tdtdhk1-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 - Âm soa dương thác Tần Mộ Sở là một cô nhi, hắn không biết từ đâu đến, cũng không biết phải đi đâu. Hắn chỉ biết từ khi hiểu chuyện tới nay thì một mực lưu lãng, nếm hết cay đắng nhân gian. Vật duy nhất của hắn là một thạch tỏa rộng khoảng một tấc treo nơi cổ. Mặt trước thạch tỏa có khắc một con chim trông rất sống động, mặt sau khắc ngày sinh của hắn, nhưng hắn không biết chữ, cũng không có ai đọc cho hắn. Thạch tỏa lúc ấy mà nói quả thật quá bình thường, sau khi xem xét tỉ mỉ có lần hắn thật sự không có biện pháp muốn bán nó, lại không có người hỏi đến, hiệu cầm đồ cũng không có ai nguyện ý cầm. Cho nên khi hắn trưởng thành thì đoán là mình sinh ra từ gia đình nghèo khổ, trong nhà không thể nuôi nổi nên mới từ bỏ. Hài tử nhà có tiền đều là kim tỏa ngân tỏa.

Mùa đông năm ấy Tần Mộ Sở mười hai tuổi( độc giả: Hắn không phải không biết tính danh và tuổi của mình sao? Tác giả: đừng nóng vội, phía dưới sẽ nói đến. ). Khí trời lạnh lẽo, tuyết đang rơi. Hắn đã một ngày không ăn gì. Rốt cục có một lão nhân thấy thương cảm, cho hắn một cái bánh bao mua thừa. Bánh bao lạnh như tảng đá, nhưng trong mắt hắn cũng là mỹ thực. Vì vậy hai tay hắn cầm chặt bánh bao - sợ buông tay ra bánh bao sẽ bay mất - ngồi co ro dựa vào một góc tường mà gặm. Thân thể gầy yếu phát run dưới cơn gió lạnh thấu xương.

Lúc này, một nhóm người từ đại môn đi ra, cầm đầu là một tiểu nữ hài quần áo hoa lệ, niên kỷ tương đương với hắn. Đừng xem nàng tuổi còn nhỏ, ánh mắt nàng lại rất lợi hại, liếc mắt liền thấy Tần Mộ Sở đang phát run - hắn đã gặm được hơn nửa cái bánh bao. Nàng chạy đến trước mặt Tần Mộ Sở, nhìn Tần Mộ Sở từ trên xuống dưới, lộ ra ánh mắt chán ghét. Tiếp theo, tiểu nữ hài hai tay chống eo, hướng Tần Mộ Sở la lớn: "Xú khất cái, không cho ngươi ngồi ở bên tường nhà ta! "Mấy người bộ dạng gia đinh phía sau tiểu nữ hài vẫn đứng ở xa đều nhìn về phía Tần Mộ Sở mà cười nhạo.

Tần Mộ Sở nhìn tiểu nữ hài kiêu ngạo, yên lặng đứng dậy, một lời bất phát xoay người đi, trong miệng vẫn không ngừng nhai bánh bao. Hắn biết một lưu lãng như mình không cách nào có thể đấu với một phú gia tử đệ.

Ai ngờ nữ hài tịnh không dừng tay. Mình là tiêu điểm của mọi người trong nhà, một xú khất cái cư nhiên xem nàng như không tồn tại, cái này nàng không thể dễ dàng tha thứ. Vì vậy, ngay khi Tần Mộ Sở xoay người đi được hai bước, hắn chỉ cảm thấy sau lưng bị người dùng lực đẩy, liền ngã nằm trên tuyết. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì một thân ảnh mềm mại nhỏ bé đã ngồi khóa trên lưng hắn, là tiểu nữ hài kia. Song Tần Mộ Sở trong miệng vẫn nhai mẩu bánh bao còn dư. Nữ hài kia hưng phấn dùng hai tay xé áo Tần Mộ Sở, làm thành hình dạng kỵ mã, trong miệng còn hát: "Xú khất cái, không nhân ái, xú khất cái, không ai thải ......"(1)

Tần Mộ Sở rốt cục cũng nuốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, mà trong lòng hắn tức nhất chính là người khác nói hắn là cô nhi. Có lẽ đây là bản tính của con người, mình càng khuyết thiếu càng sợ người khác nhắc tới. Hắn nghe xong giận dữ, không biết khí lực tới từ đâu xoay người ném tiểu nữ hài trên mặt tuyết, sau đó ngồi khóa ở trên người nữ hài, hai tay đập loạn. Tiểu nữ hài bị dọa đến khóc oa oa.

Bọn gia đinh lúc này sửng sốt một chút, nhưng lập tức chạy đến, hai người trong đó tiến lên bắt được cánh tay Tần Mộ Sở tách rời khỏi nữ hài. Có một gia đinh khác vội vàng nâng tiểu nữ hài dậy, vừa phủi tuyết trên người nàng vừa hỏi: "Tiểu thư, ngươi không sao chớ?"

Tiểu nữ hài lập tức ngừng khóc, vọt tới trước mặt Tần Mộ Sở "Bốp bốp" đánh hắn hai tát, mắng to: "Xú khất cái, ai cho ngươi khi dễ ta!?" Rồi phân phó bọn gia đinh cùng đánh.

Mấy gia đinh phi thường nghe lời đánh Tần Mộ Sở một trận, nhưng bọn hắn dù sao là người lớn, hơn nữa có mấy gia đinh còn biết Tần Mộ Sở, cho nên nhìn thấy hắn chịu không được thì liền thu tay.

Tiểu nữ hài thấy không vừa ý, còn muốn đánh tiếp, một gia đinh khuyên ngăn. Tiểu nữ hài chỉ vào Tần Mộ Sở nói: "Xú khất cái, nhanh cút ngay! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa!" Nói xong liền bị bọn gia đinh ôm lấy đi vào trong viện. Nàng cũng không có nhìn thấy ánh mắt Tần Mộ Sở sắp toát ra lửa. Tần Mộ Sở hận tiểu nữ hài tới cực điểm, vì nàng mà mình bị một trận đòn. Bọn gia đinh tuy có nương tay, nhưng đói lạnh gầy yếu như hắn chịu không được. Hắn chậm chạp đứng lên, lấy tay lau máu nơi khóe miệng, khập khiễng ra khỏi trấn, đến một căn nhà tranh rách nát ngoài mấy dặm.

Căn nhà nằm ở vùng ngoại ô cách trấn hai dặm, vách tường sớm đã rách nát hết mức, bên trong trống rỗng. Một góc tường trải một ít cỏ khô, đó là giường của Tần Mộ Sở. Trước cửa nhà tranh không xa có một con sông, nước sông vẫn chảy hướng đến trấn.

Ngôi nhà này cũng không phải do Tần Mộ Sở dựng nên, cũng không biết là ai xây. Mấy tháng trước, Tần Mộ Sở lưu lãng đến đó, phát hiện căn phòng này thì ở lại. Hắn bắt đầu mấy tháng giúp đỡ công việc cho người xung quanh, mọi người liền cho hắn một ít thức ăn hoặc quần áo cũ. Dù ít hay nhiều hắn cũng không so đo. Chỉ là khi mùa đông đến, mọi người đều rảnh rỗi ở nhà, lương thực của Tần Mộ Sở liền hết. Hắn thường xuyên đến từng nhà trong trấn xin chút cơm thừa canh cặn chống đói. Gặp được người tốt, đương nhiên bố thí cho một ít. Nhưng gặp phải kẻ tự tư tự lợi, hắn cũng không may mắn gì, chẳng những không cho ăn mà còn có thể mắng chửi một trận đuổi hắn đi, nói là làm dơ bẩn cửa nhà mình.

Hôm nay hắn đi từ sang tới chiều, mới có được cái bánh bao vừa lạnh vừa cứng, đói đến nỗi đi không nổi, liền ngồi dựa vào tường ăn. Ai ngờ gặp một tiểu nữ hài điêu ngoa, bị đánh một trận. Trở lại căn nhà tranh, hắn liền ngã xuống đống cỏ khô, trong lòng hận thấu tiểu nữ hài kia, nhưng lại không thể tránh được.

Lúc này, từ ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thất thần. Nơi này ngoại trừ hắn cũng không có ai đến. Là ai đây? Tần Mộ Sở vừa ngồi dậy, liền thấy một thân ảnh lảo đảo tiến đến. Phòng không có cửa. Thân ảnh kia dừng lại rồi ngã trên mặt đất rên rỉ.

Tần Mộ Sở đứng lên, đầu tiên hắn không dám động đậy, sau lại thấy người nọ chỉ là thở, liền lớn mật đi tới. Đây là một trung niên nam tử, trang phục văn sĩ, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, đầu tóc bấn loạn che kín cả mắt. Quần áo có vết máu. Chiếu tình trạng, trung niên văn sĩ này chắc là chạy một đoạn đường rồi.

Tần Mộ Sở nhìn thấy bộ dáng trung niên nhân này với mình không kém bao nhiêu, nghĩ rằng người này nhất định là một người bình thường như hắn, bị một đám người vây bắt đánh giết mà bị thương. Tần Mộ Sở cảm thấy trung niên văn sĩ có chút thân cận. Kỳ thật cũng là thường tình, đó gọi là đồng bệnh tương liên.

Vì vậy Tần Mộ Sở đi đến đẩy nhẹ vai người nọ, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sao vậy?" Người nọ đột nhiên mở hai mắt, tay trái gầy yếu vươn ra chộp cổ Tần Mộ Sở. Hắn nhìn kỹ một lát, nói: "Mau giấu ta, nếu không ta giết ngươi!" Tần Mộ Sở tuổi tuy nhỏ, nhưng bên ngoài lưu lãng đã lâu, hắn cũng có chút kiến thức, nghe xong người nọ nói, biết người nọ đang chạy trốn cừu nhân.

Kỳ thật, không cần người nọ uy hiếp, hắn sớm đã quyết định phải giúp người kia. Cho nên hắn cũng không có hoảng sợ như bạn đồng lứa khi gặp sự việc như vậy, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh. Tần Mộ Sở hướng về người kia nói: "Ta nơi này cái gì cũng không có, sao có thể giấu nổi ngươi?" Người nọ nhìn chung quanh, thở dài một tiếng, bất giác tay trái buông lỏng ra.

Tần Mộ Sở thấy vẻ mặt tuyệt vọng của người nọ, trong lòng không biết từ đâu một trận co thắt, hắn cũng từng tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần. Nhưng hắn chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh. Hắn suy nghĩ một chút, nói với người kia: "Có một chỗ có thể giấu người, chỉ là không biết có vô dụng." Người nọ vừa nghe, trên mặt lại lộ ra một tia hy vọng, bây giờ dù là một cọng rơm cũng phải bắt cho được. Vì vậy hắn vội hỏi Tần Mộ Sở: "Chỗ nào?!" Tần Mộ Sở chỉ chỉ bên ngoài. Người nọ thấy nói: "Bên ngoài? Để ta đi? Nếu ta có thể đi, khái khái khái ......" Tần Mộ Sở lắc đầu, nói: "Không phải, ta nói là giấu ở trong tuyết." Người nọ nghe xong cũng hiểu được một chút, mặc dù không biết có thể dấu diếm người kia không, nhưng cũng chỉ có thể như thế thôi. Vì vậy hắn nói: "Được, được." Nói xong liền muốn đứng dậy đi ra ngoài. Tần Mộ Sở kéo người kia nói: "Không, trước tiên ngươi đi từ cửa đến bờ sông, rồi trở về." Người nọ trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu. "Sau đó giẫm lên dấu chân trở về." Tần Mộ Sở nói tiếp. Người kia lập tức hiện ra bộ dạng thông suốt, hữu khí vô lực nói: "Ngươi cũng thật tốt, tiểu tử, phiền ngươi rồi."

Người nọ tập tễnh đi đến bờ sông. Tần Mộ Sở tìm một chỗ bên ngoài tuyết, trước tiên đào một cái hố có thể chứa được người kia ngồi xuống, tuyết trong hố toàn bộ đào hết, lộ ra mặt đất, chỉ thấy tuyết đã dày một thước. Đào xong Tần Mộ Sở cũng thở hồng hộc. Người nọ cũng đã quay lại, thấy thế liền ngồi vào trong hố, tuyết cũng đã ngang đến lưng hắn. Tần Mộ Sở dụng tuyết đắp lên người hắn, khi đến miệng người nọ thì hắn dừng lại. Người kia hỏi hắn: "Làm sao vậy?" Hắn nói: "Ngươi phải nhịn thở!" Người kia cười nói: "Hai ba canh giờ ta có thể đứng vững được, yên tâm đi." Tần Mộ Sở liền tiếp tục đắp cho đến khi đắp hết đầu người nọ. Sau đó hắn đắp cho tuyết thêm cứng rắn, lại làm một quả cầu tuyết như đầu người đặt trên đống tuyết ...... Tần Mộ Sở nhìn thấy người tuyết mình đắp, bất giác cảm thấy cao hứng, nhưng thân thể sớm đã đứng không nổi mà đặt mông ngồi ở trên mặt tuyết.

Tuyết vẫn rơi xuống dày đặc. Tần Mộ Sở vất vả đứng lên, đang muốn về phòng, một thân ảnh nhẹ nhàng tiến đến. Nếu có người giang hồ sĩ ở bên, nhất định đối với khinh công của người này mà cảm thấy khiếp sợ, mà có người nhận ra, dám chắc sẽ chấn động. Người đến cũng là trung niên nhân trang phục văn sĩ, quần áo màu xanh. Hắn là "Lam sam khách" Triệu Vô Úy nổi danh giang hồ. Triệu Vô Úy cả đời xem ác như cừu, đuổi tận giết tuyệt. Đáng tiếc Triệu Vô Úy gặp phải Tần Mộ Sở, Tần Mộ Sở đối với chuyện giang hồ nhất vô sở tri, tự nhiên là không nhận ra "Lam sam khách" rồi.

Tần Mộ Sở nhìn thấy một vị trung niên nhân mặc lam sam, vải vóc là hàng thượng thừa, một tay cầm cây kiếm danh quý. kỳ quái chính là người này hành tẩu tren tuyết, trên người dĩ nhiên không có một bông tuyết. Có điều không biết, phàm là người trong chốn giang hồ, chỉ cần nội lực đạt tới trình độ nhất định đều có thể dụng nội lực ngăn mưa tuyết bên ngoài người. Đương nhiên việc này cực kỳ hao phí nội lực, người bình thường sẽ không phí nội lực đi ngăn mưa tuyết.

Tần Mộ Sở nhìn thấy một thân trang phục của Triệu Vô Úy, trong lòng liền sinh ra chán ghét. Trong lòng hắn tự có một bộ tiêu chuẩn xem xét người tốt người xấu. Lấy kinh nghiệm của hắn mà phán đoán, người quần áo hoa lệ đều là có người có tiền, mà người có tiền đều là xấu. Bọn họ đối người nghèo, đặc biệt là với trẻ lưu lãng như hắn không có một chút đồng cảm, không những không giúp bọn họ, ngược lại còn đùa cợt hoặc ăn hiếp bọn họ. ( độc giả: loại tư tưởng này cũng quá cực đoan rồi! Tác giả: từ góc độ của nhân vật chính mà nhìn là có khả năng. )

Nhưng Tần Mộ Sở lúc này cũng không có biểu lộ ra vẻ chán ghét với Triệu Vô Úy, bởi vì hắn biết, khi mình biểu lộ ra loại cảm tình này, thường thường đổi lấy là đánh chửi một trận. Tần Mộ Sở chỉ là yên lặng nhìn Lam sam khách Triệu Vô Úy. Triệu Vô Úy nhìn thấy tiểu hài nhi quần áo lam lũ, khuôn mặt hốc hác, khóe miệng còn có vết máu, bất giác đồng tình hỏi: "Tiểu oa nhi, ngươi có gặp qua một người tuổi khoảng bằng ta không? Đúng rồi, hắn bị thương, ngươi gặp qua chưa?" Kỳ thật Triệu Vô Úy là lần theo dấu chân mà tới, hắn phán đoán là dấu chân của người bị hắn đả thương.

Tần Mộ Sở vẫn không lên tiếng, song tay hắn chỉ bờ sông. Triệu Vô Úy theo hướng hà lưu nhìn lại, có một chuỗi dấu chân, là dấu chân hướng đến bờ sông. Kỳ thật, người bị thương kia đi hay về đều đạp lên một dấu chân đồng nhất, dấu chân rất sâu, làm hắn tránh được một kiếp chính là tuyết rơi dày đặc. Tuyết đã lấp đầy dấu chân.

Triệu Vô Úy nhìn chung quanh, căn nhà tranh cơ hồ trống rỗng không thể giấu người được, hắn vận dụng nội lực hướng bên trong thăm dò một phen. duy nhất có thể giấu người chính là người tuyết kia, nhưng hắn đồng dạng cũng không phát hiện có hơi thở gì. Người tuyết kia nhìn qua độ cao vừa vặn một người ngã ngồi trong tuyết.

"Người tuyết này là ngươi đắp sao? Triệu Vô Úy chỉ vào người tuyết hỏi Tần Mộ Sở, Tần Mộ Sở gật đầu. Triệu Vô Úy dẫn theo kiếm hướng người tuyết đi đến, thỉnh thoảng quay đầu lại hướng Tần Mộ Sở mỉm cười, nhìn thấy Tần Mộ Sở vẫn bộ mặt không chút thay đổi. Nhưng thật ra Tần Mộ Sở trong lòng sớm đã kinh hãi vạn phần, đầu óc trống rỗng, không thể phản ứng mà thôi. Triệu Vô Úy đi đến phía trước, một kiếm chém ra, kiếm xẹt nhanh qua cổ người tuyết. Người tuyết bình yên vô sự. Đây chính là chỗ thông minh của Tần Mộ Sở, người thường đều nghĩ rằng nếu một người ngồi ở trong người tuyết, chắc chắn đầu người tuyết là đầu người đó, mà Tần Mộ Sở đào tuyết thấp hơn một thước, cả người liền thành thân thể người tuyết. Đầu người tuyết là quả cầu tuyết. Điểm này, ngay cả Triệu Vô Úy học rộng biết nhiều cũng không thể tránh được, hắn thấy một kiếm đi qua cổ người tuyết cũng không dị trạng mới yên lòng, nghĩ thầm: chỉ sợ tên đó thấy nơi này không cách nào ẩn thân, thật sự chạy qua bên kia sông rồi. Hắn xoay người đi tới trước mặt Tần Mộ Sở, nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng của Tần Mộ Sở, nghĩ đến: hắn ta cũng thật ghê tởm, không còn chỗ ẩn thân liền đổ lên người tiểu hài tử này. Tiểu hài tử chắc là bị hắn đánh chửi. Vì vậy hắn móc ra một khối bạc nhét cho Tần Mộ Sở, nói: "Tiểu oa nhi, cầm lấy đi mua chút quần áo và ăn cơm đi." Dứt lời liền thả người theo dòng sông mà xuống.

Tần Mộ Sở thấy lam sam nhân kia biến mất, mới thở ra một hơi, ngồi ở trên mặt tuyết. Một lát sau, Tần Mộ Sở khôi phục chút thể lực, liền đi tới trước người tuyết đào tuyết ra. Chỉ thấy hai mắt người nọ vẫn nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, môi càng trở nên không có chút máu.

Lại một lát sau, người kia mới chậm rãi mở mắt. Ánh mắt hắn ngừng một lát trên mặt Tần Mộ Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy hơi bẩn, vàng vọt, khóe miệng còn có vết máu, nhưng coi như là một nam hài mi thanh mục tú. Hắn cúi đầu lặng nghĩ: "Nghĩ không ra Hà Phong Dương ta tung hoành giang hồ hơn mười năm, cũng chịu kết quả như thế này. Chưởng lực của Triệu Vô Úy dĩ nhiên hùng hậu như thế, bất quá, nếu không phải ta vừa mới một hồi mây mưa, hắn cũng không chiếm được chỗ tốt."

Nguyên lai, Hà Phong Dương là một thải hoa tặc(2), người xưng "Miên hoa lang quân". Giang hồ hắc bạch lưỡng đạo, quan phủ phú thương, lê dân bách tính, không người không hiểu, không người không sợ. Hắn mỗi lần thải hoa, đều trước tiên hướng "Hoa" chào hỏi, nhưng "Hoa" kia lại không thể tránh được, gọi người phòng thủ nghiêm mật, cũng bị "Miên hoa lang quân" hái đi.

Nghe nói hắn coi trọng thiên kim của tri phủ, hướng tri phủ phát "thông tri", công khai canh ba đêm đó đi vào thải hoa, vì vậy tri phủ đêm đó phái trọng binh canh giữ khuê phòng nữ nhi, tam bộ nhất cương, ngũ bộ nhất tiếu, bao vây khuê phòng thiên kim đến giọt nước không lọt, cuối cùng vẫn để "Miên hoa lang quân" thải được. Cũng không biết như thế nào, sau chuyện này thiên kim của tri phủ cư nhiên cũng không hận Hà Phong Dương, ngược lại có chút mê đắm hắn.

Tối hôm qua Hà Phong Dương lại một lần thải hoa đắc thủ, nhưng bị "Lam sam khách" Triệu Vô Úy đuổi theo. Hai người đánh nhau, Hà Phong Dương vừa mới mây mưa vài lần, không thể làm gì khác hơn là vừa đánh vừa chạy. Cuối cùng song phương ngạnh bính mấy chưởng, Triệu Vô Úy chậm một chút, Hà Phong Dương dựa vào khinh công của hắn chạy tới nơi này. Luận công lực, Triệu Vô Úy còn hơn Hà Phong Dương, nhưng khinh công của Hà Phong Dương lại hơn Triệu Vô Úy, cho nên Triệu Vô Úy đuổi Hà Phong Dương một ngày một đêm, cuối cùng vì Hà Phong Dương bị thương nhi thiếu chút nữa bị giết. Đây cũng may mắn cho Tần Mộ Sở

Hà Phong Dương ngẩng đầu lên hướng Tần Mộ Sở hỏi: "Sao khóe miệng ngươi có máu?" Tần Mộ Sở đáp: "Là bị một tiểu nữ hài trên trấn làm hại."

Hà Phong Dương trong lòng nghĩ đến: Ai, vốn chưởng thương này một tháng sẽ khỏi hẳn, nhưng bởi vì vừa rồi bế khí trong đống tuyết, khiến cho thương thế tuyết thượng gia sương(giống thêm dầu vào lửa), xem ra mệnh có thể bảo trụ, nhưng võ công lại ...... ai, cũng không biết là nên tạ đứa nhỏ này hay là nên hận hắn. Đứa nhỏ này căn cốt kỳ giai, là khối vật liệu luyện võ, ân, nếu "Miên hoa lang quân" ta không có, ta sẽ tái tạo ra một người, đến lúc đó trên giang hồ ...... vừa nghĩ như vậy, Hà Phong Dương quên hết đau đớn mất đi công lực, bất giác nở nụ cười. Tần Mộ Sở chỉ nhìn Hà Phong Dương, hoàn toàn không biết Hà Phong Dương đã sớm quyết định tương lai của hắn, tương lai của hắn chính là một thải - hoa - tặc.

"Ngươi muốn báo thù không?" Hà Phong Dương hỏi.

"Muốn!" Tần Mộ Sở lộ ra vẻ mặt căm phẫn.

"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà tìm nữ hài báo thù?"

"......" Tần Mộ Sở không nói gì.

Nhìn thấy Tần Mộ Sở vẻ mặt mất mác, Hà Phong Dương lại nói: "Ta có thể giúp ngươi."

Tần Mộ Sở vừa nghe, hai mắt sáng ngời, hỏi: "Thật sự? Ngươi có thể giúp ta sao?!"

"Đúng vậy."

"Thật tốt quá!"

"Ngươi muốn học võ không?" Hà Phong Dương hỏi.

Tần Mộ Sở nhớ lại lúc lưu lãng nhìn thấy người giang hồ, cực kỳ hâm mộ, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

(1)"Nhân ái" ở đây là không ai thích chứ không có nghĩa là tính từ (2)Thải hoa tặc: " hoa " ám chỉ người phụ nữ, thải hoa tặc dịch nguyên ra là kẻ hái trộm hoa. Ý nghĩa thế nào mọi người chắc là hiểu rồi, giải thích ra hơi thô. thay đổi nội dung bởi: Linh hồn votinh90, 10-04-2009 lúc 03:28 AM.

Chương 2 - Bái sư học nghệ Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.

Ven Tây Hồ, liễu mọc thành hàng. Chỉ tiếc bây giờ là mùa đông, vẫn còn có tuyết, trên cây liễu không có lá, lại rũ xuống rất nhiều cành cây con. Mặt hồ thật sự trong như gương, lẳng lặng, không có một tao thuyền. Bầu trời u ám, chung quanh toàn là tuyết trắng. So với liễu mọc thành hàng, thời tiết mùa xuân lại một bức tranh khác.

Lúc này, hai người một già một trẻ đi tới bên hồ, lão giả vừa đi vừa thưởng thức tuyết cảnh Tây hồ, trong miệng không khỏi than thở: "Nùng trang đạm mạt tổng tương nghi ', Tô Đông Pha viết thật là tuyệt diệu!(1)" Mấy người chung quanh nhìn quanh, lặng yên không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ chuyện của mình: "Trước kia ta chán ghét mùa đông đến chừng nào, giờ nhìn lại cảnh sắc mùa đông cũng thật đẹp."

Một già một trẻ đúng là "Miên hoa lang quân" Hà Phong Dương và Tần Mộ Sở.

Trên đường Hà Phong Dương từng hỏi cha mẹ Tần Mộ Sở, tính danh, tuổi, Tần Mộ Sở chỉ lắc đầu. Hà Phong Dương mang theo hắn đến một y điếm mua quần áo, lúc thay quần áo thấy thạch tỏa ở cổ hắn, xoay đến mặt sau thạch tỏa, có khắc một dòng chữ, đúng là sanh thần bát tự của hắn. ( độc giả: năm gì tháng gì hả trời? Tác giả: không giới hạn, tất cả độc giả tự đoán. ) Hà Phong Dương nghĩ: xem ra đây là ngày sinh của hắn. Hà Phong Dương bấm ngón tay tính toán, nói với hắn: "Ngươi năm nay mười hai tuổi." Hà Phong Dương lại nghĩ: cho hắn cái gì tên gì đây? Ta nếu muốn đem hắn tạo thành một thải hoa tặc, chính là muốn hắn niêm hoa dẫn điệp, triêu tam mộ tứ, triêu Tần mộ Sở, ồ, vậy gọi hắn Tần Mộ Sở được rồi. Vì vậy hướng hắn nói: "Ngươi gọi là Tần Mộ Sở đi."

Tần Mộ Sở không biết chữ, không hiểu tên hắn có hàm nghĩa đặc biệt gì, trong lòng chỉ hô vang: "Ta có tên rồi! Ta gọi là Tần Mộ Sở, năm nay mười hai tuổi. Ta có tên rồi! ta gọi là Tần Mộ Sở, năm nay mười hai tuổi. Ta gọi là Tần Mộ Sở, năm nay mười hai tuổi ......"

Hà Phong Dương mang theo Tần Mộ Sở đi tới một ngọn núi nhỏ, một dòng suối nhỏ từ bên núi chảy ra đổ vào Tây Hồ, lúc này dòng suối nhỏ không thể chảy, sớm đã bị đóng băng rồi. Hà Phong Dương dẫn Tần Mộ Sở dọc theo núi nhỏ từng bước mà lên. Hà Phong Dương dường như đã đến chox này du ngoạn, đường tắt rất quen thuộc. Vòng vo một hồi, khắp nơi đều là liễu, gốc cây như miệng bát lớn, bây giờ lại là thành một gốc cây bạc, trông rất đẹp mắt. Xuyên qua rừng cây, đi lên đường cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net