Chương 19: Say... bạch dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Nghiêm ở khoan phổ thông bên này ngóng chờ mãi vẫn chưa thấy Y Viện quay về, trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm. Khi anh nhìn về phía khoan thương gia rồi lại nhìn đồng hồ đến lần thứ mười, nghĩ đến gương mặt tái nhợt của cậu, anh bèn quyết định rời khỏi ghế.

A Phương lúc này nhanh chân hơn một bước, chặn tay trước người thầy, xoay người đứng lên rồi đanh mặt đề nghị:

"Thầy, hay là để em đi thì tiện hơn."

Để em đi, vì em bằng tuổi với Y Viện.

Để em đi, vì thầy còn có cô giáo Tiết đang ngồi bên cạnh.

Để em đi, vì cả hai chúng ta đều lo cho cậu ấy...

Đoạn, cậu ta liếc mắt nhìn về phía cô Tiết, cô ấy còn đang mải mê trang điểm và dưỡng da tay, hoàn toàn không bị hai thầy trò bên này ảnh hưởng đến. A Phương càng nhìn cả gương đều phủ đầy vạch đen...

Ôi phụ nữ, để đẹp được như vậy hẳn là vất vả biết bao nhiêu.

Giáo sư Nghiêm nhìn vào đôi mắt kiên định của cậu, bất lực gật đầu xem như đã giao phó. Về tư cách, dường như anh đã thua cậu ta. Là một người thầy, lo lắng cho sức khỏe của học sinh là chuyện tốt, nhưng đến độ sốt sắng hơn nữa thì càng thể hiện rõ nhiều điều bất thường.

A Phương thân thiết với Y Viện hơn anh, điều này anh buộc phải thừa nhận. Tống Nghiêm quyết dằn lại mọi nội tâm kích động của mình, miễn cưỡng ngồi xuống. Trong lòng anh dường như đang bị một hòn đá tảng siêu nặng đè nén, đến cả thở cũng thấy khó khăn. Phút chốc, anh mơ hồ đã đánh mất cậu ấy vào tay cậu bạn thân đó.

-------o0o---------

A Phương đến khoang hạng thương gia, vài tên nam nhân của đội tuyển bóng rổ vừa nhìn thấy cậu ta đều khều mũi run tay, áy náy ngoảnh mặt đi. Ánh mắt cậu ta lo lắng nhìn quanh, có vẻ như đang tìm cái tên bị thao tan nát chưa dám ra khỏi phòng kia.

Tên tóc màu xanh đậm càng nhập vai hơn, nhắm mắt giả vờ như chính mình đã ngủ say đến chẳng biết trời trăng mây nước. Mà buồn cười thay, nếu tỉ mỉ quan sát sẽ thấy rõ, dưới đụng quần kia vẫn còn chưa "hạ nhiệt" sau màn giao hoan kịch liệt vừa rồi.

A Phương bước đến nhà vệ sinh thì đã thấy Nhất Nguyện ngồi trên bồn cầu, cả người nhún đầy bạch dịch và nước tiểu. Đôi mắt lóe sắc đỏ rượu kia còn đang đê mê trong hạnh phúc chưa dứt ra được, bất chợt nghe tiếng nói của tên bạn thân nọ của Y Viện:

"Mẹ kiếp, Nhất Nguyện, chơi lớn như vậy sao?"

Nhất Nguyện mặt mày mừng rỡ, vẫy vẫy tay vui vẻ nói:

"Cậu đến rồi sao? Có muốn cùng tôi thao thêm một trận nữa không?"

Quần áo te tua thế này, vừa mới bị cưỡng gian xong hay sao? Khoan đã, phải nói là "được" cưỡng gian... À không... Được cùng gian mới đúng.

Chết tiệt, cái tên tiểu quỷ vương này chẳng phải bình thường ban đêm mới xuất hiện sao?s Sao bây giờ lại đột nhiên nhảy ra vậy.

"Thao đến thành ra thế này rồi mà còn muốn nữa? Thiếu thao đến mụ mị đầu óc rồi phải không?"

Có lẽ vì hôm qua dạo chơi ở mộng cảnh của Ngụy Đại Quân kia quá vui, Nhất Nguyện nhảy cỡn lên, bạch dịch từ hậu huyệt rộng rinh của ai kia men theo mép đùi non mà rỉ xuống từng đường nhỏ.

"Hôm nay tôi rất vui, chơi rất sảng khoái ah~..."

A Phương toát hết mồ hôi lạnh, ngập ngừng phỏng đoán:

"Say rồi...?"

Nhất Nguyện lắc đầu đưa một ngón tay trỏ vẫy vẫy qua lại, đôi mắt lim dim mơ màng nói:

"À, A Phương, tôi chưa nói cho cậu biết nhỉ? Incubus tôi nếu hấp thụ quá nhiều bạch dịch "dỏm" trong một lúc, có thể sẽ đứng không vững, đi đường thẳng có chút loạng choạng, hơi dễ ngã một chút... hơ hơ..."

A Phương không ngờ có lúc mình phải kiên nhẫn trao đổi với một tên tiểu quỷ vương "có vẻ đang say' về những nguồn thông tin mà mình chưa biết tới bao giờ:

"Bạch dịch mà cũng có loại "xịn", loại "dỏm" sao?"

Nhất Nguyện gật đầu khẳng định, vừa nói vừa thuyết minh:

"Ừm, bạch dịch của cậu này, của tên họ Ngụy kia nữa, đều là hàng "xịn", hấp thụ vào rất tốt cho cơ thể tôi. Nhưng mấy tên nam nhân của đội bóng rổ đó... Hức... hức... kẻ ba sao kẻ có hai sao rưỡi. Tệ đến nỗi một sao cũng có... Vừa cắm côn thịt vào người tôi, tôi còn chưa kịp hưởng thụ thì đã xịt khí ầm ầm. Bạch dịch vừa lỏng vừa chẳng có bao nhiêu tinh bạch. Cậu nói xem, tôi nằm ra để bị thao lâu như vậy, mà chưa bằng hai lần cậu và Ngụy song long."

A Phương cảm thấy cứ duy trì trạng thái ngớ ngẩn này là không tốt. Máy bay sắp đáp xuống sân bay rồi, ngồi nghe cậu ta giải thích nữa thì mọi chuyện hỏng hết. Giáo sư Nghiêm và cô Tiết còn đang chờ ở hạng phổ thông.

Cậu ta tiến đến khoác tay cậu qua cổ mình, nửa đỡ dậy nửa lo lắng hỏi:

"Được rồi được rồi... Tạm thời đừng nói nữa. Có đứng lên được không?"

Nhất Nguyện bên này bắt đầu bật chế độ "kể tội" mấy tên nam nhân khi nãy:

"Không được, tôi phải nói cho cậu hiểu... Tôi cực kỳ cực kỳ ghét cái kiểu hai côn thịt cái ngắn cái dài, chẳng thèm xem góc độ hậu huyệt của người ta thế nào, cứ như vậy mà đâm thẳng vào... Huyệt tôi có thể co giãn điều chỉnh sao cho vừa kích thước mà, đúng không? Kỹ thuật giao hợp sơ đẳng như vậy mà cũng phạm phải... Báo hại cái miệng huyệt của tôi sưng tấy rồi...Huhu..."

Vừa nói xong câu đấy, biểu cảm trên mặt Nhất Nguyện quả thật đã méo xệch đi.

A Phương chẳng biết dỗ người say làm sao, chỉ biết lầm rầm nói:

"Được rồi, đừng nói nữa... Tôi không muốn nghe chi tiết cả quá trình khi nãy cậu với mấy tên ngoài kia thao thế nào đâu..."

Nhất Nguyện căn bản không nghe lọt tai lời nói của tên bên cạnh, tiếp tục thao thao bất tuyệt về những trải nghiệm "đau đớn" vừa qua:

"Tôi tức lắm á, A Phương... Rõ rang là trong đó có một tên bạch dịch bốn sao, nhưng chả biết tinh binh lên não hay gì,mà chỉ đâm tôi đúng một lần. Không sai, đúng một lần. Vừa đâm vào đã rút ra, chê hậu huyệt của tôi quá chặt... Rồi còn bảo tôi tự nguyện nằm ra cho cậu ta chơi như vậy, có khi là nam kỹ bị bệnh lậu. Cậu ta nhát không dám đút vào thêm."

Đoạn, Nhất Nguyện dùng hai cánh tay to lớn bấu lấy bắp vai của A Phương, vừa lay vừa tức giận quát:

"Cậu xem, có quá đáng không? Có quá đáng không hả?!"

A Phương không ngờ khi tên tiểu quỷ vương này say không hề biết không chế lực, đem 100% sức lực lay mạnh cậu ta như đòi mạng luôn. Cậu ta vừa mếu máo vừa thê lương nói:

"Đừng lay đừng lay nữa... Cái bắp tay của tôi sắp đứt lìa rồi..."

Nhất Nguyện vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại:

"Không thao tôi thì thôi, còn xúi mấy tên một hai sao thao tôi... Hại tôi bây giờ phải phân loại chắt lọc bạch dịch, rất mệt rất mệt. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được cảm giác này đó..."

A Phương cười khẩy, trêu đùa:

"Incubus quê hương ở Ai Cập mà còn biết dùng thành ngữ Trung Quốc nữa ha..."

Cậu cười ngây ngô như kẻ ngốc, vui vẻ phụ họa:

"Cái này gọi là theo kịp thời thế, hê hê... Theo kịp thời thế..."

"Chết tiệt, cậu như thế này làm sao tôi có thể đỡ cậu về gặp giáo sư Nghiêm và cô Tiết."

"Còn đỡ hơn là bây giờ tôi trả ý thức lại cho Y Viện, đúng không?"

A Phương cất giọng chán ghét đến cực hạn:

"Bớt lời lại giùm cái. Nếu không phải vì cái thân này là của Y Viện, tôi thật sự muốn vứt cậu từ đây thẳng xuống dưới kia."

Cậu ta vừa đỡ cậu dậy thì sức nặng của cậu đã kéo cậu ta ngã phịch xuống đất. Nhất Nguyện có vẻ đang trong trạng thái "cao trào khoe mẽ":

"Tôi biết bay đó, tôi có cánh mà... Tôi xòe cánh cho cậu xem nhé..."

Nói rồi cậu xòe cánh cho cậu ta xem thật. Đôi cánh dơi dài tầm mười centimet, vỗ vỗ liên hồi, trông rất linh động. Nhất Nguyện vừa chỉ vào đôi cánh sau lưng mình, vừa hăng hái khoe:

"Cánh tôi nè..."

A Phương hoảng hốt tới nổi sắc mặt trắng bệch. Còn không mau thu lại, ngoài ngoài nhìn thấy sẽ lớn chuyện. Cậu sẽ bị bắt đem lên thành tiêu bản của phòng thí nghiệm sinh vật lạ mất:

"Thu lại thu lại..."

Nhất Nguyện cong môi nhăn mặt:

"Có thấy cánh tôi không?"

A Phương thở dài, cố hạ giọng ngon ngọt dỗ dành:

"Thấy rồi thấy rồi... Rất đẹp... Tôi thấy thì không sao, người khác thấy cánh đẹp sẽ cắt cánh cậu đó. Mau thu lại cánh đi."

Nhất Nguyện nghe cậu ta dỗ dành như thế như ngộ ra được điều gì, cất tiếng ậm ừ:

"Ồ..."

Vai phút sau nhanh chóng ngoan ngoãn thu lại cánh của mình. A Phương thở phào một hơi.

Nhất Nguyện đột nhiên lại cong môi lim dim nói:

"Tôi hơi buồn ngủ... Cậu cõng tôi đi..."

"Được được, cõng cậu cõng cậu. Muốn gì tôi cũng chiều. Bớt nói lại giùm cái."

End chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net