô tới chà lưng cho ta, không nghe thấy sao?" Thiếu niên càng mất, một tay chống nạnh, một tay gạt qua mái tóc dài đen bóng.

Cổ họng rục rịch máy móc nuốt xuống một ngụm nước miếng. Tôi dời mắt khỏi người cậu ta, quan sát bốn phía....Bản thân hiện đang ở một căn phòng cổ kính, từ cách trang trí lẫn cấu trúc đều mang phong cách cổ xưa, hơi nước ẩm ướt đang lan tỏa khắp phòng.

Mí mắt phải không kìm chế được giật giật, ánh mắt đảo qua cánh cửa, cửa sổ bằng gỗ, bình hoa, chậu hoa, bàn tròn, ghế dựa, bàn trang điểm, tủ quần áo......

Khi quét mắt tới chiếc giường đôi lớn khắc hoa thì mí mắt càng không ngừng run run, nuốt nước miếng ừng ực, cơ thể không tự chủ run rẩy, đây là đâu?

"Này, đừng hết lần này tới lần khác thử thách tính nhẫn nại của ta, ta bảo cô tới đây!" Tiếng rống giận như sấm nổ rền vang, chấn động đến mức tôi phải hoàn hồn nhìn lại thiếu niên nọ.....Sắc mặt âm u, ánh mắt hung ác, cậu ta tựa như hung thần ác quỷ!

"Cậu......Là ai?" Tôi giơ tay lên chỉ vào mũi cậu ta, giọng run run hỏi, không hiểu tại sao mình lại đến nơi này, thật là kỳ quái.

Lời thốt ra khiến cho sắc mặt cậu ta càng thêm khó coi, hai mắt khép hờ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, bờ môi mỏng mấp máy nói ra vài chữ lạnh lẽo: "Giả ngốc sao?"

Nghe vậy, tôi chau mày, cậu ta nói quả thực không có chút lễ phép nào!

"Cậu thật không biết lớn không nhỏ!" Nghĩ gì nói nấy, tôi ngước mặt lên nói với giọng khiển trách, không hiểu thường ngày cha mẹ cậu ta dạy dỗ cậu ta ra sao!

"Cô nói cái gì? Lặp lại xem nào!" Lời của tôi khiến cho mặt mũi cậu ta đột nhiên xanh mét, nghiến răng nói mấy chữ.

"Nói chuyện với người lớn phải xưng hô kính trọng, chẳng lẽ cha mẹ cậu không dạy cho cậu lễ phép làm người cơ bản đó hay sao?" Tôi nhất thời quên phéng đi cái bụng bự của mình, như một giáo viên tiểu học chăm chỉ ân cần dạy bảo.

Nghe tôi nói xong, gương mặt xanh mét của cậu ta lập tức đen sì! Cơn giận bộc phát, cậu ta rống to nói, "Lăng Tiêu Lạc, lá gan cô cũng lớn thật đấy! Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, ta thấy "nữ đức" của cô coi bộ quẳng cho chó ăn hết rồi!"

Rống xong, cậu ta thoắt một cái như gió bão tới trước mặt tôi, tôi chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta giữ chặt cổ tay.

"Ui....." Hắn dùng lực rất mạnh, tôi bị đau rít lên! Mười ba, mười bốn tuổi đã như thế, nếu trưởng thành thì còn đến mức nào?

Nhìn tới cổ tay theo phản ứng bản năng, khi ánh mắt chạm đến thì lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Đầu như bị nổ tung choáng váng, tay của tôi sao trở nên nhỏ thế này?

Lần thứ hai bị giật mình, không kịp suy thêm nữa, tôi dùng sức đẩy thiếu niên ra, vươn hai tay ra trước mặt cẩn thận kiểm tra.....Càng nhìn lòng càng hốt hoảng, đây không phải là sự thật! Tay của tôi rõ ràng đâu có nhỏ thế này, càng không có thô ráp như vậy!

Đâu còn đôi tay mềm mại trắng nõn đầy sức sống nữa, đây rõ ràng chính là bàn tay của nông phụ làm lụng vất vả cực khổ! Mu bàn tay thô ráp không nói, cả lòng bàn tay cũng chi chít vết chai dầy cộm!

"Tay của tôi......" Không thể tin được, thì thào tự nói. Tôi đột nhiên đứng lên, khi đứng dậy mới phát hiện ra cơ thể nặng hơn, 'khối thịt' trên bụng kia thật nặng nề!

Dùng sức ưỡn thẳng lưng, một tay chống sau eo, ưỡn cái bụng nhô cao lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía gương đồng, khi nhìn thấy mình trong gương thì suýt nữa đã ngã xuống bất tỉnh!

"Á......" Thét lên một tiếng chói tai, tôi hoảng sợ sờ lên mặt mình. Khuôn mặt xinh đẹp của tôi đâu mất rồi? Tại sao lại biến thành chỉ dễ nhìn như thế này? Rõ ràng tôi đã hai mươi sáu tuổi, tại sao nhìn còn nhỏ tuổi như vậy? Diện mạo của cô gái trong gương chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi!

Bụng lớn, tay thô, khuôn mặt dễ nhìn, nỗi sợ hãi luân phiên oanh tạc cứ như đạn pháo dồn dập vô tình tấn công tôi. Không thể nào chấp nhận thêm một nỗi khiếp sợ nào nữa, tôi cao giọng thét chói tai: "Á......"

"Này, cô đùa đủ chưa? Phát điên cái gì hả?" Tên thiếu niên bắt lấy cánh tay tôi, hung hăng lôi tôi về phía cậu ta.

Khi đứng gần, tôi kinh ngạc phát hiện ra cậu ta lại cao tầm với tôi! Tôi hai mươi sáu tuổi, cao 1m65, nhưng cậu ta hiện chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi đã cao chừng này, trổ mã quá nhanh!

Không trả lời câu hỏi của cậu ta, tôi hỏi ngược lại cậu ta với vẻ hoảng sợ, "Tôi là ai? Tại sao mang thai?"

Nghe vậy, cậu ta nhìn hàng lông mày không thể tin nổi nhìn tôi, sau đó thốt ra một câu như núi băng, "Cô là nương tử nuôi từ nhỏ của ta và đang mang thai con của ta."

"Oành...." Như thể có một tia xét bổ vào đầu thủng một lỗ! Ở cổ tôi như nghẹn phải con bò cạp độc há to miệng không dám ngậm lại, hoảng sợ quan sát cậu ta từ đầu xuống tới chân. Hồi lâu sau, tôi nhìn ngược lại cái bụng nhô cao của mình. Cậu ta chưa trổ mã đầy đủ mà đã có thể làm cho con gái người ta thụ thai? Thật là quá hoang đường rồi!

Không, thật ra cũng không hẳn, việc này rất có khả năng.....Trên mạng cũng thường hay có mấy tin tức giận gân như thế, nhớ nửa năm trước tôi cũng từng xem thấy ở nước ngoài có ông bố trẻ mười ba tuổi và bà mẹ trẻ mười lăm tuổi, hai người đã ăn cơm trước kẻng, cuối cùng còn sinh được một cậu nhóc vô cùng khỏe mạnh.

Tôi quét mắt nhìn căn phòng lần nữa, quan sát người trong gương không còn là mình nữa..... Tôi đã xuyên không rồi! Tình huống trước mắt đã nói lên tất cả! Một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi từ lâu đã không còn mơ mộng chuyện tình cảm thời con gái như tôi không ngờ lại thật sự xuyên không!

Cơ thể chao đảo, lung la lay động, vội bám lấy bàn trang điểm mới có thể đứng vững.

Từ hai mươi sáu tuổi biến còn mười sáu tuổi! Từ một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ở hiện đại biến thành một cô gái chỉ dễ nhìn. Từ chưa kết hôn, chưa mang thai bỗng trở thành thiếu phụ bụng mang dạ chửa, vô số chuyện kỳ lạ khiến tôi không thể nào chấp nhận được!

Đột nhiên bụng phát đau nhói từng cơn, nó còn kịch liệt co rút, đau đớn râm ran trong phút chốc chạy toán loạn khắp toàn thân!

Tôi quýnh quáng hít một hơi thật sâu, hai chân cũng không chịu nổi nữa ngồi phịch xuống.

Thiếu niên tay mắt nhanh nhẹn kéo tôi vào trong lòng, hốt hoảng hỏi, "Sắp sinh rồi sao?"

Tôi mở miệng muốn nói, không ngờ vừa mở miệng lại rên rỉ khổ sở, "A....." Tôi bắt lấy cánh tay cậu ta gật đầu, rồi lắc đầu, đau bụng! Đau quá!

Theo tình hình hiện nay, đến 80% là sắp sinh rồi, bụng to như thế e rằng đã gần đến ngày chuyển dạ!

Thiếu niên không nói thêm lời nào, khom người bế tôi lên lao thẳng tới giường. Để tôi xuống giường, cậu ta mở hé cửa phòng ra một khe hở hướng ra ngoài hét lớn, "Người đâu....."

Tôi nghe thấy có người vội vàng chạy tới, rồi vội vàng lui xuống, hai chữ duy nhất có thể nghe rõ là "Bà đỡ" còn lại đều hết sức mơ hồ.

Cũng không có tâm tư mà để ý tên thiếu niên kia nói cái gì, hạ thể đau đớn như sắp xé rách tôi vậy! "Á......" Tôi kêu gào thê thảm, hai chân được tự do quẫy đạp tứ tung. Sinh con thực đau quá đi......

Tiếng kêu của tôi càng lúc càng thê thảm, bụng thật sự rất đau! Đau không chịu được!

Khó trách người ta đều nói sinh con đau hơn "Đến tháng" nhiều. Trước kia không tin, hiện giờ tự mình trải nghiệm, quả thực không giả!

"Dùng sức! Thấy đầu rồi! Mau dùng sức!" Tiếng bà mụ kêu chói tai, không biết kêu cho thiếu niên bên ngoài nghe hay là kêu cho tôi nghe. Chỉ biết bà ta kêu khiến tôi phiền lòng loạn ý, kết hợp với đau đớn tra tấn tôi!

"A ... Tôi không muốn sinh... A... Đau quá..." Mỗi lần co rút đau đớn tôi lại hét lên, khàn khàn run run, hai tay nắm chặt đệm giường, phía dưới đau trướng vạn phần!

"Im miệng! Cô không tư cách nói không! Sinh cho ta..." Vừa kêu xong, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng thiếu niên rống giận, cửa phòng lập tức "rầm" một tiếng bật tung ra.

"Ai nha, thiếu gia không thể vào, không thể thấy máu, mau đi ra!" Nha hoàn kinh sợ hô, đóng cửa lại, thiếu niên bị đẩy ra.

Thằng nhóc chết tiệt, chịu đau là tôi chứ đâu phải cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì không cho tôi không sinh?

Cậu ta thì nhàn rồi, làm thiếu nữ mang thai vạn sự đại cát, cậu ta không cần chịu khổ mười tháng mang thai, lại càng không phải chịu đau đớn lúc sinh nở!

"A..." Tôi muốn chửi đổng nhưng cái bụng không thuận theo, một cơn đau mãnh liệt cắt đứt tiếng nói của tôi, lệ rơi đầy mặt. Đau quá! Sống không bằng chết!

Xuyên không có gì tốt? Không chỉ mất khuôn mặt xinh đẹp, còn phải ở đây chịu đau sinh nở! Tôi hận xuyên không!!

"Đầu ra rồi! Tiếp tục dùng sức! Tiếp tục dùng sức!" Tiếng nói chói tai của bà mụ thăng cấp, y như thổi còi, sợ là mười dặm quanh đây đều có thể nghe thấy.

Tôi thầm mắng bà ta và thiếu niên kia trong lòng, đồ khốn kiếp, tôi chịu đau, hai người họ lại còn thúc giục!

"A..." Hét lớn một tiếng, đau đớn vặn vẹo trên giường, phía dưới đau xót mở ra như bị xé rách, cảm giác bị hung ác kéo căng làm người ta rợn tóc gáy!

Không biết chiến đấu hăng hái bao lâu, sức lực trên người gần như hao hết, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt chứa đầy nước mắt mông lung không rõ.

Một cơn đau kịch liệt không chịu nổi ùa tới, phía dưới đột nhiên nhẹ bẫng, nhẹ đáng sợ, nhẹ làm cho người ta điên cuồng!

"A..." Nghĩ gì nói nấy, tôi khàn giọng kêu thảm thiết, dùng hết sức lực, bóng tối mãnh liệt ập tới, hôn mê.

Trước khi ngất đi chỉ nghe thấy một tiếng khóc nỉ non to rõ, trong lòng như buông được gánh nặng, sinh rồi. . . . . . Rốt cục sinh rồi. . . . . .

Thân thể thật nhẹ, phất phới như không có sức nặng, một vùng sáng trắng mênh mang bao phủ tôi, không phải ánh sáng.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tôi như vật chết không nghe thấy được tiếng hô hấp và tim đập của mình. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió phất qua bên tai, nhàn nhạt, nhẹ nhàng.

Cảm giác nhẹ nhàng làm người ta khủng hoảng, hay là tôi đã chết rồi? Hay là khó sinh?

Ý nghĩ này khiến tôi sợ hãi, trái tim kịch liệt co lại đập loạn "thình thịch". Tôi mới xuyên không thôi, làm ơn đừng để tôi chết tha hương ở cổ đại mấy trăm năm trước!

Nghĩ đến đây, tôi đồng thời sử dụng cả trái tim và đầu óc mở choàng mắt, một mảnh màn màu hồng phấn đập vào mắt.

Mở mắt quá mạnh khiến mắt phát đau. Tôi vội nhắm vào, rên rỉ vô lực từ trong cổ tràn ra, "Ưm. . . . . ."

Nhắm mắt thật lâu đợi mắt hết đau mới từ từ mở ra. Trắng nhạt một lần nữa lọt vào trong tầm mắt, bên cạnh tràn ngập mùi gì đó xua cũng không tan.

Ngất đi đã bao lâu tôi hoàn toàn không biết. Trong phòng im ắng, tôi chuyển động cổ cứng ngắc tê mỏi ngó ra bên ngoài giường . . . . . Không có một bóng người, khó trách yên tĩnh như thế!

"Đáng chết!" Khàn giọng mắng một tiếng, tôi lấy khuỷu tay chống giường ngồi dậy, mới dậy được một chút lại ngã về giường. Không có sức, không dậy nổi.

Trong phòng không có ai, tôi lại nằm ở trên giường không thể dậy, cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ "Thê lương" để hình dung!

Người cổ đại sao có thể làm như vậy? Tôi là phụ nữ có thai, mới sinh xong, thế mà lại không có ai để ý tới!

Sinh con tổn thương rất nặng đến thân thể, hậu sản phải ở cữ. Tôi tuy là nương tử nuôi từ bé, nhưng ít ra cũng phải phái một nha hoàn đến chăm sóc chứ, bằng không nếu có chuyện cần thì phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây, tôi ra sức bò lên, khi thấy phía dưới của mình thì lửa giận bùng lên.

Đáng chết, máu và nước ối sau khi sinh xong lại không có ai dọn sạch, để tôi nằm trên cái đệm ẩm hôn mê rồi lại tỉnh!

Thê tử nuôi từ bé không có địa vị, tôi lại được tự mình trả nghiệm! Đặc biệt ở xã hội cổ đại dã man nam tôn nữ ti đến cực điểm này!

Cắn răng kêu "Khanh khách", tôi di động hai chân cứng đơ xuống giường, vừa giẫm lên hài cửa phòng lại mở ra.

Nghe tiếng, tôi nhìn sang. . . . . . Chỉ thấy một cô gái ngũ quan cân đối, bề ngoài giống một nha hoàn bưng bát sứ thanh hoa đi vào.

Thấy tôi tỉnh cô ta sững lại, sau đó mới đi tới trước bàn đặt bát xuống, khuôn mặt lạnh lùng, khinh thường nói, "Canh gà của cô, uống mau lên cho tôi còn đem bát đi."

Hai chữ "Canh gà" làm tôi thấy khá hơn một chút, đi hài xuống giường, lảo đảo đi về phía bàn. Hậu sản cần uống canh gà, ở cữ càng cần hơn nữa!

Vui mừng bưng canh gà nóng hôi hổi lên uống một ngụm, vừa nuốt xuống tôi im bặt, hai mắt lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm nha hoàn khó tin hỏi, "Đây là canh gà? !"

"Uống nhanh, tôi bận nhiều việc, không hơi đâu hầu hạ cô!" Mặt cô ta biến sắc cực nhanh, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khinh thường càng sâu.

"Đây không phải vấn đề nhanh hay không nhanh, đây mà là canh gà sao? Nó chẳng có chút vị gà nào cả!" Tay cầm bát của tôi run rẩy, tần suất ngực phập phồng gia tăng.

Canh trong chén giống như nước lã, uống nào có thể bổ thân? Nói là canh gà, thực chất không biết đã hầm qua bao nhiêu lần mới bưng tới cho tôi uống!

"Cô còn muốn vị gà? Cô chẳng qua nương tử nuôi từ bé thấp kém, cho cô uống canh thừa đã tốt lắm rồi! Cô cho mình là thiên kim tiểu thư sao? Còn kén cá chọn canh! Uống nhanh, có nghe thấy không?!" Cô ta quắc mắt nhìn trừng trừng, khuôn mặt có dấu hiệu vặn vẹo, thực có tiềm chất ác phụ! Nói chuyện thật ác độc, uổng phí khuôn mặt xinh đẹp kia!

Tới cổ đại không phải tôi muốn, hiện giờ lại gặp bị đối xử như vậy, dù là người hiền lành cũng sẽ tức giận! Huống hồ tôi hưởng thụ qua đãi ngộ nam nữ ngang hàng thế kỷ hai mươi mốt, há có thể để cô ta bắt nạt xỉ nhục!

"Rầm" Tôi đập mạnh chén canh lên bàn, canh vô vị vẩy hết cả ra."Mang canh đi, tôi không uống! Sĩ có thể giết, không thể nhục!"

Cô ta đã thừa nhận đây là canh thừa, tôi còn uống thế nào được? Huống hồ loại không có dinh dưỡng này uống vào cũng không có lợi gì cho cơ thể, không uống cũng thế!

Tôi nói xong, cô tức khắc cười to, như thể nghe được truyện buồn cười nhất quả đất này.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Sĩ có thể giết, không thể nhục? Cô thực sự có cốt khí nhỉ, vậy thì đừng uống!" Hơn nửa câu trước vừa nói vừa cười, bốn chữ cuối cùng bỗng dưng âm trầm gương mặt lạnh lùng.

Dứt lời, cô ta cầm lấy bát canh gà vô vị không chút do dự hắt xuống đất, canh tràn ra, ướt một mảnh.

Thấy thế, tôi kinh ngạc, trừng mắt nhìn mặt đất ướt nhẹp không biết nói gì, cô ta đổ hết canh đi!

Ánh mắt từ mặt đất chuyển về phía cô ta, ngón tay run run từ từ nâng lên. Cô ta chẳng qua là một nha hoàn nho nhỏ, đúng là quá ngang ngược!

"Hừ!" Cô ta giương cằm, ngạo mạn giống con gà rừng. Vừa nhìn tôi vừa thong thả bưng chén canh xoay người bước đi.

"Cô..."Toàn thân tôi run rẩy không ngừng, chỉ vào bóng lưng cô ta suýt nữa thì đứt hơi.

Chủ nhân thân thể này địa vị vô cùng thấp kém, ngay cả một nha hoàn cũng dám cưỡi trên đầu tác oai tác quái, những ngày sau này tôi biết sống ra sao? !

Tôi tức đến mức vỗ ngực thuận khí, nghĩ rằng mình là người phụ nữ hai mươi sáu tuổi thế kỷ mới, vừa rồi lại bị một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi bắt nạt, làm người ta giận sôi!

Tôi tức không chịu nổi, nâng chân đá ghế dựa, ghế dựa đổ "rầm" xuống đất lăn lăn mấy vòng. . . . . .

Chiếc ghế đáng thương lăn lộn mấy vòng, cũng bởi vì dùng tất cả sức lực nên tôi ngã nhào xuống đất không dậy nổi.

Toàn thân mềm nhũn tựa như bông gòn, mất sức sau khi sinh cùng với vừa rồi dùng quá sức khiến tôi ngã sóng soài ra đất không thể nào nhúc nhích.

Lạnh run lập cập, cái lạnh len lỏi qua lớp quần áo ngấm vào da thịt.

Gò má dán lên nền đất, tôi ngóng nhìn sắc trời ở bên ngoài dần dần tối đi.

Rõ ràng vẫn còn mặt trời rực rỡ, thế nhưng trong phòng lại rét căm căm, giống như tiết tháng Chạp không có áo bông để mặc. Chỉ có một chữ: Lạnh!

Nằm sấp một hồi lâu, tôi cố cắn răng lồm cồm bò dậy. Do nằm sấp quá lâu nên cảm thấy hơi khó thở.

Hai cánh tay run rẩy chống đỡ sức nặng của cơ thể, điều chỉnh hô hấp, đợi cho hô hấp ổn định rồi mới từ từ đứng dậy.

Cảnh tượng đìu hiu trong căn phòng khiến cho người ta muốn bật cười, tôi nhếch miệng nở nụ cười nhạt vô lực.

Không ai quan tâm thì tự mình quan tâm bản thân mình; không ai giúp sửa sang lại chăn đệm thì tự mình dọn dẹp lấy. Tôi thật không tin một người sống sờ sờ lại bị nghẹn tiểu mà chết!

Vịn bàn để ổn định thân thể, tôi thở hổn hển liếc nhìn khắp căn phòng.....Thùng gỗ vẫn còn ở đó, nhưng nước bên trong đã không còn hơi nóng.

Đi tới dùng ngón tay nhún thử, lạnh quá. Bỏ đi, lạnh thì mặc lạnh, dù sao cũng tốt hơn là không có, nếu yêu cầu họ đem nước nóng tới cho mình, e rằng sẽ chẳng có ai thèm để ý tới.

Từng bước đi tới đóng cửa lại, sau khi cài chốt cẩn thận, nhanh chóng đi tới góc tường, rút chiếc khăn vải từ trên giá xuống rồi đi về phía thùng gỗ để rửa mặt.

Vắt khăn vải lên thành thùng gỗ, cởi chiếc váy dính đầy vết máu lộ ra hạ thể đầy máu.

Nhìn thấy từ phần bụng trở xuống vô cùng thê thảm của mình mà tôi hận đến nghiến răng, đây chính là kết quả của những phụ nữ có thân phận thấp hèn!

Căm hận nghiến răng nhún ướt khăn vải, một tay vịn lấy cái thùng, một tay run run khó khăn lau sạch cơ thể.

Sau khi lau sạch thì cảm thấy toàn thân phát lạnh, cái lạnh từng chập kéo tới, phụ nữ sau khi sinh quả thật là không thể đụng vào nước lạnh!

Thả váy xuống, vắt khô khăn vải rồi vắt trở lại lên trên giá, sau đó dựa tường thở dốc tạm nghỉ ngơi.

Sức lực trên người thật là ít đến đáng thương, tôi thật sự sợ mình sẽ lại lần nữa ngã trên nền đất lạnh lẽo kia hôn mê bất tỉnh.

Lo sợ điều đó trở thành sự thật, vì vậy cố gắng bằng tốc độ nhanh nhất xốc lại mười hai phần tinh thần.

Lục lọi trong tủ quần áo lấy ra chăn đệm mới để thay đổi mớ đệm bẩn, thay xong để chúng ở một góc bên cạnh.

Kiệt sức ngã xuống giường, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay, rất mệt, thật sự là rất mệt....

Bụng trống rỗng đúng lúc này vang lên tiếng "Ùng ục". Ngay cả việc vỗ về cái dạ dày một chút tôi cũng không có sức, nằm thẳng cẳng không khác gì xác chết.

Nếu không thông báo thì sẽ không có ai nhớ phải đem đồ ăn đến cho mình, canh gà cần uống sau khi sinh nở không có, ít nhất cũng phải cho chút cơm ăn chứ, nếu không mình sẽ sống như thế nào đây?

"Ùng ục" Bụng lại kêu vang dữ dội, bởi vì bụng đói mà đầu choáng mắt hoa càng lúc càng mãnh liệt.

Hai mắt đang nhìn tấm màn giường của tôi từ từ khép lại chìm vào giấc ngủ thật say với cái bụng đói trống rỗng....

Ngủ được một giấc rất sâu....Suốt đêm không mộng mị, ngủ một mạch thẳng trời sáng hôm sau.

"Ầm, ầm, ầm!" Tiếng đập cửa thật to khiến tôi giật mình bừng tỉnh mở to hai mắt, ý thức còn mơ hồ trong tích tắc tỉnh táo rõ ràng.

Đây là tình huống gì?

"Lăng Tiêu Lạc, mang đồ ăn sáng đến cho cô, mau mở cửa ra!" Bên ngoài vang lên tiếng quát nóng giận, từ giọng nói đó có thể nhận ra đó là tiếng của nha hoàn đưa canh tới ngày hôm qua.

Vừa nhận ra tiếng cô ta trong lòng tồi liền nổi giận, cô ta chẳng coi ai ra gì, làm tôi tớ mà cái kiểu như thế thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may!

"Đến đây, giục cái gì mà giục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net