Tập 2 - Chương 41:Chị em cáo trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kain nhìn không rời mắt khỏi phần tay chân bị cụt của hai chị em.

Koran thì há hốc miệng, tỏ ra sửng sốt trước lời nói bộc phát của Kain. Cả Sandramarl cũng ngạc nhiên không kém bởi quyết định bất ngờ của Kain.

Nhưng người bất ngờ nhất vẫn là 2 chị em đó. Chúng ngước nhìn đứa trẻ quý tộc vừa buông lời nói là sẽ mua chúng.

"Ngài Kain? Sao ngài lại có quyết định đột ngột đến như vậy? Hơn nữa đây lại là những đứa trẻ bị tàn tật..."

"Không sao! Đây là quyết định bởi chính tôi!"

Kain trả lời nhưng ko nhìn Koran, vẫn chằm chằm nhìn vào 2 chị em.

"Vâng tôi hiểu rồi!"

Koran hiểu rằng Kain không biết những luật lệ thông thường, nhưng thiết nghĩ việc Kain làm chắc chắn là có chủ ý, anh ấy lẳng lặng gật đầu.

"Ngài Shilford! Ngài thực sự muốn mua họ sao?"

"Đúng thế! Liệu tôi có thể nói chuyện với họ trước có được không?"

Hướng mặt vào trong phòng, Kain hỏi Sandramarl.

Ông ta gật đầu đồng ý, rồi lấy chìa khóa phòng trong túi ông ấy mở cửa.

Cửa phòng bật mở khiến 2 chị em trở nên căng thẳng.

"Mời ngài! Ngài hãy thử xem có thể nói chuyện được với họ không? Sau đó thì có gì quyết định sau."

Kain đẩy cánh cửa song sắt đi vào phòng. 2 chị em đang bị shock bởi hành động của Kain, nên họ chụm lại vào nhau run rẩy.

Cô chị ôm em gái mình rồi nhìn vào Kain với vẻ cảnh giác.

Kain từ từ tiến tới trước mặt họ và dừng lại tại đó, cậu quỳ một gối xuống để ngang tầm mắt với họ rồi dịu dàng nói.

"2 chị em bạn có muốn đến với gia đình của tôi không? Tôi sẽ không bận tâm đến việc các bạn bị tàn tật đâu. Chỉ là tôi muốn hai chị em sẽ không phải rời xa nhau."

Trước lời mời của Kain, 2 chị em bối rối nhưng nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của cậu, 2 người khẽ gật đầu dù vẫn còn khép nép.

"Cảm ơn vì đã chấp thuận lời mời của tôi!"

Nhờ lời nói ân cần của Kain mà 2 chị em đã bình tĩnh hơn một chút.

"2 bạn có thể đợi một chút được không? Sau khi tôi làm xong hợp đồng bàn giao, ta sẽ cùng nhau ra về."

Kain quay lưng bước đi.

"Ngài Shilford! Liệu việc này có thực sự ổn không?"

"Vâng, không sao đâu! Ông có thể sắp xếp để tôi đưa họ về nhà ngay trong hôm nay được không?"

"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị thủ tục cho ngài ngay! Để làm được hợp đồng, tôi sẽ đưa ngài về phòng khách trước đã."

Kain và Koran theo sau Sandramarl, vượt qua những căn phòng của nô lệ mà họ vừa xem và quay trở lại phòng khách.

Sandramarl cho người tới đưa chị em nhà cáo ra ngoài, tay thì bắt đầu cầm bút viết lách hợp đồng.

Ở vương quốc này, ký kết một hợp đồng nô lệ cần phải có sự đồng thuận từ cả 3 bên, bao gồm nô lệ, người bán và người mua. Trong thương hội nô lệ cũng có một kệ thờ thần linh để gửi những bản hợp đồng nô lệ tới cõi thần. Tuy nhiên, nô lệ tội phạm là một trường hợp ngoại lệ.

"Ngài Shilford! Xin lỗi nhưng mà xin ngài hãy chắc chắn về khoản chi phí mua bán để hợp đồng được bền vững. Bởi tôi đã có kinh nghiệm sống 2 năm trong thương hội nô lệ này rồi. Ngài có chắc sẽ lo được khoản phí giáo dục và phí bao ăn ở cho họ không? Chưa kể là khoản thanh toán cho 2 người là 2 đồng vàng và 4 đồng bạc lớn.

"Vâng! Cái đó không thành vấn đề. Ngược lại, tôi còn chả có lợi lộc gì ở đây ấy nhỉ?"

Kain nghĩ với số tiền đề xuất từ Sandramarl, thực sự cậu chả buôn bán được đồng nào ngày nay.

"Không sao đâu thưa ngài! Ngài chắc chắn đã tạo ấn tượng gì đó cho hai chị em họ. Bởi mãi cho tới khi ngài tới đây, so với lúc trước 2 chị em mới đến, tôi thấy họ đã bớt căng thẳng đi nhiều."

Sandramarl đưa giấy tờ hợp đồng cho Kain xem. Kain đọc xong một lượt rồi chuyển qua cho Koran xác nhận lại.

"Cậu chủ Kain, hợp đồng đã chính xác rồi!"

Tôi gật đầu rồi lấy ra 2 đồng vàng từ túi áo trước ngực đặt lên bàn.

"Đây là tiền thanh toán. Không cần phải trả lại tiền thừa đâu! Bởi tôi đã cảm nhận được tấm lòng chân thành của ông khi mà ông sẵn sàng chăm sóc cho hai chị em tàn tật."

Nghe Kain nói vậy Sandra mỉm cười rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt như ban đầu.

"Tôi hiểu rồi! Tôi xin nhận thành ý của ngài, ngài Shilford!"

Sau khi nhận khoản tiền phí, ông ấy cảm ơn Kain rồi lui vào trong để chuẩn bị đưa 2 chị em cáo ra.

"Xin lỗi nhé anh Koran! Có lý do mà em phải mua 2 người họ."

Kain ngồi trên Sofa nói chuyện với Koran đứng phía sau.

"Tôi không biết cậu chủ đang nghĩ gì nhưng mà, tôi sẽ luôn có mặt giúp đỡ cho sự nghiệp của cậu!"

"Cảm ơn anh, Koran!"

Sau khi cảm ơn Koran, Kain uống cốc trà đã được phục vụ từ trước đó.

Một lúc sau, hai chị em nhà cáo được Sandramarl đưa vào phòng. Tất nhiên do cô chị không có chân để đi, nên được nhân viên bế tới.

Họ được đưa lên ghế Sofa ngồi, vừa lắng nghe Sandramarl giải thích về hợp đồng nô lệ vừa gật đầu đồng ý.

Cả 2 đều đang mặc bộ đầm mà thường dân hay mặc, khác với lúc ban đầu. Mái tóc dài cũng đã được chải chuốt gọn gàng. Kain nhìn 2 người từ một góc nghiêng của khuôn mặt.

Cả 2 đều chấp thuận và ký vào bản hợp đồng nô lệ.

"Thủ tục đã hoàn tất! Kể từ giờ ngài Shilford sẽ là người tiếp quản chăm sóc 2 người. Liệu cả 2 có thể chào hỏi vị ấy được chứ?"

2 chị em quay từ chỗ Sandramarl sang hướng của Kain. Cô em chỉ còn cánh tay trái, cô chị liền chộp lấy nó. Quả nhiên là họ đang căng thẳng mà.

"Chủ nhân, tôi là Lurra. Bên cạnh đây là em gái tôi, Lorra. 2 nô tì chúng tôi bị tàn tật, không biết có thể làm được những gì nhưng có gì thì xin ngài hãy giúp đỡ ạ."

"Em là Lorra! Rất vui được biết tới ngài, chủ nhân!"

2 người hạ đầu chào Kain.

"Tôi là Kain Von Shilford Drintle. Hân hạnh được gặp 2 chị em bạn. Ta cùng lên xe ngựa về nhà thôi!"

Kain cười tươi nói với họ. Dù trong lòng vẫn còn nhiều lo lằng, nhưng họ đã ổn hơn so với lúc đầu Kain thấy họ ở trong phòng.

Sandramarl tiễn mọi người ra ngoài thương hội, lên xe ngựa. Cô chị Lurra được nhân viên đưa vào trong xe, còn cô em Lorra thì ngồi bên cạnh chị mình.

"Vậy thì, cuối tuần này chúng tôi sẽ tới thăm Drintle. Cảm ơn ngài vì ngài hôm nay!"

Sandramarl cùng nhân viên xếp hàng ngang nói lời cảm ơn.

"Vâng! Rất hân hạnh!"

Một tiếng nói từ Koran, và chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh.

2 người ngồi đối diện với Kain, nội trong tâm rất là bất ổn bởi đây là lần đầu họ được ngồi trong xe ngựa của quý tộc. Do Koran đang ngồi ngoài đánh xe rồi nên bên trong này chỉ có 3 người thôi.

2 chị em họ nắm tay nhau, sát lại gần nhau ra, tạo nên một bầu không khí căng thẳng.

Mặt trời bắt đầu buông xuống, dân chúng trong thành phố kết thúc công việc và đổ xô ra đường họp chợ. Trong lúc đó xe ngựa vẫn thẳng tiến về dinh thự.

"Thứ lỗi cho tôi vì khi nãy ở thương hội dùng 'Thẩm định' với 2 bạn nhé!"

Kain xin lỗi. Vào lúc đó cô chị Lurra giật mình cảnh giác, cả thân mình cô ấy cứng đờ lại.

Cô em Lorra chưa hiểu chuyện gì, nhìn lên khuôn mặt chị mình.

"Sau khi 2 bạn bình tĩnh lại rồi ta sẽ nói tiếp."

Nói xong Kain ngó ra ngoài cửa sổ xe ngựa ngắm nhìn đường phố xung quanh.

Chiếc xe ngựa vào khu dành cho quý tộc và dừng trước một dinh thự nằm trên một mặt đường lớn. Cô em Lorra nhìn căn biệt thự không rời mắt với biểu cảm ngạc nhiên hết sức.

Chiếc xe ngựa đi qua cổng nơi đang có lính canh trấn giữ và dừng lại trước căn biệt thự.

"Chúng ta đã về tới biệt thự rồi cậu chủ. Tôi sẽ lo việc đưa Lurra vào trong. Phòng khách của dinh thự đã được sắp xếp từ trước nên xin cậu hãy vào trong chờ."

Với Kain việc bế Lurra vào cũng chả sao nhưng thôi cậu đành để nó cho Koran.

Koran bế Lurra xuống xe ngựa và đi vào trong dinh thự. Silvia nhìn thấy họ đưa 2 cô gái tóc trắng về nhà, tâm trạng có hơi xao xuyến nhưng rồi nhanh chóng ra giúp Koran đỡ 2 cô gái vào trong. Koran và Silvia đưa 2 người vào trong phòng khách và để họ ngồi xuống ghế. Sau đó họ đặt trà và bánh lên bàn.

Kain ngồi xuống đối diện với họ, uống tách trà đã được chuẩn bị trên bàn. Hương vị trà do tay Silvia pha vẫn như mọi khi, rất là thơm.

Nhìn hành động của Kain mà 2 cô em Lorra bắt đầu chú ý tới đống bánh kẹo được bày trên bàn.

"2 chị em cứ dùng trà tự nhiên đi nhé! Và cả bánh kẹo nữa."

Nghe vậy, Lorra rón rén cầm lên một cái bánh và ăn.

Vị ngọt dạt dào trong miệng, khiến cô bé mỉm cười hạnh phúc.

"...ngon quá ạ...!"

Kain, Silvia và Koran đứng nhìn Lorra ăn rồi mỉm cười. Cô chị Lurra thả lỏng người ra chút rồi nghiêm nghị nhìn Kain.

"Chủ nhân, chúng tôi đều là những người tàn tật. Tại sao ngài lại mua chúng tôi?"

"Với tôi thì thiếu tay hay chân cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ đưa chúng quay trở lại."

Kain từ tốn trả lời, và một lần nữa 2 chị em ngạc nhiên. Bởi người ta đã nói nếu bị đứt một phần cơ thể mà không được chữa lành thì sau vài năm ta sẽ mất nó vĩnh viễn.

2 cô gái không hiểu ý Kain là như nào, chỉ là không nghĩ cậu trai trẻ trước mắt các cô đây sẽ thực hiện được việc đó dễ dàng.

Kain tiếp tục nói trong khi 2 người kia vẫn còn đang bối rối.

"Đã về tới dinh thự rồi, thật bất tiện cho các bạn nếu cứ để trong tình trạng thân thể như thế nhỉ!"

Nói vậy, Kain đứng lên, gương tay chĩa về phía họ.

"Chữa trị hoàn toàn!"

Kain niệm phép vào 2 người. Trong tích tắc hai chị em sáng lên bởi thứ ánh sáng thần thành mà họ chưa từng được thấy trước đây. Sau khi ánh sáng mờ dần, đôi chân thon dài của Lurra và cánh tay của Lorra đã trở về nơi nó vốn từng.

Khi bị đứt chân tay, nếu dùng phép chữa trị cao cấp luôn sẽ không sao cả. Có điều hai chị em cáo đã bị tàn tật từ 2 năm trước rồi. Để chữa trị lành lặn trở lại cần phải có phép chữa trị cấp siêu. Tương truyền chỉ có vị giáo hoàng đương nhiệm và giáo hoàng kế nhiệm tại xứ Marinford linh thiêng mới có thể sử dụng được loại phép siêu cấp này. Thậm chí những giám mục được gửi đi từ Marinford cũng không thể sử dụng loại phép này. Vậy mà Kain đã sử dụng nó cho nô lệ của mình không do dự gì.

"...ơ..."

"...không thế nào..."

"...như vậy..."

"Chị ơi, cánh tay của em này!"

Lần đầu tiên được thấy phép thuật siêu cấp của Kain, Koran và Silvia cảm thấy sốc nặng. Bởi họ biết mức độ hiếm có của loại phép thuật này. Thứ là dường như chỉ được nghe trong những câu truyện hão huyền, không thể tin được nay lại xuất hiện ngay trước mắt họ.

Lorra mừng rỡ khua khoắn cánh tay phải của mình. Còn Lurra thì ngắm nhìn đôi chân đã mọc trở lại, cô rớt nước mắt.

Nhờ vậy mà tôi đã hiểu được những khó nhọc mà họ đã trải qua khi sống mà không được lành lặn.

Lurra ôm chầm lấy Lorra hạnh phúc. Cô em Lorra do còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu được cái giá của phép chữa trị.

Sau khi ôm Lorra, Lurra buông tay rồi quay lại đối mặt với Kain.

"Chủ nhân! Tôi không biết nên nói gì để cảm ơn ngài. Thật sự chúng tôi rất biết ơn ngài vì đã cứu giúp chúng tôi."

"Cảm ơn ngài ạ, chủ nhân!"

Thấy Lurra cúi đầu cảm ơn Lorra cũng làm theo. Và cũng nhờ phép chữa trị mà nước da của họ đã được cải thiện.

"Ừ! Không có gì đâu! Tuy vẫn cần phải bình phục lại hoàn toàn, nhưng nếu đã đi đứng được trở lại rồi 2 chị em bạn có thể làm giúp việc dưới quyền của chị Silvia đây được không?". "Hôm nay anh chị hãy để họ nghỉ ngơi trong phòng đi ạ. Bởi em phải quay về lãnh thổ lúc nữa, nên nhờ anh chị lo cho họ nhé!"

Koran và Silvia đứng sau Kain gật đầu. 2 người đã chứng kiến khung cảnh xúc động trước mắt, với chiếc khăn tay đã cầm sẵn trong lòng bàn tay.

"Căn phòng đã được chuẩn bị xong. Lurra, em vừa mới bình phục chắc sẽ khó đi lại, để chị giúp em về phòng nhé."

Trong lúc đưa Lurra đi, Silvia lau những giọt nước mắt của Lurra. Lurra bước đi, mỉm cười hạnh phúc.

Chỉ còn lại trong căn phòng là Kain và Koran.

"Kain-sama, tôi không biết được rằng cậu lại có thể sử dụng được phép chữa trị siêu hạng. Đó là lý do mà cậu chủ không bận tâm tí nào khi mua họ nhỉ?"

"Vâng, không chỉ thế, mà còn 1 lý do nữa. Nhưng hiện giờ em chưa nói được!"

Kain từ tốn trả lời câu hỏi của Koran. Thậm chí không thể nói được luôn với Koran, hẳn là nó rất là quan trọng.

Kain đứng dậy vươn vai.

"Được rồi, em tới Drintle đây! Em sẽ quay về lúc trời tối!"

"Tôi hiểu rồi! Xin hãy bảo trọng!"

Trong lúc Koran cúi chào, Kain đã dịch chuyển tới Drintle.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net