Hồi 3: Find Me (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đồng đội của tôi (4)

--- 

"Không được, Mongsil của em thì không được." 

Taerae ôm lấy chân Mongsil nghiêm túc nói, Mongsil cũng quấn quýt muốn dụi dụi đầu vào người cậu.

Hyeongseop lúc này đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn về phía bảng chữ cái được khắc lên núi đá đằng sau, nếu lỡ có thiên thạnh nào đó va vào, làm vách đá bị hư hỏng thì bọn họ sẽ không có cách nào trở về.

Sau khi xác nhận vách đá vẫn còn đó, anh mới khẽ thở ra.

Lúc này, phía trước rơi xuống tảng thiên thạch đỏ hỏn, mặt đất ở nơi đó bị cày nát tạo thành một cái mương, bởi vì nơi xảy ra va chạm rất gần chỗ bọn họ, mặt đất rung lên dữ dội, cả hai cũng mất thăng bằng mà ngã xuống.

Taerae tựa vào Mongsil để đứng dậy, lo lắng nhìn Hyeongseop: “Chúng ta phải làm sao đây.”

Hyeongseop đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn xung quanh, việc quan trọng nhất bây giờ là giữ mạng, sau đó là tìm ra chữ cái còn thiếu để điền vào chỗ trống. Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, có lẽ đợt thiên thạch đầu tiên đã kết thúc, trước khi sự sống ở nơi này bị xoá sổ hoàn toàn, bọn họ phải nghĩ cách để hoàn thành trò chơi.

Hyeongseop nhìn Taerae đáp: “Chúng ta phải tìm ra chữ cái còn thiếu, trước khi đợt thiên thạch tiếp theo đến.”

Tình cảnh hiện tại, đồng cỏ đã bị thiên thạch xới tung, lửa bắt đầu lan ra, khói bụi nghi ngút bốc lên cản trở tầm nhìn, rất nhiều khủng long đã bỏ mạng sau đợt thiên thạch đầu tiên. Hyeongseop lúc này đã rối như tơ vò, nhiệm vụ lần này của bọn họ trải qua quá dễ dàng, đến mức anh còn tưởng lần này chỉ đến đây cưỡi ngựa xem hoa xong rồi về. Nhưng thử thách thật sự của họ bây giờ mới bắt đầu.

Hơn nữa, Taerae chắc chắn có vấn đề, nhớ lại hôm đó, anh và Lew đã bàn về người có thân phận ở trong cánh cửa của Hwarang, nghi phạm đầu tiên được cả hai bỏ phiếu chính là Taerae.

Bề ngoài cậu nhóc này khá vô tư, còn có một chút phản nghịch tuổi dậy thì, những thứ cậu nhóc thể hiện ra ngoài sẽ khiến người ta nghĩ rằng cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ con chưa trải sự đời, là một trang giấy trắng không hơn không kém. Chỉ là Taerae giống như một ngoại lệ duy nhất của hệ thống, những điều may mắn đến mức vô lý luôn xảy ra xung quanh cậu nhóc.

Hyeongseop trầm ngâm, trước hết bọn họ vẫn chưa biết người có thân phận có đặc quyền hay đại loại là có ý xấu không, nói một cách dễ hiểu là người có thân phận này sẽ dùng thân phận đó để giúp hay hại họ.

Nếu người đó là Taerae thì phần trăm có thể tin tưởng được sẽ rất cao, còn nếu người có thân phận là nghi phạm còn lại thì bọn họ sẽ rất khó để đối phó.

Bởi vì trong lòng luôn tồn tại nghi ngờ, nên cũng không thể thật tâm mà đối diện nhau được.

"Mau đi thôi, chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải tìm cách thoát ra khỏi đây."

Taerae nghe vậy vội xoa lên mặt con khủng long, hai lỗ mũi to tướng đang hít thở phập phồng: “Vậy còn Mongsil thì sao?”

Hyeongseop dừng cước bộ quay lại nhìn hai chủ tớ bọn họ, thở dài: "Trước tiên phải đi tìm một chỗ an toàn."

"Không, em sẽ không bỏ lại Mongsil đâu."

"Taerae, nghe lời đi."

"Nếu như anh muốn bỏ lại Mongsil thì..."

"Kim Taerae!".

Hyeongseop hét lên, Taerae cũng im bặt, anh thở ra một tiếng nặng nề, chỉ tay ra phía trước: “Em nhìn đi, bây giờ là lúc nào rồi mà em còn quan tâm đến những chuyện khác đó, hơn nữa nó cũng không phải chó của em.”

“Không đúng, em ấy đúng là Mongsil.”

Hyeongseop nhìn Taerae vẫn đang bướng bỉnh không chịu hiểu rõ tình hình hiện tại, anh bất lực nói: “Em phải hiểu chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào, bây giờ không phải lúc cãi nhau em hiểu không?”

Taerae ấm ức không nói gì nữa, tay vẫn xoa đầu Mongsil: “Đừng nghe anh ấy nói bậy, anh sẽ không để Mongsil một mình đâu.”

Hyeongseop đỡ trán, nhìn Mongsil ngoan ngoãn nằm im cho Taerae xoa đầu, thỉnh thoảng còn vẩy đuôi mấy cái, cũng không biết con khủng long này là phúc hay là họa.

Trên nền trời ráng vàng đang chuyển dần thành màu cam, từng đốm lửa nhấp nháy màu đỏ dần dần trở nên rõ ràng, đợt thiên thạch tiếp theo chẳng chờ đợi ai lại tiếp tục rơi xuống, Hyeongseop nhìn hướng rơi của thiên thạch đoán rằng ngọn núi đá có bảng chữ cái kia tạm thời sẽ vẫn an toàn.

Anh vừa quay người lại định khuyên Taerae lần nữa, nhưng chẳng để anh kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị một lực rất mạnh quật vào ngực đau điếng, cả người anh bị đánh văng sang một bên. Thứ quật vào anh không gì khác chính là cái đuôi của con khủng long kia. Cùng lúc đó là tiếng va chạm rất lớn, cũng may anh đã văng ra chỗ khác nên mới tránh được một kiếp, tảng thiên thạch to tướng vừa mới cày qua chỗ anh đứng.

Bụi đất văng lên tứ tung, phủ lấp cả người Hyeongseop, tảng thiên thạch kia rơi xuống đất còn trượt thêm một đoạn dài trước khi dừng lại. Bụi đất mù trời, cảm giác nóng hừng hực được tạo ra do tảng đá đỏ lửa ma sát với mặt đất mặt đất.

Taerae được Mongsil bảo vệ rất an toàn, cậu chui ra từ trong người Mongsil, nhìn thấy Hyeongseop đã bị vùi một nửa người xuống đất, cậu vội chạy đến kéo anh ra: “Anh còn sống không đấy.”

Hyeongseop sặc ra mấy cái, mặt mũi nhem nhuốc nhăn nhúm, anh chống tay xuống đất để ngồi vững, như đùa như thật trả lời Taerae: “Vẫn chưa chết khụ...”

Hyeongseop ho ra một cái rồi không dám ho nữa, ở ngực truyền đến cơn đau thấu tim, đau đến mức khiến anh hít ngược một ngụm khí lạnh, Taerae gật đầu: “Không chết là được, dù anh có chết em cũng lôi xác anh về vùng trung gian, hồi sinh anh.”

Hyeongseop không biết có nên cảm động không, chống gối đứng dậy, lồng ngực lại nhói lên từng đợt, chắc không xui đến mức gãy xương sườn chứ, bị cái đuôi ngàn cân của con khủng long đó quật vào người, không gãy cũng phí. Không biết tại sao ánh mắt con khủng long đó bây giờ nhìn anh lại có thêm một chút địch ý.

Taerae bước đến đỡ lấy Hyeongseop, lời cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng thì Hyeongseop bị thứ phía trước thu hút sự chú ý, tảng thiên thạch nằm chỏng chơ cuối mương đất do nó cày lên, bên trong có thứ gì đó lộ ra ngoài. Hyeongseop nhịn đau bước từng bước đến phía trước, Taerae bị gạt ra cũng tò mò dắt Mongsil đi theo đằng sau.

Hyeongseop nhìn xuống, hố đất không sâu lắm, thứ lộ ra trong tảng thiên thạch là một khối đá có hình dáng kỳ lạ, chất liệu hoàn toàn khác với tảng thiên thạch đang bao bọc nó, thứ đó trông vừa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, nhìn kỹ một chút thì hình như đây chính là phần đầu của chữ T phải tìm.

"Thì ra chúng ta tìm mãi không thấy là do nó đang được gửi từ trên thiên đường, xuống."

Taerae vừa xoa cằm vừa nói, Mongsil bên cạnh cũng hưởng ứng theo đập đuôi xuống đất ầm ầm mấy cái.

Tuy cách diễn đạt của Taerae hơi kỳ cục một chút nhưng không thể cãi được, cho nên Hyeongseop không thèm để ý đến hai chủ tớ bọn họ, định nhảy xuống lôi nó lên, nhưng ngực lại đau nhói, hố đất mới bị xới lên vẫn còn rất nóng vẫn cơ hồ có thể nhìn thấy khói đang bốc lên, hơn nữa mảng thiên thạch đó còn đang cháy, sao mà chạm vào được đây.

Taerae cũng học theo nhìn xuống, Mongsil đứng sau hai người họ cũng ngóng cái đầu to khủng bố của mình nhìn theo chủ, Taerae tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Hyeongseop: “...”

Nếu như bọn họ vẫn còn thời gian thì có thể đợi một lúc nữa cho thiên thạch nguội bớt, vừa nghĩ đến đây một tảng thiên thạch lại rơi xuống gần chỗ bọn họ đang đứng, hai người vội ôm đầu ngồi xuống, sau khi xác nhận sẽ không có thêm tảng thiên thạch nào rơi xuống chỗ bọn họ nữa Hyeongseop lúc này mới gấp gáp nói.

"Chữ T còn thiếu ở đây rồi, phải lấy nó lên."

Taerae nhìn theo tay Hyeongseop chỉ xuống, sau đó reo lên: "Đúng rồi nhỉ, Mongsil giúp anh đào nó lên nhé.”

Mongsil gầm gừ một tiếng rồi nhảy xuống hố, dùng cái đuôi ngàn cân của mình quật một cái vào tảng thiên thạch khiến nó vỡ nát, sau đó nó dùng mũi hất tảng đá chữ T lên bờ. Chữ T cũng bị nung cho nóng hổi, mới đi lại gần thôi đã có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên.

Hyeongseop vui mừng thở phào, Mongsil cũng trèo lên đứng cạnh Taerae.

Taerae xoa mũi Mongsil khen ngợi: "Mongsil là giỏi nhất."

"Nhanh lên, chúng ta phải ráp chữ T vào chỗ trống..."

Hyeongseop còn chưa dứt lời, thì một bên mặt đã nhói lên, cùng lúc đó là cơn đau từ vai truyền đến, Taerae đang đứng cạnh đột nhiên thấy Hyeongseop ôm vai khụy xuống.

"Sao vậy."

Taerae nhìn Hyeongseop giơ bàn tay đầy máu lên, trên vai lộ ra mấy vết cắt cào sâu hoắm máu thịt lẫn lộn. Taerae nhăn mặt quay đi, trong đầu lại bắt đầu chạy kịch bản, Hyeongseop đúng là xui xẻo mà, không lẽ người bị ăn hành chuyển từ Hwarang qua Hyeongseop rồi?

Hyeongseop đau đến mặt tái nhợt, nhìn móng vuốt dính máu của Mongsil, con vật dường như đang dần bộc lộ bản tính hoang dã của mình. Taerae nhìn theo hướng ông anh của mình đang nhìn, Mongsil dường như cũng hiểu ra chuyện nó vừa làm là sai trái, chỉ thấy nó lùi lại sau một chút, hai mắt cũng nhìn xuống móng vuốt của mình.

“Không phải Mongsil...”

Taerae dường như sợ Hyeongseop sẽ đánh Mongsil của cậu, nên vội vàng dấu Mongsil ra sau lưng mình: “...Mongsil không cố ý.”

Hyeongseop nhăn mặt muốn ho mà không dám ho, chỉ có thể hừ hừ mấy cái, nuốt vội nước miếng rồi nói: “Bỏ qua chuyện này đi, lần này chắc phải phiền em kéo xác anh về rồi, nhưng trước hết phải ghép chữ T vào chỗ trống đã...”

Tiếng thiên thạch va chạm với mặt đất với tần xuất ngày một tăng, mặt đất khắp nơi đã bị cày nát, nếu Hyeongseop nhớ không nhầm đợt thiên thạch này đã xóa xổ 80% sự sống trên trái đất, chính thức chấm dứt sự thống trị của khủng long trên hành tinh xanh.

Taerae xoay trái xoay phải: “Nhưng em không biết nên làm thế nào để ráp chữ T này vào được.”

Hyeongseop lại nhịn đau, tay bịt chặt vào miệng vết thương để ngăn máu chảy ra: “Bảo Mongsil làm đi.”

Taerae quay sang nhìn Mongsil gật đầu, ba nhiệm vụ lần trước cũng là Mongsil tìm ra các chữ còn thiếu, rồi cũng chính nó hoàn thành bảng chữ cái: “Cũng đúng.”

“Mongsil, mau ráp chữ T vào chỗ trống.”

Taerae chỉ tay về vách đá phía sau, Mongsil nhận được mệnh lệnh, vội gặm lấy tảng đá dưới đất chạy về phía trước.

///

Lúc này, cũng ở một khu rừng nào đó...

Trời đã về đêm, trong rừng rậm dù ngày hay đêm thì không khí vẫn luôn tồn tại hơi nước, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhanh, Hanbin và Hyuk bị trói ở trong nhà kho đã ba ngày, không được ăn uống, không thấy ánh mặt trời cũng chưa gặp lại Eunchan.

"Hắt xì. Em lạnh quá anh ơi, em cũng đói nữa, không ngờ chúng ta lại chết ở đây, mà lại còn chết đói chết rét nữa..."

Hyuk nằm co rúm trong đống cỏ khô, hai mắt nhắm nghiền vừa run vừa lải nhải không ngừng, cậu hé mắt ra nhìn Hanbin bị trói tay sau lưng, bây giờ cũng lạnh đến môi trắng bệch, vết thương trên mặt cũng đã kết vảy, cậu thở dài một hơi trở mình quay lưng về phía anh, tiếp tục nhắm mắt lải nhải một mình như đang cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình.

"Anh cũng không quan tâm đến em..."

Hanbin thở ra một làn khói trắng, nhìn vai Hyuk đang run lên không ngừng, tay tay cậu bị trói về đằng sau bằng giây thừng được đan bằng giây leo rất chắc chắn, hơn nữa mỗi vòng quấn vào cổ tay cũng thắt một nút chết.

Nhưng lúc này, Hanbin đang có chuyện quan trọng phải làm nên không thể tiếp chuyện Hyuk được.

"Đợi anh một chút, sắp xong rồi."

###


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net