Chương 4(edited) : Hoàn cảnh của Đế Chế và món Okonomiyaki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: me

Edit: Midorinoko

*Okonomiyaki = Bánh xèo Nhật Bản*

Đại tá Gratham trông có vẻ căng thẳng khi cúi chào người ở phía bên kia màn hình.

Đó là Trung tướng Michelle, chỉ huy tối cao của lực lượng an ninh miền Nam.

Không có gì ngạc nhiên khi Đại tá Gratham lo lắng.

Không chỉ vì Trung tướng Michelle là chỉ huy tối cao của lực lượng an ninh miền Nam, mà cô còn là thống đốc của Thành phố Nam.

◆◆◆

Trước đại chiến, thế giới này được chia thành bảy "thành phố".

Được xây dựng từ kết tinh của nền khoa học kỹ thuật tân tiến nhất lúc bấy giờ, chính là những thành phố bền vững toàn diện.

Dân số là năm mươi triệu.

Cả thế giới đã hợp tác cùng nhau để tạo ra xứ thiên đường robot như mơ này.

Tại đây, con người không cần phải làm việc.

Nói chính xác thì dưới sự kiểm soát hoàn toàn của trí tuệ nhân tạo, họ được đảm bảo một cuộc sống thoải mái.

Chỉ có một số ít người tham gia quản lý, điều hành các thành phố. Tất cả lao động đều được thực hiện bằng máy móc.

Nhu cầu sinh hoạt thiết yếu và tận hưởng hoạt động vui chơi giải trí công cộng. Tất cả đều được đảm bảo cho năm mươi triệu công dân.

Nhưng-

Toàn bộ dân số trên thế giới thực sự là mười tỷ. Do sự gia tăng dân số, thế giới đang dần bão hòa từng chút một. Một số người được hưởng thụ, còn số khác thì không.

Chỉ một phần nhỏ trong số mười tỷ người đó được chọn là cư dân của chốn thiên đường sung sướng. Vì sự chênh lệch đó, tất nhiên sẽ sinh ra lòng hận thù.

Kế hoạch xây dựng những thành phố như này tiếp tục được thực hiện bởi chính phủ thế giới. Nhưng trước khi họ hoàn thành, có những người đã lên tiếng bất bình.

Họ mù quáng trước sự lười biếng của chính mình, không, có lẽ chính vì sự lười biếng của họ, họ căm ghét những người được phép sống ở thành phố.

Những cuộc ẩu đả thường xảy ra do những kẻ nóng nảy thiếu suy nghĩ vì những điều nhỏ nhặt.

Nhanh hơn so với các máy tính đã dự đoán, môi trường bắt đầu thay đổi và tình trạng thiếu nước trở nên trầm trọng.

Các dự đoán chỉ ra rằng sẽ sảy ra nạn đói hàng loạt trước khi các thành phố còn lại hoàn thành xây dựng. Chính là lúc chuyện đó xảy ra.

BẠO LOẠN

Những người không thể vào thành phố bắt đầu tấn công. Những cuộc bạo loạn lan rộng khắp thế giới và ngọn lửa bạo lực lớn dần lên.

Cuối cùng, chiến tranh nổ ra.

-Và bây giờ.

Trong số bảy thành phố ban đầu, chỉ còn năm. Đây là lãnh thổ của Đế chế Cơ giới Almsbine.

Almsbine, lãnh đạo tối cao của chính quyền thành phố trở thành Hoàng đế, những công dân còn sống được coi là công dân của Đế chế và họ sẽ bảo vệ lãnh thổ của mình như những người lính.

Đó là cách tốt nhất để sống trong môi trường khắc nghiệt này. Mọi người đã đồng ý với điều đó.

Thành phố nơi xảy ra cuộc bạo loạn đầu tiên dẫn đến chiến tranh - do đã mất kiểm soát vì sự đố kỵ của chính quyền địa phương trong việc trì hoãn xây dựng thành phố, trở thành nơi đầu tiên bị ném bom hạt nhân.

Vì những kẻ bạo loạn đã đi sâu vào bên trong thành phố, làm hệ thống phòng thủ không thể kích hoạt.

Các thành phố khác đã hoảng loạn đến nỗi ngay lập tức cắt đứt liên lạc với xung quanh và tự cô lập.

Ngay cả trong chiến tranh hạt nhân, họ vẫn có thể sống sót nhờ các hệ thống phòng thủ.

Khi chiến tranh kết thúc, có một thành phố đã cố gắng hòa giải tất cả những người còn sống sót.

Thành phố đó, nơi chấp nhận những người sống sót sau chiến tranh hạt nhân vì mục tiêu nhân đạo, đã bị tàn phá bởi những người mà họ cứu. Và rồi thành phố sụp đổ.

Chính tại thời điểm này, người dân của Đế chế Cơ giới Almsbine đã quyết định sẽ không tin ai ngoài chính bản thân mình. Cuộc chia ly dứt khoát này xảy ra chưa đầy một năm sau khi chiến tranh kết thúc.

Những người không thể sống trong thành phố phải chui rúc trong những hầm trú ẩn dưới lòng đất rộng lớn. Những hầm trú ẩn này trải rộng khắp lòng đất trên toàn thế giới, nhưng chúng không phải là môi trường nơi con người có thể sống lâu.

Hơn nữa, có nơi còn tồn tại những sinh vật sống sót thoát được bị đột biến thành siêu thú, chúng cũng từ chối loài người. Bọn siêu thú với nhiều loại siêu năng lực khác nhau trở thành mối đe dọa to lớn đối với những người không được trang bị vũ khí.

Tại thế giới này, nhân loại đang tụt dốc không phanh trên con đường diệt vong.

Dân số trước đây là mười tỷ giờ chỉ còn vài trăm triệu.

Tuy nhiên, những nơi mà nhân loại có thể sống sót rất hạn chế và không đủ để chứa tất cả mọi người. Và thế là những người sống sót trên thế giới này buộc phải chiến đấu để có cơ hội tiếp tục sống.

-Đó không phải là về đúng hay sai. Đó chỉ là một bản năng sinh tồn cơ bản-

◆◆◆

Thống đốc của năm "thành phố" còn sót lại - là những người có sức mạnh cực đại.

Nói cách khác, cô ấy là nữ hoàng của Thành phố Nam.

Đôi mắt xanh lạnh lùng tỏa sáng với một ý chí mạnh mẽ không thể lay chuyển.

Mái tóc vàng nhạt cắt ngang vai như để làm nổi bật sự khó tính.

Xinh đẹp và sắc sảo, đó là hình ảnh hoàn hảo để khiến cấp dưới đặt niềm tin tưởng vững chắc nơi cô.

Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có cảm giác cô vẫn ở độ tuổi đôi mươi.

Người ta nghĩ cô ấy có được vị trí này nhờ quan hệ huyết thống...

Nhưng, những suy nghĩ như vậy là trò cười đối với những người quen biết cô.

Dù sao đi nữa, Michelle chắc chắn là một trong những con quái vật.

Biệt hiệu chính thức của cô là Machinery Four - Michelle.

Cô là một trong những người mạnh nhất của Đế chế.

Michelle nghe báo cáo và thở dài.

「Bất kể môi trường đã bị ô nhiễm như thế nào, sử dụng vũ khí hạt nhân, thứ khét tiếng nhất trong số các vũ khí cũ, là vượt quá thẩm quyền cá nhân rồi.」

Tuy nhiên, biểu hiện của cô ấy không thay đổi, cô đã che giấu sự tức giận của mình đi rồi.

「Gác lại khả năng quân kháng chiến đã phát triển loại vũ khí mới đi. Vậy thì, sau đó các ngươi có đối sách gì?」

Trợ lý của Michelle - Jegyll - nhìn chằm chằm hỏi Đại tá Gratham từ phía bên kia màn hình.

Jegyll là một phụ nữ trẻ đã ở bên cạnh Michelle từ rất lâu.

Cô có đôi mắt sắc bén khiến đàn ông phải tránh xa.

Ngay cả Đại tá Gratham, người gấp đôi tuổi cô, cũng khó chịu nổi cái nhìn chằm chằm của cô.

「Vâng! Theo báo cáo, họ hiện đã thành lập một nhóm truy đuổi và tìm kiếm căn cứ của chúng. Đối với vũ khí bí ẩn, họ đã được yêu cầu bắt giữ nó nếu có thể.」

Michelle nhíu mày khi nghe Đại tá Gratham trả lời.

Cô tự hỏi họ có thể gửi ai đi để chống lại kẻ thù có thể giết chết ba con Chó Sát Thủ cùng một lúc.

Michelle đã cấm việc sử dụng binh lính làm vật thí, không thể nào Đại tá Gratham không nhận thức được điều đó.

Nếu vậy, nên xem xét việc hắn đã gửi đi một lực chiến không nhỏ.

「Đại tá Gratham. Lẽ nào ông đã gửi phân đội thiết giáp do Thiếu úy Karman chỉ huy à?」

Vẫn giữ nguyên tư thế trang nghiêm trên ghế, Michelle mở miệng.

Đại tá Gratham có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi ông ta mỉm cười tự tin và trả lời cô.

「Vâng! Ngài quan sát thật thấu đáo! Hơn nữa, Trung úy Hiragi đang tiếp tục phân tích cuộc chiến, hẳn là họ đã chuẩn bị mọi thứ.」

Đại tá Gratham cúi gằm mặt trả lời, nhưng điều này khiến Michelle thậm chí còn tức giận hơn.

Là người chỉ huy cao nhất của lực lượng an ninh miền nam, cô biết rõ tên, khả năng và tính cách của cấp dưới mình.

Khi xem xét mọi thứ, phù hợp với điều kiện hành động của Đại tá Gratham, chỉ có phân đội thiết giáp.

Thực tế mà nói, đó thực sự là hành động tồi tệ nhất theo suy nghĩ của Michelle.

Đại tá Gratham nói rằng họ đã chuẩn bị mọi thứ, kể cả khả năng thất bại, nhưng vấn đề còn xa hơn thế.

Trung úy Hiragi và Thiếu úy Karman.

Sự kết hợp tồi tệ nhất.

Không phải họ không thích nhau, mà là ngược lại.

Họ có tính cách rất giống nhau và tỷ lệ thành công của mỗi chiến dịch tăng lên nếu họ làm việc cùng nhau. Nghe thì có vẻ thuận lợi, nhưng vấn đề là trong suốt quá trình này. Đã có một báo cáo về Trung úy Hiragi sử dụng vũ khí hạt nhân mà không do dự, hai người họ hành động không quan tâm đến thiệt hại.

Họ chỉ theo đuổi kết quả.

Tất nhiên, họ đã cố gắng giảm thiểu thương vong cho đồng đội. Nhưng, với kẻ thù thì không. Họ không nghĩ đến hoàn cảnh của người khác, và chỉ quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ mà họ được giao.

Trung úy Hiragi đam mê nghiên cứu và không hề có chút thương xót khi đi tác chiến. Người thứ hai là thiếu úy Karman, một tên cuồng chiến và khát khao chiến thắng.

Có thể nói khi hai người này hợp tác, chiến trường sẽ ngày càng tàn khốc. Có lẽ đây không phải là những điểm đáng trách trong quân sự. Nhưng Michelle không thích hai người này. Nói là ghét luôn cũng được.

Nói chung, Michelle phản đối giết người.

Như tên gọi, Lực lượng An ninh miền Nam, mục đích là duy trì hòa bình, không phải tiêu diệt quân kháng chiến.

Họ cũng là một phần của nhân loại, vốn dĩ có thể coi là đồng bào, Michelle nghĩ vậy. Chỉ là vị trí của họ khác nhau đôi chút...

Tất nhiên, chừng nào các thành phố có chỉ có sức chứa hạn chế, không thể cho họ vào. Lúc này không thể đi theo con đường giống như thành phố đã bị phá hủy.

Vì vậy, bất chấp cảm xúc của mình, Michelle đã đồng ý với tất cả các chiến lược mà cấp dưới của cô đã đề nghị. Ngay cả khi một báo cáo nói rằng vũ khí hạt nhân đã được sử dụng, cô cũng không phàn nàn rằng việc đó đã đi quá xa.

Mặc dù cô ấy không coi quân kháng chiến là kẻ thù, nhưng họ cũng không phải bạn bè hay đồng minh. Việc ưu tiên người dân trong thành phố và cấp dưới của cô là điều tự nhiên.

Và - dù là chuyện bí mật, cô có nội gián trong quân kháng chiến.

Gián tiếp cung cấp cho họ biết các nhà máy chế biến thực phẩm bị bỏ hoang hoặc tấn công các kho thực phẩm không vũ trang.

Tuy vòng vo, nhưng Michelle đã làm những gì có thể để cung cấp cho quân kháng chiến vừa đủ để sống sót.

Và bây giờ...

Cô ngồi xuống ghế và nhắm mắt suy nghĩ.

Không thể nào quân kháng chiến có thể phát triển một vũ khí mới. Không có báo cáo từ người cung cấp thông tin, quân kháng chiến cũng không có đủ tài nguyên

Nếu vậy thì, là người của thành phố khác chăng, hay là...

(Có một cơ sở nghiên cứu còn tồn tại ở đâu đó ư? Không phải là không thể nhưng... khả năng rất thấp. Không, bây giờ thì...)

Cô ngừng suy nghĩ về khả năng của kẻ thù và thay vào đó là dự đoán những gì sẽ xảy ra từ đây.

Trung úy Hiragi không bao giờ cho phép họ trốn thoát. Trong trường hợp đó, căn cứ kháng chiến có thể đã bị phát hiện. Với Thiếu úy Karman cũng ở đó, căn cứ ấy sẽ biến thành một bãi chiến trường.

Tính cách của Thiếu úy Karman có vấn đề, nhưng khả năng chiến đấu thì hoàn toàn ngược lại. Phân đội thiết giáp gồm năm người lính giỏi nhất được trang bị Power Suit. Những Cyborg đã được biến đổi nhờ sức mạnh khoa học, giờ đây thậm chí còn mạnh hơn với bộ đồ hỗ trợ.

Trong số đó, Karman là ngoại lệ. Một thiên tài. Mạnh hơn cả những con Chó Sát Thủ.

Nếu người không có khả năng chiến đấu gặp phải chiến lực này, khả năng cao những người ở nơi trú ẩn sẽ bị giết hết.

(Trong một căn cứ, chắc chắn có khoảng một ngàn người sống. Vì vậy, không khó để nhóm Karman giết hết tất cả.)

Michelle đưa ra quyết định sau vài giây suy nghĩ.

「Ưu tiên lớn nhất của chúng ta là nắm bắt được khả năng của kẻ thù bí ẩn. Mặc dù quân kháng chiến không phải một mối đe dọa, chúng ta không thể bỏ qua nếu chúng có thứ gì đó mạnh hơn Chó Sát Thủ. Nói với trung úy Hiragi hãy phân tích kỹ lưỡng. Và nói với Thiếu úy Karman đừng làm quá.」

Sau đó Michelle dừng lại một lúc rồi quyết định nói rõ ràng.

「Đại tá Gratham. Có thể nói không có gì sai khi ông gửi lực lượng mạnh nhất tại thời điểm đó. Tuy nhiên, khi chống lại một kẻ thù không xác định, tốt hơn hết là gửi những cỗ máy chiến đấu thay thế. Tôi không muốn mất thêm người. Ông có hiểu không?」

「Ha, haha!! Những lời dịu dàng của ngài làm Gratham tôi vô cùng xúc động. Tôi sẽ nhắc nhở họ phải hết sức chú ý để tránh mọi tổn thất về tính mạng. Xin đừng lo lắng về điều đó!!」

Được. Tôi chờ đợi một báo cáo tích cực. Cô nói, sau đó truyền tin kết thúc. Màn hình chớp tắt và rồi Michelle thở dài. Giờ cô đã nói rõ điều đó, họ sẽ tập trung vào kẻ thù bí ẩn hơn là tiêu diệt quân kháng chiến.

Thật có lỗi với kẻ thù bí ẩn này nhưng, cô sẽ lợi dụng hắn để câu giờ. Bây giờ cô chỉ cần liên hệ với nội gián và ra lệnh bằng cách nào đó lợi dụng tình huống để giúp họ phục hồi.

Jegyll cười gượng, thán phục người vừa là cấp trên, vừa là bạn của mình.

「Cô đã vất vả rồi, Michelle. Khó khăn thật đấy, vừa phải giải quyết bất mãn của cấp dưới, vừa bảo vệ quân kháng chiến.」

「Ừ... nhưng không thể làm khác được. Họ nói đúng, công bằng mà nói, chúng ta không có lỗi. Sự thật là, chúng ta không có đủ tài nguyên cho mọi người, đành phải để họ chịu đựng một chút...」

Michelle cười khổ đáp lại.

Đế chế cơ giới Almsbine không có ý định thực sự tiêu diệt quân kháng chiến - dù không ai thực sự biết điều này. Chỉ có một vài người đứng đầu ở mỗi thành phố được biết.

Cuộc đại chiến đầu tiên sẽ không bao giờ xảy ra nếu có đủ tài nguyên. Nếu quá đề cao chủ nghĩa cá nhân, con người sẽ dễ dàng tích tụ bất mãn đối với lợi ích của kẻ khác. Thậm chí còn nhiều hơn khi động tới việc sống chết.

Trên thực tế, các nhà máy chế biến thực phẩm của Đế chế không thể tạo ra đủ lương thực cho cả nhân loại. Việc cung cấp đủ thức ăn và chỗ ở cho toàn bộ vẫn chỉ là một giấc mơ. Dù sao cũng không tránh khỏi việc mọi người phải chịu đựng.

Rõ ràng là vậy, vì một thành phố đã bị phá hủy. Đó là lý do mà cha của Michelle, Hoàng đế Almsbine, đã bỏ rơi những người sống bên ngoài thành phố.

-- Mấy thứ như hòa hợp, có muốn cũng không được. Không bị tiêu diệt cũng không được cứu giúp. Nhưng ít nhất, họ được chia cho một ít phế liệu từ thành phố mà không hề hay biết. --

Đó là những lời của Hoàng đế. Rất ít người biết chuyện này. Vì đây là một quyết định không được ủng hộ.

「Vậy thì, tôi sẽ đi liên lạc.」

「Ừ, nhờ cô nhé, Jegyll.」

Jegyll cúi đầu và rời khỏi phòng. Michelle bây giờ ở lại một mình.

「...Sự diệt vong à. Trong tình huống này, có lẽ chúng ta chỉ có thể trì hoãn ngày chuyện ấy xảy đến nhưng... thật bất ngờ khi có một kẻ địch bên lực lượng kháng chiến...」

Cô nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Ngay cả khi thế giới đang trên đà hủy diệt, Michelle vẫn quyết tâm chiến đấu với nó. Vì lý do đó, cô sẵn sàng tàn nhẫn và lạnh lùng.

Quân kháng chiến lúc này không phải là một mối đe dọa. Ngược lại, với một kẻ thù xác định, sẽ trở thành mục tiêu sống cho cấp dưới của cô. Michelle ước rằng mọi thứ có thể vẫn như cũ.

Vậy mà-

( kẻ thù bí ẩn này.)

Đột nhiên, cô thấy tò mò. Từ những gì cô đã nghe, thứ đó mạnh mẽ đến không ngờ. Miễn là chưa biết nó đến từ đâu, thì không thể bỏ qua. Dù sao đi nữa, có thể nói họ là một đám nhóc ngỗ ngược, nhưng vẫn là những cấp dưới xuất sắc. Vì vậy, mọi thứ sẽ sớm trở nên rõ ràng.

(Nhưng, nếu quân kháng chiến không dính dáng tới chuyện này thì tốt...)

Nếu sự tồn tại của họ trở thành mối đe dọa cho thành phố thì...

Michelle nghĩ, cố rũ bỏ ý tưởng u ám đó.

(Ước gì một cơn bão đến và thổi bay hết đi cho mình...)

Nỗi sợ bị hủy diệt, sự nghi ngờ . Đây là một thế giới nơi mọi người chỉ cảm thấy có lý do để sống thông qua việc tìm kiếm kẻ thù.

Bầu không khí bị ô nhiễm đến mức thậm chí không thể nhìn thấy mặt trời vào ban ngày. Mặc dù có vẻ trẻ con khi muốn cầu xin sự cứu rỗi của chúa, nhưng cô không thể không cầu nguyện.

Michelle lại thở dài, như muốn tự chế giễu mình.

◆◆◆

Xèo Xèo - âm thanh của một thứ gì đó được nướng trên tấm sắt.

Mùi hương ngon lành bay trong không khí vẫy gọi những đứa trẻ vây quanh với đôi mắt sáng rực.

「Kua-hahaha! Nướng sắp xong rồi. Tất cả xếp hàng. Còn nữa, đừng quên mang theo các bộ phận đấy!」

Đó là Veldora.

Veldora đang làm bánh xèo trên một tấm sắt.

(ảnh minh họa Bánh xèo Nhật Bản)

Lò nướng đến từ đâu? Còn lửa thì sao? Những điều như vậy không có gì đáng phải hỏi.

Vì đó là Veldora. Và bất cứ điều gì cũng có thể.

「Ô, nướng xong rồi. Nhóc là người đầu tiên à? Các bộ phận đâu?」

Món bánh xèo đã sẵn sàng, Veldora gọi đứa trẻ đầu tiên đang xếp hàng.

「Đây ạ! Một mũi khoan tay với một động cơ điện mạnh mẽ bên trong!」

「Mũi khoan à!? Trông tốt đấy! Được, giao dịch nào!!」

「Cảm ơn anh!!」

「Ai tiếp theo?」

「Em! Em có thể giao dịch cái này không?」

「Ồ, bánh xích xe tăng à. Ừm, không thành vấn đề. Nóng đấy, cẩn thận đừng để bị bỏng nhá.」

「Tuyệt quá! Cảm ơn anh trai!!」

「Ừm ừm!」

Cuộc giao dịch cứ thế tiếp tục, Veldora nhận các bộ phận và đưa bánh cho bọn trẻ. Với gương mặt thỏa mãn, cậu ta nheo mắt vui vẻ nhìn những bộ phận lần lượt được mang đến. Những đứa trẻ sung sướng nhai và kêu lên đầy phấn khích.

「Ngon quá! Cái này ngon tuyệt vời!!」

「Cái này là gì---!? Nóng quá. Lưỡi mình bị đau . Nhưng không thể dừng ăn được!!」

Mặc dù khẩu vị được thay đổi để không bị ngán, bọn trẻ vẫn ăn cùng một thứ hàng ngày. Tất nhiên, nó không lạnh cũng không nóng và không có hương vị lan tỏa. Rõ ràng có sự khác biệt giữa nhân tạo và tự nhiên .

Và thế là hương vị và sức nóng của món bánh xèo mà veldora chuẩn bị thực sự bùng nổ trong miệng của những đứa trẻ. Mặc dù đã được cảnh báo, một số đứa bị bỏng miệng.

「Kua-hahahaha! Sao hả, ngon chứ? Đừng lo, còn nhiều lắm!!」

Bọn trẻ quây quần quanh Veldora. Anh ta đã trở thành anh hùng của chúng ngay lập tức. Dù chỉ dụ dỗ chúng bằng đồ ăn, Veldora sướng ngất ngây.

Chuyện này đã xảy ra như thế nào?

Những người lớn đã luôn phải sống trong không gian ngột ngạt này, không có hy vọng cho tương lai.

Mặc dù vậy, những đứa trẻ đã cố gắng tìm niềm vui trong cuộc sống hàng ngày.

Và thế là chúng nghĩ ra một trò chơi - robot đấu vật.

Chúng thu thập các bộ phận bị vứt bỏ và tạo ra các robot để chiến đấu với nhau.

Đặc biệt, các robot có hiệu suất tốt sẽ trở thành một phần của lực lượng Robot từ xa và được gửi ra ngoài chiến trường.

Đây được coi là vinh dự lớn nhất cho bọn trẻ, nên chúng thường lục lọi trong núi rác mà người lớn mang về và tìm kiếm những bộ phận đầy hứa hẹn.

Sau đó, chúng sẽ tự tìm ra cơ chế và lắp ráp thành robot. Tự chế tạo con robot tuyệt vời nhất mà chúng có thể nghĩ ra.

Người lớn dạy cho bọn trẻ mọi thứ họ biết. Người ta tin rằng cuộc cạnh tranh thân thiện sẽ làm cho trò chơi này trở nên thú vị hơn. Một cuộc đua để xác định người chiến thắng sẽ sớm nhàm chán và mệt mỏi. Chính vì thế, chúng sẽ khen ngợi kỹ năng của nhau và tự nâng cao kỹ năng của mình...

Trong môi trường này, những đứa trẻ có thể đạt được mức độ hiểu biết cao về khoa học công nghệ.

Ngày hôm ấy...

Bọn trẻ tụ tập như thường lệ và đang điều chỉnh robot của chúng. Giữa chừng, Veldora tình cờ xuất hiện trước mắt bọn trẻ.

.......

....

Veldora đang dỗi. Lý do thì rất đơn giản thôi.

Ramiris và Beretta được ca ngợi tận trời cao còn cậu ta bị bỏ rơi.

Sau cuộc nói chuyện với nhóm Sharma, họ đã được dẫn đến căn cứ.

Không phải vì họ được tin tưởng hoàn toàn mà vì căn cứ cho rằng họ không thể làm hại ai.

Nhưng hơn hết, khả năng của Ramiris rất hấp dẫn.

「Vậy, Ramiris-sama, ngài có thể tự do thao túng nước ư?」

Sharma hỏi. Ramiris trả lời ngạo nghễ.

「Ừ, cũng đúng! Ta là cô gái có thể được mọi thứ!」

「Ohh! Thật tuyệt vời. Vậy, Ramiris-sama, chúng tôi muốn nhờ ngài một chuyện.」

「Gì vậy Gì vậy? Nói nghe xem nào. Ta là một người tử tế nên sẽ nghe cậu nói!」

「Không không. Với một người vĩ đại như Ramiris-sama thì tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net