Lá Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimuru POV

Tôi là Rimuru Tempest hiện tại tôi đang ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chăm ra cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt. Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một cô gái trẻ (?) Xinh đẹp trong tấm kính, mái tóc màu xanh bạc bồng bềnh; Đôi mắt vàng to tròn nhìn chằm chằm lại để lộ vẻ chán nản. Đất nước xinh đẹp năm trước mặt tôi, từng chỉ là một ngôi làng yêu tinh nhỏ trên bờ vực bị tiêu diệt, giờ đây đã trở thành một điều không tưởng tuyệt đối. Một đô thị tuyệt đẹp trải dài theo tầm mắt, Tempest. Bên dưới, tôi thấy mọi người thuộc nhiều chủng tộc, quái vật, á nhân và con người, tất cả đang hòa vào nhau, một hoạt động nhộn nhịp. Bất chấp vẻ ngoài của sự hỗn loạn, vẫn có một cảm giác trật tự và thanh thản cho tất cả. Tempest đã đạt đến đỉnh cao mà tôi tin là sự hoàn hảo. Với tất cả những giấc mơ của mình đều đã hoàn thành, tôi, Chủ tịch [nói cho sang:)] vĩ đại Rimuru Tempest, ngồi đó, cân nhắc xem phải làm gì tiếp theo với sự tồn tại bất tử của mình.

"Ngài Rimuru ...?"

"Mời vào."

Đó là Diablo, quản gia / thư ký thứ 2 của tôi, người tình cờ trở thành ác quỷ Nguyên thủy đen huyền thoại. Một trong những cấp dưới mạnh nhất của tôi. Anh ấy có một vẻ mặt mà tôi không mấy khi nhìn thấy; giống như anh ấy đang lo lắng hoặc sợ hãi về điều gì đó. Phong thái tự tin thường ngày của anh giờ chẳng thấy đâu nên chắc hẳn có chuyện gì đó rất không ổn, có chuyện gì mà cậu ta không thể tự mình giải quyết được.

"Có chuyện gì không, Diablo?" Tôi hỏi, lo lắng về biểu hiện kỳ quặc của anh

ta.

"Xin lỗi đã làm phiền ngài, thưa ngài, nhưng tôi có thể nhờ ngài một việc được không?" Diablo trả lời, hơi rụt rè.

Tôi có thể vừa nói rằng tôi đã chán nhưng điều cuối cùng tôi muốn là một trường hợp khẩn cấp. Diablo có thể tự mình xử lý hầu hết mọi thứ và tự hào về điều đó. Nếu cậu ta yêu cầu sự giúp đỡ của tôi, đó không thể là một thảm họa.

"V-chắc ...?" Tôi hỏi, một chút do dự.

"Ngài thấy đấy, gần đây tôi đã được một người bạn cũ của tôi liên lạc. Tên đó gần đây đã có một cháu trai mới và muốn ngài gặp họ. Tôi thấy tôi nên có chút trách nhiệm về câu hỏi đó , phải nói nó cực kì phiền phức [ Dia nói]

"Một người bạn cũ? Okaaay..."
Tôi đoán tôi đã suy nghĩ quá nhiều mọi thứ trong một lần . Ngoài ra,tên đó có nghĩa là gì khi ' có được' một đứa cháu trai !? Nghe có vẻ khá sơ sài, nhưng vì đây là bạn của Diablo nên tất nhiên tên ấy sẽ hơi lập dị.

[[Chủ nhân, có khả năng là do 'được mua, anh ấy có nghĩa là được nhận nuôi.]] <Ciel nói>

Được, hãy cứ làm như vậy, ít nhất là để tôi thoải mái hơn. Diablo đôi khi có thể có một cách sắp xếp đồ vật kỳ lạ.

"Vì vậy, cậu muốn sự cho phép của ta để đi tới đó?"
Dường như thu hết can đảm, Diablo hằng giọng và nói ...

"Vâng, thưa Rimuru-sama, nhưng đó chỉ là một phần yêu cầu của tôi. Ông ấy đã tuyên bố thái quá rằng đứa cháu của ông ấy là 'cực đáng yêu không thể đánh bại' và tôi không thể không coi đó là một sự sỉ nhục với ngài,! Không ai có thể vượt qua được Chúa tể Rimuru quý giá của tôi! Tôi phải chỉ cho tên đó một bài học và chi hăn gặp Ngài

Ôi trời ... tôi đã vướng vào chuyện gì thế này? Điều này tồi tệ hơn tôi nghĩ! Tôi rất vui vì Benimaru không có trong phòng lúc này. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng ai đó cười khúc khích ....

[[Là ai thế. Không ai có thể đánh bại sự dễ thương của, Chủ nhân]]

Này Ciel ta là một người lớn và là một Ma Vương! Đáng yêu và dễ thương không phải là một phần của hình ảnh ta nên đừng có nói thế

[[Hehehe ... nhưng ngài vẫn rất đáng yêu! # ... và ngài là tất cả của tôi! #  *]]

Dù gì đi nữa ... và tôi sẽ giả vờ như tôi không nghe thấy phần cuối cùng vì sự

tỉnh táo của chính mình ...

[[* cười khúc khích *]]

Tôi hiện tại trông giống như một cô bé rất đáng yêu, đó là cách bạn có thể mô tả ngoại hình của tôi, khiến tôi rất khó chịu. Tôi có thể khá dễ dàng để trở thành một người trưởng thành nhưng nhìn khoảng 12 tuổi có vẻ dễ dàng hơn cho cuộc sống hàng ngày. Khi tôi làm cho mình trông già hơn bất kỳ tuổi nào, tôi có xu hướng nhận được 'sự chú ý không mong muốn' từ những người không biết tôi là ai, điều này có thể gây khó chịu. Tôi thực sự ra dáng người lớn khi xuất hiện chính thức và mặc dù vậy, nếu không, tôi có xu hướng không được các nhà ngoại giao nước ngoài và những người tương tự coi trọng.

Vậy thực chất Diablo muốn 'khoe tôi' với bạn mình? Nhục nhã làm sao ... Tôi không phải là thứ đồ chơi để đem ra khoe với các người bạn của cậu ta!

Điều này có vẻ giống như khi Shuna và những người phụ nữ khác chơi trò 'mặc quần áo' với tôi. Thông thường, tôi sẽ từ chối một yêu cầu đáng ghét như vậy trong tích tắc, nhưng Diablo hiểm khi yêu cầu tôi bất cứ điều gì mà lại làm cho tôi nhiều như vậy. Tôi đoán tôi có thể cống hiến cho cậu ta  điều này một lần như một phần thưởng cho sự chăm chỉ của anh ấy. Thêm vào đó,tôi tò mò về kiểu người mà Diablo sẽ coi là 'bạn cũ'.

"Tôi đoán tôi có thể đi cùng với cậu lần này , Diablo." Tôi nói, hy vọng sau này mình sẽ không hối hận về quyết định này.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Rimuru-sama anh ta thốt lên, một biểu hiện cực kỳ phấn khích trên khuôn mặt của anh ta.

Sheesh, anh chàng có vẻ như sắp khóc vì sung sướng, nói về kịch tính ... mặc dù với Diablo điều đó nên được mong đợi.

"Được rồi, chỉ cần cho tôi biết chính xác nơi chúng ta sẽ đến đầu tiên."

"Đó là một nơi được gọi là The Netherworld; một vương quốc sinh sống của những sinh vật là một nhánh của quỷ thực sự. Họ vẫn tự coi mình là quỷ nhưng là một dạng tồn tại khác với những dạng bạn đã gặp. Đã mang hình dạng vật chất vĩnh viễn, chúng giống với những kẻ xấu xa hơn là những con quỷ thực sự, chẳng hạn như tôi. "

"Ồ Rất thú vị, tôi chưa bao giờ biết một nơi như vậy tồn tại! Khi nào cậu định gặp gỡ người bạn cũ này của mình Diablo?"

"Sáng mai có phiền việc làm cho ngài không, thưa ngài? Tôi phải cho anh ấy thấy sự

hoàn hảo vô song của ngài càng sớm càng tốt!"

* thở dài * "Ừ, chắc chắn rồi. Điều đó phù hợp với tôi. Hãy gặp tôi ở văn phòng của tôi vào ngày mai một lần nữa." Tôi nói, hơi miễn cưỡng.

Có vẻ như tôi không có gì tốt hơn để làm ngay bây giờ ...

**sáng hôm sau**

Một lần nữa trong văn phòng của mình, tôi bắt đầu chuẩn bị cho chuyển đi của mình với Diablo.

Cũng có thể hết mình với điều này ... Tôi nghĩ khi tôi thu nhỏ lại hình dáng của một đứa trẻ 5 tuổi, hoặc ít nhất là gần bằng. Tôi cũng thay trang phục Chúa Quỷ của mình thành một thứ gì đó bình thường hơn. Nó thậm chí còn nhỏ hơn kích thước ban đầu của hình dạng con người của tôi trước khi tôi chiến đấu với Thảm họa Orc. Diablo nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Chúa ơi, y- là gì?"

Tôi đã cắt đứt anh ta. "Bạn cậu đã nói rằng bạn cần đáng yêu phải không? Chà, cũng có thể đi hết chặng đường với nó, phải không?" Tôi nói với một nụ cười xấu xa rằng tôi chắc chắn sẽ chói tai khi kết hợp với ngoại hình hiện tại của tôi. Diablo nhướng mày, có vẻ như nhận thấy điều gì đó có thể xảy ra.

Tôi có một lý do khác cho sự thay đổi ngoại hình này. Vì tôi sắp hết đường cho

Diablo, tôi đã ấp ủ một kế hoạch để có một chút niềm vui cho bản thân trên đường đi. Ngay cả sau khi tái sinh, tạo ra đất nước của riêng mình, và trở thành Chúa tế Quỷ / Rồng thật, đôi khi tôi vẫn không thể tránh khỏi bản thân mình khi phải gây rối với mọi người. Đó là một phần của tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi dự định không chỉ có ngoại hình của một đứa trẻ mà còn phải hành động như một đứa trẻ (cụ thể là một thẳng nhóc hư hỏng), khiến

Diablo xấu hổ trước mặt bạn của mình!

Hehehe ... Tôi nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy!

[[Chủ nhân, ngài có chắc trò đùa này của ngài là một ý kiến hay không? Ngài sẽ gặp một người hoàn toàn xa lạ, hành động dại dột có thể gây ra rắc rối cho
Ngài .]] Thôi nào, sẽ ổn thôi ! Tôi chỉ có một chút vui vẻ với chi phí của Diablo! Nó có

một chút xấu tính, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy có thể xử lý nó.

[[...]]

Tôi cảm thấy Ciel đang lắc đầu với tôi đầy thất vọng.

Tôi gửi Diablo ra ngoài, dự định gặp anh ta ở đó trong vài phút nữa khi chúng tôi rời Tempest. Tôi vẫn còn một vài việc cần phải giải quyết trước khi đi nên tôi bảo anh ấy đợi tôi. Tuy nhiên, ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng gõ, ai đó đang đứng trước cửa nhà tôi. Cảm nhận được ánh hào quang, tôi tràn ngập cảm giác sợ hãi, nụ cười trên mặt tôi biến thành một biểu hiện lo lắng.

Awwwww shiiit....

[[...]]

Bạn đã đưa cô ấy vào kế hoạch của tôi Ciel!

[[...]]]

Đừng đối xử im lặng với tôi, đồ ngốc! Bạn đã làm, phải không!

[[... đó là vì lợi ích của ngài, Chủ nhân.]]

Tôi biết mà! Tôi sẽ làm cái quái gì bây giờ !? Tôi bị hỏng!

"C-vào đi, tôi nói, hơi ngượng ngùng. Tôi cố gắng nở một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt của mình, cố gắng che giấu sự sợ hãi của mình.

Cánh cửa mở ra, đứng đó là một phụ nữ trẻ với mái tóc màu hồng phấn và hai chiếc sừng trắng mảnh mai nhô ra khỏi trán. Shuna, và trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy là nụ cười đó . Thật không may, một nụ cười mà tôi biết rõ, một nụ cười bề ngoài thì có vẻ ngọt ngào nhưng bên dưới lại là một luồng không khí nham hiểm đánh vào tâm hồn tôi nỗi sợ hãi.






Dài Vcl rồi, đau tay quá ko viết nữa ai hóng thì 10 vote


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net