Ngoại truyện 1: Lời nguyền 7 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng cái chuyện tình của hai người họ cũng đã bước đến ngưỡng 7 năm. Hanbin bây giờ là ông chủ của một cửa tiệm thú cưng nằm trong góc nhỏ của Seoul hoa lệ. Còn Eunchan đã là một anh người mẫu được khá nhiều hãng hàng lớn săn đón. Cũng chính vì thế nên thời gian họ dành cho nhau cũng ít hơn thời điểm trước.

Quán cafe Tempest trước kia vẫn hoạt động nhưng dưới một cách gọi khác là quán bar, bởi thời gian quán mở hầu hết là vào buổi tối. Trong quán còn phục vụ cả rượu và các ban nhạc cũng thường lui đến đó biểu diễn.

Tiệm thú cưng nhỏ của Hanbin trước giờ đều khá nhàn rỗi. Chỉ việc chăm sóc thú cưng của khách hàng mang đến và buôn bán các loại đồ thiết yếu cho thú cưng. Còn Eunchan thì khác, cậu bận tối mặt từ thứ hai đến chủ nhật. Hiếm lắm có thời gian rảnh thì cậu nhóc lại lăn ra ngủ mất tiêu. Anh cũng thấu hiểu nên không phàn nàn dù chỉ một chút.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày mà mọi người đều sẽ dành để nghỉ ngơi. Hanbin cũng vậy, anh đóng cửa tiệm vào hôm nay và tận hưởng ngày nghỉ ở trên giường. Eunchan đã bay qua pháp chụp quảng cáo rồi nên chắc phải tầm mấy ngày nữa cậu nhóc mới về. Anh chỉ kịp video call dặn dò cậu đôi chút thì bị quản lí của cậu tắt máy mất. Nói thật thì Hanbin có hơi cô đơn. Những ngày thế này đáng ra anh và người yêu phải cùng nhau nằm dài trên sofa coi một bộ phim và...

Nói đến đây Hanbin bất giác đỏ mặt. Đã lâu rồi cả hai người họ chưa làm chuyện đó. Cũng phải thôi, Eunchan bận đến thế mà. Anh chỉ còn biết thở dài và lăn lộn ở trên giường.

Nằm được một lúc thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Hanbin bật dậy khỏi giường hớt hải chạy ra mở cửa. Ra là đám người Lew, Hyeongseop, Hyuk, Hwarang và Taerae.

" Chào buổi sáng, tụi em qua chơi với anh nè! " Hwarang mỉm cười đồng thời cầm một túi đồ ăn vặt giơ lên trước mặt Hanbin

" A...xin chào, mấy em mau vào nhà đi " anh vừa nói vừa nép sang một bên chừa lối đi cho mọi người

Cả bọn phấn khích kéo nhau vào bên trong nhà. Hanbin thì cầm lấy túi đồ ăn vặt của Hwarang đem vào bên trong bếp bày ra đĩa, sau đó đem đến phòng khách cho mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.

" Eunchan không có ở nhà sao anh? " Lew lên tiếng hỏi

" Em ấy phải chụp hình quảng cáo ở bên Pháp nên đã rời nhà từ hôm qua rồi " anh cố mỉm cười đáp lại lời Lew

" A...chắc anh cô đơn lắm " Hwarang bên cạnh an ủi

" Công việc của cậu ấy mà...biết thế nào được " Hanbin gượng cười nói

Thấy không khí có phần trầm xuống, Taerae nhanh trí lái sang chuyện khác để đập tan bầu không khí này. Cả bọn cứ thế trò chuyện đến khi chiều tối, Hanbin định mời mọi người ở lại dùng buổi tối. Nhưng vì ai cũng có việc bận ở quán nên không ở lại với anh được.

Căn nhà lúc bấy giờ bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Bất giác Hanbin cảm thấy bản thân mình rất giỏi, giỏi chịu đựng cảm giác cô đơn. Trong vô thức anh nhớ lại những mối tình cũ trước kia của mình, một số đều xuất phát từ công việc mà phải rời xa nhau. Anh lại ngẫm đến mối quan hệ của anh và Eunchan hiện tại, chẳng phải rất giống trước đây sao? Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được anh dập tắt đi. Cả hai người đã kiên trì bên nhau tận 7 năm trời. Một con số không hề nhỏ, anh không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà đổ thừa lên công việc của Eunchan.

Hanbin ngồi một góc bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh đêm đầy hoa lệ của Seoul. Cảnh vật trước mắt cộng thêm một màu tối đen bên trong căn phòng bắt đầu gợi lên nỗi cô đơn trống trãi trong trái tim anh. Đôi mắt Hanbin trong vô thức rơi tí tách từng giọt lệ óng ánh. Đã bao lâu rồi anh mới không kìm được cảm xúc của mình mà khóc nấc lên như thế này...

Bỗng chốc căn phòng tối om, yên tĩnh lúc nảy đều bị tiếng chuông điện thoại phá tan đi. Hanbin kéo tay áo của mình lên lau đi hàng nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Số điện thoại đang gọi đến trước mắt anh là số của Eunchan. Anh cố kìm chế cảm xúc hiện tại của mình, nhận lấy cuộc gọi của cậu. Sợ rằng sẽ để lộ sự yếu đuối lúc này cho Eunchan thấy nên anh cố gượng cười thật tươi để điều chỉnh cảm xúc.

Nhưng nụ cười giả tạo của anh ngay tức khắc bị Eunchan phá tan ngay lúc cậu truyền đến thanh âm của mình qua điện thoại. Hanbin cố kèm nén tiếng khóc của mình để cho người bên kia không thể nghe thấy được. Nhưng vì mãi không nghe thấy hồi âm của Hanbin, nên Eunchan bên này bất giác trở nên có hơi lo lắng cậu không ngừng gọi Hanbin.

" Anh, anh ơi, anh không sao chứ ạ ? "

Sợ người bên kia sẽ nhận ra đều bất thường của mình, nên Hanbin cũng nén lại một chút mà đáp lại. Nhận được hồi âm Hanbin, Eunchan mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vì sợ trong một lúc nào đó sẽ lại vỡ òa nên Hanbin vội kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai.

" Xin lỗi Eunchan...hôm nay anh cảm thấy không khỏe lắm..."

Nghe thấy anh nói thế nên Eunchan dặn dò anh nghỉ ngơi rồi cúp máy đi. Cả đêm hôm đó Hanbin ngồi ở góc tối, một mình trút hết cảm xúc đã dồn nén bấy lâu ra bên ngoài. Anh khóc, khóc rất nhiều đến mức đôi mắt sưng bụp lên vào sáng hôm sau. Để mọi người không nhận ra nên anh mang một cái kính râm để che đi cặp mắt đang sưng lên của mình.

Như mọi hôm thì anh đến cửa hàng của mình. Các nhân viên trong tiệm thấy anh mang kính râm thì liền tò mò hỏi thăm, Hanbin chỉ có thể viện cớ rằng anh đang đau mắt nên mọi người mới bỏ qua.

Tiệm hôm nay có hơi vắng khách, nên các nhân viên trong quán cũng bắt đầu tán gẫu với nhau. Chỉ có anh ở một góc chơi đùa với mấy nhóc bốn chân đáng yêu. Được một lúc thì những người đó quay sang thêm anh vào cuộc trò chuyện

" Ông chủ! Anh có nghe đến lời nguyền 7 năm không? "

" Hình như có nghe qua..." Hanbin mỉm cười đáp lời

" Bạn của em vừa chia tay với bạn trai nó đấy ạ, cũng vừa hay là quen nhau 7 năm luôn. Không thể không tin được mà "

Nghe mọi người nói như vậy, Hanbin đột nhiên nhớ đến mối quan hệ của mình và Eunchan, cũng vừa đủ 7 năm. Nhưng vấn đề lời nguyền kia đối với Hanbin, anh vốn không hề tin. Những chuyện mê tín thế này anh thường sẽ không để tâm tới. Nhưng hôm nay hình như có chút lung lay.

Buổi tối như thường lệ, Hanbin sẽ ghé qua quán Tempest uống vài ly rồi mới trở về nhà. Nhưng hình như hôm nay tâm trạng có vẻ tệ nên anh uống đến say mèm. Về đến nhà cũng đã gần nửa đêm.

Trong cơn say, Hanbin bấm gọi vào số của Eunchan. Vừa gọi là người bên kia đã bắt máy. Nhưng giọng nói truyền tới không phải là của Eunchan. Giọng bên đầu dây là của một người phụ nữ.

" Eunchan ~ có người gọi cho cậu nè"

" Cô là ai vậy? Sao lại cầm điện thoại của bạn trai tôi " Hanbin cố nén cảm xúc của mình hỏi đầu dây bên kia

" Ah...Hanbin, anh gọi em đấy ạ, xin lỗi vừa nảy em bận thay đồ nên không trả lời anh được, có chuyện gì sao ạ? "

" Người phụ nữ lúc nảy là ai vậy ? " Hanbin gặng hỏi

" À...là đồng nghiệp của em, cơ mà anh đang say đấy ạ ? " 

" Đồng nghiệp..." Hanbin nói rồi đột nhiên cúp máy đi. Làm Eunchan ở bên không biết chuyện gì đang xảy ra, liên tục gọi qua cho anh đến mấy cuộc. Nhưng đều bị Hanbin lạnh nhạt từ chối cuộc gọi.

" Có đồng nghiệp nào lại gọi nhau thân thiết như vậy chứ..." Hanbin bức bối, nghiến răng nói








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net