4. Đừng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nói chuyện với Alan trong vài tiếng rồi rời đi vì nhớ rằng mình phải đi mua trứng cho mẹ, trên đường đi tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa tôi và Alan, cậu bạn rất dễ thương và khiến một đứa hướng nội như tôi cũng cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện, khi trò chuyện với nhau tôi có cảm giác như ai đó đang nhìn nhưng vì mãi nói chuyện quá nên tôi cũng phớt lờ cảm giác đó.

Tôi đến nhà bà Emily và mua một rổ trứng, bà ấy cũng gọi tôi là Panacea, điều đó khiến tôi càng tin rằng tôi đã từng sống ở đây lúc nhỏ, tôi thật sự muốn hỏi mẹ nhưng không biết điều đó có nên không, khi về đến nhà tôi đưa cho mẹ rổ trứng và tiền thừa, tôi đi lên phòng trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, vừa vào phòng tôi thấy anh trai đang ngồi trên giường và đọc sách, anh ấy còn chả nhìn tôi một cái nào mà cứ tiếp tục đọc sách, tôi nằm xuống giường.

"Anh Xenos này..." Tôi ngước lên nhìn anh nhưng anh vẫn phớt lờ tôi, đôi mắt tôi nhắm lại "em đã từng có tên là Panacea đúng không...?" Tôi mở mắt nhìn anh, anh Xenos đã đặt sách qua một bên và nhìn tôi, "sao em biết?" Tôi cũng chỉ thản nhiên nói "là Alan-" tôi chưa nói hết câu, thì anh ấy đã đang bóp lấy má tôi và kéo lại gần, khuôn mặt anh tối sầm lại, anh nhăn mặt nhìn tôi khiến tôi run rẩy "em gặp tên đó ở đâu?"
Tôi lắp bắp trả lời anh "k-khi trên đường e-em đến nhà b-bà Emily..." Giọng tôi run rẩy nhìn anh Xenos, anh ấy bóp má tôi mạnh hơn rồi cuối xuống tai tôi và nói "TRÁNH XA TÊN ĐÓ RA...nhớ chưa?" Anh thấy thả khuôn mặt tôi ra rồi rời khỏi phòng, lời nói của anh như đe dọa tôi vậy, đây không phải lần đầu nên tôi cũng biết hậu quả nếu tôi không nghe lời anh.

Tôi ngồi trên giường và lướt điện thoại, tôi vẫn hơi sợ hãi anh Xenos vì chuyện mới xảy ra, nhưng tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều và đang xem một vài thứ trên mạng, tôi lướt thấy một tờ báo về một vụ cháy đã từ mười năm trước, đó là một căn nhà hoàng trong rừng tôi đang định đọc tiếp thì bỗng thấy hơi thở của ai đó bên tai, tôi giật mình nhìn người đang ôm tôi từ phía sau, "a-anh Xenos...?" Vì quá tập trung vào tờ báo mà tôi không biết anh đã vào đây từ bao giờ, anh ấy ôm chặt lấy eo tôi khiến tôi có phần khó chịu.
"Anh xin lỗi..." anh thì thầm với tôi hơi thở phả vào tai khiến tôi rùng mình, tôi thở dài im lặng, tôi ngước nhìn khuôn mặt anh, "em không giận anh đâu, anh buông em ra đi" anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, thật muốn đánh anh mà...

....

Sau khi thoát khỏi anh trai, ở nhà không cũng chán nên tôi định đi dạo, giờ trên đường cũng khá nhiều người rồi nên tôi cũng chẳng sợ mấy,
Tôi đi xung quanh một lúc rồi quyết định vào khu rừng thông bên cạnh đi một chút, tôi cũng muốn biết thứ tôi thấy là thật hay ảo giác, đi được một lúc thì thấy một ngọn đồi dốc, bỗng tôi cảm thấy mình hình như vừa đạp trúng thứ gì, khi cuối xuống chân nhìn thì thấy một tờ báo đã cũ, tôi cầm lên và đọc, "một cậu bé được phát hiện trong căn nhà đang cháy và cậu bé...bị bỏng cả nửa khuôn mặt sao" tôi đang hơi mơ hồ thì bỗng có tiếng động như ai đó đạp trúng cành cây khô, tôi ngay lập tức liếc qua nơi đã phát ra tiếng động, tôi cứng đờ nhìn về hướng đó, là cái tên đó, trên tay tên đó còn cầm một con dao dính máu, khi tên đó bắt đầu lại gần, tôi liền quay người chạy đi, tôi cố chạy nhanh nhất có thể, tôi cảm thấy tên đó đang đuổi theo sau tôi, tôi chạy đến kiệt sức dù vậy tôi cũng không dám dừng lại, "Đừng mà..!" Tôi vừa thở hổn hển vừa chạy, nhưng tên đó quá nhanh, tôi có thể cảm nhận được tên đó chỉ cắt mình vài mét, khi nhìn thấy đường phố tôi vui mừng khôn siết, tôi có thể thoát khỏi tên đó rồi, nhưng khi tôi liếc về phía sau, tên đó đang ở ngay sau tôi và đang cố nắm lấy cổ tay tôi.
______________________________________
Gần đây bận vlll:((

Hết-Chap.4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net