Chap 13: Điều tối kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay trái của Ice đã xẹp về kích thước ban đầu được vài tiếng, ngoài cảm giác mỏi mỏi thì nhìn chung hoạt động bình thường. Về sức khỏe tổng quát, bác sĩ khuyên Ice nên nghỉ thêm mấy ngày nhưng cả người cậu đã mọc mốc đến độ muốn bước vào kỳ phân hủy tới nơi, sâu lười cũng phải lười bên bạn bên bè mới vui.

Vừa được thả xuống hành tinh Tetra thì câu đầu tiên Ice nghe từ người làng Di là mời cả bọn ra khu vực xét xử.

Có tin không chỉ hiện thân của thần biết thảm sát không?

Earthquake vỗ vỗ cậu bạn xanh lam, đợi tâm tình cậu ấy dịu xuống mới dẫn đầu tất cả theo chân thống lĩnh đầu hươu. Nói cậu không bức bối thì là nói dối, nhưng trước mắt hai người chức cao nhất làng đã bật đèn xanh với họ rồi, để xem họ muốn xét xử là xét cái gì.

Kể từ lần cuối cậu bị còng tới đây, hóa ra đã có bao nhiêu thứ thay đổi.

Trước tiên, thái độ của thống lĩnh Ura khá hòa hoãn và anh cũng không thủ cái còng đá nào, một tín hiệu tốt. Tiếp theo, lúc họ tới nơi lính gác không ngay lập tức kê lưỡi lao lên cổ. Thực tế là bảy cậu trai được dẫn lên khán đài bên trái bàn thẩm phán, ồ, vai trò thay đổi rồi này. Earthquake nhẹ cả người, cậu ngán bị bắt quỳ hứng cả trăm ánh nhìn soi mói lắm rồi. Thorn ngó nghiêng bên cạnh, Ice gối đầu lên vai cậu, mấy đứa kia hoặc rủ rỉ nói chuyện hoặc im lặng quan sát toàn trường, dù thế nào thì cảm giác thỏa mãn khi có đủ bảy người vẫn vô tư tuôn trào theo huyết dịch. Earthquake biết thời gian bị chia cắt thiệt là tồi tệ, nhưng bây giờ cậu mới triệt để thấm thía độ tồi của nó.

Nếu cậu một lần nữa bị đưa vào vị trí chờ phán xử, Earthquake cũng chả sợ.

Ngày hôm nay, người cầm búa thẩm phán là ngài Aro. Quý cô Ari đứng bên cạnh ngài, thống lĩnh Ura hầu dưới bục. Nguyên "bồi thẩm đoàn" của làng Di hả? Solar tò mò đấy, ngoài các cậu ra ai có vinh hạnh được ôm xô lớn thế này. Hai bên khán đài xôn xao, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt bắn về phía bảy người, như thể dân làng cũng không ngờ buổi xét xử quy mô cỡ vầy mà họ lại không phải nhân vật chính.

Có kẻ lạ khác xâm nhập làng Di à?

Hay ai đó phạm trọng tội?

Blaze và Cyclone chụm đầu vào nhau tán láo, phỏng đoán nào là TAPOPS gửi nhân viên tiếp viện xong bị gông cổ tới (cái này không thể xảy ra vì nếu có họ đã được báo trước), hoặc... ủa, phải phạm tội kinh khủng chừng nào thì người làng Di mới bị đích thân trưởng làng gõ đầu cơ? Làm ô nhiễm nguồn nước? Ah, có khi nào họ tóm được linh hồn Terra vất vưởng không?

Cyclone gạt đi, "Cho dù thấy thì bắt hồn ma bằng cách nào?"

"Bóng Pokémon?"

"Quỷ gì...! Khoan, nghe hay đấy."

Thunderstorm hối hận vì ngồi ngay cạnh hai thằng ngu.

Thorn xen vô, "Mấy cậu sai rồi, bia đá cổ đại mới phong ấn linh hồn được chứ."

Blaze ể một tiếng, "Bia đá ở đâu ra?"

"Tớ đọc truyện tranh."

Khi thống lĩnh Ura thông báo dẫn phạm nhân đến, khó mà miêu tả lòng biết ơn của cậu trai mắt đỏ. Tuy nhiên ngay sau đó cơn ngạc nhiên thay thế, người bị đóng còng đá kéo đi mặt mày lạ hoắc, nhưng cơ thể đồ sộ thấp lùn giống y chang anh chàng đội đầu lâu khỉ nào đấy. Và rồi trưởng làng Aro tuyên tên bị cáo khẳng định suy đoán của Thunderstorm.

"Bị cáo Bulat hãy ngẩng mặt lên."

Khuôn mặt sau chiếc mũ khỉ nhìn chung là thường thường, đầu trọc, có mấy vết bầm cho thấy quá trình áp giải Bulat đến khu vực xét xử không yên bình cho lắm. Earthquake đánh giá cặp còng đá gông tay bị cáo, to đấy, và vẫn lởn vởn hơi thở xúi quẩy. Theo cậu quan sát trước giờ thì địa vị của Bulat khá cao, rốt cuộc anh ta đã làm gì đến nỗi phải rơi vào tình thế tréo ngoe hiện tại?

Ice ngáp. Cậu chỉ muốn ngủ thôi, người cùng làng tự giải quyết với nhau chứ gọi họ làm chi?

"Bị cáo Bulat, anh bị tình nghi dùng rết Pere hãm hại khách của làng Di."

Ice ngồi bật dậy, sáu người kia hoặc làm tương tự hoặc hít sâu. Nhóm nguyên tố đã được thông báo rằng điều tra xong xuôi cả rồi, chỉ không ngờ phanh phui thẳng thừng vậy luôn. Earthquake tự hỏi mình có thực sự bất ngờ không? Hơi hơi, cơ mà ngoài ba người ở vị trí cầm trịch thì chả ai trong làng có thiện cảm với họ (Iwan không tính, cậu ấy quá nhát), nên nếu không phải Bulat thì cũng sẽ có người khác ném đá giấu tay thôi.

Nhưng điều đó không có nghĩa Earthquake chấp nhận để kẻ khác giẫm mình ra sao thì giẫm.

Cậu co ngón tay quanh vai áo choàng xanh lam. Bình tĩnh, cứ xem đã. Ice gật đầu, đôi mắt đẹp tựa hồ nước phẳng lặng trong ngày âm u.

Ngài Aro tiếp tục, "Quý cô Ari hãy trình bày chứng cứ." Người được tuyên tuân lệnh, quý cô trải một cuộn giấy da và đọc từ tốn, âm giọng ngân vang. Solar chăm chú theo sát. Từ manh mối về chất cường hóa trong vỏ Turbea mà họ cung cấp, tổ điều tra truy ngược về nhà bếp, cụ thể là người đã đề xuất món bánh mới. Bị cáo giãy lên trước khi bị lính canh áp chế, "Quý cô Ari, cô vừa nói kẻ đó là bếp trưởng đúng không? Hắn mới là thủ phạm, tôi có tội tình gì!"

Quý cô Ari giũ cuộn giấy như thể không nghe thấy, "... Bếp trưởng khai rằng người yêu cầu ông sáng tạo công thức sử dụng vỏ quả Turbea là thống lĩnh Ura."

Ồ! Hàng chục ánh nhìn đổ dồn về vị thống lĩnh trong chiếc mũ đầu hươu, cứ tưởng liên lụy chiến binh Bulat đã ghê gớm lắm rồi ai ngờ... Quý cô Ari hắng giọng, "Thống lĩnh Ura, anh có muốn kháng nghị không?"

Câu trả lời của thống lĩnh là, "Lời khai của bếp trưởng là thật."

Cyclone tròn mắt gác tay lên vai Earthquake, "Ghê ta ơi." Cơn xúc động sau lời tuyên tội đầu phiên xử qua đi, trong cậu tràn ngập cơn háo hức hóng hớt. Nếu đồng bạn xanh lam có mệnh hệ gì thì còn khướt Cyclone mới thoải mái như này, mà hiện tại, cứ mang tâm thế xem kịch cái đã. Còn xử lý thủ phạm kiểu gì á hả~

Tính sau, tính không thiếu một xu một cắc nào.

Chưng hửng một hồi, Bulat lại chĩa mũi dùi về phía thống lĩnh Ura, lời lẽ ngày càng khó nghe đến độ thẩm phán phải gõ búa, "Trật tự!" Ngài Aro ra hiệu cho quý cô Ari, quý cô lật nốt phần còn lại của cuộn giấy da, "Thống lĩnh Ura khai rằng dùng vỏ bánh Turbea làm nguyên liệu chính không phải ý tưởng của anh, mà do một người anh em gợi ý. Đáng tiếc, người đó đã qua đời trong chuyến thám hiểm sa mạc năm ngày trước vì vậy không còn ai đối chứng. Người dẫn đầu đoàn thám hiểm chính là bị cáo Bulat."

"Thưa quý cô!" Bulat kinh ngạc, "Đó không phải lý do tôi bị nghi ngờ chứ?!"

Thorn giật ống quần Solar ngồi sau mình, "Nghe sơ sài quá nhỉ?"

"Từ từ, vẫn còn kìa."

Quả vậy. Quý cô Ari dẫn lời một thành viên trong đoàn thám hiểm năm ngày trước, theo lời khai, đoàn thám hiểm hạ trại ở sườn núi đá. Người xấu số tên Eda, không được phân công vào nhóm trực đêm vì anh có tật xấu mộng du. Nhân chứng lưu ý rằng hôm ấy mình đứng gác, nghe động tĩnh nên định đi xem thì bắt gặp Bulat và bị cản lại, nói rằng, "Eda lại đi lung tung, không nên đánh thức người ngủ mê, để tôi trông chừng anh ta." 

Nhân chứng không nghĩ nhiều, sau khi thay ca gác, anh đáng lẽ đã quên sự việc đó. 

Thế rồi vào buổi sáng, cái xác gãy nát của Eda được phát hiện dưới chân núi đá.

Bulat thậm chí tự trách đã quá chủ quan khi thấy Eda vòng về lều, nếu anh ở lại lâu hơn chút có thể đã thấy anh chàng xui rủi mộng du ngược trở ra rồi. Một vụ việc hi hữu, khó lòng phòng tránh, có thể kết luận là một tai nạn...

Nếu nhân chứng không thuộc nhóm đầu tiên tìm thấy Eda và phát hiện bàn tay của cái xác siết chặt một miếng vải trắng.

Và người dẫn đoàn thám hiểm Bulat đã thay chiếc áo choàng mới.

Bulat phân bua, "Tôi... Vì áo choàng cũ của tôi nát quá rồi."

Thunderstorm nhướng mày. Bôn ba sa mạc mà còn tâm trí để ý áo xống hả, hay thật. Thẩm phán yêu cầu bị cáo trình tấm áo choàng cũ lên, bị cáo càng ngắc ngứ tợn, "Tôi vứt rồi." Cũng đúng, ai mà giữ đồ rách / chứng cứ phạm tội chứ? Nhưng khi thống lĩnh Ura trình ra chiếc áo trắng bị rách một mảng, mặt Bulat rút sạch huyết sắc. Hôm qua quý cô Ari mời anh có việc lẽ nào là để...!

Solar hiểu rồi, bình thường cậu sẽ bỏ trang phục bị hỏng, tuy vậy ngôi làng khó khăn lấy tiết kiệm làm tôn chỉ sẽ không hành động như thế. Áo rách làm giẻ lau hay gì đó được mà. Xét việc chiếc áo chưa bị nhàu nhĩ mất hết hình thù ban đầu, cũng may, Bulat chưa kịp biến nó thành cái gì khác. Lý do ấy hả? Đồng tử sau cặp kính liếc Blaze. Ai đã kẹp siết cổ người ta khiến nạn nhân chết ngất, tỉnh lại thì ba chân bốn cẳng lo cho đợt thám hiểm kế tiếp nhỉ?

Sự "cảm tính" của Blaze thường dẫn đến kết cục tốt vô cùng hoặc tệ không nói nổi. Như bây giờ thì vượt quá kỳ vọng rồi đấy.

Solar vô thức nhích ra xa một chút.

"Bị cáo Bulat." Trưởng làng trầm giọng, "Anh có phải người đã chủ mưu dùng Eda tác động đến thống lĩnh Ura, sau đó mượn thời cơ sát hại nạn nhân không?"

"Tôi..." Bulat toát mồ hôi, "Tôi..."

Quý cô Ari không biểu cảm. Thống lĩnh Ura ngoảnh đi.

Bulat chợt gào lên, "Tôi làm vậy chỉ vì làng Di thôi! Các ngài... Các ngài xem, từ khi bọn chúng đến ngôi làng phải trải qua biết bao chấn động, tôi không hiểu vì sao... những con người cao quý... lại chọn bao che cho chúng. Tôi không thể chấp nhận! Nếu các ngài không làm, tôi sẽ làm, tôi sẽ diệt trừ từng đứa một!"

Blaze huýt sáo. Ice cười nhạt. Earthquake suỵt cả hai đứa, yên nào, còn chưa xong.

Đáp lại lời tuyên bố hùng hồn của bị cáo, bông hoa cao quý nhất khoanh tay, "Vì vậy nên anh cho mình cái quyền giết hại Eda để bịt miệng?"

Đôi mắt màu hạt dẻ hoàn toàn lạnh lẽo, "Anh có còn nhớ điều tối kỵ của một chiến binh?"

Bởi vì bọn họ là tập hợp dân cư trên hành tinh hoang tàn, bị thần linh ruồng bỏ, nương tựa vào nhau mà sống, những chiến binh sa mạc trọng tình nghĩa vô cùng. Trong bất cứ trường hợp nào, không một ai được phép tước đoạt mạng sống anh em của mình. Cơ mặt Bulat vặn vẹo, cuối cùng nặn thành cái cười cay đắng, "Các ngài nói gì chẳng được, tôi là kẻ có tội."

Nếu Bulat ngẩng lên, biết đâu đã thấy thoáng buồn trong đôi mắt người con gái.

"Bị cáo Bulat, phiên xét xử chưa kết thúc."

Thẩm phán dộng búa, "Anh bị tình nghi tìm cách mưu sát thống lĩnh Ura tám năm về trước."

*

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Những đứa trẻ cùng vui chơi trong sân sau nhà trưởng làng, cùng nhau lớn lên, nhận lấy danh hiệu và chức vị của mình, giữa chúng đã xuất hiện kẽ nứt từ bao giờ?

Quý cô Ari im lặng quan sát màn tranh tụng nóng nảy giữa thanh thiên bạch nhật, với một thái độ cơ hồ là bàng quan, thực chất cô chỉ cảm thấy mệt mỏi. Đầu óc một người có thể lắt léo đến mức nào, cô chẳng muốn mày mò nữa. Tại sao Ari nảy sinh nghi vấn với một sự việc đã cách xa gần một thập kỉ ư? Phải hỏi rằng tại sao cô vẫn còn nhớ trong khoảng thời gian mình chăm sóc Ura bị rết Pere cắn, Bulat từng ghé qua tặng quả Turbea và dặn cô nghiền cả vỏ cả thịt cho người bệnh ăn.

Quên đi thì tốt rồi.

Hạnh phúc nhất vẫn là không biết một chút gì cả.

Nhưng cô, đã biết mất rồi.   

Kết thúc thôi. Trước khi thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng, người phụ nữ cao quý chậm rãi bước đến trước mặt tội nhân. Bulat hướng mắt đến cô cùng một thứ cảm xúc Ari không muốn hiểu. Ánh mắt hai người giao nhau, và Ari nhẹ giọng, "Bulat, có đúng là anh từng có ý định mưu hại Ura không?"

Không bao gồm danh hiệu, là hai người bạn hỏi chuyện liên quan đến người bạn khác mà thôi.

Bulat há miệng; chỉ có không khí thoát ra.

Độ cong khoé môi người con gái mềm mại đến lạ, "Thề đi, hãy nhìn vào mắt tôi và thề rằng anh không phải."

Cuối cùng cô cũng chỉ nhận lại sự im lặng sượng trân.

Quý cô Ari đứng thẳng lưng, nói rõ ràng, nghiêm trang, "Bị cáo Bulat, hình phạt dành cho kẻ phạm vào điều tối kỵ là cái chết cực kì đau đớn."

Toàn trường yên tĩnh.

Âm giọng dịu xuống, "Nhưng nể tình nghĩa bao năm qua, anh sẽ nhận được cái chết chóng vánh."

Thorn sững sờ, cậu đã bám chặt Earthquake lúc nào chẳng hay. Ừ thì bọn họ đều tưởng tượng ra một ngàn lẻ một cách thức trừng trị tra tấn kẻ chủ mưu đằng sau rết Pere, từ quái đản đến man rợ, mỗi tội đó hầu hết là sản phẩm trí óc trong phút bốc đồng. Cùng lắm bắt Bulat dập đầu một trăm cái... Nhưng, chết á?

Án tử á?

"Xin các vị đừng can thiệp."

Quý cô Ari khiến bảy cậu trai giật nảy, Ice đặc biệt tỉnh táo. Cậu thực tình không muốn chịu trách nhiệm cho sinh mạng của bất kì ai, dù rằng đây hoàn toàn chẳng phải lỗi của cậu. Ngoài ra, Ice thấy lấn cấn lắm. Phải miêu tả làm sao đây, nếu những người trong khu vực xét xử - nơi sắp sửa biến thành pháp trường - cũng đeo vẻ mặt lạnh lùng như cậu thì đã tốt. Cho dù chỉ là giả vờ.

Bọn họ đều không che giấu được tia cảm xúc xao động, vậy nhưng vẫn chuẩn bị rìu sắc và bệ đỡ.

Blaze nhìn qua nhìn lại, thốt nhiên triệt để thấu hiểu lời thề độc của quý cô Ari nhằm đổi lấy quyền giám sát bảy người, nó chân thật đến từng chữ một. Làng Di, một tập hợp dân cư "bế quan tỏa cảng" đối với phần còn lại của thiên hà bao la, chưa thể nào rũ bỏ cái chất dã man cố hữu. Thề độc trả bằng máu. Nợ máu trả bằng máu.

Sống hao mòn trong sa mạc, họ còn gì khác để mất đâu?

Có tiếng van nài, có tiếng kêu la, lẫn lộn vào nhau như âm thanh radio bị nhiễu.

Thunderstorm kéo sụp vành mũ. Solar nhìn đi chỗ khác. Blaze và Cyclone tự dưng vô cùng hứng thú với mũi giày của mình. Earthquake khoác vai Ice và Thorn, dúi đầu hai đứa vào vai, thì thầm, "Nhắm mắt lại."

Lịch sử khai phá vũ trụ la liệt những vết đỏ tươi.

Chúng thấm cả vào những trang sách kể lại con đường dài hình thành cộng đồng nhân loại.

Nhưng vẫn... hoang hoại quá rồi.

*

"Nước và thức ăn tớ mang từ TAPOPS về đây, dồn với Ice luôn." Solar kiểm kê số lượng, kiểm xong thì phát hiện không gian lặng như tờ. Sáu người kia nhìn Solar hoặc nhìn đồ, gật đầu lấy lệ, ngay cả những phần tử ồn ào thường ngày cũng đổi tính. Cậu thầm thở dài, hiểu rằng sau chuyện ban sáng cả đám như mắc xương cá trong họng.

Nói sao nhỉ, vũ trụ không phải nơi chốn thân thiện gì, Solar biết. Công việc của nhóm nguyên tố chủ yếu là hộ tống các Quả cầu năng lượng đến TAPOPS, đánh nhau với kẻ thù, có lúc kẻ thù còn tự tìm đến cửa, kinh nghiệm ăn đòn của bảy đứa phải nói là phong phú muôn màu. Họ cũng tiếp xúc đại khái với một số nền văn hóa sơ khai, tuy nhiên sau rốt vẫn chỉ là "đại khái", các cậu không quá quen thuộc với những... mặt tối khác.

Chính xác thì là mặt tối đi kèm với một câu chuyện không liên quan đến bọn họ.

Không thuộc về trận chiến tranh giành năng lượng vốn nổ ra khắp mọi ngóc ngách ngân hà.

Solar biết rằng những câu chuyện xa lạ ấy mới là nền móng đắp nên cái gọi là "văn minh". Nếu chỉ là truyện kể trên trang giấy, cậu hẳn sẽ nảy sinh hứng thú tìm tòi, nhưng tận mắt chứng kiến thì...

Cyclone dựa lưng vào tường, "Nè mấy cậu."

"Ừ?" "Hửm?" "Sao á Cy?"

"Tớ chuẩn bị nói vớ vẩn đây." Cyclone lắc lư cái đầu, "Nhưng mà ấy, tụi mình gần như trở thành một thực thể nguyên tố rồi ha."

Nhóm bảy người không hay đề cập đến vấn đề này.

Nếu hỏi ký ức của họ trước khi bị năng lượng nguyên tố từ Ochobot giáng xuống người, câu trả lời sẽ là: không rõ ràng. Họ chỉ biết mình chẳng có ràng buộc đáng kể nào ở trái đất cả, sau đó TAPOPS thu nhận lần lượt từng đứa, đào tạo họ thành những chiến binh. Có cơm ăn chỗ ở có công việc để làm, còn tự do phiêu lưu xuyên không gian, khá tốt đấy chứ?

Ngoại trừ việc đôi lúc kẻ xấu không nhắm vào các Quả cầu năng lượng mà nhắm vào bảy người này. Nhắm vào thứ sức mạnh đã gắn chặt với họ mà thậm chí chẳng để ý nó chặt chẽ đến vậy từ lúc nào. Phải đến khi đụng độ kẻ thù hùng mạnh nhất trước giờ - Retak'ka, và một số đứa bị hút năng lượng xong tiêu biến cùng luôn, thì tính chất nghiêm trọng của vấn đề mới nổi lên bần bật.

Họ có còn là con người không thế?

Blaze và Ice, hai nguyên tố lửa băng hợp lực đánh cho Retak'ka phải ói ra năm đứa còn lại, trợn mắt chứng kiến các khối năng lượng hóa về nhân dạng ban đầu như đúng rồi. Ký ức của năm người trong bụng lão khỉ già cũng là một mớ bòng bong, chỉ có thể tạm kết luận Solar, Thunderstorm, Cyclone, Thorn, Earthquake khi ấy không tồn tại "bản ngã" nữa. Họ và năng lượng nguyên tố là một.

Trải nghiệm tại Windara càng khẳng định giả thuyết ấy.

Cyclone ôm tay, dựng ngón trỏ, "Trong mắt một số người, chúng ta chỉ đơn thuần là nguồn năng lượng."

"... Trong mắt TAPOPS, chúng ta là một dạng vũ khí." Ice kết thúc, lơ đễnh vẽ vòng tròn lên sàn gạch. Mặc dù kết luận như vầy hơi bị tuyệt tình, cấp trên và đồng nghiệp đối xử với các cậu mang theo tình cảm chân thật mà, nhưng xét đến tận cùng thì lời của Ice vẫn không sai.

Nhóm nguyên tố vẫn luôn được TAPOPS quản thúc chu đáo.

Rồi, nếu một ngày nguyên tố nào đó rơi vào tay kẻ thù hoặc bản thân nguyên tố ấy vượt quá tầm kiểm soát...

Ice tự hỏi cấp trên và đồng nghiệp TAPOPS sẽ mang vẻ mặt thế nào nhỉ, lạnh lùng? Hay buồn bã không che giấu giống những người phán án tử cho Bulat? 

Có những ranh giới không thể vượt qua, có những điều tối kỵ nếu phạm phải chắc chắn sẽ trả giá đắt. Mà bảy cậu trai ngồi đây, quây thành vòng tròn, đều không rõ "điều tối kỵ" thế giới này đặt ra cho họ là gì. Thorn chạm tay lên cổ, trong một thoáng tưởng như chạm trúng sợi dây vòng quanh nó, có thể là dây xích cũng có thể là dây thừng. 

Chỉ riêng ý nghĩ này đã đủ bóp nghẹt đường hô hấp của bất cứ ai, nhưng may mắn, thật sự may mắn, họ không cô độc, họ còn có thứ để dựa vào.

Hai viên đá Ruby dò lên gò má hơi gầy, chạm vào sắc hoàng kim trong suốt.

Earthquake vòng tay qua vai Thunderstorm và Cyclone, cúi đầu xuống, mấy đứa còn lại làm theo.

"Có sợ không?"

Gật đầu, riêng Blaze bậm bậm môi, "Không biết nữa."

Earthquake bật cười, rồi, độ cong của khóe môi trở nên dịu dàng.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

*TBC*




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net