chap 23 - chỉ là một ngày bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình biết là truyện mình viết không hay, có gì ae góp ý xây dựng chuyện giúp mình nhé :(

____________________________________

 
Cuối cùng cũng đã xong đống giấy tờ kia. Chừng ấy công việc khiến tôi mất thời gian đến tối mới làm xong.

"Chả phải bọn họ dồn nhiều công việc cho tôi quá đáng không!?"-Rimuru

"Fufu, sau cùng ngài là người đứng đầu đất nước mà"-Treynee

Hiện tại tôi đang ở một quán rượu của Traynee-san.

Có thể nói đây là quán rượu đầu tiên của đất nước chúng tôi, tuy nhiên nó lại ít người biết đến.

Những người biết đến chủ yếu là những người đầu tiên xây dựng nơi đây.

Quán rượu này hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của 3 chị em nhà Treynee.

Quán không quá to, tuy nhiên chỉ cần nhìn vào cơ sở vật chất là những vật trang trí nơi đây cũng có thể nghiệm ra rằng nơi đây được đầu tư rất kĩ.

Quầy nước được trang trí theo phong cách cổ điển.

Ở trên kệ gần đó có hộp loa nhạc cổ điển.

Đó cũng là 1 trong những tuyệt tác mà ba anh em người lùn từng sáng tạo với hàng nghìn tri tiết trong chiếc hộp.

Phát ra những bản nhạc classic tạo nên 1 bầu không khí êm nhẹ trong quán.

Cũng như 1 vài lời thì thầm nói chuyện nhỏ ở 1 vài góc trong quán.

Những thanh âm đó như tạo nên sự lãng mạn của nơi đây.

"Đây ạ, ly rượu vị bạc hà của ngài đây Rimuru-sama"-Treynee

"Ah, cảm ơn Treynee-san"-Rimuru

Sau khi hoàn thành công việc của mình, tôi quyết định đi đến nơi đây để giải toả mệt mỏi của mình.

"Ngài lại uống rượu nữa à Rimuru-sama, cứ như thế làm sao mà ngực ngài to lên chứ"-Gobuta

Người vừa ngồi bên cạnh tôi và cũng là người đã phát ra những lời thô lỗ đó là Gobuta, không hiểu vì lí do gì nhưng mỗi lần tôi xuống phố là luôn gặp cậu ta.

Ở dưới sàn nhà dường như có cái lỗ.

Không hiểu vì một lý do gì mà cậu ta lại cắm đầu dưới đó.

"Khoan đã-su, tui chỉ muốn thay mặc mọi người nói ra thôi mà-su"-Gobuta

Sàn nhà lại có thêm 1 lỗ.

Treynee nhìn dưới sàn rồi phát ra tiếng: "Ara"

Tôi cũng thở dài nhẹ một cái.

"Thật tình, Treynee-san cứ thanh toán hoá đơn sửa chữa sàn cậu ta nhé"

Sau đó Treynee-san chỉ cười nhẹ.

"Gobuta nói cũng không hẳn là sai, đây cũng là ly thứ 4 của ngài rồi đấy"-Treynee

"Humu humu"-Rimuru

Um thì, đúng thật là tôi có thừa nhận mình là 1 con sâu rượu cơ mà do tôi là slime nên tôi không biết say.

Với lại tôi hiện đang có tiền trong túi, thế nên tôi chỉ muốn giải quyết hết mệt mỏi của mình sau khi sử lý hết đống giấy tờ mà hơn 1 tuần tôi đi vắng.

Nhưng hiện giờ tôi cũng có 1 điều thắc mắc~ lắm rồi đây.

"Thế, còn cô làm gì ở đây? Với lại cô lấy bộ đồ đó ở đâu vậy?"-Rimuru

Nói xong tôi cầm ly rượu lên ngụm 1 cái rồi vừa nhìn người ngồi bên cạnh tôi.

Là 1 cô gái với vẻ ngoài trưởng thành nổi bật lên cùng với màu tóc xanh đại dương.

Trên tất cả thứ khiến tôi bức rức là cô ta mặc 1 chiếc quần jean với cái chiếc áo len bó khá sát tạo nên những đường cong gợi cảm.

Cô ta là Velgrynd, chị gái của 1 con rồng otaku nào đấy mà tôi quen biết.

"Tôi ở đây thì đâu phải là việc của cậu đúng chứ, dù sao nơi đây là nơi công cộng mà. Tôi đang rảnh, nên ghé vào đây uống nước thôi"-Velgrynd

Không ý tôi muốn hỏi tại sao cô ta lại ở Tempest.

"Vậy còn bộ đồ đó thì sao? Cô kiếm đâu ra đống đồ hiện đại đó vậy?"-Rimuru

"Đó giờ mặc mỗi một bộ đồ thì hơi bất tiện, thế nên tôi đi đến tiệm may ở đất nước này. Những cô gái nơi đó là may bộ này cho tôi"-Velgrynd

"Tôi hiểu rồi. Nhưng mà cũng hiếm khi thấy cô trò truyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng với tôi nhỉ?"-Rimuru

"H-hả, cậu làm như tôi đây đang cố tỏ ra thân thiện với cậu vậy"-Velgrynd.

Tôi nói với giọng điệu giễu cợt lại:

"Không phải vậy sao?"-Rimuru

"Cái con slime chết tiệc này"-Velgrynd

Ngay sau đó là 1 thanh kiếm kề ngay cổ tôi.

C-có vẻ như tôi đi hơi xa rồi.

"Ara, nội thất nơi đây rất đắt đấy ạ"-Treynee

Hay lắm Treynee-san, cái phao cứu sinh này ổn áp lắm.

Dường như bầu không khí đã quay lại ban đầu.

Âm thanh từ hộp loa như đã xuất hiện trở lại sao khi tôi không để ý đến nó trong cuộc trò chuyện.

À mà nhân tiện, cậu bé đấy là ai?

Tôi nghĩ cô không ưa gì nhân loại lắm.

Mà sao cô lại có vẻ như là người chăm sóc thằng bé vậy?"-Rimuru

Có một cậu bé, đang ngồi bóc ăn khoai tây chiên bên ghế cạnh Velgrynd.

Cậu bé trông khoảng tầm 10 tuổi, tóc vàng, vẻ bề ngoài đánh giá chung khá bình thường.

Không hiểu sao nhưng tôi lại có một cảm giác tương đối quen thuộc với cậu ta.

Nhưng điều bất thường ở đây là cậu bé đó được chính velgrynd dẫn theo!?

Một người, à nhầm, một con rồng thật sự nổi tiếng với cái tính cách tàn bào y như biệt danh của mình.

K-khoan đã, cậu ta tóc vàng phải không? Có khi nào là con của Rudra với cô ta không nhể?

Cũng hợp lí lắm, dù gì 2 người họ cũng bên nhau cả nghìn năm mà.

<Vậy ngài có muốn có Akachan với em không ạ...>-Ciel

(...)-Rimuru

(Thật luôn à?)-Rimuru

<Em luôn sẵn sàng tâm lý ạ...>-Ciel

(...)-Rimuru

T-túm lại, tôi khá chắc đó là con của 2 người họ.

Tôi nghe được vài âm thanh của Ciel, nhưng có vẻ em ấy đang có chuyện gì thì phải...

Quay trở lại.

Sau khi tôi đặt câu hỏi, tiếp đến Velgrynd nhìn chằm chằm tôi 1 lúc, như thể có 1 ổ khoá vô hình đã khoá chặt đôi mắt chúng tôi.

Biểu cảm cô ấy thay đổi đôi chút, có vẻ là đang nghi ngờ gì đó.

Trực giác tôi mách bảo rằng cô ấy đang nghi ngờ việc tôi nghĩ bậy về mối quan hệ giữa cậu bé tóc vàng kia với cô ta.

Trực giác của rồng, đáng sợ thật.

Chỉ sau vài giây đưa nhau ánh mắt, cô ấy đáp:

"Đây là Rudra đấy"-Velgrynd

"Hah?"-Rimuru

"Là Rudra đấy"-Velgrynd

"Thật?"-Rimuru

"Thật"-Velgrynd

Là Rudra thật à?

Chắc có lẽ tôi nghĩ nhiều quá.

Giờ thì tôi hiểu cậu ta lại mang cho tôi cảm giác quen thuộc rồi.

"Vậy thì, ông còn nhớ tôi là ai không, Rudra?-Rimuru

Nói xong, cậu ta quay qua nhìn tôi, lại là ổ khoá vô hình khoá chặt mắt chúng tôi.

"Tôi biết chị đẹp thiệt nhưng tôi sẽ không nhường đống khoai tây chiên này cho chị đâu"-Rudra

Bầu không khí dường như im lặng đi hết.

Nhìn một lúc, tôi xoay qua bên Velgrynd hỏi:

"Cậu ta là ai vậy?"-Rimuru

"Rudra"-Velgrynd

"Thật?"-Rimuru

"Thật"-Velgrynd

Lâu lâu lại bị Deja vu.

Velgrynd thở dài.

"Đây đúng thật là Rudra, nhưng mà–"

Cắt ngang lời Velgrynd, tôi nói.

"Lõi linh hồn của cậu ta không ổn định đúng chứ?

Có thể là do cậu ta còn quá trẻ, dẫu sao thì đây cũng là linh hồn 'mới' khai sinh mà.

Chính vì vậy mà cậu ta không thể kết hợp với kí ức của Rudra để trở thành Rudra hoàn chỉnh được.

Như vậy, dường như cậu ta không khác gì những đứa trẻ bình thường là bao. Đúng chứ?"-Rimuru

"Có vẻ như cậu cũng hiểu chuyện đấy nhỉ, tôi còn tưởng cậu chả biết gì cơ"-Velgrynd

"Vừa nãy tôi chỉ đùa thôi. Việc cô nhận nuôi 1 đứa trẻ con người là việc rất bất thường rồi.

Vì thế không tránh được tò mò. Thế nên tôi đã so sánh cấu trúc linh hồn cậu ta"-Rimuru

Velgrynd chỉ thở dài rồi cười mỉm.

"Nếu đã biết rồi thì đừng làm trò..."-Velgrynd

"Không, chỉ là tôi cảm thấy cô đang dịu dần đi với tôi so với lúc trước mà thôi"-Rimuru

Mặt Velgrynd ửng đỏ lên đôi chút, nhưng cô chỉ ngồi đó trong im lặng mà không phủ định đi những gì tôi nói.

Traynee-san đứng trước mặt chúng tôi (trong quầy quán) cười khúc khích nhẹ nhàng.

Sau đó cô đưa chiếc bánh Burger cho cậu bé AKA Rudra shota version.

Dường như cậu ta không để ý gì nhiều đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Cảm thấy đủ rồi.

Đứng lên, tôi chào tạm biệt bọn họ rồi rời khỏi quán.

***chuyện bên lề***

Gobuta-kun tháng này đã tiêu hao quá lố ngân lượng của mình.

Thế nên khi bị ném cho hoá đơn sửa sàn, cậu không đủ tiền trả nên đành phải làm osin dọn dẹp cho quán 1 tuần.

******

*keng keng (tiếng chuông để trên cửa)

Bước ra khỏi quán, đập vào mắt tôi là tuyết đang rơi.

Dẫu sao thì hiện giờ đang là cuối thu.

Thời tiết lại Jura rất khắc nghiệt, thế nên việc nhiệt độ rơi xuống gần âm độ trước khi mùa đông đến là việc gần bình thường.

Tôi thở ra khí lạnh, thực chất thì dòng khí lạnh này chỉ là đang mô phỏng cho giống người nhất có thể thôi.

Ánh đèn từ con phố xuyên qua những hạt tuyết rơi.

Dòng người mặt áo ấm đi qua.

Thường thì họ thấy tôi sẽ ngay lập tức bu lại xung quanh tôi ngay.

Chính vì biết điều đó, muốn tránh đi sự nổi bật quá mức mỗi lần xuống phố đi dạo thế nên tôi đã sử dụng skill ẩn đi sự hiện diện của mình xuống.

Giờ đây tôi không khác gì một người bình thường, đang hoà vào dòng người.

Bỗng có 1 tiếng nói quen thuộc vang lên: "Sensei?"

Chính là Chloe.

Dường như cái skill dấu hiện diện này cũng không có tác dụng gì trước em ấy.

Bất ngờ được gập Chloe, tôi chào hỏi em ấy.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đây.

"Em đang làm gì vào tối um này vậy, Chloe?"-Rimuru

"Chỉ là em đang đi dạo phố giống Sensei thôi"-Chloe

Vì là một thiếu nữ, nụ cười của Chloe nở ra mỗi lần gập tôi đều khiến cho tôi sao xuyến đôi phần.

"Nhưng mà Sensei, nếu thấy cứ gọi tên em thì chúng ta sẽ bị chú ý đó ạ. Khi chỉ có hai ta thì hãy gọi Chloe, thế nên thầy hãy tạm gọi em là Miyuki nhé"-Chloe

Ah, đúng thật, chúng tôi hiện đang đi bộ trong dòng người tương đôi đông đúc.

Cái tên Chloe cũng không phải là vô danh, nếu cứ gọi như thế kiểu gì cũng sẽ bị để ý.

"Vậy thì thầy sẽ tạm gọi em là Miyuki vậy"-Rimuru

Đáp lại nụ cười của Chloe, là một nụ cười của tôi.

Không biết do thời tiết lạnh hay gì, mặt của Chloe em ấy rất hồng hào.

Và hai chúng tôi hoà hoàn toàn vào dòng người trò chuyện với nhau.

__________________________________

Độ dài: 2019 từ
Đăng lúc: 00:00 24/8/2022

Tự dưng thấy thích viết truyện lại :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net