Cuộc sống của Sylvie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ em xin lỗi chủ nhân. Sylvie nói một cách đau thương.
Tôi xoa đầu của Sylvie  một cách nhẹ nhàng nhất. Hình như Sylvie ki thấy thoải mái cho lắm.
Tôi nói với Sylvie: em có thấy những vết sẹo này đau ko.
Sylvie: dạ có vết thương đã lâu rồi nhưng cũng có vết thương mới đây thôi. Có cái vẫn còn đau nhưng em đã làm quen với nó rồi. Anh thấy những vết sẹo này xấu xí thì anh có thể đánh em mà.
Sao em lúc nào cũng đánh em vậy. Tôi đang hơi tức vì Sylvie ko biết lo cho bản thân.
Dạ tại vì em...em.
Em đã quen với việc đó bởi vì chủ nhân cũ của em dù thời gian nào ông đều đem em ra đánh. Ngày đầu bị đánh em đã thấy rất đau. Nhưng vì em bị nhiều nên em quen rồi ạ.
Đến giờ ăn tối rồi.
Mình nên làm gì cho Sylvie ăn ta. Nếu mình cho Sylvie  ăn ít thì sẻ rất là vô tâm. Thôi mình sẽ cho Sylvie ăn phần của mình vậy.
Tôi kêu Sylvie xuống ăn.
Sylvie thấy dĩa thức ăn liền nói: anh...ơi có phải hôm nay có khách ko ạ có lẽ em nên trốn đi
Sylvie cũng chưa biết thức ăn đó  là cho Sylvie .
Tất cả thức ăn này là cho em ạ?
Sylvie nói: dạ...nhưng...ông chủ cũ của em chỉ cho em ăn mỗi bánh mì móc với nước thôi, em ko thể ăn thức ăn này được.
Đó chỉ là một phần súp thỏ với tráng miện là trái cây thôi mà em cứ ăn đi- tôi nhỏ nhẹ nói với Sylvie
Nhưng em ko thể những món ăn này được. Sylvie nói trong vẻ lo lắng
Anh xin lỗi vì đã mạnh lời nhưng em phải ăn Đó là MỆN LỆCH!!!. Tôi hét lên
Sylvie hết hồn và nhìn đĩa súp thỏ, Sylvie ăn và rơi những giọt nước mắt sung sướng.
Dạ cảm ơn anh hí...c đây là món ăn ngon nhất đời em. Cô khóc và nói
Tôi xoa đầu Sylvie: em nín đi ko sao đâu, em ko sứng đáng những vết sẹo,
Tôi vừa mới để ý khi cô ấy nhìn tôi thì tôi thấy em cũng đẹp nhưng tôi nghỉ với thân hình nhỏ bé này chắc chưa 18+ đâu nhỉ mà lại bị vết sẹo này chiếm giữ cảm xúc.

<<Tối hôm ấy>>
Bây giờ cũng đã tối, tôi ko biết chi Sylvie ngủ ở đâu đây.
Sẵn tiện còn một phòng bệnh trống mình sẽ cho ẻm ngủ đây vậy.
Dạ chủ nhân hôm nay em sẽ ngủ...
À hôm nay em ngủ đây nhé.
Thưa chủ nhân đây là chiếc giường mà. Sylvie trong bối rối
Ukm chứ thường em ngủ ở đâu vậy. Tôi hỏi
Dạ em thường ngủ dưới sàn, có lúc ông chủ cũ của em phạt em ra ngoài ngủ. Sylvie trả lời.
Người gì đâu súc vật vậy trời. Hamato
Dạ em muốn hỏi chủ nhân một điều: sao cả ngày nay chủ nhân ko đánh đập em v. Sao lại tốt với em thế còn cho em đồ ăn, phòng đẹp nữa. Sylvie
Tôi xoa đầu Sylvie nói: em còn nhỏ sao anh nỡ lòng nào đánh cô bé vừa đẹp vừa co một bi kịch thảm thế chứ. Tôi
Thôi cũng tối rồi chút em ngủ ngon nhé.
Chúc chủ nhân ngủ ngon
>>>>>><<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>
Hết Chap nhớ like nha mấy má
Bye nha

Chút ngày tốt lành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#like
Ẩn QC