TGTT-Q4-1>>15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 - Thái Âm Gian Nan

Chương 1 - Trọng Sinh Điều Kiện

Dịch thuật: minhdran - Hiệu đính: N/A - Biên tập: oceansua

oOo

rên một ngọn núi xanh biếc màu ngọc bích, phía dưới dòng sông yên

gió tĩnh lặng như gương. Tại vách núi thẳng đứng cheo leo có một

động khẩu âm u tăm tối, cạnh đó là một bóng nhân ảnh đang dõi mắt nhìn về

hướng tây nơi vầng trăng khuyết đang lên, sau lưng một màn bóng tối vô tận.

Tuy vậy bóng nhân ảnh đó vẫn thật trầm tĩnh, dù chỉ một chút di động cũng

không thấy thật giống như một pho tượng thần giữa trời đất.

Đêm tối đen như mực, từng tiếng ngâm nho nhỏ theo những làn gió nhẹ

bay lên giống như ngàn đời kêu gọi, tựa như đang truy tìm vết tích ngày xưa.

Là ai, là ai kêu gọi giữa đêm khuya? Là ai, là ai than thở trong giấc mộng xưa?

Là ai, là ai tìm về một thời vinh quang đã xa? Là ai, là ai chìm đắm trong giấc

mộng đời trước, không chịu rời xa?

Khi ánh trăng di chuyển vào động tạo thành một vệt sáng kéo dài trong

động. Giữa không gian yên tĩnh, một tiếng than thở từ trong miệng một người

phát ra mang theo tâm trạng thê lương ảm đạm.

‐ Bao nhiêu năm rồi, cứ mỗi lần ta đến đây ngoài than thở ra cũng chẳng

biết làm điều gì hơn nữa. Rốt cuộc sau này sẽ như thế nào, ta có thể lại được

thấy người không? Liệt Thiên, một cái tên uy chấn thất giới, nhưng nay người

lại ở đây mặc cho gió bụi phủ đầy. Không biết đến khi nào người mới có thể

quay trở lại đại địa, thống lĩnh chúng thuộc hạ quay lại vương quốc năm xưa.

Đêm nay là lần cuối cùng thuộc hạ trở lại để nhận chỉ thị của người, hy vọng

lần này trở lại, người có thể nói cho thuộc hạ biết phải làm sao mới có thể giải

được cấm chế cho người.

Âm thanh nhẹ nhàng lan truyền khắp sơn động.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, bóng nhân ảnh vẫn yên lặng đứng đó, vừa giống

như đang chờ đợi điều gì, lại giống như đang gìn giữ cái gì vậy, tóm lại là lộ ra

vẻ thần bí. Đột nhiên lúc này một âm thanh thâm trầm chợt vang lên:

‐ Huyền Dạ, ngươi đến rồi!

Một câu nói ngắn ngủi, không tạo ra một chút dao động nào làm cho

người ta không thể biết được âm thanh xuất phát từ đâu.

‐ Vâng, thưa chủ nhân, thuộc hạ đã đến. Người có khỏe không? Đêm nay

đã là lần cuối rồi, người cũng nên nói cho thuộc hạ biết phải như thế nào mới

có thể giúp người giải trừ cấm chế?

Nhân ảnh bất động lúc này nhanh chóng di chuyển, đôi mắt tỏa ra quang

mang hai màu xanh hồng chăm chú nhìn vào sơn động tối đen.

‐ Thời gian trôi đi thật nhanh, một ngàn hai trăm năm cũng đã qua, nhớ

lại những việc trước kia giống như mới ngày hôm nào càng khiến cho ta nhớ rõ

như mới vừa xảy ra vậy. Lúc này cũng nên nói cho ngươi những gì cần thiết

rồi. Ta hy vọng ngươi chú tâm nghe thật rõ, bởi vì vấn đề vô cùng quan trọng,

một chút sai xót cũng phí hết công sức.

‐ Xin hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận ghi nhớ từng câu nói của chủ

nhân, toàn lực hoàn thành tâm nguyện của người, để giúp người lại thấy được

ánh mặt trời. Hiện tại xin chủ nhân hãy giảng giải, thuộc hạ đã chuẩn bị rồi.

‐ Như vậy thì ta bắt đầu đây! Nhớ trước đây ta từng nói với ngươi, để ta

có thể tái sinh thì phải thỏa mãn ba điều kiện, thiếu một cũng không được. Ba

điều kiện đó, thứ nhất là phải tìm được một người thuần âm, sinh vào ngày âm

tháng âm năm âm, vả lại đó phải là một nữ nhân. Sau khi tìm được người đó

lập tức phải đem người đến đây vào đêm trăng tròn và cùng ta âm dương kết

hợp, ta cần dùng thuần âm của người đó bồi bổ ngàn năm nguyên khí hao tổn

của ta, như vậy ta mới có cơ hội tái sinh.

‐ Điều này thuộc hạ đã ghi nhớ, xin chủ nhân an tâm. Thuộc hạ chắc chắn

vì người tìm ra thuần âm chi nữ, trợ giúp người thuận lợi tái sinh. Ngoài ra cần

hai điều kiện gì nữa, xin chủ nhân tiếp tục nói, thuộc hạ quyết tâm hoàn thành

cho người.

‐ Còn hai điều kiện nữa, có một cái quả thật khó khăn và điều này phải

nhờ vào cơ duyên, nếu không tất cả chỉ vô ích thôi. Điều kiện thứ hai là sau khi

ta được thuần âm chi khí bồi bổ, ngươi phải tìm được Cửu chuyển Hoàn Hồn

thảo. Vật này cũng tương đối dị thường, lúc ẩn lúc hiện, một thân chín lá, có

thể trong nháy mắt di chuyển được ngàn dặm và hầu như không ai có khả

năng bắt được nó. Phương pháp duy nhất có thể chế phục nó là dùng Long

Tiên Hương làm mồi, đợi nó chìm đắm trong hương thơm thần bí ấy mới có cơ

hội bắt được. Điều kiện thứ ba rất kỳ lạ, cũng là khó khăn nhất. Vào thời điểm

thích hợp, ngươi cần phải tìm được một cao thủ tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo

bốn loại phát quyết để người đó sử dụng pháp quyết tuyệt đỉnh của bốn nhà

mà phân ra phá giải bốn đạo phong ấn giam giữ ta, được vậy ta có thể tái sinh

rồi. Việc này nói thì thật đơn giản nhưng khi thực hiện lại vô cùng khó khăn.

Nguyên vì trên thế gian này, cao thủ tinh thông pháp quyết bốn nhà hầu như

không có, chính thế nên ngày trước, sau khi bọn chúng phong ấn ta đều cảm

thấy rất an tâm.

Huyền Dạ nghe xong sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói:

‐ Nếu đã như vậy thì thuộc hạ phải đến nơi nào để tìm cao thủ này?

Không biết đồng thời tìm bốn cao thủ, mỗi người biết một pháp quyết đến đây

liệu có khả năng phá giải bốn đạo phong ấn hay không?

‐ Không có tác dụng, chắc chắn phải một người làm mới được. Bởi vì bốn

đạo cấm chế này hỗ trợ lẫn nhau, bên trong lại rất xảo diệu, phải là một người

mới hoàn toàn khống chế được toàn bộ. Nếu đổi lại thành bốn người, tuy có

khả năng giải trừ những đạo phong ấn nhưng khi phối hợp không đạt tới mức

tâm ý tương thông, kết quả cuối cùng việc hỏng người mất, tốn công vô ích.

‐ Nguyên lai là như vậy, xem ra cũng có một vài khó khăn nhưng chủ

nhân không cần lo lắng, thuộc hạ chắn chắn hội đủ điều kiện để cho người

được thấy lại ánh mặt trời. Bây giờ chủ nhân còn căn dặn gì không, nếu không

còn gì thì thuộc hạ chuẩn bị đi truy tìm khắp nơi.

‐ Năng lực của ngươi ta biết rất rõ, do đó ngoài việc bảo ngươi cẩn thận,

ta cũng không nói nhiều. Hiện tại ta nghĩ cũng nên hỏi một vấn đề, tình hình

trước mắt của Yêu vực so với lúc trước thì như thế nào?

Nghe nhân ảnh huyền bí hỏi, Huyền Dạ thở dài một tiếng đáp:

‐ Nhiều năm qua không có sự thống lĩnh của người đã khiến Yêu vực

hoàn toàn chia rẽ và trải qua nhiều lần đại chiến, trước mắt tạo ba thế lực theo

thế chân vạc. Ba thế lực phân ra do thuộc hạ, Hắc sát Hổ vương, Tam nhãn

Long lang cầm đầu, mỗi bên chiếm cứ một lãnh địa riêng. Theo tình hình hiện

nay mà nói, thế lực của thuộc hạ tương đối mạnh hơn một chút, còn hai bên kia

thực lực khá tương đương nhau. Cách đây không lâu thuộc hạ nghe nói Hắc sát

Hổ vương xuất binh tiến nhập Nhân gian, cùng với cao thủ Đạo viên giao chiến

kịch liệt một trận và đã đả thông con đường thứ hai giữa Yêu vực cùng Nhân

gian, giúp cho không ít cao thủ thâm nhập vào Nhân gian. Còn Tam nhãn Long

lang nghe nói cũng phái ra phần lớn cao thủ thừa cơ hỗn loạn tiến nhập Nhân

gian giới, bắt đầu chuẩn bị mọi việc để xưng bá tam gian thất giới.

‐ Thái âm rồi sẽ xuất hiện, tam gian thất giới cuối cùng cũng hội tụ Nhân

gian. Đó là một trường hạo kiếp mà không ai có thể tránh cũng là cơ hội không

cách nào dự liệu được, kết quả cuối cùng sẽ thay đổi ra sao trước mắt ai cũng

không thể nói trước. Bọn chúng muốn náo nhiệt thì cứ mặc kệ bọn chúng, đợi

sau khi ta tái sinh sẽ chỉnh đốn lại một phen. Bây giờ ngươi hãy đi đi, nhớ kỹ

thời gian không còn nhiều, một khi thái âm xuất hiện thì ta mãi mãi mất đi cơ

hội.

‐ Thuộc hạ hiểu, xin chủ nhân hãy yên tâm, thuộc hạ sẽ quay lại đúng

thời gian đã định.

Huyền Dạ nói xong liền xoay người, theo đó cả người nhanh chóng bay

ra khỏi sơn động tiêu thất trong đêm đen.

Sơn động khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, toàn bộ tĩnh lặng tựa như một

giấc mơ không lưu lại chút dấu vết nào. Gió đêm thổi qua, tiếng ngâm nhẹ lại

vang vọng trên đỉnh núi. Trong đêm đen, một đôi mắt lấp lánh tam sắc quang

mang xuất hiện tại nơi sâu thẳm của sơn động, chớp sáng tựa như hai ngôi sao

đang giãi bày chuyện gì đó.

oOo

Trong một sơn cốc tùng bách xanh tươi vây quanh, quỳnh hoa xanh biếc

bao phủ khắp nơi. Từng đàn bướm mỹ lệ bay lượn khắp nơi giữa vườn hoa

mênh mông vô cùng tự do. Bên dưới đáy cốc, một tòa tiểu các trang nhã cổ

kính soi bóng bên bờ hồ, trên bốn cây trụ nhỏ đều được chạm long khắc

phượng, lại kết hợp với các kim sắc bảo tháp tạo nên vẻ đẹp rực rỡ. Bên trong

tiểu các, một bóng nhân ảnh đứng yên bất động, ánh mắt tập trung nhìn tiểu

ngư trong hồ, hình như trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.

Một bóng nhân ảnh hạ xuống bên ngoài tiểu các, chỉ thấy đó là một thân

hình to lớn dị thường, toàn thân sắc đỏ, nguyên là một đại hán khuôn mặt thô

lỗ hung ác đang tiến đến. Khi thấy người trong tiểu các, đại hán này cất tiếng

hỏi:

‐ Chủ tử gọi thuộc hạ đến không biết có gì phân phó?

Xoay người, Huyền Dạ nhìn người trước mặt, trầm giọng nói:

‐ Xích Hùng, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?

‐ Hồi bẩm chủ tử, Xích Hùng đi theo người đã một ngàn bảy trăm năm

rồi.

‐ Phải, đã một ngàn bảy trăm năm rồi, thời gian cũng thật dài! Nghĩ lại,

người mà ta tin tưởng nhất chính là ngươi. Lần này gọi ngươi đến chính vì có

một việc vô cùng quan trọng muốn ngươi thực hiện, việc này ngươi nhất định

phải toàn lực hoàn thành. Đồng thời việc này ngươi không được phép tiết lộ

với bất cứ ai, dù hình thần có bị hủy diệt cũng không thể tiết lộ một chút nào.

Điều này ngươi có thể làm được không?

Sắc mặt nghiêm túc, Xích Hùng trầm giọng đáp lời:

‐ Chủ tử yên tâm, Xích Hùng tuy không có ưu điểm gì nhưng những việc

mà chủ tử giao phó, dù có chết, thuộc hạ cũng nhất định hoàn thành, quyết

không nói với bất kỳ ai.

Vỗ vỗ vai hắn, Huyền Dạ nhẹ giọng nói:

‐ Lòng trung thành của ngươi ta hiểu, nhưng sự việc này quả thật trọng

yếu, vì vậy ta mới thận trọng như thế. Bây giờ ngươi hãy ly khai Yêu vực, quay

trở lại Nhân gian truy tìm một nữ tử sinh vào ngày âm tháng âm năm âm.

Ngươi một khi tìm được phải nhớ không được phá nguyên âm trên thân cô ta,

mà phải bằng mọi cách nhanh chóng đem trở về đây. Việc này quan hệ trọng

đại, ngươi không được giao cô ta cho bất kỳ ai khác để đề phòng bất trắc.

Gật đầu một cách chắc chắn, Xích Hùng hỏi lại:

‐ Thuộc hạ hiểu, chỉ không biết thuần âm chi nữ có đặc điểm gì và làm thế

nào để có thể tìm được nàng ta trong thời gian ngắn nhất?

‐ Thuần âm chi nhân thế gian này khó gặp, tình huống cụ thể ta cũng

không cách nào giải thích rõ được. Theo ta tính toán gần ba mươi năm nay, chỉ

duy nhất xuất hiện năm âm cách đây hai mươi ba năm. Do đó nữ nhân ngươi

cần tìm nhất định phải ở tuổi hai mươi ba. Ngoài ra nàng ta là thuần âm chi thể

thì chắc chắn trên thân huyền âm chi khí rất nặng, nhân vì ngươi là xích dương

chi thân, một khi gặp sẽ có khả năng cảm ứng ra.

‐ Như vậy thuộc hạ đã minh bạch rồi, chủ tử hãy đợi tin của thuộc hạ, tin

rằng thuộc hạ sẽ không để người thất vọng.

Xích Hùng nói xong liền xoay người bay đi.

Nhìn Xích Hùng ly khai, Huyền Dạ tự nhủ:

‐ Hy vọng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng trở về, như

vậy mới không uổng công trước đây chủ nhân của ta cứu ngươi một mạng.

Xích Hùng đi khỏi, sơn cốc nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Tuy

nhiên, khi Xích Hùng rời khỏi không lâu lại có một bóng nhân ảnh khác hạ

xuống bên ngoài tiểu các yên lặng quan sát sau lưng Huyền Dạ.

‐ Linh Phong, những việc ta giao cho ngươi, ngươi đã hoàn thành tất cả

chưa?

Xoay người, Huyền Dạ nhìn về phía trung niên nhỏ bé bên ngoài tiểu các,

nhẹ giọng hỏi.

‐ Hồi bẩm chủ tử, việc người giao phó thuộc hạ đã cho người đi thám

thính rồi. Vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ người giao, thuộc hạ phái

người đồng thời tiến nhập Nhân gian, Quỷ vực, Ma vực để truy tìm, tin rằng sẽ

nhanh chóng nhận được hồi âm. Chỉ riêng về Hắc Hổ cùng Long lang hai phía,

theo thuộc hạ nghe ngóng được thì Hắc Hổ đã công phá phòng ngự của Đạo

viên, thống lĩnh đại quân tiến nhập Nhân gian, trước mắt hắn đang cùng cao

thủ chính đạo của Nhân gian giao chiến. Còn Long lang cũng đã đưa phần lớn

thực lực quay trở lại Nhân gian, đồng thời bí mật cùng Ma vực Hắc ám Tôn chủ

liên kết, xem ra sau này hắn có ý định liên kết với đại quân Ma vực, cùng nhau

xưng bá thất giới.

Cười lạnh một tiếng, Huyền Dạ nói:

‐Hùng tâm không nhỏ, đáng tiếc là Hắc ám Tôn chủ cũng không phải đơn

giản, sao lại có thể bị hắn khống chế. Theo tính toán, tạm thời ta không có thời

gian hỏi đến nhiều việc, cứ để mặc cho bọn chúng đi làm càn. Cũng đến lúc ta

phải rời khỏi đây một thời gian, trong quãng thời gian đó nếu có vấn đề gì thì

ngươi hãy giúp đỡ Tử Phong xử lý. Nhớ kỹ, khi ta không có ở đây thì đừng có

gây rắc rối với Long lang cùng Hắc Hổ, chỉ cần ngươi quản lý tốt thủ hạ là

được rồi, như thế ta mới có thể có cơ hội bí mật hành sự. Vì vậy ngoài ngươi

cùng Tử Phong ra không được phép cho bất cứ ai biết, đề phòng tai vách mạch

rừng.

‐ Chủ tử yên tâm, điều đó thuộc hạ đã hiểu rõ. Có Tử Phong ở đây và dựa

vào thông minh tài trí của hắn, thuộc hạ tin rằng sẽ không xảy ra việc gì.

‐ Vậy thì tốt, ta cũng nên đi rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút.

Huyền Dạ nói xong, trên thân lục quang chớp động, toàn thân tan biến

trong không gian.

Quyển 4 - Thái Âm Gian Nan

Chương 2 - Lục Vân Liệu Thương

Dịch thuật: nhiephon - Hiệu đính: N/A - Biên tập: N/A

oOo

ại Nhân gian trên một ngọn cô phong, một bóng người lẻ loi đứng

nhìn hoa rơi ngẩng đầu nhìn trời. Ngay sườn núi trong một tòa tiểu

đình, một vị thải y thiếu nữ ngồi xếp bằng thần sắc tao nhã đang gảy huyền

cầm. Tiên âm lúc ẩn lúc hiện như thanh vân xuất tụ, đằng không lượn quanh

đầu núi. Xung quanh bướm bay rập rờn, chim kêu ríu rít quả là nhân gian tiên

cảnh.

Khi vầng tịch dương lặn xuống phía Tây, Lục Vân thu hồi mục quang cúi

đầu nhìn về thân ảnh mỹ lệ. Ba ngày, bản thân cứ như thế không nói không

rằng đứng suốt ba ngày, còn Bách Linh vẫn lặng lẽ ngồi đánh đàn suốt ba ngày

ở sườn núi, điều này làm cho nội tâm Lục Vân cảm động xen lẫn bất nhẫn.

Than khẽ, thân ảnh Lục Vân nhoáng lên xuất hiện trước mặt Bách Linh, lặng lẽ

nhìn nàng.

Nhoẻn miệng cười, Bách Linh nói:

‐ Ba ngày, xem bộ dạng tâm tình chàng đã khôi phục sự bình tĩnh, như

thế thiếp mới yên tâm. KỲ thật có vài việc chàng không cần quá lưu tâm nên

tùy ngộ nhi an1 duyên đến duyên đi, mọi chuyện tự có định cục.

Nhìn gương mặt đang tươi cười, Lục Vân hạ giọng nói :

‐ Kiếp này ta định sẵn chịu nhiều trắc trở cho nên ta không muốn liên lụy

quá nhiều đến những người ta quan tâm. Như Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt,

Vân Phong, ta luôn hy vọng họ được hạnh phúc nhưng cuối cùng điều ta lưu

lại cho họ chỉ là than thở và tiếc nuối.

1 Tùy ngộ nhi an: gặp sao yên vậy, thích ứng mọi hoàn cảnh

Bách Linh đứng dậy bước đến bên cạnh nhìn Lục Vân đầy ắp vẻ nhu tình

nói:

‐ Đừng suy nghĩ nhiều, thế gian bi hoan ly hợp là chuyện thường, há có

thể việc gì cũng thuận theo ý? Còn nhớ chàng từng nói có một ngày chàng phải

đứng hiên ngang giữa trời đất, đã như thế chàng phải phấn chấn, dũng cảm đối

diện mọi khó khăn, chiến thắng thiên địa tiếu ngạo phong vân.

Dịu dàng nhìn Bách Linh, Lục Vân nói khẽ :

‐ Lần biến cố này đã thay đổi cuộc đời ta và khiến ta hiểu rõ rất nhiều

việc. Lục Vân lúc trước tùy ý tự nhiên, không bị trói buộc muốn làm gì thì làm.

Lục Vân bây giờ bởi vì biết quá nhiều việc mà mệt mỏi bất kham, có lúc thật sự

muốn buông xuôi...... Bất quá, ta biết điều này không thể.

Nở nụ cười nền nã, Bách Linh kiều mị nhìn chàng, khẽ cười:

‐ Đúng, chàng không thể buông xuôi, nhất định chàng phải kiên trì đi

tiếp, bọn thiếp sẽ giúp đỡ chàng mãi mãi. Trời không còn sớm chúng ta nên đi

thôi, thiếp vì chàng đã tìm một nơi sơn minh thủy tú khu trục huyết sát khí ra

khỏi thể nội chàng, song đến lúc đưa chàng quay về Thiên Chi đô tâm tình mới

có thể thả lỏng.

Cầm tay nàng, LụcVân đột nhiên cười lớn:

‐ Được, ta đang muốn đến Thiên Chi đô của nàng xem xem, nghe nói là

nơi đẹp nhất trong tam gian thất giới, nếu thật sự mỹ lệ như lời đồn thì tương

lai đợi ta hoàn thành xong mọi việc, chỉ cần không chết ta sẽ về sống ở nơi đó.

Sắc mặt trở nên vui mừng, Bách Linh nói:

‐ Cuối cùng chàng cũng trở lại như xưa, thật tốt quá. Bây giờ thiếp đưa

chàng đến Thiên Trụ Phong, dựa vào Huyền linh âm sát khí của nơi đó hấp

xuất Huyết sát khí trong thể nội chàng, sau đó mới trở về Thiên Chi đô.

Dứt lời, quanh thân Bách Linh ngũ thải quang hoa lóe lên cùng với Lục

Vân đồng thời tan biến trong không khí.

Đỉnh Thiên Trụ Phong, Bách Linh và Lục Vân chợt hiện ra chầm chậm hạ

xuống. Nhìn xung quanh, Bách Linh nói:

‐ Ở bên trái có một nham động, nhìn bên ngoài cũng bình thường, kì thật

đó chính là nơi hội tụ khí mạch của đỉnh núi. Bởi ngọn núi này xuyên qua mây

xanh, là một trong sáu kình thiên thạch trụ trong truyền thuyết, vì thế hội tụ

Huyền linh Âm sát khí trong lòng đất hết sức bá đạo. Thường nhân ở lại lâu sẽ

bị đầu váng mắt hoa, tinh thần suy nhược. Người tu chân trụ lại lâu trên núi

này sẽ bị âm sát khí xâm nhập thân thể, cuối cùng hoặc là tu vi đại tăng hoặc là

đạo căn bị diệt, nên nơi đây là vùng cấm kỵ của người tu chân.

Nghe xong, tâm niệm Lục Vân chợt động, Ý niệm thần ba lập tức phát ra

với tốc độ hai mươi bốn vạn lần cấp tốc phân tích bí mật trong nham động.

Trong giây lát Lục Vân thăm dò được trong nham động có một cổ ngũ sắc khí

lưu vô hình, dùng cách thức chuyển động hết sức quỷ dị sản sinh một cổ cương

khí âm sâm và cường đại.

‐ Bên trong đích xác có chút cổ quái, huyền linh âm sát khí rất nhiều, e

rằng người có tu vi yếu kém tiến vào không lâu sau đạo cơ sẽ tận hủy. Nàng

đưa ta đến đây chính là muốn lợi dụng cổ âm sát khí cực mạnh này hấp xuất

huyết sát khí trong thể nội ta, điều này có lẽ không dễ dàng?

Nhìn Bách Linh, Lục Vân hơi bi quan nói.

‐ Việc này thiếp tịnh không nắm chắc mười phần, nhưng thiếp nghĩ chỉ

cần mượn lực một cách xảo diệu cũng thu được tác dụng nhất định, chí ít tốt

hơn so với việc thiếp thi pháp bức ép. Bây giờ chàng đi sang đó ngồi xuống,

duy trì tốc độ vận chuyển chân nguyên ổn định tùy theo dao động cầm âm mà

làm.

Lục Vân nhìn Bạch Linh hơi ngập ngừng một chút đoạn đi thẳng, ngồi

xếp bằng trong động. Toàn thân thả lỏng Lục Vân vận khởi pháp quyết Thiên

Địa Vô Cực, quanh thân thất thải quang mang xuất hiện lờ mờ, cả người bao

trùm trong một tầng quang cầu thần kỳ huyền diệu. Bách Linh kinh dị nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trung