Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Phi tổn thương, nhưng Trần Phi không nói.

Anh bác sĩ số khổ bị gọi về Hắc Diệu Thạch tăng ca ngay trong đêm và ông chủ lòng dạ độc ác gọi người ta về tăng ca ngay trong đêm đang đứng trước cửa im lặng nhìn nhau.

Bác sĩ Trần kéo vali vào trong, tiện thể hỏi thăm tình hình người bệnh, trong lòng vẫn đang tính toán làm sao để nhắc khéo Nguyễn Lan Chúc trả tiền vé máy bay cho mình.

Nghỉ Tết cũng không yên nữa, anh bác sĩ thở dài.

"Tôi đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu." Trần Phi đẩy mắt kính nói, "Thời gian tới tránh cho cảm xúc bị kích động là được."

Anh cố ý nhấn mạnh "tránh cho cảm xúc bị kích động", ánh mắt chuyển qua bàn tay phải đã được băng bó của Lăng Cửu Thời, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nhận thấy ánh mắt khác thường của Trần Phi, sắc mặt Nguyễn Lan Chúc vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt đã sa sầm.

Thuốc hạ sốt vẫn chưa có tác dụng, Lăng Cửu Thời sốt đến mê sảng, theo bản năng rúc vào trong lồng ngực Nguyễn Lan Chúc, mà hắn cũng mặc kệ người khác còn sống hay đã chết, rất tự nhiên thì thầm mấy lời dỗ dành ngọt ngào như thể trong phòng không có người thứ ba.

Trần Phi: ?

Tôi là bóng đèn trong câu chuyện của hai người đúng không?

Người sáng suốt đều nhìn ra được tình cảm của Nguyễn Lan Chúc, ngoại trừ Trình Thiên Lý, những người khác trong Hắc Diệu Thạch đều đang chờ xem khi nào thủ lĩnh nhà mình mới có thể cưa đổ người ta, thậm chí họ còn bí mật lập một nhóm chat, thường xuyên thảo luận xem bao giờ cây vạn tuế Lăng Cửu Thời mới chịu nở hoa[*].

[*] Cây vạn tuế rất hiếm khi nở hoa, vậy nên câu nói "Vạn tuế nở hoa" ám chỉ một người bình thường rất khô khan, vô cảm, khó động lòng bỗng dưng lại rung động với ai đó.

Ai mà ngờ được, bọn họ mới về ăn Tết có mấy ngày thôi, Nguyễn Lan Chúc đã ôm được người ta vào lòng rồi?!

Bỗng nhiên Trần Phi có cảm giác không chân thực rằng nhà của mình vừa bị trộm mất.

"Khụ, à ờ, tôi đi xử lý tài liệu đây, có chuyện gì thì gọi nhé." Bác sĩ Trần như bôi dầu vào chân, phi như bay tháo chạy khỏi chốn thị phi này.

Anh muốn làm việc, anh yêu công việc!!!

Vài ngày sau, Hắc Diệu Thạch bắt đầu náo nhiệt trở lại. Người trở về đầu tiên là Trình Thiên Lý, cậu nhóc tay xách nách mang một đống đặc sản từ quê lên, mệt đến mức vừa vào nhà đã nằm bẹp trên ghế sô pha thè lưỡi thở hổn hển.

Nguyễn Lan Chúc nhận xét: So với con Corgi nhà cậu thì đúng là cha nào con nấy.

Trình Thiên Lý tổn thương, khóc lóc ấm ức đi mách Lăng Lăng mong được an ủi, kết quả lại bị Nguyễn Lan Chúc tống cổ bắt đi dọn dẹp vệ sinh, tức thì càng gào to hơn nữa.

Bác sĩ Trần đi ngang qua bày tỏ, thằng ngốc này, anh Lăng Lăng của cậu giờ đã ở một cương vị mới, trở thành bà chủ của Hắc Diệu Thạch rồi.

Bây giờ đổi thành gọi chị dâu, nói không chừng anh Nguyễn của cậu sẽ tỏ lòng từ bi mà tha cho đấy.

Mấy ngày qua nằm dưỡng bệnh, Lăng Cửu Thời không làm gì khác ngoài ngủ, hôm nay soi gương lại thấy da dẻ đã tốt hơn trước. Nhưng con người là một sinh vật kỳ lạ, đi làm thì muốn nghỉ, mà nghỉ rồi lại thấy tội lỗi.

À, thực ra anh vẫn có thể nằm thêm vài ngày nữa.

Nằm đến mức xương cốt sắp rã rời, Lăng Cửu Thời cảm thấy mình nên làm gì đó, đúng lúc đến cánh cửa thứ ba của Đàm Tảo Tảo nên anh bày tỏ cũng muốn đi cùng. Không ngờ Nguyễn Lan Chúc lại rất kiên quyết, nói anh bệnh nặng mới khỏi không nên làm việc quá sức, không được phép mạo hiểm.

Dù sao cũng chỉ là một cánh cửa cấp thấp, với trình độ của Nguyễn Lan Chúc hẳn không có vấn đề gì, Lăng Cửu Thời vui vẻ quyết định tiếp tục nằm xuống, gửi cho Bé Quýt đang run lẩy bẩy một ánh mắt khích lệ.

Cố lên Tảo Tảo, thực ra anh Nguyễn không đáng sợ chút nào đâu.

Nhìn Đàm Tảo Tảo lê từng bước chân đi theo Nguyễn Lan Chúc vào cửa, Lăng Cửu Thời lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi, thời gian từng chút một trôi qua, chờ đến khi anh ngẩng lên, đã rơi vào đôi mắt sâu thăm thẳm như nước hồ mùa thu của Nguyễn Lan Chúc.

『Em có mệt không? Có cần nghỉ ngơi không?』 Anh quan tâm hỏi với một nụ cười trên môi.

Nguyễn Lan Chúc chỉ yên lặng nhìn người trước mặt, không nói gì. Lăng Cửu Thời tưởng hắn vừa mới đi qua cửa nên thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức, đang muốn tiến lên thì đột nhiên bị người kia ôm chặt vào lòng, nhất thời ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

"Ôm một lát là sẽ ổn thôi." Anh nghe thấy Nguyễn Lan Chúc khẽ lẩm bẩm.

Lăng Cửu Thời lập tức dịu lại, vòng tay ôm Nguyễn Lan Chúc.

Trình Thiên Lý ôm Bánh Mì đi ngang qua vừa hay nhìn thấy cảnh này, đang định lên tiếng thì bị anh trai bịt miệng kéo lên tầng hai.

Khoảng vài phút sau, Lăng Cửu Thời cảm thấy cánh tay trên eo mình dần nới lỏng. Nguyễn Lan Chúc im lặng đến lạ thường, giống như bị thứ gì đó trong cửa ảnh hưởng, nghĩ đến đây, tim anh chợt thắt lại.

"Em không sao." Giọng điệu của Nguyễn Lan Chúc vẫn như ngày thường, nhưng không thể che giấu được sự mệt mỏi in hằn trong mắt.

Chắc chắn trong cửa đã xảy ra chuyện gì đó, trái tim Lăng Cửu Thời đập hẫng một nhịp: 『Chúng ta về phòng trước nhé?』

Vừa trở lại phòng, không đợi Lăng Cửu Thời hỏi lại, Nguyễn Lan Chúc đã mở miệng trước: "Môn thần đó nhảy lầu tự sát."

Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.

"Lăng Lăng," Nguyễn Lan Chúc cười khổ, "Lúc ấy suýt chút nữa em đã bắt được anh rồi."

Phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ, Lăng Cửu Thời gần như có thể nghe được tiếng nhịp tim dồn dập của chính mình, anh từ từ tỉnh táo lại, nhìn Nguyễn Lan Chúc với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

『Đều đã qua rồi,』 Ngón tay anh vuốt ve nốt ruồi nhỏ dưới mắt Nguyễn Lan Chúc, 『Lan Chúc, hiện tại anh rất ổn mà.』

"Nhưng hiện tại em không ổn chút nào..." Giọng Nguyễn Lan Chúc khàn khàn.

Lăng Cửu Thời khẽ cau mày, đang định nghiêng người về phía trước thì lại bị Nguyễn Lan Chúc đẩy ra.

"Đừng tới đây, trạng thái của em đang bất ổn lắm," Giọng nói của Nguyễn Lan Chúc như thể hắn đang cố gắng hết sức để chịu đựng, màu đỏ trong mắt ngày càng trở nên rõ ràng, "Lăng Lăng, đi tìm Trần Phi..."

Khái niệm mất kiểm soát không hề xa lạ với Lăng Cửu Thời. Người qua cửa không chỉ phải cố gắng hết sức để sống sót, mà còn phải luôn chú ý đến tác động của cửa lên tâm trí mình, mất kiểm soát là điều khó tránh khỏi, thậm chí còn không có phương pháp chữa trị, chỉ có thể dựa ý chí của chính mình để chống lại nó.

Không chút do dự, Lăng Cửu Thời dứt khoát tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Anh có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt Nguyễn Lan Chúc, cũng như sự hung tàn ẩn sâu trong đó. Nhẹ nhàng và không hề phòng bị, anh ôm lấy Nguyễn Lan Chúc, mặc cho bản thân bị bao vây bởi những cảm xúc điên cuồng.

Tóc đen mềm mại xõa xuống trước trán, anh vùi mặt vào cổ đối phương, thân mật cọ qua cọ lại.

Dù không thể diễn tả thành lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Anh không sợ hãi, cũng sẽ không trốn tránh.

Chuyện này đến ngay cả Trần Phi cũng không giải quyết được, Lăng Cửu Thời càng không muốn nhìn Nguyễn Lan Chúc khó chịu, không bằng để anh giải quyết, thà đau ngắn còn hơn đau dài.

Lần này chính là đặt cược toàn bộ. Lăng Cửu Thời thầm thở dài, lông mi khẽ rung động, cuối cùng cắn răng phó thác tất cả cho hắn.

Một góc quần áo bị vén lên, làn da mỏng manh tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khẽ run rẩy, bị những ngón tay thon dài mạnh mẽ nghiền nát từng chút một, để lại những vết đỏ mờ ám.

Cành cây đỏ hồng không ngừng sinh trưởng hướng lên trên, uốn lượn phập phồng, băng qua đồi núi và thung lũng. Môi răng được cạy ra một cách thành thạo, xâm nhập từng chút từng chút một, phá vỡ mọi rào cản, nuốt chửng tia lý trí duy nhất còn sót lại.

Không khí vẫn không ngừng lưu động, nhưng thời gian dường như đã đóng băng thành một khối nhỏ, giam cầm hai người họ trong đó. Ánh đèn dịu nhẹ phủ lên những lớp vải xếp chồng lên nhau, phản chiếu bóng hình mờ ảo.

Mặt nước dập dềnh lộ ra một màu đỏ rực rỡ, đẩy ra tầng tầng lớp lớp bọt sóng trắng như tuyết, lay động những vòng tròn hoa văn trong suốt. Răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt mềm mại trên cổ, dòng máu đỏ tươi chảy ra, điểm xuyến những đoá mai mờ nhạt trên nền vải trắng.

Tiếng nức nở vụn vỡ phát ra từ môi anh, xen lẫn với những tiếng thở dốc dồn dập, kéo ra một vệt nước lấp lánh.

"Lăng Lăng..." Thanh âm đầy run rẩy.

Lăng Cửu Thời lấy lại chút lý trí từ trong hỗn loạn, giơ tay lau đi giọt nước mắt trong suốt trên hàng mi Nguyễn Lan Chúc, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đối phương.

Anh ấy chính là liều thuốc an thần tuyệt vời nhất.

Vầng trăng phía chân trời quá xa xôi, xa đến mức cả đời cũng chỉ có thể chạm vào hư ảnh. Anh không muốn giống như miếng bạch ngọc sáng trong kia, làm một chùm ánh sáng êm ả nhìn ngắm nhân gian nhưng lại chỉ có thể chạm vào hiện thực thông qua đôi mắt đẫm lệ mơ hồ.

Trong giấc mộng không ai hay, họ ôm nhau thật chặt.

—————

*Tác giả có điều muốn nói:

Chầm chậm lướt qua thế giới nội tâm trộn lẫn vài mảnh thủy tinh...

Nửa đầu mắc cười nửa sau mắc ụ ( ≖‿ ≖ ) Trong phim là Lăng Lăng bị Mạn Mạn cắn, nhưng ở đây bị anh Nguyễn gặm luôn ψ(`∇')ψ

Mọi người thử dự đoán cốt truyện tiếp theo đi nào~

*Mẩu chuyện nhỏ:

Bé Quýt: Huhuhu anh Nguyễn đáng sợ quá, anh Lăng Lăng ơi cứu em với!!

Lăng Lăng: Thật ra Lan Chúc tốt lắm.

Anh Nguyễn: Vẫn là vợ hiểu em nhất (chấm nước mắt)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net