Chương 1: Vỏ chuối định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm Lăng Tiểu Lộ Vị Lai tròn 17 tuổi, nhiệt độ tại thành phố Tokyo có thể nói là cao nhất trong vòng 100 năm gần đây. 

Trong cuốn "Ký sự Cổ" miểu tả về đế quốc Tà Mã Thai ngự trị trên các dãy quần đảo của Nhật thời nữ vương cổ xưng cũng từng ghi chép tương tự, trong đó đã dùng bốn từ đầy văn vẻ thế này :"Thiên hữu dị tượng." Do trình độ tiếng Hán không tốt lắm nên Lăng Tiểu Lộ Vị Lai chưa bao giờ tìm hiểu sự mờ ám, ẩn dụ đằng sau bốn từ đơn giản kia là gì.  Vì thế, mùa hè năm ấy, ngoài việc nhận thấy tiền điện, tiền nước của gia đình mình tăng lên quá nhiều, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai của chúng ta không hề ngờ rằng, vận mệnh của mình dính chặt với sự gia tăng tiền điện nước trong gia đình, nhiệt độ vừa cao vừa biến thái đã nướng mình đến mức biến dạng hoàn toàn và lệch với quỹ đạo được định sẵn.  Rất nhiều năm sau, khi Lăng Tiểu Lộ Vị Lai bất ngờ trở thành vị phu nhân đứng đầu giới ngoại giao Nhật Bản, cô cũng từng suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề trọng đại, nếu như mùa hè năm 17 tuổi ấy, bản thân mình không tới hồ bơi Thị Lập, thì sẽ không gặp Nham Khi Hòa Nhân, lúc đó không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa.  Thế nhưng càng về sau, những loại suy nghĩ này cũng không cho ra một kết quả cụ thể nào. Quan điểm của Nham Khi Hòa Nhân là :"Muốn giả thiết một sự việc đã từng xảy ra mà thực tế là nó chưa hề xảy ra thì cần phải có trí tưởng tượng, mà điều không may là, cô bạn Lăng Tiểu Lộ Vị Lai ngốc nghếch cái gì cũng có, trừ mỗi trí tưởng tượng.  Lúc đó, Lăng Tiểu Lộ Vị La không còn gọi là Lăng Tiểu Lộ Vị Lai nữa, mà gọi là Nham Khi Vị Lai.  Quay ngược thời gian trở về lúc Lăng Tiểu Lộ Vị Lai tròn 17 tuổi.  Vào cái mùa cả Tokyo giống như một quả cà chua khô héo bị vắt sạch nước, ai cũng muốn lôi mặt trời xuống mà đánh đập mặt trời. Khói bụi, khói xe bay cuồn cuộn, khắp nơi đều là bóng râm của những tòa nhà cao tầng, dưới chân còn có thể cảm giác được hơi nóng của nước bốc lên.  Thế là Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đã tốn một khoản không ít mà cũng chẳng nhiều - dùng năm trăm yên Nhật bước vào trong tiệm cắt nóng nực, quyết định cắt phăng mái tóc dài ngang eo thành kiểu tóc ngắn trên mang tai, gọn gàng và mát mẻ. Lại còn mua được một bộ áo tắm màu xanh có thắt nơ bướm trong cửa hàng bách hóa nữa, nhờ vả mẹ mua vé bơi tháng cho mình ở hồ bơi Thị Lập, mỗi buổi chiều sau khi tan học là ôm phai chạy ngay tới hồ bơi.  Nói là "bơi lội" như thật ra cô ấy chỉ ôm phao ngâm nước lạnh trong hồ bơi mà thôi.  Giống như câu truyện cổ tích mang màu sắc văn hóa Châu Âu, cho dù đoạn bắt đầu bi thảm hay long trời lở đất thế nào đi nữa thì cũng không bao giờ có một cái kết buồn.  Do những tình tiết lãng mạn của văn hóa Châu Á, nên cho dù kết thúc có đau thương cỡ nào, sáng tạo cỡ nào thì cũng không tránh khỏi một màn mở đầu theo mô tuýp nhàm chán.  Cuộc gặp gỡ của Lăng Tiểu Lộ Vị Lai và Nham Khi Hòa Nhân tuy không đúng theo mô-tuýp lắm, thế nhưng cũng được cho là tương đối cũ rích.  Chuyện này hoàn toàn nhờ sự giúp đỡ của một cái vỏ chuối màu vàng tươi, nằm phơi mình bên cạnh khu vực hồ bơi, bên trong vẫn chưa bị oxy-hóa hết, còn tươi lắm đấy. 

Theo lẽ thường ngày mà nói, vỏ chuối hay những thứ rác rưởi đại loại như võ chuối, tuyệt đối không được xuất hiện ở ngoài, trung và bên cạnh hồ bơi vào thời gian mở cửa,... lùi một vạn bước mà nói, ở mặt nào đó nó không thể chối cãi thì sự xuất hiện của nó đã vi phạm nội quy, đối với thị lực của người bình thường mà nói, muốn dẫm trúng nó cũng chẳng phải việc dễ dàng gì. 

Vì thế, khi cô bạn Lăng Tiểu Lộ Vị Lai của chúng ta đang đi chầm chậm men theo thành hồ sâu lại dẫm một phát trúng ngay vỏ chuối đang nằm lặng lẽ ở đó, khi hệ thống thần kinh chưa kịp truyền thông báo lên đại não để tạo phản ứng thì đã đâm sầm vào người Nham Khi Hòa Nhân đang dựa vào thành bể... sau khi sự việc này xảy ra thì không thể không nói đó là do thần thánh sắp đặt. 

Cùng với tiếng hét chói tai của đám con gái bơi ở hồ cạn bên cạnh, sau một hồi tay chân luống cuống, dựa vào bản năng sinh tồn, không phụ lòng quần chúng,  Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đã thành công bám vào vật thể lạnh nhưng tương đối chắc chắn kia. 

Đại loại là cô cảm thấy đây là cơ thể người, thế nhưng hệ thần kinh đang ở cực hạn và sắp hỏng hóc, các cơ vì thấm mệt đã mất đi khả năng xúc giác cơ bản nhất. Vì thế, khi cô định thần lại và lau lau nước trêm mặt rồi mở to mắt một lần nữa, đột nhiên cô giật nảy lên khi phát hiện trước mũi mình là gương mặt của một chàng trai xa lạ. Cho dù gương mặt ấy thực sự, thực sự, vô cùng tuấn tú. 

Lăng Thiểu Lộ Vị Lai đang bám lên người Nham Khi Hòa Nhân trong tư thế bạch tuộc giơ vòi, chậm rãi cho Nham Khi 95 điểm về ngoại hình, nếu như cười một cái nữa quá lá perfect rồi. 

Điều đáng nói là với tư cách một người học vẽ tranh sơn dầu từ khi lên ba, từ nhỏ đã theo học danh họa nổi tiếng Kết Thành Tỉ Lữ , người có năng thiếu nghệ thuật như Lăng Tiểu Lộ Vị Lai chưa bao giờ dùng từ "tuấn tú" để đánh giá con trai. 

"Chị có thể nói một ngươi con trai là đẹp trai, hoặc nói anh ta nhìn rất cool, thậm chí có thể bảo là xinh đẹp, những từ này không sao cả. Bởi vì tính từ này chỉ nói về một mặt nào đó của đàn ông con trai, còn ở một khía cạnh khác thì con trai xuất sắc, thậm chí hoàn mỹ thật sự tồn tại, thậm chí còn có rất nhiều. Có điều, chị nhất định phải cần thận với từ "tuấn tú" - vì nó là một từ vừa cụ thể lại vừa trừu tượng, là sự kết hợp cân đối giữa ngoại hình và khí chất, là phản ứng sinh lý về mặt thị giác, là phản ứng tâm lý về mặt cảm giác. 

Đây là những kiến thức thẩm mỹ liên quan đến con trai mà Lăng Tiểu Lộ Vi Lai đã từng tuyên bố với bà chị họ Lăng Tiểu Lộ Chân Lý của mình. 

Ngâm Khi Hòa Nhân đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài ướt nhẹp làm vài giọt nước rơi xuống, lặng lẽ nhìn Lăng Tiểu Lộ Vị Lai, sau đó kiểm tra thân mình, lấy ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa cái cằm, anh nói :"Cô muốn gì?" 

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai hơi ngẩng đầu lên để ngang bằng tầm nhìn với Nham Khi Hòa Nhầm :"Tôi nói, dạo này anh có thiếu tiền không? Nếu cần tiền thì có thể đến làm ngưỡi mẫu nude cho tôi.

Nham Khi Hòa Nhân sững người chừng ba giây, nở một nụ cười lạnh vô cùng đạt chuẩn :"Xin lỗi, anh không có hứng thú với học sinh tiểu học như nhóc." 

"Cái gì?" 

Đây là cuộc chạm mặt không thể tồi tệ hơn của Lăng Tiểu Lộ Vị Lai và Nham Khi Hòa Nhân. Là cuộc gặp gỡ đầu tiên trong đời của hai người, không cần phải nói, nó đen hơn là mực tàu đậm nhất. 

Thế nhưng, nói chung là lúc đó do thần kinh của Lăng Tiểu Lộ Vị Lai vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên không có căm hận Nham Khi Hòa Nhâm. Thậm chí sau khi bị Nham Khi Hòa Nhân đẩy xuống nước một cách lạnh lùng và vô tình, cô cũng chỉ lội lõm bõm vào bờ, sau đó vô cùng hào phóng mà tặng Nham Khi Hòa Nhân ngón tay thối, còn chưa đến nửa tiếng sau, cô đem toàn bộ chuyện đầy ý nghĩa to lớn này trút vào nhật khí xong, liền quẳng nó ra ngoài suy nghĩ. 

Thế mới nói, 17 tuổi, đúng là cái tuổi dễ xúc động và dễ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net