Chap 14: Nơi đâu có anh, nơi đó có hạnh phúc (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay Tuấn Khải đi tái khám, nhưng dù cho cầu cứu thì cũng 2 chữ "vô vọng". Tiểu Linh hôm nay đi học trong tâm trạng rất tệ, còn tệ hơn thế, cô nhớ lại những ngày đi chơi cùng anh, ăn cùng anh. Bây giờ lời nguyền rủa đã ám luôn anh và tặng luôn cho Tuấn Khải cái căn bệnh quái ác mà không bác sĩ nào chữa được

Hôm nay cô đi làm thêm ở quán cà phê Serenity, nhớ lại nụ cười anh, nhớ lúc anh và em đang đứng trên một con thuyền, em dang tay, anh ôm sau lưng. Thật hạnh phúc biết bao, Tuấn Khải - cái tên làm cho biết bao nhiêu người si mê chúng. Trước đây có một lần cô xem bói thì biết tên anh có nhiều nghĩa lắm: Tuấn là tuấn tú, đa tài, trên dưới hòa thuận, trung niên thành công, hưng vượng, xuất ngoại sẽ cát tường, danh lợi song toàn, còn Khải là trí dũng song toàn, đi xa gặp may, trung niên hưng vượng, gia cảnh tốt. Nhưng nói về gia cảnh tốt thì cô nghĩ nó rất xấu, tại anh đang bệnh mà

Nhưng rồi ngày hôm nay Gia Linh đi đến bác sĩ vì cô có nhận một cuộc gọi từ ông ấy vì có điều muốn cho cô biết nên cô buộc phải đi đến đó

"Dạ? Ý của bác sĩ là sao ạ?"

"Thật ra thì tình trạng bây giờ của cậu Khải có lẽ là không còn cứu chữa kịp nữa rồi, bởi vì cơ thể cậu ấy đã tiếp bệnh quá nhiều, với lại do suy nhược cơ thể cho nên có lẽ là vài ngày nữa cậu ấy sẽ chết. Tuy nhiên thì có 1 cách để cứu sống cậu ấy đấy" - Bác sĩ bỗng nói câu này khiến cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, ông bác sĩ nói tiếp - "Muốn tìm ra tủy phù hợp với cậu Khải thì rất khó, nhưng mà bệnh viện ở nước Singapo chúng tôi thì lại có tủy cùng máu với  cậu Khải. Cho nên chi phí lần này của cậu Khải là 20000 CNY"

"Được, tôi sẽ ứng trước 10000 NDT cho bác sĩ mà"

Nghe đến đây, cô vừa bi thương vừa vui trong lòng, bi thương cho số phận của anh, cô nhớ lắm, cô nhớ khoảng thời gian bên anh lắm, nhưng vui chính là sắp cứu được anh rồi. Nhớ lúc anh và cô cùng đi chơi, nhưng rồi mấy ngày sau đó, ở trong sân trường cô và anh đang nói chuyện thì bỗng anh ho khan ra máu. Cứ như vậy mà thời gian trôi qua quá nhanh, đã sắp hết 1 tháng, vậy mà anh cứ tưởng như không qua khỏi vậy, hôm nay cô đi làm việc trở lại, cô chỉ mong số tiền ít ỏi này sẽ cứu sống anh, bây giờ trong người cô đã có ít nhất là 10K nhân dân tệ, cô nghĩ số tiền này sắp đủ bởi nó còn 10K nhân dân tệ nữa là chắc chắn sẽ có tiền chữa bệnh cho anh (âu: 20K nhân dân tệ = 65,726,200 VNĐ hay s ý, nghe nói chữa bệnh này tiền nhiều lắm)

Cô cứ đi làm mãi, đi mãi. Cô phải cố gắng, đến ngày cô thi học kì 1, cô phải viết giấy xin phép cho cô được nghỉ vài ngày nhưng rốt cuộc ông boss trẻ ấy rất thương cô nên đã cho phép cô được nghỉ 2 tuần để ôn thi hoàn thành tốt đẹp

Đến ngày thi trôi qua mấy tuần, cô bắt đầu đi làm trở lại, cô vừa đi làm vừa lo sợ, cô biết mình không thể làm được gì nhưng ít nhất cô cũng có thể giúp được anh. Đến ngày cuối cùng thì cô hớn hở đến bệnh viện mang số tiền mà mình kiếm bấy lâu nay đến đưa cho bác sĩ và phản ứng của ông chỉ 1 từ chính là: SỐC

"Con gái, số tiền này...." - Ông bác sĩ hoàn hồn lại nói

"Không quan trọng, con cầu xin bác sĩ, mau cứu lấy anh ấy. Con biết số tiền này có thể không đủ nhưng con mong nó có thể giúp anh ấy ghép tủy sống mà"

Nghe cô cầu xin mà ông bác sĩ đau lòng như vậy, nên ông bèn thở dài cầm lấy số tiền và dẫn cô đi làm thủ tục. Đến ngày hôm sau, Tuấn Khải bắt đầu phẫu thuật ghép tủy sống, thời gian trôi qua, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, cô nhìn lên rồi cụp xuống. Thời gian như thế mà trôi nhanh

Trong khi ở phòng phẫu thuật

"Bác sĩ, tôi có 1 thỉnh cầu" - Giọng Tuấn Khải vang lên nói khiến ông bác sĩ trước khi phẫu thuật bèn gật đầu nghe anh nói tiếp - "Ông đã tìm ra được tủy xương thích hợp cho tôi thì chắc chắn sẽ có cách cứu chữa. Đúng chứ?"

"À tất nhiên thưa cậu Vương, sau khi tôi phẫu thuật xong thì tôi sẽ tạm thời tiêm một liều thuốc khiến cậu có thể mệt mỏi giống như cậu đang trong giai đoạn cuối và thân thể cậu sẽ lạnh một chút và tôi cũng sẽ giúp cậu làm thủ tục sang Đài Loan" - Ông bác sĩ thở dài nói

"Được, cảm ơn ông và đừng nói chuyện này cho ai biết hết, kể cả Gia Linh"

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu. Nhưng nói trước thì trong thời gian cậu sang Mỹ thì liều thuốc này sẽ xóa sạch trí nhớ của cậu. Cậu có đồng ý không?"

"Được rồi, tôi đồng ý!" - Anh nói dứt khoát mà không hề suy nghĩ gì, nhưng trong thâm tâm anh lại nói: Xin lỗi em Gia Linh, anh phải chào tạm biệt em rồi, tạm biết với những ký ức, khoảng khắc của chúng ta, thanh xuân của chúng ta, hy vọng em có thể giúp anh hồi phục trí nhớ lại khi anh đến Đài Loan. VĨNH BIỆT EM!

Đến buổi tối ngày hôm sau, Gia Linh đến nhà Tuấn Khải, mở cửa phòng thấy anh nằm bơ phờ như người bị bệnh. Anh vẫn bị trọc đầu, cô bước lại, anh mỉm cười với khuôn mặt trông tệ hơn. Cô cứ như người vô hồn mà nhìn anh, chạm vào má anh rồi hôn lên trán anh

"Gia Linh, anh muốn ra ngoài xích đu ngồi!" - Anh nắm tay cô nói

Vậy là cô nghe lời anh ra ngoài xích đu ngồi, cả hai trầm mặc nhìn lên bầu trời đêm kia, ánh trăng nay có những vì sao đang lấp lánh ngoài không trung, nhưng rồi anh nhìn cô một lúc, anh chỉ muốn bên cô bây giờ thôi, đây là lần cuối cùng anh gặp cô. Trong cuộc đời, ai cũng có lúc sẽ gặp phải khó khăn, nhưng giờ đây anh đã biết được thế nào là tình yêu, thế nào là ôn nhu chăm sóc, Gia Linh bỗng nhiên ôm lấy eo anh giống như sợ có ai đó sẽ cướp mất anh vậy, hơi ấm anh, cô không thể thiếu sống anh được

"Gia Linh, em biết không?"

"???" - Gia Linh nhìn anh

"Chúng ta đã có khoảng khắc tuyệt vời có đúng vậy không?" - Anh vòng tay sau ôm lấy vai cô nói tiếp - "Anh yêu em nhiều lắm em có biết không, nhớ lại lần đầu...." - Bỗng anh nói đến đây lại rơi nước mắt

"Em biết..... em biết! Chúng ta..... đã quen nhau nhiều tháng rồi đúng không? Em cũng yêu anh vậy......" - Cô đột nhiên rơi nước mắt lên mu bàn tay anh, cô biết nụ hôn đầu của cô đều trao cho anh và mãi mãi là như vậy. Cả hai im lặng ôm nhau thì bỗng có tiếng rên rỉ, cô ngước lên thấy Tuấn Khải ôm bụng đau đớn rên, cô hốt hoảng bèn ôm anh đi vào trong phòng anh để anh nằm lên giường, cô đi bên đầu tủ rót một ly nước ấm đưa cho anh uống

Đến khi anh ổn định lại thì anh đề nghị hôm nay cô ngủ lại nhà anh và cô cũng vậy, Gia Linh nằm xuống kế bên anh rồi bỗng anh thở gấp, cô ôm lấy anh vừa khóc nói

"Tiểu Khải, anh đừng có dọa em nữa mà"

"G.....Gia.... Linh....! Anh..... sắp không...... cầm cự nổi rồi........ anh biết...... khoảng thời gian này........ chúng ta bên nhau không lâu nữa....... hự...... ứ...... hãy nghe anh...... ngoan! Đ...... đừng....... khóc" - Tuấn Khải vì hơi thở quá yếu nên nói đứt quãng khiến cô càng xúc động nhiều hơn, anh với tay lau nuốc mắt cho cô

"Anh đừng nói nữa, Tuấn Khải, anh phải sống tốt anh biết không?"

"Nằm xuống bên cạnh anh đi Tiểu Linh!"

Hơi thở Tuấn Khải đang yếu dần, Gia Linh nằm xuống bên cạnh anh, cô bắt đầu nhìn anh, nhìn anh nằm ngửa thở ra, cô xoay người ôm chặt lấy anh

"Dù có chuyện gì xảy ra, anh đừng rời xa em nhé Tuấn Khải!"

"Ừm, anh hứa mà! Ngủ đi, mai anh sẽ dẫn em đi chơi, có được không?"

"Ừm, nhớ nha! Em ngủ đây" - Gia Linh nói rồi ôm chặt anh chìm vào giấc ngủ. Còn Tuấn Khải thì nhìn ra ngoài trời rồi tự nghĩ thầm lần cuối mình được nhìn cô như thế này, xin lỗi em, có lẽ là anh thất hứa với em rồi. Vĩnh biệt em, tình yêu của tôi!, nhìn cô cho đến khi 12 giờ kém thì thuốc đã có tác dụng khiến Tuấn Khải đã lâm vào giấc ngủ sâu và ôm cô vào lòng

Sáng hôm sau, vì ánh sáng chói chang nên đã đánh thức cô dậy trước, chuẩn bị đánh thức anh dậy bỗng cô kinh hoàng nằm im tại chỗ nhìn lên anh, đôi môi anh đang tái nhợt dần, cơ thể đã lạnh hẳn. Cô bắt đầu bật khóc hét tên anh

"TUẤN KHẢI, ANH DẬY ĐI ANH! ANH ĐÃ HỨA VỚI EM LÀ SẼ ĐƯA EM ĐI CHƠI RỒI MÀ! ANH ĐỪNG THẤT HỨA BAO LÂU ĐÂY? Hức hức!"

Cô vừa la hét vừa lắc lắc anh, bỗng phòng Tuấn Khải bị mở ra, thấy vị bác sĩ già đứng đó, ông bước qua đặt tay lên vai cô với khuôn mặt u sầu nói

"Tôi rất tiếc, cậu ấy đã không qua khỏi cơn bệnh này"

Gia Linh ngồi nhìn anh khóc lóc muốn sưng mắt, trở về nhà mình, cô luôn luôn ở trong phòng mặc cho cả nhà muốn khuyên nhủ cô xuống ăn cơm

Sáng ngày hôm sau, lễ đám tang được tổ chức vào buổi sáng sớm, Gia Linh mặc một chiếc áo đầm dài Ấn Độ đến nửa đùi màu đen với quần đen, trên cổ là một chiếc khăn che cổ màu đen được hất tà khăn ra, trên đầu cô là một chiếc nón đính khăn voan che nửa khuôn mặt cô, giờ trông cô rất giống cô dâu, nói chung là trên người cô toàn là màu đen. Tuy nhiên, vì đây là đám ma của anh nên cô buộc phải che mặt để giấu đi sự đau thương, cả nhà cô đều đi tham dự đám tang, cô biết là anh đã sống và giúp cô quá nhiều thứ nên vì vậy đã đến lúc cô phải trả ơn rồi

Đến nơi, cô nhìn vào quan tài màu đỏ được trang trí tráng lệ như thế, cô kìm nén cảm xúc lại. Cô biết, mất anh đi giống như mất đi hạnh phúc trong đời cô, nhớ lại năm tháng cô và anh đi mua sắm, đi chơi, đi thuyền Titanic trên biển, nhớ lại tai nạn kia anh đã cứu cô, nhớ lại năm anh hôn cô. Dù mất anh, nhưng cô chỉ hy vọng rằng anh trên thiên đường có thể nhìn thấy và theo dõi cô ở dưới

Không chỉ riêng cô bi thảm mà cả ba mẹ của anh đều khóc lóc thảm, mà có điều gì đó không đúng lắm, dường như chỉ thấy mẹ Vương và cô bé bữa trước mình gặp ở quán cà phê Serenity - Sherry. Sau khi quan tài được chôn xuống đất thì tất cả mọi người đều đến an ủi họ và chính bản thân cô và mọi người đều không hề biết rằng là hai người họ đang cười thầm trong lòng

Gia Linh cũng vậy, cô đến ôm mẹ Vương mà an ủi họ. Cả gia đình cô đến nhà Vương nói chuyện với nhau để vơi đi nỗi buồn trong lòng khi mất đi anh - Tuấn Khải

2 năm sau....

(To be continue)

( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)( ̄3 ̄)

End phần 1!

Fic này end hơi lãng xẹt đúng ko? Tại âu ko biết viết thể loại cry so deep đc, với lại dở văn nữa. Mong mng thông cảm vả tiếp tục ủng hộ fic nữa nha! 😘😘

#Fiona

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net