Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia ở trong cửa, trái tim Nguyễn Lan Chúc dường như đã lỡ một nhịp.

Gặp lại vợ cũ trong trò chơi sinh tử đẫm máu và bạo lực, đúng là cái nết như chó gặm của cửa không sai vào đâu được. Nguyễn Lan Chúc cười nhếch mép, phân vân có nên đến chào hỏi, tiện thể mỉa mai bộ dạng chật vật của người nọ luôn hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mình vẫn nên giữ gìn phẩm cách của một người qua cửa chuyên nghiệp.

"Haiz, thân là một nhân vật huyền thoại trong giới qua cửa, lúc nào cũng phải duy trì phong thái lịch sự mà~" Nguyễn Lan Chúc lầm bẩm. Dù sao bọn họ cũng từng ngủ chung giường, hắn lại là người khoan dung độ lượng, ngọc thụ lâm phong, sao có thể thấy người gặp nguy mà thừa cơ hãm hại được.

Mà trên bãi đất trống phủ đầy tuyết cách đó vài trăm mét, Lăng Cửu Thời đang khó khăn né tránh những đòn tấn công của sói tuyết. Anh chỉ mặc một chiếc hoodie mỏng, căn bản không có tác dụng gì trong thời tiết này, hai má anh đỏ bừng vì lạnh, động tác cũng bắt đầu trở nên chậm chạp hơn, trước đó con sói kia đã cào lên người anh mấy nhát, mặc dù vết cào không sâu nhưng vẫn còn đang chảy máu.

Dù gió tuyết đã làm tê liệt cảm giác đau đớn, nhưng tầm mắt Lăng Cửu Thời đang dần trở nên mơ hồ, anh biết rõ, có thể chỉ một phút nữa thôi, anh sẽ chôn thây trong bụng chó sói vì mất máu và kiệt sức.

Đáng buồn hơn là tâm lý buông xuôi đột nhiên chiến thắng cả bản năng sinh tồn, giờ đây anh chỉ muốn đâm đầu vào gốc cây mà chết quách cho rồi, sau đó đầu thai sang kiếp sau nằm ườn từ ngày này qua ngày khác, thoải mái ăn no chờ chết, không phải vất vả như thế này nữa.

Khoan đã, cây?!

Lăng Cửu Thời đột nhiên quay đầu lại, khu rừng tối tăm cách đó không xa dường như đang mở rộng vòng tay chào đón anh, ôi chao, giấc mơ của anh sắp thành hiện thực rồi.

Không cần suy nghĩ, anh ngay lập tức rẽ hướng chạy về phía khu rừng. Thật ra không phải anh vội vã muốn đi đầu thai gì cả, chỉ là địa hình rừng rậm tương đối phức tạp, lại có nhiều chướng ngại vật, thân hình to lớn khiến con chó sói hoạt động không được linh hoạt lắm, vì vậy cây cối là lựa chọn tốt nhất để ngăn cản nó.

Nhưng anh cũng không có vũ khí, không thể chống trả được. Lăng Cửu Thời lặng lẽ thở dài, chỉ biết cam chịu số phận mà tiếp tục chạy.

Thân hình mảnh khảnh đang dần tiến đến gần, Nguyễn Lan Chúc hứng thú quan sát, khóe môi hơi cong lên, thanh kiếm trong tay hắn khẽ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, toàn thân đều toả ra khí chất lạnh lùng.

"Ha... con mồi cắn câu rồi."

Hắn thả người nhảy xuống, mũi kiếm một nhát đâm thẳng vào gáy con sói, tư thế tuyệt đẹp tựa bạch hạc. Khoảnh khắc chân hắn chạm đất, đầu của con sói tuyết đầy hung dữ đồng thời bị chém đứt một cách nhẹ nhàng, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng "rầm" vang dội.

Máu tanh hôi bắn ra tung tóe, bộ quần áo được may cắt tỉ mỉ kia suýt nữa nhuốm màu đỏ của máu. Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng lùi về phía sau vài bước, bộ quần áo trắng vẫn sạch sẽ như cũ, vẫn là bộ dáng cao quý không vướng bụi trần.

Thanh kiếm được tra lại vào vỏ. Nguyễn Lan Chúc ngẩng lên nhìn chàng trai đang nở nụ cười có chút gượng gạo với mình, sững sờ trong giây lát.

Sao lại sụt cân nhiều như vậy?

Hơn nữa mới trôi qua có năm phút, sao anh ấy lại thành thế này?!

Ánh mắt vốn luôn lạnh lùng cao ngạo của vị cao thủ vượt cửa giờ phút này lại hơi run rẩy, trong lòng hắn có chút khó chịu, vậy mà bản thân trong vô thức vẫn còn quan tâm người kia cơ đấy.

"Sao, không nói được một câu cảm ơn với ân nhân cứu mạng à?" Nguyễn Lan Chúc dựa vào thân cây gần đó, giọng điệu có phần ngả ngớn.

Chàng trai gầy gò chật vật trước mặt hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đã định thần lại, chỉ vào cổ họng của mình rồi khoa tay múa chân làm vài động tác, suy nghĩ một lúc, lại cúi đầu với Nguyễn Lan Chúc.

Nguyễn Lan Chúc: ?

Mới mấy năm không gặp thôi mà lịch sự vậy?

Như sợ Nguyễn Lan Chúc không hiểu, Lăng Cửu Thời lại chỉ vào cổ họng của mình, có chút lúng túng khẽ nắm góc áo.

"...Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu."

Nguyễn Lan Chúc cảm thấy nực cười, đương nhiên hắn biết ngôn ngữ ký hiệu, mấy năm trước khi vẫn còn ở bên nhau, hắn đã chủ động học cái này vì người kia, thậm chí còn vô cùng thành thạo.

Việc anh chàng đẹp trai trước mặt biết ngôn ngữ ký hiệu khiến Lăng Cửu Thời có chút ngạc nhiên. Ít nhất có thể giao tiếp được rồi, anh thở phào nhẹ nhõm, cũng may là vẫn còn sống.

Nhưng mà... sao người này luôn nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ vậy?

Lăng Cửu Thời bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, trong đầu hiện lên đủ mọi suy đoán. Cướp của thì không thể rồi, dù sao anh cũng nghèo không xu dính túi, cướp sắc thì... Lăng Cửu Thời nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình, lại lén nhìn người đàn ông tuấn tú khôi ngô toát ra khí chất tao nhã phía đối diện, dứt khoát loại bỏ khả năng này.

Cuộc đời này đúng là bất công làm sao... Lăng Cửu Thời thầm cảm thán trong lòng, tâm trạng vô cùng buồn bực.

Nguyễn Lan Chúc vẫn luôn âm thầm quan sát Lăng Cửu Thời, cho dù là người ngu ngơ đến mấy cũng đã nhận ra vấn đề, huống hồ Nguyễn Lan Chúc còn là một cao thủ vượt cửa với khả năng quan sát nhạy bén và trực giác chính xác đến đáng sợ, vậy nên nháy mắt đã phát hiện điểm bất thường.

"Hình như anh ấy... không nhận ra mình?" Nguyễn Lan Chúc khẽ nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

『Đây là đâu?』 Lăng Cửu Thời ngập ngừng dò hỏi bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Đúng rồi, quên giới thiệu, tôi Nguyễn Bạch Khiết." Nguyễn Lan Chúc nhướng mày khẽ nói: "Chào mừng đến với thế giới của cửa."

『Ừm.』 Lăng Cửu Thời ngơ ngác gật đầu, cũng không biết là có nghe hiểu hay không.

Vẫn hệt như ngày trước. Nguyễn Lan Chúc khó chịu nghiến răng, người này lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, tâm hồn như trên mây, người ta chỉ cần nói vài câu là lừa đi được, nhưng Lăng Cửu Thời lại là người câm, bị ức hiếp đến mấy cũng chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.

Đến nơi này mà vẫn còn mù mịt cho được, mấy năm qua vậy mà không tiến bộ được chút nào.

Bản thân Lăng Cửu Thời "mù mịt" đương nhiên không thể biết được nội tâm muôn màu muôn vẻ của Nguyễn Lan Chúc, chó sói đã được giải quyết, khi tinh thần dần thả lỏng thì đau đớn và mệt mỏi cũng bắt đầu ập đến. Gió lạnh thổi đến khiến chân tay anh tê cứng, gò má cũng đau rát.

Không ổn rồi.

Ý thức dần dần mơ hồ, anh tuyệt vọng phát hiện dường như mình không thể chống đỡ cơ thể được nữa.

Thân hình gầy gò nghiêng ngả sắp ngã, lại được một bàn tay ấm áp nhanh nhẹn đỡ lấy. Vết thương trên lưng chưa được băng bó, Nguyễn Lan Chúc sờ lên, bàn tay cảm nhận được sự ấm nóng ẩm ướt, sắc mặt ngay lập tức tối sầm.

"Bất cẩn quá..."

Bị thương ở trong cửa tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Mặc kệ bụi bẩn, hắn bế người nọ lên, ngược gió tuyết đi đến địa điểm tập kết.

"Nếu vận mệnh đã để chúng ta gặp lại nhau," Một giọng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt hắn sâu thẳm, "Có một số chuyện, cần phải từ từ giải quyết."

Cứ thế những người trong quán trọ từ xa đã trông thấy cặp đôi kỳ lạ này, một người hiển nhiên đã bất tỉnh, không rõ sống chết, người còn lại thì vô cùng bình tĩnh, vững vàng bước về phía trước trong cơn gió lạnh.

Rát ít trường hợp mới vào cửa đã bị thương, những người như vậy thường là do vi phạm điều kiện cấm kỵ nào đó nên bị môn thần nhắm tới, và thường thì rất khó có thể sống sót qua đêm đầu tiên.

Nói cách khác, về cơ bản là bị kết án tử.

Những tay già đời bắt đầu tính toán, bỗng dưng cảm thấy tiếng khóc lóc của nhóm người mới dễ nghe hơn hẳn. Môn thần không nhất định sẽ giết người ngay đêm đầu tiên, nhưng bây giờ xem ra, dù có giết người thì cũng không phải bọn họ.

"Người anh em, đây là đồng đội của cậu à? Sao chưa gì đã bị thương rồi?" Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen cười hỏi.

Nguyễn Lan Chúc âm thầm cười khẩy trước lời hỏi thăm nhưng thực chất là thăm dò đầy vụng về của anh ta, dù vậy ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra lịch sự.

"Chỉ là hơi sợ hãi thôi, không có gì nghiêm trọng đâu." Nguyễn Lan Chúc nở một nụ cười giả tạo đầy chuyên nghiệp, dứt lời lại nói thêm một câu: "Còn nữa, anh ấy không phải đồng đội của tôi."

Người đàn ông cao lớn nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Nguyễn Lan Chúc: "Không quen biết mà cũng mang về được, cậu tốt bụng thật đấy."

"Tôi không tốt bụng đến mức đấy." Nguyễn Lan Chúc vô cùng tự nhiên xốc người trong lòng mình lên một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây là vợ tôi."

Có lẽ do ánh mắt Nguyễn Lan Chúc quá thản nhiên, mọi người trong quán trọ đều lâm vào bầu không im ắng đầy quỷ dị, hồi lâu sau, người đàn ông ban đầu bắt chuyện với hắn mới ậm ừ lên tiếng: "À... đẹp đôi lắm, đẹp đôi lắm."

"Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy." Nguyễn Lan Chúc mỉm cười lịch sự đáp lại, sau đó ôm Lăng Cửu Thời nghênh ngang rời đi, để lại những người ở tầng một nhìn nhau không nói lên lời.

Lăng Cửu Thời không hề biết rằng mình nằm không mà cũng hời được một ông chồng, vừa mở mắt ra đã trông thấy khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Lan Chúc ngay sát bên cạnh, hoảng sợ đến mức suýt nữa rớt khỏi giường.

Nguyễn Lan Chúc: ...Trông em đáng sợ lắm sao?

Thanh niên gầy gò sợ hãi co rúm lại thành một cục, dù không thể phát ra âm thanh, nhưng có thể thấy rõ sự hoảng sợ trong mắt anh. Nguyễn Lan Chúc oán giận liếc anh, "Đừng sợ, tôi không phải người tốt."

Lăng Cửu Thời: ...?!!

Không phải chứ, bây giờ người xấu đều thẳng thắn vậy sao?!

Thành công doạ được Lăng Cửu Thời sợ run bần bật, Nguyễn Lan Chúc mỉm cười đầy đắc ý, sau đó hắng giọng nghiêm túc nói: "Được rồi, không trêu anh nữa, về mặt pháp luật thì tôi là người tốt."

Lăng Cửu Thời: ......

Ồ, là người tốt, vậy thì yên tâm rồi.

Lăng Cửu Thời nhận ra vết thương của mình đã được xử lý, cảm xúc cũng dần dần ổn định lại. Nếu người này thực sự có ý đồ gì đó thì có lẽ đã không cứu anh rồi.

Nói có sách mách có chứng đó.

Trên đời quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.

—————

*Tác giả có điều muốn nói:

Nội dung chủ yếu xoay quanh thế giới thực, sẽ không mô tả quá nhiều thế giới trong cửa.

*Mẩu chuyện nhỏ:

Anh Nguyễn: Đây là vợ cũ của tôi – một người nhẫn tâm đã bỏ rơi chồng con (chấm nước mắt)

Lăng Lăng: (Hỏi chấm hỏi chấm hỏi chấm) (sợ hãi) (bấm số 110)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net