Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây Nguyễn Lan Chúc có vẻ tốt tính hơn trước. Ban đầu Lăng Cửu Thời còn tưởng đó là ảo giác của mình, nhưng sau đó anh dần dần chắc chắn, người này quả thực đã thay đổi tính nết.

Sự thay đổi này từng khiến nội bộ Hắc Diệu Thạch hoang mang một thời gian. Thậm chí Trần Phi còn đưa ra một vài phỏng đoán, rằng có thể đầu óc thủ lĩnh nhà mình đã bị chập cheng trong một cánh cửa nào đó, hoặc có khi đã bị môn thần chiếm xác rồi. Nhưng sau nhiều ngày âm thầm quan sát và đánh giá, mọi người đều phát hiện ra rằng Nguyễn Lan Chúc thực sự không có vấn đề gì cả.

Nguyễn Lan Chúc là ai? Chính là nhân vật làm mưa làm gió trong giới qua cửa, ẩn mình dưới nhiều thân phận và để lại vô số truyền thuyết. Một người như vậy mà ngay cả tổ chức do một tay hắn thành lập cũng vô cùng kín tiếng, hầu hết dân qua cửa thậm chí còn không biết thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch là nam hay nữ.

Chỉ có thành viên trong Hắc Diệu Thạch và một số thủ lĩnh của các tổ chức lớn khác mới biết, Nguyễn Lan Chúc ở thế giới thực lúc nào cũng treo tám chữ trên mặt — "Người sống chớ gần, người quen chớ quấy."

Nói ngắn gọn thì chính là một vị Diêm Vương sống.

Tuy nhiên...

"Lăng Lăng, hình như Hạt Dẻ không thích em." Nguyễn Lan Chúc – thủ lĩnh tổ chức, nhà lãnh đạo tài ba, thiên tài vượt cửa, huyền thoại trong giới – đang tủi thân kéo góc áo Lăng Cửu Thời lên án.

Trình Nhất Tạ ngồi bên cạnh nghe thấy mà giật giật da đầu, vội vàng kéo đứa em Trình Thiên Lý vô tri đi lên tầng. Lư Diễm Tuyết như có linh cảm mách bảo, một giây trước khi Nguyễn Lan Chúc mở miệng đã chạy ngay vào phòng bếp, mà Trần Phi cũng nối gót theo sát phía sau, không lâu sau trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy cùng tiếng bát đũa leng keng.

Dịch Mạn Mạn vừa xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt trở về, đúng lúc nghe được lời nói đầy chấn động của Nguyễn Lan Chúc thì lập tức hóa đá tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong, lúng ta lúng túng đứng ở cửa làm linh vật.

Lăng Cửu Thời cũng không quá để tâm đến phản ứng của những người khác, bởi vì anh còn đang rất bận rộn, tay này cầm súp thưởng, tay kia cầm snack, ý đồ dụ chú mèo Ragdoll từ dưới ghế sô pha ra.

Cục bông trắng nọ kêu meo meo hai tiếng, nghe đáng thương làm sao.

Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Lăng Cửu Thời cũng tóm được Hạt Dẻ. Hạt Dẻ lần này không trốn nữa, chấp nhận làm tổ trên đùi Lăng Cửu Thời, thỉnh thoảng dụi vào mu bàn tay anh, ngoan ngoãn cực kỳ.

Giải quyết đứa nhỏ xong thì lại tới đứa lớn. Lăng Cửu Thời nhìn Nguyễn Lan Chúc ấm ức tủi thân ngồi bên cạnh, trong lòng lập tức mềm nhũn. Anh tỏ vẻ nghiêm túc, nhấc con mèo Ragdoll mềm mại lên, nhìn cơ thể nó không ngừng duỗi ra cho đến khi không thể duỗi thêm được nữa.

Người nọ vẫn giữ vẻ mặt trầm ngâm, nhìn chằm chằm con mèo hồi lâu rồi mới đặt nó lên một góc sô pha.

Hạt Dẻ ngoan ngoãn ngồi yên đó, ngẩng chiếc đầu nhỏ nhắn mềm như bông của mình meo một tiếng. Lăng Cửu Thời giả bộ không nhìn thấy, bắt đầu tiến hành phê bình và dạy dỗ thằng con nhà mình suốt nửa giờ đồng hồ.

Còn dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Cũng không biết mèo có hiểu được không.

Nguyễn Lan Chúc dở khóc dở cười nhìn cảnh này.

Mấy năm trước khi hai người còn sống chung, Hạt Dẻ vẫn còn là một chú mèo con, cứ đêm đến là lại kêu gào không ngừng, Lăng Cửu Thời sợ đứa nhóc này gặp ác mộng nên đặc biệt dời ổ mèo đến cạnh giường, chỉ cần có tiếng động là sẽ bật dậy kiểm tra, người khác không biết còn tưởng dậy cho con bú.

Về sau Hạt Dẻ dần lớn lên thì bắt đầu chạy lung tung khắp nhà, hôm nay làm vỡ đĩa, ngày mai đập vỡ gương, Lăng Cửu Thời chỉ biết theo sau thu dọn tàn cục, chờ nó chơi chán thì lại mắng vài câu tượng trưng.

Theo như lời anh nói, trẻ con đứa nào cũng phải trải qua thời kỳ nổi loạn, lớn thêm chút nữa sẽ hết thôi.

Đáng tiếc anh rời đi quá vội vàng, không thể tận mắt chứng kiến ​​con mình từ một đứa nít quỷ dần dần trở thành một đứa trẻ ngoan.

Nhìn lại chỉ toàn là tiếc nuối.

Mùi thức ăn thơm phức toả ra từ phòng bếp, cùng với tiếng gọi của đầu bếp, mọi người như thể được ân xá, hào hứng xông ra từ khắp nơi trong biệt thự.

Nguyễn Lan Chúc diễn chán rồi thì lại trở về trạng thái ít nói ít cười như thường ngày, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng nhất trí quyết định im lặng dùng bữa.

Hôm qua Trang Như Giảo bỏ trốn ngay trong đêm, Lăng Cửu Thời sau khi biết được danh tính thực sự của cô thì thở phào nhẹ nhõm, may quá, Hắc Diệu Thạch không bóc lột thành viên.

Ăn được nửa chừng, Nguyễn Lan Chúc được thủ lĩnh Bạch Lộc gọi điện tới "thăm hỏi", điện thoại vừa được kết nối, những lời chửi mắng đầy giận dữ của Lê Đông Nguyên ngay lập tức truyền đến tai mọi người.

Nguyễn Lan Chúc lười đôi co với anh ta, dứt khoát nhấn cúp máy.

Ông chủ Lê ồn ào đòi gặp Nguyễn Bạch Khiết, mọi người thấy thế thì đồng loạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Trình Thiên Lý cúi đầu và cơm, Trần Phi ngẩng đầu nhìn trời. Không biết ai là người đầu tiên phì cười, những người còn lại theo đó cũng không nhịn nổi mà cười theo.

Thấy sắc mặt Nguyễn Lan Chúc càng ngày càng đen, các thành viên không dám tiếp tục quậy nữa. Lăng Cửu Thời vỗ lên tay hắn tỏ vẻ an ủi, chỉ là ý cười trong mắt anh không hề nhạt đi mà tựa hồ còn có chút trêu chọc.

Nguyễn Lan Chúc nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo và lấp lánh ấy, cho đến khi chủ nhân của nó vô tình nhìn đi nơi khác, hắn mới chịu dừng lại.

Đó là ánh sáng mà hắn đã cầu nguyện trong vô số đêm khuya thanh vắng.

Trong nỗi đau đớn bị chôn vùi và quên lãng, ánh mắt người yêu nở rộ sự hoang tàn, nước mắt khô cạn ngưng kết thành khối đất, dưới những rung động lặng lẽ, sụp đổ tan vỡ.

Khi đó Nguyễn Lan Chúc còn trẻ dại và ngây thơ. Hắn cho rằng mình có thể trồng những bông hoa rực rỡ nhất trên vùng đất cằn cỗi đó, nhưng hắn lại quên rằng, rực rỡ đến mấy rồi cuối cùng cũng sẽ tàn lụi, chỉ còn lại mảnh đất khô héo.

"Lăng Lăng," Nguyễn Lan Chúc không nhìn Lăng Cửu Thời nữa, hắn khép hờ mi rồi khẽ nói: "Lát nữa đi gặp khách hàng với em, đến lúc dẫn anh đi vượt cửa nhiều hơn rồi."

Chẳng sợ một ngày nào đó sẽ bỏ mạng trong cửa, hắn chỉ cầu mong Lăng Lăng sống sót.

『Khách hàng nào vậy? Không phải em nói hạn chế gặp mặt khách hàng hả?』

"Là một quả quýt xấu xí có kỹ năng diễn xuất dở tệ." Nguyễn Lan Chúc không bày ra biểu cảm gì nhưng lời nói thì vẫn sắc bén như mọi khi.

Lăng Cửu hiểu ra, sau đó vươn tay gắp một miếng rau cho vào miệng, cẩn thận nhai nuốt. Gần đây, tay nghề nấu nướng của Lư Diễm Tuyết ngày càng hợp khẩu vị của anh, cải thìa xào rất vừa miệng, ngay cả anh vốn là một người kén ăn cũng không khỏi gắp thêm vài miếng.

Chuông cửa bất chợt vang lên dồn dập, có thể nghe ra vị khách này đang vô cùng gấp gáp. Trần Phi đứng dậy đi mở cửa, không ngờ người tới còn chẳng biết khách sáo, một đường lao thẳng đến bàn ăn.

Lê Đông Nguyên nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng mỹ nữ váy trắng đâu thì thất vọng thở dài, nhưng rất nhanh đã mỉm cười, nhìn Nguyễn Lan Chúc với ánh mắt nịnh nọt.

"Anh Nguyễn, Bạch Khiết đâu rồi?"

"Bàn chuyện chính trước đi." Dứt lời, Nguyễn Lan Chúc nhanh nhẹn đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Lăng Cửu Thời ngồi hóng hớt bên cạnh thấy vậy thì tặc lưỡi, kinh ngạc cảm thán trước sức hấp dẫn to lớn của Bạch Khiết, vậy mà lại câu được một con cá to là Lê Đông Nguyên.

Tuy rằng không có đạo đức cho lắm, nhưng con cá boss Bạch Lộc này quả thực rất to béo nhiều thịt, Hắc Diệu Thạch bọn họ không dại gì mà không tranh thủ một chút.

Kệ đi, làm gì có ai trap giỏi hơn Nguyễn Lan Chúc chứ?

Không biết hai người đã thỏa thuận gì, lúc ra về Lê Đông Nguyên còn vui vẻ vẫy tay chào Lăng Cửu Thời.

"Chậc, đúng là chấn bé đù mà." Nhìn bóng lưng thủ lĩnh Bạch Lộc đang rời đi, Lư Diễm Tuyết chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

"Chúng ta sẽ hợp tác với Lê Đông Nguyên, anh đi cùng em đi." Nguyễn Lan Chúc trầm giọng nói: "Vừa hay em đang muốn anh vượt cửa nhiều hơn."

Lăng Cửu Thời gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hai người lái xe đến địa điểm đã hẹn với khách hàng, đúng lúc gặp đoàn làm phim đang tác nghiệp, sau một hồi đứng quan sát, Lăng Cửu Thời chợt nhận ra Nguyễn Lan Chúc đánh giá Bé Quýt rất không công bằng.

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Rốt cuộc bạn diễn của cô nàng đến đếm số còn đếm sai.

Trong cửa và ngoài cửa luôn có một nhân cách là thật, sau khi thấy tính cách vui vẻ hoạt bát của vị nữ minh tinh nọ ở trong cửa, Lăng Cửu Thời cảm thấy nhận thức của mình đã bị đảo lộn.

Quả nhiên, làm nghề nào cũng có cái khó của nó, tựa như Đàm Tảo Tảo, nhân vật của công chúng như cô chỉ có thể ở trong trò chơi chết chóc này mới được làm chính mình.

Đã bảo người làm công ăn lương rất khổ mà.

Sau khi đóng cửa phòng nghỉ lại, Đàm Tảo Tảo trở về dáng vẻ cười toe toét khi ở trong cửa.

"Anh Lăng Lăng, có hứng thú làm trợ lý cho em không? Em sẽ trả cho anh rất nhiều rất nhiều tiền nha."

Lăng Cửu Thời nghe vậy có hơi dao động, anh lặng lẽ liếc sang Nguyễn Lan Chúc, thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, đành lắc đầu từ chối.

Nguyễn Lan Chúc khẽ hừ một tiếng, ánh mắt hắn lướt qua Đàm Tảo Tảo, khiến cô nàng sợ đến mức vội vàng ngậm miệng lại, bày tỏ từ giờ em chỉ là một quả quýt thôi.

"Giữ gì mà kỹ thế không biết, làm gì có ai dám giành với anh chứ?" Đàm Tảo Tảo bĩu môi, thầm oán trách trong lòng.

—————

*Mẩu chuyện nhỏ:

Lăng Lăng: (khoa tay múa chân) (tiếp tục khoa tay múa chân)

Hạt Dẻ: Mặc dù con không hiểu (liếm súp thưởng) mama đang làm gì (gặm snack) nhưng con luôn ủng hộ mama (nhăm nhăm nhăm)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net