Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi xe ngựa khoảng hai ngày cuối cùng tụi nó cũng tới được biên cương, bây giờ tụi nó đang di chuyển bằng thuyền dọc theo mép sông, không hiểu sao lúc nãy Tiểu Khải cho ngựa nghỉ ngơi và uống nước ở con sông này thì bỗng dưng "anh ngựa" lăng đùng ra chết, tụi nó chỉ còn cách chặt cây làm thuyền và trôi theo dòng sông này thôi. Tụi nó lấy thảo dược của Nguyên Nguyên bôi xung quanh chỗ ngồi của mình để ngăn chặn độc tính của nước sông, chứ tới ngựa mà còn "ngõm" thì tụi nó có là cái nghĩa địa gì....

Sau khi trôi được khoảng 20 phút thì tụi nó cũng thấy doanh trại, nhưng tại sao lại không giống như trong tivi tụi nó thường xem a~, nơi đây chỉ có thể dùng từ "tàn tạ" mới hình dung hết thôi. Cây cối thì trụi lá hết trơn, đất thì nức nẻ tùm lum, nhưng doanh trại này rất gần sông mà, theo lý mà nói thì đáng lẽ ra cây cối, đất đai phải phát triển tốt mới đúng.

Trước cổng có 2 binh lính đang canh gác, phía trong thì lâu lâu lại có một tốp binh lính đi tuần tra. Sau khi đặt chân lên mặt đất tụi nó tiến thẳng về phía doanh trại, ba đứa đứng nhìn nhìn ngó ngó xung quanh. Thiên Tỉ thì thực tế hơn, trực tiếp bước lên vỗ vỗ vào mặt tên lính gác nhằm xác nhận hắn có phải là người thật hay là tượng đất a~

Tên lính sau một phút đứng hình thì cũng bình thường trở lại, quát:

"Ngươi làm gì?"

"Oa, thì ra là người thật nha. Còn nữa Thiên Tỉ, cậu thật trâu!" Nguyên Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi Thiên Tỉ.

"Quá khen..." Thiên Tỉ cười mỉm lộ xoái lê trả lời Nguyên Nguyên.

Tiểu Khải cũng phải bó tay với 2 đứa này, quay mặt về phía tên lính gát bị 2 đứa kia bơ đẹp, hỏi:

"Cho hỏi đây có phải là doanh trại của nước Hoàng Thiên Triều do Vua Thượng Quan Hy Vũ cai trị không ạ?"

"To gan, tên hoàng thượng là để cho ngươi gọi hay sao?" Tên lính vừa nói vừa rút kiếm xong về phía Tiểu Khải, nhưng cậu cũng không phải dạng vừa.

"Á........Kiếm của ta, trả đây!" Tên lính hốt hoảng định giật lại kiếm, trời ạ! Thiếu niên này là ai? Tại sao có thể trong chớp nhoáng mà lấy được kiếm của hắn?

"Đại ca, như vậy người ta gọi là ức hiếp con nít nha...không nên.. không nên..." Tiểu Khải vừa chơi đùa thanh kiếm vừa nói bâng quơ.

Biết mình gặp phải cao thủ, tên lính bình tĩnh trở lại và bắt đầu đánh giá tụi nó. Cả 3 người đều có ngũ quan anh tuấn, nhìn cách ăn mặc có lẽ là con nhà quyền quý nào đó nhưng tại sao cách nói chuyện lại giống tiểu hài tử như vậy a~(vì ở cổ đại đa số thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi đều trưởng thành rất sớm, nhiều khi còn có thể cưới vợ được luôn nha!)

"Uy..uy, đại ca....tỉnh...tỉnh...huynh làm sao mà lại thừ người ra như vậy?"

Nguyên Nguyên vừa nói vừa ngó gần mặt tên lính gác, làm hắn mém chút nữa là giật mình té thẳng ra phía sau khi thấy cái mặt đẹp troai được phóng đại của Vương Nguyên. (tội nghiệp anh lính, lớn rồi mà cứ bị tụi nó hù quài)

Nhìn mặt tên lính xong, tụi nó đồng loạt làm một động tác. Xoay người vào cất bước đi thẳng vào doanh trại vì tụi nó biết có hỏi nữa cũng không thu hoạch được gì.....hoàn toàn bỏ mặt "anh" lính vẫn còn chưa hoàn hồn ở phía sau.

Vào phía trong tụi nó phát hiện đâu đâu cũng thấy những dụng cụ dùng để nấu thuốc xung quanh, điều này cho thấy số người bị bệnh rất nhiều.

"Ui, xin lỗi... xin lỗi!" Có một lão bá vừa va vào Thiên Tỉ.

"Không sao ạ! Cho cháu hỏi mọi người ở đây bị làm sao mà lại sử dụng nhiều bếp sắc thuốc như vậy ạ?"

"Mấy tháng nay không hiểu tại sao nước ở con sông phía trước bị nhiễm độc, có một số người vì không biết nên đã uống vào đến bây giờ vẫn không tìm ra thuốc giải, chỉ có thể uống thuốc để cầm cự chờ triều đình phái ngự y xuống thôi! Con sông đó cũng là nguồn nước duy nhất ở đây nữa, nước dự trữ mấy tháng nay mọi người cũng đã dùng gần hết rồi... haizz....."

"Lão bá, cháu cũng biết chút y thuật có thể dẫn cháu đi xem thử được không ạ!" Nguyên Nguyên vừa xem một số bã thuốc trong nồi vừa nói, có thể cậu đã biết mọi người trúng độc gì rồi....

"Thiếu hiệp à, lão làm đại phu đã 30 năm nhưng không thể nhìn ra được loại độc này, cậu còn trẻ như vậy sao có thể!!!" Vị đại phu này nhìn nhìn tụi nó đánh giá và quay qua nói với Nguyên Nguyên, trong tụi nó như những thư sinh tay trói gà không chặc vậy!!

"Hihi...cháu chỉ thử thôi mà!"

"Thôi được rồi, đi theo ta!" Nói rồi ông dẫn tụi nó vào một túp liều, nơi đây có một số binh lính đang nằm trên giường tre, vẻ mặt thì nhợt nhạt lâu lâu nhăn lại như rất thống khổ.

Vương Nguyên đi lại gần một tên lính và bắt mạch cho hắn, đôi mắt lém lỉnh khẽ chớp mấy cái rồi buông tay. Đi lại gần cái bàn ghi ghi chép chép cái gì đó.

"Sao rồi!" Vị lão bá lúc nãy cũng là Hoàng thái y, một trong những thái y được hoàng thượng phái đến đây, lên tiếng.

"Độc này tên gọi là Ngư Tâm, không màu sắc, không mùi vị. Ai trúng độc này sẽ không chết liền nhưng nó sẽ từ từ hành hạ người đó tới chết, muốn giải nó chỉ cần tìm đầy đủ những loại thuốc cháu ghi trong giấy là được."

Vị lão thái y tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn sai người đi sắc thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net