tgtt q8-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chẳng lẽ điều này là chuyện lạ có thật? Vạn Tượng Huyền Tôn cười không đáp lời, chỉ nói: - Ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết sao? Trúc Tiên bán tín bán nghi đi tới chỗ Vạn Tượng Huyền Tôn vừa ngồi, theo lời chỉ dẫn của ông nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu lắng nghe bằng linh ứng thật sự. Thấy Trúc Tiên đã nhập định, Vạn Tượng Huyền Tôn lặng lẽ tắt đi nụ cười, vẻ mặt có chút cảm xúc. Lát sau, Vạn Tượng Huyền Tôn tới ngồi xổm bên cạnh bể nước, ánh mắt tập trung nhìn xuống đáy bể. Ở đó có một nhánh cỏ ba lá mỏng manh, chỉ cao độ có một thốn. Nhành cỏ có chút cổ quái, bởi vì nước trong bể không chút động tĩnh vậy mà ba chiếc lá lại khe khẽ đung đưa, dường như đang cố gắng hấp thụ cái gì. Vạn Tượng Huyền Tôn khe khẽ thở dài, nói với mình: "Nước yếu không nổi lên lại có khả năng hòa tan vạn vật, không ngờ còn sinh dưỡng nên thiên thảo, có lẽ đây chính là ý trời." Vạn Tượng Huyền Tôn đứng dậy liền mất đi vẻ cảm xúc, yên yên lặng lặng ngắm lên tầng mây, chờ cho Trúc Tiên tỉnh lại. Độ sau một tuần hương, Trúc Tiên tỉnh lại mặt đầy ngỡ ngàng, kinh ngạc nói: - Kỳ tích, thật là kỳ tích! Không ngờ hòn đá linh thiêng này lại có thể mở miệng cất tiếng! Vạn Tượng Huyền Tôn không chút ngạc nhiên, chỉ hơi cười cười nói: - Lắng nghe Thạch Thiên nói chuyện, ngươi đã biết được điều gì? Sau phút kích động, Trúc Tiên dần dần bình tâm, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: - Rất kỳ quái, hoàn toàn không nghe thấy điều ta muốn hỏi, ngược lại chỉ nghe thấy chút tình hình liên quan đến Thái Âm Tế Nhật thôi. Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu nói: - Thế chẳng phải là có liên quan tới tâm sự của ngươi sao? Trúc Tiên giật mình, nghi ngờ hỏi: - Ngài nói thế có ý gì, chẳng lẽ ngài cho rằng ta định nhân cơ hội này mưu đồ việc gì sao? Vạn Tượng Huyền Tôn cười hỏi: - Không phải thế à? Ngươi đến nhân gian mà một chút mưu đồ cũng không có sao? Trúc Tiên biến hẳn sắc mặt, ngần ngừ đáp: - Mục đích thì ít nhiều cũng có chút, thế nhưng điều này... điều này... Vạn Tượng Huyền Tôn xua tay không cho Trúc Tiên nói: - Không cần nói nữa, ta cũng không muốn biết ngươi định mưu đồ gì, chúng ta hãy nói đến chuyện hôm nay ngươi đến đây làm gì vậy. Trúc Tiên nghe thế vội đáp: - Được, không nói chuyện khác nữa, tốt hơn là nói về chuyện Thái Âm Tế Nhật. Trước đây, ta cứ ngỡ ta đã nắm vững về nó, hiểu rõ về nó. Nhưng vừa rồi nghe linh thạch nói chuyện, ta mới phát hiện ra trong đó còn nhiều điều khó hiểu, mong ngài giúp ta giải đáp những nghi hoặc đó. Vạn Tượng Huyền Tôn thần sắc bình thản, nhàn nhạt đáp: - Ngươi cứ hỏi, điều gì trả lời được thì ta sẽ nói. Trúc Tiên không chút khách khí, hỏi: - Thứ nhất, Thái Âm Tế Nhật phải thế nào mới xảy ra. Thứ hai, Thái Âm Tế Nhật tại sao lại xuất hiện. Thứ ba, sau ngày Thái Âm Tế Nhật, cục diện thiên hạ sẽ như thế nào? Vạn Tượng Huyền Tôn cất tiếng cười, cười đến nỗi Trúc Tiên cảm thấy mơ hồ theo. - Thứ nhất, Thái Âm Tế Nhật cần tới chìa khóa định mệnh mới có thể phát tác. Thứ hai, Thái Âm là bởi nghịch thiên mà hiện ra. Thứ ba, sau Thái Âm rồi, chánh tà đảo ngược, thất giới quy nguyên! Trúc Tiên cau mày, tự nói với chính mình: "'Chìa khóa định mệnh', chắc muốn chỉ Vô Tâm, 'nghịch thiên' ắt hẳn là Lục Vân, thế còn 'quy nguyên' lại có ý gì, hay là quay về lúc ban đầu?" Vạn Tượng Huyền Tôn cười nụ không đáp, chỉ tay lên đám mây mù trên đầu cất tiếng: - Thấy núi chẳng phải là núi, chỉ ở giữa biển mây. Trúc Tiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn ngắm mây mù, nghi hoặc nói: - Những lời này chẳng phải như là nói ngược, không đúng vậy sao? Quay đầu lại, Vạn Tượng Huyền Tôn đã biến mất thần bí không còn thấy nữa, khiến Trúc Tiên ngẩn người, đứng đó thêm một lúc nữa rồi cũng lắc thân biến mất. Nước vẫn là nước, non vẫn là non, có điều khi nào mây mù tan hết thì chỉ là bể dâu trăm năm ngàn năm. Giữa không trung, Vạn Tượng Huyền Tôn vô thanh vô tức hiện ra, mục quang nhìn khắp mặt đất rồi lại ngẩng đầu lên trời, não nề ca thán: - Hủy diệt chi đoan, trùng sinh chi thủy, thiên địa vạn vật, phân hợp hữu số. Tam gian động đãng, thất giới liên thông, nhất thiết vạn pháp, quy vu hư vô ! (2) Những âm thanh nhạt nhẽo lan tràn vô chừng, như từng đợt gió bập bềnh thổi về Thần Châu. Lúc ấy, thiên hạ rung động, Thái Âm bắt đầu lộ xuất, đứa con định mệnh, ai có thể thắng nổi? Có lẽ, kẻ thắng không cười, người thua không khóc, thành bại được mất để người đời sau bình. Trên núi Tây Sơn, cách xa vài dặm, từ khi Thương Nguyệt về rồi, Thiên Mục Phong cứ mãi đứng đó ngóng trông, cứ thế cả đêm. Sáng sớm, ánh mặt trời chói lòa không chút ảnh hưởng đến hắn, cái nóng thiêu đốt giữa ban trưa cũng không khiến hắn muốn tránh né. Hắn như một tảng đá gan lỳ, bất khuất không sờn lòng cứ trông về Hoa Sơn, trông về phương hướng của người con gái trong tim hắn. Ngẫm nghĩ suốt một đêm, Thiên Mục Phong đã nghĩ tới nhiều chuyện, trong đó, chủ yếu nhất chính là làm sao để thâm nhập vào Hoa Sơn, làm sao để cứu được Trương Ngạo Tuyết. Kiếm Vô Trần lúc này đã không như ngày trước, trong tay hắn có Hậu Nghệ thần cung, sánh ngang với bá chủ trời đất, ai mà chọc giận hắn là tự rước lấy cái chết, không một chút hàm hồ. Nhưng cho dù như thế, tự hắn có thể không đi hay không? Đáp án là một câu phủ định. Điều này hắn biết rất rõ, nhưng hắn chỉ do dự một chút, vì nếu đổi lại là Thiên Mục Phong trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không đi, nhưng bây giờ hắn đã có đổi khác rồi sao? Tự hắn cũng không biết rõ nữa. Tiếng thở dài vang vọng quanh thân hắn. Đã trông ngóng liền mười mấy canh giờ, bao lần than thở khiến lòng hắn bồn chồn bất định, đến bây giờ đã hơi mê man. Ngưng không nhìn nữa, Thiên Mục Phong quay đầu rời khỏi đỉnh núi, theo sườn núi đi xuống, định ăn chút gì rồi sẽ tiến đến gần Hoa Sơn để hoàn thành lời hứa của mình với Thương Nguyệt. Vùng quanh đây hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi hắn vừa ăn uống xong bên một quán vắng ven đường, lúc sắp rời khỏi, tin tức Kiếm Vô Trần sắp đi rước dâu Trương Ngạo Tuyết khiến hắn kinh ngạc chấn động. Chuyện này thì hắn biết, thế nhưng mới chỉ là nghe thanh phong, có chắc chắn được điều gì? Nghĩ ngợi kỹ càng, Thiên Mục Phong nói thầm: "Kiếm Vô Trần quả là tâm địa độc ác, rõ ràng muốn dụ cho Lục Vân vào bẫy, một mũi tên trúng hai chim đây. Được, ngươi ác lắm, chúng ta đánh cược một phen, xem ai vận khí tốt." Đã có quyết định, Thiên Mục Phong đứng dậy ra đi, lặng lẽ bắt đầu kế hoạch, thâm nhập Hoa Sơn. Cùng lúc đó, cũng gần Hoa Sơn, Quy Vô đạo trưởng của Trừ Ma Liên Minh nghe được tin này cũng choáng váng vô cùng, lập tức liên tưởng ngay đến những âm mưu quỷ kế. Cũng không suy nghĩ quá nhiều, Quy Vô đạo trưởng quay người đi về, nửa đường gặp ngay Đạo Tà Tàn Kiếm. Hai người cấp tốc quay về Phục Long Cốc báo tin liền. Ghi chú: (1) Vân sơn đa vụ, nhược thủy bất phù, thính thạch thiên ngữ, tự hữu linh xứ = Mây trên núi có nhiều sương mù, nước yếu thì không nổi lên được, lắng nghe ngôn ngữ của Thạch Thiên, đều có chỗ linh ứng (2) Hủy diệt chi đoan, trùng sinh chi thủy, thiên địa vạn vật, phân hợp hữu số. Tam gian động đãng, thất giới liên thông, nhất thiết vạn pháp, quy vu hư vô ! = Việc hủy diệt là mầm mống của việc tái sinh. Trời đất, vạn vật chia ly, hợp lại đều có số. Ba gian đều rung chuyển, thất giới liên thông với nhau, tất cả vạn pháp thuật đều quy về hư vô! Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 8 chương 4 Chương 586 - Ứng đối chi sách (phương sách ứng biến) Bước vào đại điện, hai người mới phát hiện mọi người đều ở đó, liền ngần ngại giấu đi bộ mặt khó coi, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo. Lục Vân phát hiện những biểu hiện tinh tế đó, trong lòng cảm thấy trái tim chìm hẳn xuống, dự cảm không tốt càng ngày càng rõ ràng hơn. Phía trên, Trần Ngọc Loan cất tiếng kêu hai người ngồi xuống, sau đó lại hỏi: - Có thu thập được gì không? Quy Vô đạo trưởng cười khổ một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút khó mở miệng, ánh mắt hướng về Đạo Tà Tàn Kiếm. Đạo Tà hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi nói: - Đừng nhìn ta, huynh nói được rồi. Đến lúc này, Quy Vô đạo trưởng cười khổ một tiếng, liếc mắt nhìn mọi người đang chăm chú một vòng, trầm giọng nói: - Hoa Sơn vừa truyền ra một tin tức, ngày mai, Kiếm Vô Trần tổ chức cưới Trương Ngạo Tuyết tại tổng đàn của Chánh Đạo liên minh. Nghe nói nơi đó là một địa điểm thần bí ở giữa cao nguyên đất vàng, đồng thời cũng tuyên cáo thành lập tổng đàn, chuyển Hoa Sơn trở thành một phân đàn. Lời này vừa dứt, mọi người trong đại điện tự nhiên không khỏi chấn động, ai nấy đều la lên kinh ngạc. Rõ ràng tin này có sức chấn động vô cùng to lớn.rung động ra, toàn thân đều bình tĩnh lạ thường, duy có nhãn thần biến thành hết sức thần bí, khiến người khác không thể nhìn ra trong lòng chàng đang nghĩ gì. Phát hiện sắc mặt chàng không được bình thường, mọi người liền lên tiếng an ủi, Trần Ngọc Loan cũng chạy đến bên chàng, nhẹ nhàng nói: - Lục đại ca không cần lo lắng, chúng ta vẫn còn có thời gian, nhất định có thể đem được Ngạo Tuyết tỉ tỉ trở về. Hiện tại chúng ta nên thương nghị xem ngày mai chúng ta phân công nhân sự như thế nào. Đợi sau khi Thần Phong và Đồ Thiên thám thính rõ vị trí tổng đàn của Chánh Đạo liên minh rồi chúng ta sẽ tính tiếp từng bước. Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn nàng, có chút an ủi nói: - Đa tạ mọi người, bất quá việc này mọi người không tiện tham gia, nếu không liên minh sẽ chịu thiệt hại rất lớn. Trần Ngọc Loan cười nói: - Lục đại ca huynh không phải lo, có vài việc huynh có thể đã nghĩ không đến, đây là lần đầu tiên Chánh Đạo liên minh gióng trống khua chuông, ngoài việc dẫn dụ huynh, nhưng cũng có thế dẫn dụ một số người nữa. Đến lúc đó, cho dù bọn họ có âm mưu nào đi nữa, nhưng phải đối diện với sự bức bách của các thế lực thiên hạ, sợ rằng rất khó thu thập mọi chuyện. Vì vậy, sự tham gia của chúng ta cũng không có ảnh hưởng lớn. Hơn nữa, chúng ta từ đó đến giờ cũng không có hy vọng bọn họ đối xử tốt với chúng ta. Ánh mắt Lục Vân biến đổi, quá lo lắng cho chuyện Trương Ngạo Tuyết khiến chàng bỏ sót một số chuyện trong vấn đề này. Nay nghe Trần Ngọc Loan nhắc, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Nhíu mày một cái, Lục Vân nói: - Muội nói cũng có mấy phần đạo lý, chỉ là tuyệt đối không được sơ suất. Chúng ta nghĩ ra được chuyện này, Kiếm Vô Trần và Thiên Kiếm khách cũng có thể nghĩ ra. Nếu như bọn họ đã biết như vậy có thể dẫn dụ bọn yêu ma quỷ quái thừa cơ ngầm ra tay, bọn họ vẫn dám làm như vậy, thì có thể nói chắc chắn bọn họ đã có sự an bài thỏa đáng. Nếu chúng ta ngang nhiên mà đến thì nhất định sập bẫy. Trần Ngọc Loan nói: - Điểm này thì muội cũng có nghĩ qua, nhưng nghĩ không ra là bọn họ có kế sách gì. Để cho an toàn, muội có một ý tưởng khá táo bạo, không biết Lục đại ca nghĩ thế nào? Lục Vân kinh ngạc nhìn nàng, trầm giọng hỏi: - Muội nói nghe thử xem? Trần Ngọc Loan nghiêm túc đáp: - Quan hệ đến sự việc lần này, đứng trên phương diện toàn cục mà phân tích, chỉ cần hiểu rõ được mối liên hệ giữa chúng ta thì có thể đoán được Trừ Ma liên minh của chúng ta nhất định sẽ ra tay. Đối phó với chuyện này, Chánh Đạo liên minh nhất định đã tính toán qua rồi. Vì thế chúng ta cùng nhau đến đó, tự nhiên rơi đúng vào mưu kế của bọn họ. Giả sử chúng ta làm ngược lại, đến mà không tham gia, thiết nghĩ bọn họ nhất định sẽ kinh nghi. Như thế, những gì bọn họ đã chuẩn bị sẽ trở nên vô dụng, những cao thủ được phái ra để đối phó với chúng ta cũng trở nên vô ích. Lúc đó, nếu như quả thật cao thủ của Quỷ vực và Ma vực xuất hiện, thì họ không thể không sử dụng những cao thủ này. Đợi đến lúc bọn họ giao đấu với nhau, chúng ta lại theo đó xuất hiện, như vậy có thể làm đảo lộn kế hoạch của bọn họ, tạo ra cục diện hỗn loạn. Lúc này, các phương thế lực cùng lúc tham gia, Chánh Đạo liên minh dù có cao thủ nhiều như mây cũng không thể ứng phó được. Như vậy, chúng ta muốn cứu Ngạo Tuyết tỉ tỉ thì dễ dàng hơn nhiều. Nghe xong những lời nàng nói, mọi người trong đại điện đều gật đầu tán đồng vì nghĩ có thể thực hiện. Chỉ duy nhất Lục Vân trầm ngâm không nói, sắc mặt có chút do dự. Văn Bất Danh thấy vậy, lớn tiếng nói: - Lục Vân, đừng ở đó mà do dự kiểu đàn bà nữa, từ trước đến giờ, dù có gặp chuyện gì, huynh không phải vẫn ngạo nghễ thản nhiên không sợ, mà nay lại lo sợ như vậy. Hùng tâm của huynh đi đâu rồi, khí khái không phục tùng thiên địa của huynh đâu rồi? Ngẩng đầu lên, Lục Vân nhìn vào Văn Bất Danh. Hai người nhìn nhau rất lâu nhưng không ai rời mắt. Cuối cùng, với sự khích lệ của Văn Bất Danh, thần sắc của Lục Vân lại khôi phục như thường ngày. Nở một nụ cười cảm kích, Lục Vân trầm giọng nói: - Huynh nói rất đúng, bất kể chuyện gì xảy ra, chưa đến mức tối hậu, ta cũng không chịu khuất phục. Ngày mai, nếu quả thật Kiếm Vô Trần có lòng đối phó với ta, hơn nữa còn làm tổn thương đến Ngạo Tuyết, ta sẽ cho hắn biết, chọc giận đến ta, Chánh Đạo liên minh của hắn sẽ không có kết quả tốt. Ta vốn định sau này mới kiếm hắn tính nợ cũ, nhưng lần này hắn chủ động khiêu khích, ta sẽ cùng hắn sớm tính cho xong vậy. Văn Bất Danh tán thưởng nói: - Tốt, đây mới là Lục Vân mà ta biết, có can đảm và có khí phách. Không phải sợ, bất kể phát sinh chuyện gì thì chúng ta cũng đứng về phía huynh. - Đúng, chúng ta cùng đứng về phía huynh. Quy Vô đạo trưởng, Trần Ngọc Loan đồng thanh nói. Tình bằng hữu thâm sâu này làm cho Lục Vân thật sự cảm động. Cảm động nhìn ba người, khí tức toàn thân Lục Vân biến đổi hẳn, khí thế cả người gia tăng điên cuồng, khí phách kinh người này sản sinh ra một luồng khí lưu to lớn tựa như một con rồng tung bay trong đại điện, làm chấn động thâm sâu trong tâm linh của mỗi người. Không một lời nói, Lục Vân đứng yên tĩnh giữa đại điện, nhưng sự quyết tâm và khí phách của chàng làm cho người ta có cảm giác không thể hoài nghi. Thời khắc này, những người biết rõ Lục Vân như Quy Vô đạo trưởng và Trần Ngọc Loan thì không lấy làm ngạc nhiên, nhưng Phần Thiên và Ân Hồng Tụ thì thật sự kinh ngạc, phảng phất cho đến bây giờ họ mới thật sự hiểu rõ, tại sao Lục Vân có thể hết lần này đến lần khác làm nên kỳ tích, và được lòng người như vậy. Kích động liên tục kéo dài đến cả nửa ngày, cuối cùng Lục Vân cũng thu hồi khí thế cường đại của mình lại, bắt đầu nghiêm túc cùng mọi người thương nghị. Lục Vân nói: - Kế hoạch của Ngọc Loan vừa nói cũng có phần khả thi, chỉ có điều cụ thể phải hành động như thế nào, muội nói lại thử xem. Trần Ngọc Loan cười nói: - Theo muội nghĩ, ngày mai Lục đại ca sẽ đi đến tổng đàn Chánh Đạo liên minh trước, bề ngoài chỉ một mình đi phó hội, chúng tôi không ai tham dự cả. Nhưng trên thực tế, chúng tôi sẽ âm thầm đi sau, tùy theo cơ hội mà hành động. Còn việc nhân sự thì muội có nghĩ qua, toàn bộ chúng ta cùng đi thì tự nhiên thực lực tăng rất lớn, bất quá nơi đây phải có người trấn thủ. Vì thế, muội nghĩ chỉ cần muội, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà tiền bối là đủ, những người còn lại thì ở lại trấn giữ nơi đây. Lục Vân nghe xong, nhíu mày, lắc đầu nói: - Như vậy chưa thỏa đáng, người đi nhiều quá. Huynh thấy để Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng ở lại đây. Muội, Thần Phong và Đạo Tà tiền bối là đủ rồi. Nghe vậy, Văn Bất Danh lập tức không chịu, to tiếng chất vấn: - Lục Vân, huynh làm vậy là có ý gì, huynh coi thường ta sao, tại sao nha đầu này được đi, còn ta thì không thể? Lục Vân thấy ông nổi giận như vậy, liền an ủi: - Không phải là ta có ý đó, huynh nghe ta nói xong rồi nổi giận cũng không muộn. Lần này đến Chánh Đạo liên minh, tuy ta có nói là có thù oán với Kiếm Vô Trần, nhưng mục đích chủ yếu lại là trước tiên cứu Trương Ngạo Tuyết. Đợi sau khi an bài thỏa đáng cho muội ấy, ta lại kiếm cơ hội kết liễu mọi chuyện với Kiếm Vô Trần. Nhưng lần này đến đó, theo ta đoán thì Quỷ vực và Ma vực sẽ có hành động. Nếu vậy cục diện sẽ rất hỗn lọan, mọi người đi đông thì tức nhiên là thực lực cũng sẽ lớn hơn, nhưng nguy hiểm cũng lớn hơn. Còn việc tại sao lại để Ngọc Loan đi, là vì muội ấy với mọi người không giống nhau, muội ấy có Không Linh điểu hộ thân, sẽ không có chuyện gì phát sinh bất ngờ. Còn nữa, việc Trừ Ma liên minh giúp ta thì ai cũng có thể nghĩ ra, vậy huynh có dám đảm bảo là không có ai lợi dụng đánh úp hay không? Văn Bất Danh không phục nói: - Tất cả chỉ là viện cớ thôi. Căn bản cho là tu vi của ta không đủ, không thể đối phó nổi với cao thủ của tam phái, không giúp được gì cho huynh. Lục Vân cười khổ một tiếng, nhìn những người khác, thấy vẻ mặt mọi người đều bất lực, đành nói: - Thôi cũng được, vậy huynh cũng đi đi, Quy Vô đạo trưởng ở lại chủ trì đại cục ở nơi này. Quy Vô đạo trưởng có chút không tự nguyện, nhưng ông là người thông đạt nên suy nghĩ một chút rồi vui vẻ đồng ý. Như vậy, mọi chuyện đã được quyết định, ngày mai Lục Vân sẽ đơn độc đi trước một bước, Trần Ngọc Loan sẽ đem theo Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Đạo Tà Tàn Kiếm đi sau, Trừ Ma Liên Minh sẽ do Quy Vô đạo trưởng tạm chấp trưởng cùng với sự hiệp trợ của Phật Thánh Đạo Tiên, Phần Thiên, Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ Buổi chiều, Tư Đồ Thần Phong và Đồ Thiên trở về, thuận lợi tìm ra vị trí tổng đàn của Chánh Đạo liên minh và thuật lại tường tận một lượt với Lục Vân. ************************** Đại điện Hoa Sơn Chánh Đạo, Kiếm Vô Trần sau khi khiến Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng đi rồi, một mình ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Vừa hưng phấn vừa ưu tư, những biểu tình phức tạp như vậy chỉ có thể dung bốn chữ "Bách cảm giao tập" - trăm loại cảm xúc đan xen nhau - để biểu đạt tâm trạng của hắn hiện giờ.về, thuận lợi tìm ra vị trí tổng đàn của Chánh Đạo liên minh và thuật lại tường tận một lượt với Lục Vân. ************************** Đại điện Hoa Sơn Chánh Đạo, Kiếm Vô Trần sau khi khiến Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng đi rồi, một mình ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Vừa hưng phấn vừa ưu tư, những biểu tình phức tạp như vậy chỉ có thể dung bốn chữ "Bách cảm giao tập" - trăm loại cảm xúc đan xen nhau - để biểu đạt tâm trạng của hắn hiện giờ. Nhìn tòa đại điện trống rỗng, Kiếm Vô Trần nhịn không được đắc ý cười điên cuồng. Cười điên cuồng xong, hắn lại trầm mặc, hai mày nhíu lại. Lòng người là hay thay đổi, trong lúc này, có lẽ hắn cũng không thể hiểu nổi bản thân, hắn đã quá hưng phấn hoặc quá ưu tư. Hắn đã thuyết phục được Thiên Kiếm khách, thỏa hiệp được với Diệp Tâm Nghi, vậy tại sao trong lòng có gì đó không được an tâm? Suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, trong lòng rất phiền não. Trong thời khắc này, Kiếm Vô Trần đành vứt bỏ mọi tạp niệm, chỉ nghĩ đến người đẹp Trương Ngạo Tuyết, lập tức đứng lên đi nhanh ra khỏi đại điện, không lâu sau đã đến phòng của hắn. Vừa mới mở cửa, thấy Trương Ngạo Tuyết và Liễu Tinh Hồn đang ngồi bên bàn đưa mắt nhìn lại, nhưng ánh mắt mỗi người lại có ý tứ khác nhau. Ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết rất bình thường, không mang một ý nghĩa gì cả. Còn ánh mắt của Liễu Tinh Hồn thì khác hẳn. Ánh mắt của hắn như có nghi vấn, rõ ràng là muốn hỏi Kiếm Vô Trần sự việc có giải quyết thỏa đáng chưa. Khe khẽ gật đầu, Kiếm Vô Trần coi như đã trả lời cùng lúc hai người, đi đến bàn và ngồi xuống, cười nói: - Ngạo Tuyết sư muội, ở nơi này thế nào, có quen không? Trương Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói: - Hầu như tốt, cũng không có sự khác biệt lớn, chỉ là thanh tĩnh hơn nhiều. Kiếm Vô Trần nói theo: - Đúng đó, ở đây thanh tịnh rất nhiều, bất quá ngày mai chúng ta lại rời khỏi đây, đi đến một địa điểm thần kỳ khác, muội nhất định rất thích, cũng không cô đơn nữa. Bây giờ muội đi nghỉ đi, huynh và sư thúc có chút chuyện, đợi huynh lo xong chuyện thì về đây tiếp muội. Trương Ngạo Tuyết gật nhẹ, một mình ngồi yên đó, không biểu hiện bất kỳ một cảm xúc nào gọi là cô đơn.Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 8 chương 005 Chương 587 - Lưỡng diện tiểu nhân (tiểu nhân hai mặt) Ra khỏi phòng, Liễu Tinh Hồn hạ giọng nói: - Bên đó đã chuẩn bị xong, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi. Kiếm Vô Trần không trả lời ngay, kéo lão rời khỏi biệt viện rồi nói với vẻ lo lắng: - Ta biết rồi, chỉ có điều ta đột nhiên có chút bất an, cái cảm giác này rất kỳ quái. Vừa rồi ta đã theo sự chỉ điểm của sư thúc để thuyết phục được sư tổ, nhưng Tâm Nghi rõ ràng rất tức giận, cho rằng ta có dụng tâm khác. Việc này khiến ta có chút do dự, không quyết định được. Ta làm như vậy, tương lai không biết có chuyện gì phát sinh vượt tầm kiểm soát không. Liễu Tinh Hồn an ủi nói: - Không phải sợ, càng đến lúc quan trọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyện