Hồi 3-22: Đếm ngược bảy ngày (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

(Nhắc nhở xinh xinh: không đọc khi đang ăn uống ^^)
---

Trời dần về trưa, trong rừng rậm cũng bắt đầu có nắng xuyên qua tán lá, Hanbin và Hyuk sau khi thu thập được manh mối từ cây dâu rượu cũng bắt đầu đi tiếp về một hướng, Hyuk cứ mơ hồ đi theo Hanbin, vì cậu chẳng biết phân biệt phương hướng, cũng may là hai lần lạc vào rừng đều có la bàn chạy bằng cơm đi cùng với cậu.

"Anh ơi, em mệt quá, hay mình nghỉ chút đi."

Hanbin vẫn bận rộn rẽ lối, không tán thành nói: "Không được, chúng ta không còn thời gian để lãng phí đâu."

Hyuk thở nặng nhọc phụng phịu nói: "Vậy anh kể chuyện cho em nghe đi."

Hanbin quay lại, nhìn thấy Hyuk đã bắt đầu vừa nhắm mắt vừa đi, tay vẫn nắm chặt cái que khi nãy anh nhặt trên đường, dặn phải nắm chặt lấy không được buông ra, anh nắm một đầu cậu nắm một đầu, đề phòng trường hợp Hyuk bị bỏ lại phía sau.

"Em cũng đừng ỷ lại vào anh quá, phải học cách tự bước đi chứ, nếu như bây giờ chỉ có mình em ở trong rừng thì sao."

"Nếu như thì đâu có tồn tại, không phải bây giờ đã có anh rồi à?"

Hanbin hơi giận nói: "Nếu lỡ anh nằm xuống thì sao, em phải biết tự lo cho mình chứ."

Hyuk nói như đùa: "Anh nằm xuống cũng chỉ để ngủ thôi, yên tâm đi sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh đâu." Hyuk đang ba hoa thì cảm thấy Hanbin đang không vui bèn nhanh nhẹn sửa lời: "Nếu anh có nằm xuống thật thì em bảo vệ anh, yên tâm rồi nhé."

Hanbin nghe vậy cũng hơi xuôi xuôi: "Nói miệng thì giỏi."

Hyuk cười haha mấy tiếng rồi nói tiếp: "Thế anh kể chuyện em nghe đi."

Hanbin cũng chẳng nói lại Hyuk thế nên bắt đầu đánh bậy kể một câu chuyện: "Ngày xửa ngày xưa, có đôi vợ chồng già đã sống với nhau cả đời người, nhưng không có lấy một mụn con, một hôm bà lão đang vào rừng nhặt củi bổng phát hiện ra một dấu chân rất to, bà bèn ướm chân mình vào thử, lúc về nhà mới biết mình đã...có bầu..."

Hyuk đang chăm chú nghe thì đột nhiên sảy chân một cái ngã ngồi xuống một cái hố, Hanbin vừa nói xong hai chữ 'có bầu' đã nghe thấy tiếng kêu của Hyuk vang lên bên tai, anh vội quay đầu lại, đoạn đường vừa rồi khá thuận lợi, dường như không có gì xảy ra cả, đang định cúi xuống đỡ Hyuk thì lại như bị đóng băng không nhúc nhích được, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu túa ra, Hyuk sợ nhất là biểu cảm này của Hanbin, chẳng cần Hanbin đỡ, cậu đã đứng dậy trốn ra sau lưng anh.

"Sao vậy anh, đừng làm em sợ."

Hanbin khẽ nuốt khan, nơi Hyuk vừa ngã xuống là một dấu chân khổng lồ, theo như trí nhớ của anh thì trong thời hiện đại không thể nào có dấu chân của loài động vật nào to thế này, ngay cả voi cũng không thể, trừ phi...

"C-cái này là dấu chân hả anh?"

Hanbin quay lại, Hyuk không biết nghĩ cái gì đã tự hù mình đến mặt trắng bệch, anh vội vã quan sát dấu chân nọ, móng chân của nó đối diện với họ, vậy có nghĩa là sinh vật này đang đi về phía ngược lại, Hanbin nén xuống sợ hãi vội túm tay Hyuk lướt đi như bay.

Hyuk không hiểu gì, cũng không phản ứng kịp, chỉ có thể chúi đầu chạy theo Hanbin, vừa né mất tán cây đang tát vào mặt mình vừa nói: "Sao vậy anh."

"Lo chạy đi, đưng nói nữa, chạy ra khỏi đây càng nhanh càng tốt."

"Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không."

Trong lòng Hyuk nhen nhóm một cảm giác sợ hãi, nếu Hanbin có biểu cảm thế này thì chắc chắn có chuyện không hay rồi, lúc này một tiếng gầm kinh thiên động địa cũng vang lên, Hanbin sợ xanh mặt, vội kéo Hyuk rẽ vào một hướng khác, không quên bẻ một cành cây đánh dấu. Cũng may phía trước có một tảng đá to, cả hai vội nấp vào sau.

Trong khi Hanbin đang ngó nghiêng xung quanh xem xét thì Hyuk vẫn thất thần nấp sau lưng Hanbin, mãi đến khi Hanbin quay người lại cậu mới ngước lên nhìn anh: "Anh ơi, hình như..."

Hanbin lại tưởng Hyuk bị đau, vội hỏi: "Hồi nãy gấp quá, em bị va vào đâu hả?"

"Không, ý em là hồi nãy em có tính là đã ướm chân vào dấu chân kia không..."

Hanbin: "..."

"Bây giờ là lúc nói mấy chuyện này hả?"

"Nhưng anh nói sẽ có bầu còn gì?"

"Em có tỉnh táo không vậy, sao mà em có bầu được?"

"Cái gì? Ai có bầu cơ?"

Hanbin, Hyuk: "..."

Một giọng nói từ phía sau truyền tới, kéo cả hai ra khỏi câu chuyện cảm lạnh của mình, một đôi chân khổng lồ đạp xuống dưới đất, Hyuk vừa nhìn thấy đã sợ hãi hét lên: "Kh-khủng long aaaaaaaa!"

Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện ra ở trên lưng của con khủng long thò ra một cái đầu, Hanbin ngạc nhiên thốt lên: "Taerae?"

Con khủng long cũng vừa đúng lúc xoay ngang người lại, trên lưng nó ngoài Taerae còn có cả Hyeongseop mặt mũi trắng bệch, hình như đang bị thương. Hyuk lấp ló sau lưng Hanbin cũng ló đầu ra nhìn: "Hyeongseop!"

Qua một lúc...

"Hai người hoàn thành nhiệm vụ rồi hả?"

Hyuk ngạc nhiên hỏi, Taerae kiêu ngạo gật đầu chỉ vào con khủng long: "Đúng vậy, tất cả là nhờ Mongsil đấy."

Lúc đó, khi thiên thạch giăng kín cả bầu trời, Hyeongseop bị thương nằm ở một chỗ, Taerae đã ra lệch cho Mongsil lắp chữ T vào nơi còn thiếu, bảng chữ cái hoàn thành, thiên thạch trên trời giống như bị ctrl+delete, hoàn toàn bị xóa bỏ không chút dấu vết, trên nền trời cũng xuất hiện một chữ số tiếp đó là một mũi tên.

"Bọn em cứ đi theo mũi tên đó, nhưng đến chỗ này thì mũi tên biến mất, bọn em cũng chẳng biết đi đâu, cuối cùng thì gặp hai người."

Hyuk bĩu môi: "Không thể tin được là hai người hoàn thành nhiệm vụ nhanh như thế."

Taerae hất cằm nói: "Chứ sao, nhưng em tưởng nếu hoàn thành nhiệm vụ rồi thì phải được trở về căn phòng kia chứ, ai ngờ lại gặp hai anh."

Taerae vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh: "Eunchan đâu, không đi chung với hai người à?"

"Em ấy..."

Hanbin chưa kịp nói xong thì Hyuk đã cáu kỉnh chen vào: "Còn hỏi gì chứ, thằng nhóc đó được người ta lấy kiệu rước đi, cung kính như hoàng thượng, chiều như chiều vong ý, chứ đâu có khổ sở như bọn tôi."

Hyuk vòng tay quay đầu nhìn đi hướng khác, Hanbin cũng không phản đối bởi vì nó đúng là như vậy, lúc anh bổng nhớ ra gì đó bèn hỏi Taerae: "Con số đó là bao nhiêu?"

"Số 9."

Hanbin gật đầu hài lòng với kết quả mình nhận được: "Vậy bây giờ còn hai số cần tìm nữa."

Lew với Hwarang thì anh không biết nhiệm vụ của họ là gì, nhưng hiện tại nhiệm vụ của chủ nhân cánh cửa Eunchan vẫn còn rất mơ hồ chưa biết tiếp theo nên làm gì.

Lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói của Hyuk: "Trời ơi, con T-Rex kia đang ăn cỏ."

"Là Mongsil."

"Mongsil? Tên của nó hả?"

Hanbin nhìn theo tay của Hyuk, nhưng mắt chỉ chú ý đến móng chân của Mongsil, chắc dấu chân lúc nãy là của con khủng long này. Vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ cũng không phải lo sợ sẽ có một sinh vật khổng lồ nào đó bất thình lình xuất hiện rồi nhai đầu bọn họ.

Hyeongseop đang tựa ở gốc cây đột nhiên khò khè ho ra mấy cái, những người khác cũng bắt đầu chú ý hơn đến cậu, Hyeongseop bị thương khá nặng, dù đã được băng bó lại nhưng lại mất máu khá nhiều, nếu không nhanh chóng về vùng trung gian thì cũng không ổn tẹo nào.

"Anh ấy bị làm sao mà thê thảm vậy?"

Taerae nghe vậy bổng hổ thẹn nói: "Là Mongsil, nhưng em ấy không cố ý làm Hyeongseop bị thương đâu."

Hyuk chẳng phải bọn họ nên chỉ gật đầu xem như đã biết, đột nhiên cậu cảm thấy cổ họng nhợn nhợn, đầu óc choáng váng buồn nôn, thế là vội vàng chạy ra một gốc cây, chúi đầu kêu 'huệ' một hồi, Hanbin và Taerae cũng ngạc nhiên nhìn nhau, Hanbin đi theo vỗ lưng cậu hỏi han: "Làm sao vậy?"

Hyuk quẹt miệng lắc đầu, cậu nôn ra toàn là trái dâu rượu lúc nãy đã ăn, bây giờ đã trộn chung với dịch dạ dày tạo nên một mớ hổn độn lên mem bắt đầu bốc mùi chua lòm, Taerae vừa nhìn thấy bãi nước đỏ như máu kia đã bịt mũi lùi ra tận chỗ Mongsil đang gặp cỏ: "Kinh quá."

Hanbin đỡ Hyuk tựa vào một gốc cây khác, chắc là bụng yếu lại ăn trái cây lúc bụng đói, không tiêu hóa được nên mới nôn hết ra ngoài, nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Hyuk quệt nước mắt nói: "Anh ơi, chắc em có bầu thật rồi hả?"

Hanbin: "..."

"Sao em có thể nghĩ ra chuyện hoang đường vậy hả?"

Taerae hơi kinh tởm đống màu đỏ kia nhưng tinh thần hóng chuyện thì luôn bất diệt, tuổi nhỏ vô tri không quan tâm hậu quả bắt đầu chen miệng vào: "Cũng có lý lắm, đây là thế giới của hệ thống, nên chuyện gì cũng có thể xảy ra, anh quên rồi hả Hanbin."

Hyuk nghe đến đây bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại khả năng rồi ôm mặt khóc. Hanbin liếc xéo Taerae một cái, cũng chẳng biết làm sao để dỗ Hyuk nín, sao tự nhiên anh cũng bắt đầu có vài suy nghĩ đại loại kiểu người đang mang thai sẽ dễ xúc động.

"Cha của đứa bé là ai?"

Taerae điếc không sợ súng, lại bắt đầu ăn nói lung tung. Hyeongseop nằm ở một bên, tuy bị thương rất nặng nhưng những chuyện xảy ra ở đây cậu đều biết hết, Hyeongseop khó nhọc lên tiếng: "Taerae đừng đùa nữa." Nói rồi lại quay về phía Hanbin và Hyuk: "Chuyện này là sao vậy?"

Hanbin bất lực đỡ trán bắt đầu kể lại từ lúc bị nhốt ba ngày trong nhà kho, lúc thoát ra đến cây râu rượu, lúc Hyuk té vào dấu chân của Mongsil và cuối cùng là Hyuk đang ôm mặt khóc của bây giờ: "Chuyện là vậy đấy, ai mà ngờ em ấy..."

Taerae à lên tỏ ra cái gì mình cũng biết: "Ai ngờ có bầu thật hả?"

Hyeongseop: "Vớ vẩn, ý anh Hanbin là ai ngờ Hyuk tin là thật."

Nói rồi Hyeongseop quay lại nhìn Hyuk: "Em đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Hyuk gật đầu, lúc này để xua đi cái bầu không khí quái dị này, bốn người bắt đầu cưỡi lên lưng Mongsil tiếp tục nên đường.

Lúc bốn người rời đi, một sinh vật không biết là người hay quái vật nó bò ra trong tư thế ưỡn bụng lên trời, sinh vật đó tiếp cận chỗ bọn họ vừa dừng chân.

Con quái vật này nhìn sơ qua thì có hình dáng như một con người, nhưng ở phần xương sườn lại mọc thêm một đôi tay xương xẩu khẳng khiu, toàn thân rỉ ra thứ dịch thể dính nhớp màu xanh.

Nó có tóc dài, khuôn mặt thối rửa gớm ghiếc cùng cái miệng có đầy răng nhọn chiếm phân nữa khuôn mặt, càng khiến vẻ ngoài của nó thêm phần rợn người, nó xoay cái đầu 360 độ, từ từ tiến lại bãi nôn toàn dâu rượu kia, nó cúi xuống ngửi ngửi rồi thè lưỡi ra liếm.

Sau khi dọn sạch bãi dâu rượu, con quái vật như một cơn gió lao đi, chỉ để lại một tiếng cười khanh khách vang vọng trong không gian.

Ở bên này, Mongsil chở bốn người đi mãi cuối cùng cũng phát hiện ra một ngôi làng nhỏ dưới thung lũng, có lẽ là ngôi làng của bộ tộc lạ, mà ở phía sau ngôi làng lại là một ngọn núi lửa đang bốc khói.

Khi ngồi trên lưng Mongsil, Hanbin cũng đã kể vắn tắt lại tình hình của ba người bọn họ cho Hyeongseop và Taerae.

Taerae lúc này vội reo lên: "Có phải ở đây không?"

Cậu nhóc vừa nói xong thì núi lửa đang bốc khói ở phía xa xa đột nhiên phun lên một ít nham thạch rồi lại yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, Taerae cũng bị hù cho suýt chút nữa ngã xuống, nhưng Mongsil đã nhanh nhẹn quật đuôi một cái để đỡ lấy cậu.

Taerae cảm động muốn khóc ôm lấy cổ Mongsil xoa xoa dụi dụi: "Cảm ơn Mongsil đã cứu anh nhé."

Trong lúc đó, Hanbin với Hyuk vì không cẩn thận mà trượt xuống, may mắn mà bám được vào lưng của Mongsil mới không bị một phen dập mặt, lúc cả hai leo lên được không hẹn cùng trao cho Taerae một ánh mắt yêu thương.

Hyeongseop dường như đã có kinh nghiệm, mỗi lần con vật kia muốn làm gì đều nằm rạp xuống ôm chặp lấy lớp da sần sùi của nó, lúc nhìn hai người đồng đội của mình chật vật bò lên, như thể đồng bệnh tương liên mà trao cho bọn họ cái nhìn thông cảm: "Thực ra vết thương của em cũng không nặng đến mức này, nhưng nhờ phước của hai chủ tớ bọn họ đánh rơi em hai ba lần nên bây giờ..."

Hanbin và Hyuk không biết nên nói, chỉ có thể vỗ vai Hyeongseop an ủi.

Lúc này Taerae đang ngồi trên đầu Mongsil ngó trái ngó phải nên không nghe thấy ba người còn lại đang nhắc đến mình, Taerae chỉ đạo Mongsil đi đến ngôi làng để thám thính tình hình, Mongsil nhận lệnh, nó vừa nhấc chân lên ở dưới dấu chân to tướng có nó có thứ gớm ghiếc gì đó bi giẫm cho bẹp dí, cả người đang co giật, nó lết cơ thể đầy thương tích của mình theo Mongsil, là con quái vật hình người lúc nãy, có lẽ đang bám theo bọn họ.

Đi gần đến ngôi làng, sương mù càng trở nên dày đặc hơn, Hyuk ngồi cạnh Hanbin cũng hắt xì một cái, cậu đưa tay lên quẹt mũi rồi lén lút trét lên áo khoác mà Hanbin đang buộc ở eo: "Sao tự nhiên trời lạnh vậy?"

Hanbin lắc đầu: "Quan sát thêm đi, ở đây là dưới chân núi lửa đang hoạt động, không thể nào lại lạnh thế này được."

Taerae đang ngồi trên đầu Mongsil không biết bị cái gì nhập mà hét lên một tiếng: "Mongsil mau dừng lại."

Mongsil là một con cún rất nghe lời, vừa nghe lệnh chủ đã lập tức dừng lại, cái đuôi còn vẩy loạn xạ, sinh vật hình người dị hợm kia đang bám vào đuôi Mongsil bị nó vẩy một cái không biết bay đi tận đâu, ba người trên lưng vì không phản ứng kịp mà đã chúi về phía trước, lá cây bên trên cũng rụng phủ đầy lên đầu từng người, riêng Hyuk còn bị một hạt cây to như nắm tay rớt cộp vào đầu, không thể nhịn được nữa: "Cái thằng nhóc kia...ưm ưm..."

Hyuk đang định chửi một trận cho bỏ tức thì đã bị Hanbin bịt miệng lại: "Im lặng đi, có người tới."

Hyuk ấm ức đành ngậm miệng, phía con đường mòn bên kia, phía trước có một người phụ nữ trên tay cầm một cây gỗ phía trên buộc một tảng đá phát sáng, hình như là loại giống với viên đá phát sáng ở nhà kho, ở phía sau có bốn người phụ nữ đang khiêng hai người đàn ông bất tỉnh đi ngang qua bọn họ. Hanbin và Hyuk lúc này mới quay sang nhìn nhau, quần áo những người đó mặc trên người với những người vây khốn bọn họ lần đầu đến đây là cùng một loại: "Đúng là đám người đã nhốt chúng ta rồi."

Sau khi đợi cho đám người đi khuất Taerae mới từ trên đầu Mongsil trượt xuống: "Chúng ta có nên bám theo không?"

Hyuk nhanh nhảu đáp: "Phải bám theo chứ, không biết mấy người đó lại định giở trò gì, anh vẫn chưa quên mối thù nhốt anh ở cái nhà kho lạnh lẽo đó đâu, đúng không anh Hanbin."

Hanbin thất thần không biết đang suy nghĩ cái gì, mãi đến khi Hyuk vỗ vào người một cái mới hoàn hồn: "Đúng vậy, phải bám theo chứ."

Taerae gật đầu rồi vỗ vào Mongsil nói: "Đi thôi Mongsil, mau bám theo bọn họ, đừng để bị phát hiện nhé."

Mongsil khẽ kêu một tiếng rồi bắt đầu bám theo những người kia, bàn chân to lớn của Mongsil bước từng bước chắc chắn, một tảng đá phát sáng to tướng dưới đất cũng bị nó đạp nát bét, nhìn kỹ lại thì trong khu rừng này có rất nhiều đá phát sáng lớn nhỏ đủ loại.

Lúc này Hyuk đã theo Taerae lên trên đầu Mongsil ngồi chung, cậu nghĩ đi chung với thằng nhóc này thì cơ hội được sống sẽ cao hơn. Hyuk cũng rũ Hanbin đi chung nhưng anh từ chối bảo muốn ở đây quan sát xung quanh, cho nên bây giờ Hanbin ngồi một mình ở lưng Mongsil bắt đầu liên kết các manh mối. Hyeongseop bây giờ đang tựa vào cổ Mongsil trùm kín áo khoác lên đầu, nhìn như đang ngủ nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt vào Hanbin.

Nhân vật bị tình nghi là người có thân phận sau Taerae!

Hanbin?

###


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net