Chương 3: Kim Haneul bị bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3
Lúc này, một tên thân cận đi vào báo cáo

- Thưa Lục tổng, đã tìm ra được tung tích của Kim Haneul

Nhắc đến cái tên này, bọn họ là chẳng có gì ngạc nhiên cả, cũng không có gì bất ngờ cho lắm. Koo Bonhyuk hắn đứng dậy, chỉnh lại trang phục trên người rồi tiến thẳng ra phía cửa

- Địa chỉ hiện tại của cô ta. Tôi sẽ đến đó.

Những tên còn lại cũng chả thèm đả động gì. Vẫn là nằm tắm nắng. Lời nói của Koo Bonhyuk như thế nào thì cũng như lời nói của bọn hắn. Cơ mà đến chỗ của Kim Haneul, haha tất nhiên thì chỉ có mình hắn đến thôi. Ai rảnh đâu đi chung.

——————————

- Hanbin, chị về rồi nè. Hôm nay chị có mua món em thích đó.

Haneul vừa đến cửa nhà đã nói. Đúng là chưa thấy người đã thấy tiếng.

Đặt đồ ăn vừa mua về xuống bàn thì đã thấy Hanbin đang ngủ gục trên bàn sưởi. Thằng nhóc này, lại ngủ ngày nữa rồi.

Haneul rất thích cảm giác nhìn Hanbin ngủ. Bởi vì mang lại cảm giác cho người ta bình yên, không vướng bận điều gì. Hanbin giống như là một thiên thần được phái đến bên cuộc đời cô. Cô đã từng ước rằng, nếu chị sinh ra là một Alpha có phải là em đã thuộc về chị không.

Ước mơ cũng chỉ là ước mơ thôi, Hanbin mãi mãi là đứa em bé bỏng của cô. Bản thân của Haneul cũng rất lo cho cậu, sợ rằng cậu sẽ đến kì phát tình nên từ lúc sống chung với cậu, cô luôn qui định rằng 9h tối cậu không được ra khỏi nhà.

Sắp xếp đồ đạc gọn gàng, cô mới lay cậu dậy. Nhìn con thỏ nhỏ mơ màng tỉnh ngủ mà không khỏi bật cười

- Em đó, ngủ cho nhiều vào rồi mốt thành con thỏ béo.

Đến chiều, Kim Haneul chuẩn bị đi ra cửa hàng thì Hanbin bảo là sẽ ra trễ một chút vì cần phải mua một vài món đồ. Haneul thấy thế cũng không nói gì, chỉ bảo là cậu cẩn thận.

Haneul bình thường khi không có Hanbin cũng chỉ kiểm kê lại hàng hoá. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay cô lại cảm thấy bất an. Cũng không dám nghĩ ngợi linh tinh, đành tập trung vô công việc.

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Theo phản xạ cô cũng chỉ nghĩ là Hanbin vì thường thời gian này cũng chưa có khách mua hàng

- Hanbin, em về rồi hả?

Đợi mãi không có tiếng trả lời, cô cũng nghĩ chắc Hanbin đang cất đồ liền đi ra xem. Nhưng người trước mặt khiến cô vô cùng hoảng sợ, liền lùi lại mấy bước, chiếc bút trên tay rớt xuống. Giọng run run nói không thành chữ

- K...Koo... Koo Tổng... ngài....

Hanbin lúc này cũng đã mua đồ xong. Gần đến cửa hàng thì không hiểu sao dây giày bị bung ra, cậu liền ngồi xuống cột giày. Tâm tư vô cùng thoải mái, lúc này là cậu đã đi ngang qua một người đàn ông mặc đồ vest, nhưng lại không chú ý

- Mùi hương này.... – Koo Bonhyuk đứng lại, một tay đưa lên mũi, tay còn lại đút vào túi quần. Hắn thẫn thờ trong giây lát rồi quay người lại... cậu nhóc kia. Hắn cũng không nán lại lâu, liền lên xe chở về.

Hanbin khi bước vào cửa hàng thì vô cùng hoảng. Đồ đạc thì bị đập phá lung tung, cậu hoảng sợ liền gọi to tên của Haneul nhưng lại không có tiếng trả lời. Liền check camera nhưng máy tính đã bị đập.

Hanbin hoảng loạn, tay chân thì run run liền nghĩ có khi nào là đám đòi nợ hôm bữa. Nhưng rõ ràng cậu đã trả hết nợ rồi mà. Đúng rồi, điện thoại... phải gọi cho chị ấy.

Bấm dòng số quen thuộc. Có tín hiệu ở phía bên kia nhưng mãi không có người trả lời. Hanbin gọi đi gọi lại cả chục cuộc nhưng vẫn không có hồi đáp thì có tin nhắn tới, là của Haneul: Chị hiện tại ra ngoài một thời gian, em đừng lo lắng.
- Chị Haneul????

—————————————

Haneul mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện chân tay đã bị trói. Cô là đang ở một căn phòng ẩm mốc, hôi thối.

- Tỉnh rồi sao, Kim Haneul?

Haneul giật mình quay ra nhìn phía phát ra giọng nói. Thân ảnh quen thuộc này không ai khác chính là Lee Euiwoong. Vẫn là giọng nói đó, giọng nói khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi

- Lee...Lee thiếu gia....

- Haneul, cô nói xem? Cô đã trốn bọn tôi bao lâu rồi? – Lee Euiwoong vẫn nhàn hạ ngồi trên ghế ngước nhìn thân ảnh bị trói chặt trước mắt

- Tôi...tôi...

- Cô nói xem, tôi có nên lấy cái mạng của cô để bù đắp tổn thất khi ấy? Mà không, cái mạng của cô cũng không đủ để trả.

- Lee thiếu, mong ngài tha cho tôi. Lúc đó không phải là tôi làm, tôi là vô tội - Haneul chỉnh lại tư thế, dù bị trói tay chân nhưng cô vẫn ráng cùi đầu trước Lee Euiwoong - Vô tội? Cô tự ý bỏ trốn là vô tội? - hắn không nói không rằng, liền đi đến chỗ cô. Vất xuống một bảng hợp đồng.

Bản hợp đồng có dấu vân tay của cô hiện trước mặt, giấy trắng mực đen: Hợp đồng bán thân.

Năm Haneul 16 tuổi, một mình lên thành phố tự kiếm tiền sinh sống. Tâm tư khi ấy của một đứa trẻ 16 tuổi vô cùng đơn giản, không suy nghĩ nhiều. Bản thân cũng là một Beta nên cô cũng không lo lắng gì nhiều.

Cả ngày trời không tìm được việc làm, đang ngồi nghỉ ở hàng ghế bên đường thì có một chị gái vô cùng đẹp chạy đến làm quen với Haneul

- Em gái, em lên đây là một mình sao?

- Vâng ạ? Sao chị lại biết? - Haneul cũng ngây thơ trả lời
- Nhìn bộ dạng của em là chị cũng biết rồi. Em đang tìm việc phải không? Bên chị đang tuyển nhân viên... nếu em không ngại... thì chị dẫn em đến nhé.

- Thật không ạ? - mắt Haneul sáng rực lên khi nghe nói công việc. Đúng là ông trời không phụ lòng cô.

Haneul đi theo chị gái này đến một quán bar đang đóng cửa. Đi vòng ra phía sau, chị gái bảo hãy đợi ở đây lát sẽ có người ra dẫn em vào. Haneul cũng ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, ánh mắt tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, chỗ này to thật, còn hơn nhà của cô.

Đang mải nhìn xung quanh thì có một bạn nữ lại đưa ly nước cho cô và bảo đợi thêm một xíu nữa. Haneul cũng không ngần ngại mà cầm ly nước lên uống. Khoảng 1 lát sau, đôi mắt không tự chủ mà nhắm lại.

Lúc Haneul tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong một căn phòng khác. Lúc này cánh cửa mở ra, bước vào là chị gái khi sáng và một người đàn ông, nhìn rất đáng sợ. Hai người thì thầm to nhỏ gì đó, rồi người đàn ông đi đến gần Haneul, nâng cằm cô lên rồi xem xét một lượt

- Nhìn cũng xinh xắn đấy, là Beta sao?

- Đã kiểm tra cẩn thận, là Beta.

- Được rồi, người lần này có vẻ nhìn ngon đó.

Nói đến đây, Haneul hoảng sợ hất tay ông ta ra, quát lớn

- Mấy người là muốn tôi làm gì?

- Làm gì? Bộ mày không biết mày đã chấp nhận bán thân vào đây rồi sao?

- Bán...bán thân? Tôi làm gì bán thân? Mau thả tôi ra? - Haneul sợ hãi, tay đẩy ông ta qua một bên, định chạy ra phía của thì bị nắm tóc kéo trở lại

"Chát" - một tiếng tát khá to vào phía má trái. Chị gái kia liền quăng cho Haneul một tờ giấy, cô run rẩy cầm tờ giấy lên đọc: Hợp đồng bán thân. Còn có cả dấu vân tay của cô. Vậy chẳng lẽ, ly nước đó...

Hài lòng với thái độ của cô, ông ta giở trò biếи ŧɦái liền tay lên mông cô, thì thầm vào tai: Ngoan ngoãn đi, làm tốt thì càng được nhiều tiền.

Từ đó, số phận của Haneul đã bị ràng buộc với nơi này- Dark Bar. Mỗi ngày luôn bị làm nhục bởi những tên thiếu gia hám gái, lúc thì lại bị đồng nghiệp bắt nạt,... số phận của cô gái 16 tuổi khi ấy đã rơi vào khoảng không đen tối nhất cuộc đời. Mặc cho thân xác bị hành hạ, bị vấy bẩn nhưng cô vẫn luôn chịu đựng.

Năm 18 tuổi, Haneul bị đồng nghiệp vu khống vì đã gϊếŧ chết một vị khách ở quán, không những vậy người này lại có địa vị, lại là khách quen thuộc. Haneul bị tra tấn, đánh đập dã man,... và tất nhiên người tra tấn cô không ai khác chính là Lục tổng- và đó cũng là lúc cô được gặp những Alpha ưu tú của đất Hàn.

Sau cái chết của người kia, Dark bar đã tốn không ít tiền để bịt đầu mối, khủng hoảng một phần lớn. Thế nhưng, Kim Haneul vẫn không khai bất kì một lời nào, chỉ là 3 chữ quen thuộc: Tôi không làm.

Sau bao tháng ngày bị tra tấn, đánh đập Haneul cuối cùng cũng trốn thoát được nơi đen tối đó.

Ẩn mình ở một khu phố hẻo lánh, hằng ngày phải cải trang để tránh sự truy đuổi của những con người kia.

Năm 20 tuổi, với số vốn ít ỏi trong người cô đã đi vay nợ để mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Đó cũng là lúc cô gặp được Hanbin, một thiên thần nhỏ.
————————————————
•Hubi_HanHan•
 
•Nếu có sai sót mong mọi người nhắc mình ạ•       
|Nhắc trước truyện sẽ có H ạ ai bị dị ứng thì hãy bỏ qua|
♡Mong mọi người đọc ủng hộ mình để mình có thêm động lực để ra tiếp ạ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net