TGTTQ12C998-999

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Giới Truyền Thuyết

Quyển 12 - Thiên Địa Vô Cực - chương 006

Chương 998 - Quỷ Vương

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Nguồn: TTV

Quỷ Vực, dưới bầu trời âm u, ba bóng người trầm trọng bước tới, đến bên một bờ hồ.

Nhìn vào mặt nước yên tĩnh, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ nhẹ giọng nói:

- Giao chiến mấy ngày, thân tâm mệt mỏi, tuy chưa gặp quỷ vật lợi hại, nhưng tiểu quỷ như vậy cũng khó dây dưa rồi.

Đồ Thiên khẽ thở dài:

- Đúng vậy, Quỷ Vực hung hiểm, ta xem như đã lĩnh giáo. Thật sự rất bội phục hào hùng tráng khí của Lục Vân tung hoành Quỷ Vực trước đây.

Ân Hồng Tụ cười mắng:

- Cái gì hào hùng tráng khí, Lục Vân cũng là bất đắc dĩ, bị bắt buộc thôi.

Đồ Thiên sửng sốt, lập tức ậm ừ nói:

- Không nói chuyện này nữa, hãy nói một chút U Linh Gian của Quỷ Vực đi.

Ân Hồng Tụ sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Trước mắt, trước khi Lục Vân bọn họ đến thì chưa từng có người tiếp xúc quá U Linh Gian. Đó là một chỗ thần bí quỷ dị, lại ẩn dấu thực lực rất mạnh, chúng ta cần phải cẩn thận đề phòng. Ngoài ra, Quỷ Vực chúng ta cơ hồ đã tìm hết, lúc này cũng chỉ còn lại mảnh thủy vực mà thôi, ta đoán, U Linh Gian có thể tại một địa phương nào đó trong thủy vực này.

Chu Hỉ đồng ý nói:

- Suy đoán đó có lý, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi trước tìm tòi xem sao.

Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ không có ý kiến, hai người tranh thủ thời gian khôi phục chân nguyên.

Chỉ chốc lát, sắc mặt Chu Hỉ biến đổi, ánh mắt tập trung tại trên hồ, trong miệng nhắc nhở:

- Cẩn thận, có cường địch tới gần.

Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ nghe vậy bừng tỉnh, nhanh chóng đi tới bên người Chu Hỉ, ánh mắt lưu ý tình huống bên hồ.

Dưới ánh sáng u ám, bốn thân ảnh dán mặt nước bay tới, đảo mắt đã tới bên hồ. Trong bốn người, đi trước là một người tóc bạc trắng, toàn thân tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, không có chút quỷ khí nào mà phía sau y, ba bóng đen có quỷ khí vây quanh, mỗi người đều mang khí tức kinh người, thực lực lại mạnh, đều mạnh hơn Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ.

- Ngươi là ai? Vì sao cùng Quỷ Vật cùng một chỗ?

Lạnh lùng nhìn lão già tóc bạc, Chu Hỉ hỏi.

Điềm nhiên cười, lão già tóc bạc nói:

- Tại nhân gian, người quen biết gọi ta là Trúc Tiên, tại Quỷ Vực, ta lại là U Linh Quỷ Vương mà các ngươi muốn tìm. Về phần ba vị phía sau ta, bọn họ là Quỷ Tôn của U Linh Gian.

Chu Hỉ ánh mắt khẽ biến, trầm giọng nói:

- Quỷ Vương hiện thân gặp mặt, là định trực tiếp thẳng thắn cùng chúng ta đánh một trận?

U Linh Quỷ Vương cười nói:

- Đừng hiểu lầm, ta nếu thật sự cố ý đối phó các ngươi, tất sẽ không hiện thân gặp mặt.

Đồ Thiên không hiểu hỏi:

- Vậy ngươi có mục đích gì?

U Linh Quỷ Vương nói:

- Mục đích đến đây của các ngươi ta biết, là phụng mệnh diệt trừ thế lực của Quỷ Vực, để khỏi nguy hại nhân gian. Nhưng người quỷ khác biệt, thiện ác không giống nhau. Rất nhiều lúc, người so với quỷ còn xấu xa hơn, các ngươi một mặt trừ quỷ, cũng tuyệt không phải là chuyện tốt.

Ân Hồng Tụ nói:

- Ý kiến của ngươi tự cho rằng các ngươi là quỷ tốt, khuyên chúng ta không cần động thủ rồi?

U Linh Quỷ Vương điềm nhiên nói:

- Quỷ Vật, một loại hình thái khác của sinh linh sau khi chết. Bọn họ tiếp tục ý thức lúc còn sống, nhớ lại những ân oán trước đây, như nhau có thiện có ác. Nhân gian có người, Quỷ Vực cũng tất nhiên có quỷ, việc làm của các ngươi cũng chỉ là một hành động tạm thời, tuyệt không thể thật sự tiêu trừ được họa hoạn. Giống như hiện tại, bổn vương tựu đứng yên không động, mặc các ngươi động thủ, để các ngươi diệt U Linh Gian. Nhưng sau khi các ngươi đi, Quỷ Vực lại thực không tồn tại sao? Địa vực khác nhau, có văn hóa khác nhau. Quỷ Vật du đãng Nhân gian, các ngươi nói đó là xâm phạm. Hôm nay các ngươi đến đây, theo như lời các ngươi, không phải cũng là một loại xâm phạm sao?

Ân Hồng Tụ trầm mặc, những lời này ai nói là không có đạo lý chứ? Chu Hỉ thần sắc lạnh nhạt, bình tĩnh nói:

- Nói không sai, tiếp tục phát huy.

U Linh Quỷ Vương nói:

- Lần này đến, vốn là muốn tiêu diệt ba người các ngươi, bởi vì U Linh Gian ta có thực lực này. Chỉ là bổn vương từng tại Nhân gian tu luyện vài trăm năm, không muốn lại tiếp tục giết chóc, vì vậy trước tiên cùng ba vị đàm luận.

Chu Hỉ nói:

- Ngươi muốn nói như thế nào?

U Linh Quỷ Vương nói:

- Rất đơn giản, trong Quỷ Vực, trừ U Linh Gian, địa phương khác các ngươi đều đi qua. Hiện tại ta lấy thân phận U Linh Quỷ Vương hướng các ngươi nói rõ, ta này một mạch không xâm phạm Nhân gian, các ngươi cũng không được xâm phạm, song phương không can thiệp lẫn nhau, chung sống hòa bình.

Chu Hỉ không nói, ánh mắt di chuyển tới trên mặt Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ, dọ hỏi ý kiến của bọn họ. Đồ Thiên có chút nghi vấn hỏi:

- Nói thật dễ nghe, mà chúng ta như thế nào tin được lời của ngươi?

U Linh Quỷ Vương cười nói:

- Trở lại Nhân gian, các ngươi nghe một chút cách làm người của Trúc Tiên ta sẽ biết.

Đồ Thiên hừ một tiếng nói:

- Như vậy chẳng phải là không nói sao?

U Linh Quỷ Vương lạnh nhạt nói:

- Đồ Thiên, ta nếu nói cho ngươi biết ta là một trong Cửu U tán tiên, trải qua tám lần thiên kiếp, ngươi tin sao?

Đồ Thiên khẽ lăng, không nói lời nào. Chu Hỉ lại nói:

- Khí tức trên thân ngươi đúng là có chút giống, bởi vì ta không cảm ứng được một chút quỷ khí nào tồn tại.

Ân Hồng Tụ nghe lời cất giọng nói:

- Nếu Quỷ Vương đã một lòng thành ý, chúng ta cũng nên tin tưởng, như vậy trở lại Nhân gian, không lại hỏi đến việc của Quỷ Vực.

U Linh Quỷ Vương cười theo nói:

- Đa tạ tín nhiệm của ngươi, ta đại biểu U Linh Gian cảm tạ các ngươi.

Ân Hồng Tụ khe khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Kỳ thật chúng ta cũng mệt mỏi rồi, ở nơi đây quá lâu, cũng hoài niệm Nhân gian, đã đến lúc nên rời khỏi rồi.

Nói xong xoay người, vẫy gọi Chu Hỉ cùng Đồ Thiên rời khỏi.

- Ân cô nương xin dừng bước, có chút tin tức đối với các ngươi có thể có trợ giúp.

Thấy ba người muốn đi, U Linh Quỷ Vương mở miệng giữ lại.

Quay đầu, Ân Hồng Tụ hỏi:

- Quỷ Vương có lời xin nói thẳng.

U Linh Quỷ Vương gật đầu nói:

- Sau khi các ngươi tiến vào Quỷ Vực, Trần Ngọc Loan của Trừ Ma Liên Minh phát động đợt tiến công thứ nhất, tiêu diệt sở hữu thế lực của Quỷ Vực tại Nhân gian, bao gồm Sát Huyết Diêm La trong đó.

Nghe lời mừng rỡ, Ân Hồng Tụ kinh ngạc hô lên:

- Thật sao? Bọn họ thành công rồi?

U Linh Quỷ Vương nói:

- Đúng vậy, bọn họ thành công rồi. Hơn nữa lại không lâu lúc sau, Trần Ngọc Loan lại tiến công lần thứ hai, tiêu diệt Ma Thiên Tôn Chủ của Ma Vực. Đến lúc này, cả Vực chi tam giới, cũng chỉ còn lại Yêu Hoàng Liệt Thiên của Yêu Vực thôi.

Vẻ mặt Chu Hỉ có chút mất mát, nhìn lại Thiên Tà Nhận trong tay, miệng khe khẽ thở dài. U Linh Quỷ Vương nhìn hắn một cái, khuyên nhủ:

- Tà Thần không cần cảm thán, đây là định mệnh, ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì trong năm đại tà binh đã có ba túc chủ chết rồi.

Chu Hỉ nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Sao ngươi lại biết ta sẽ không chết?

U Linh Quỷ Vương cười thần bí, không nói lời nào. Bên cạnh, Ân Hồng Tụ hỏi:

- Còn có tin tức gì nữa không?

U Linh Quỷ Vương trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

- Còn có, Trừ Ma Liên Minh cũng bị hủy rồi.

- Cái gì? Liên Minh hủy rồi? Không có khả năng.

Trừng mắt nhìn U Linh Quỷ Vương, Ân Hồng Tụ không tin nói.

U Linh Quỷ Vương khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:

- Đúng hay không, các ngươi rất nhanh sẽ biết, trước khi chia tay, ta sẽ tặng ba vị một câu: vô dục, vô cầu, vô tai, vô kiếp, nhớ kĩ.

Nói xong, thân hình chợt lóe, cùng ba vị Quỷ Tôn đồng thời tiêu biến trong không khí.

Thu hồi ánh mắt, Đồ Thiên nói:

- Hồng Tụ, ngươi thật sự tin tưởng hắn?

Ân Hồng Tụ nói:

- Không hoàn toàn tin, nhưng khi đối mặt hắn, ta không có cảm giác nguy hiểm.

Chu Hỉ nói:

- Có lẽ hắn nói đúng, người quỷ khác biệt, đều có thiện ác, bất kể địa phương nào, ánh sáng cùng bóng tối luôn luôn tồn tại. Đi thôi.

Dứt lời, phi thân rời đi.

Thời gian theo chặng đường bay trôi qua, khi ba người đến được Nhân Gian, Chu Hỉ nhìn hai người, điềm nhiên nói:

- Nha đầu, nhân tình của ngươi ta đã trả, hiện tại ta nên đi rồi, đến làm một việc ta muốn làm nhưng lại vẫn chưa từng thực hiện.

Ân Hồng Tụ sửng sốt, có chút không muốn nói:

- Chúng ta theo ngươi cùng đi, đợi sau khi ngươi hoàn thành công việc, ngươi lại theo chúng ta quay lại.

Chu Hỉ lắc đầu nói:

- Đời người, cuối cùng không tránh khỏi chia tay, các ngươi có cách thức sinh hoạt của các ngươi, ta có thế giới của ta. Nếu còn có duyên sẽ còn gặp lại, nhớ là mỉm cười tiễn ta rời xa.

Nói xong nhẹ nhàng bay lên, như một đóa mây trôi hướng về phía chân trời.

Nhẹ nhàng phất tay, Ân Hồng Tụ có chút lưu luyến, nhẹ thở dài nói:

- Hắn kì thật là một người tốt.

Đồ Thiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, hắn tuyệt không xấu, chỉ là tính tình có chút cao ngạo mà thôi.

Ân Hồng Tụ quay đầu, khẽ ngâm nói:

- Ngươi cũng không xấu, chỉ là có chút ngây ngốc mà thôi.

Đồ Thiên vẻ mặt ngẩn ngơ, thấy trong mắt nàng tràn đầy ý cười, không khỏi trào phúng nói:

- Đúng a, người ngốc như khúc gỗ, phía sau còn đi theo một cái bóng.

Ân Hồng Tụ nụ cười thu lại, mắng nói:

- Giỏi ngươi cái Đồ Thiên, cư nhiên dám cười ta, ngươi cho là ta đây không gả được hay sao?

Đồ Thiên nhếch miệng cười nói:

- Xem ngươi như vậy tất rõ ràng rồi, còn cần nói?

Dứt lời phi thân lên, hướng phía xa bỏ chạy.

Ân Hồng Tụ yêu kiều hét lên một tiếng, giận nói:

- Ngươi, cái đầu gỗ, bị ta bắt được, ngươi chết chắc rồi.

Nói lời phi thân đuổi theo, trong chớp mắt cả hai đã biến mất trong núi rừng.

Ma Vực, tao ngộ của Dao Quang cùng Đạo Tà Tàn Kiếm, cách xa so với của ba người Ân Hồng Tụ.

Nơi đây, ma thú khắp nơi, phân bố rất nhiều ma linh, ma binh, ma mị, ma sát, thậm chí còn có cao thu cấp Ma Thần.

Đối mặt như vậy, Dao Quang đại khai sát giới, dưới sự trợ giúp của thần thú Bát Bảo, cùng Đạo Tà Tàn Kiếm đồng thời tựa như gió lốc quét sạch Ma Vực. Này trong đó, chiến đấu vô số, tuy tu vi hai người kinh nhân, cũng vài lần gặp nguy hiểm, có thể nói hết sức nguy nan.

Lúc này, hai người sau khi diệt trừ ma vật của Ma Vực Hắc Ám giới cùng Huyết giới, đã tiến nhập vào Ma Thiên giới nơi nguy hiểm nhất của Ma Vực.

Nơi này, tuy rằng toàn bộ cao thủ đã được Ma Thiên Tôn Chủ dẫn nhập Nhân gian, nhưng dù sao nơi đây cũng là địa phương có thực lực mạnh nhất trong Ma Vực Tứ Giới, số lượng Ma Vực quân đoàn trú trát tại đây đông đảo, trong lúc giao chiến càng đem Dao Quang cùng Đạo Tà Tàn Kiếm phân tán.

Đến lúc này, Dao Quang một mình tác chiến, dựa vào thực lực mạnh mẽ, cùng với thân thể bất tử, dưới sự phối hợp của Bát Bảo, cuối cùng giết ra một đường máu, lui ra khỏi Ma Thiên giới, tiến nhập Ma Huyễn giới.

Tại nơi đây, Dao Quang vốn muốn nghỉ ngơi một lát, rồi lại giết quay lại cùng Đạo Tà Tàn Kiếm hội hợp. Dù sao liên tục nhiều ngày giao chiến, tuy hắn thực lực kinh người cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng ai ngờ, cao thủ Ma Huyễn giới sớm đã biết được bọn họ hai người tiến nhập Ma Vực, đã làm tốt chuẩn bị, khi gặp đến Dao Quang liền phát động công kích. Như vậy, Dao Quang cũng không thể rút người tránh thoát, chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Trong giao chiến, thân thể gầy yếu của Dao Quang tựa như câu hồn sứ giả, xuất thủ lăng lệ vô tình, chỉ khoảnh khắc đã đánh giết mức đến cao thủ Ma Huyễn giới kinh hoảng tứ tán.

Chương 999: Nhân tình khó giải.

Lúc này, một cao thủ xuất hiện cản lại Dao Quang khiến hắn rất kinh ngạc, không khỏi mở miệng nói:

- Là ngươi.

Ma Huyễn Tôn Chủ nhìn hắn, vẻ mặt có chút quái dị nói:

- Là ta, ta chính đang đợi ngươi.

Dao Quang cười lạnh nói:

- Đợi ta làm gì? Ngươi còn có thể làm gì được ta?

Ma Huyễn Tôn Chủ cũng không tức giận, chỉ là phản bác nói:

- Tối thiểu ngươi cũng không làm gì được ta.

Dao Quang hừ nói:

- Đó là trước đây. Hiện tại tu vi của ta đã tăng mạnh, ngươi lại có thương thế trên người, tình huống đối với ngươi bất lợi.

Ma Huyễn Tôn Chủ điềm nhiên nói:

- Vậy sao? Thế thì chúng ta cứ thử một lần.

Nói xong, thân ảnh đột nhiên vỡ vụn, mỗi một phiến mãnh vỡ lại diễn biến thành một Ma Huyễn Tôn Chủ hoàn chỉnh mới, phân bố trong khu vực không gian giới hạn.

Cười lạnh một tiếng, Dao Quang nói:

- Thử thì thử, ta cũng không sợ ngươi.

Nói xong thân thể bắn lên ra xa, nhanh chóng đuổi theo mỗi một bóng thân ảnh lân cận.

Bát Bảo xa xa đi theo, thỉnh thoảng có cao thủ Ma Huyễn giới tiến đến gần ngăn trở nó tiếp cận.

Thời gian chậm chậm trôi qua, trong lúc truy đuổi, trên mặt Dao Quang dần hiện lên vẻ kinh sợ, đối với huyễn hoá chi thuật của Ma Huyễn Tôn Chủ cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Theo lý thuyết, Ma Huyễn Tôn Chủ lúc này khí sắc không tốt, đó là trên người trọng thương, mà hắn vì sao còn có thể ứng phó công kích mạnh mẽ của bản thân?

Trong suy tư, Dao Quang gia tăng tốc độ truy kích, chưa từng lưu ý đến Ma Huyễn Tôn Chủ chính là đang dẫn dụ hắn rời xa Bát Bảo, hướng đến gần một chỗ vách núi âm u.

Nửa ngày sau, Dao Quang mới chợt phát giác, nhìn đến chỗ vách núi không xa, hừ lạnh nói:

- Nơi này địa thế dần dần hẹp lại, đối với ngươi rất bất lợi.

Ma Huyễn Tôn Chủ không nói, chỉ là gia tăng tốc độ huyễn hoá tránh né, cuối cùng thoát khỏi phong toả của Dao Quang, phóng vào một chỗ huyệt động dưới vách núi.

Thấy vậy, Dao Quang cười lạnh nói:

- Muốn chạy, hiện tại không kịp rồi.

Lời vừa dứt, bóng người đã lóe lên, chỉ chớp mắt đã phóng vào trong động.

Xa xa, cao thủ Ma Huyễn giới đã đoàn đoàn vây quanh Bát Bảo, cản trở nó rời đi. Đối việc này, Bát Bảo hơi chút tức giận, hào quang toàn thân phát ra mạnh mẽ, tám tròng mắt, tám lỗ nhỏ đồng thời phát xuất hào quang như kiếm, đánh cho cao thủ Ma Vực liên tục thối lui.

Dưới vách núi âm u, hang động đen thui không một tiếng động, Dao Quang tiến vào đã một hồi lại vẫn không thấy một chút động tĩnh, sự tình có chút quỷ dị.

Lúc này, gió lạnh dưới vách núi chợt thổi, trận trận ma khí từ trong động mãnh liệt thoát ra, chớp mắt liền tăng lên đến một tầm mức, dưới bầu trời u ám, bộc phát ra hào quang mạnh mẽ.

Một khắc này, cao thủ Ma Huyễn giới đang giao chiến không ngừng gào thét thê thảm, thần tình bi thương. Bát Bảo lại gầm nhẹ một tiếng, hào quang toàn thân chợt loé, liền thoát khỏi day dưa của địch nhân, xuất hiện tại dưới vách núi, hướng cửa động đến gần.

Ánh sáng nhạt loé lên, Dao Quang bay vụt tới, nhìn Bát Bảo một cái, tiếp theo liền xoay người nhìn vào cửa động, vẻ mặt rất phức tạp, ẩn ẩn có chút thở dài.

Xa xa, cao thủ Ma Huyễn giới phẫn nộ rống lên hướng phía bên này bay đến, mỗi người đều thần sắc điên cuồng, tròng mắt tràn đầy cừu hận.

Dao Quang xoay người, xem các cao thủ này một cái, lập tức thân thể chợt loé, xuất hiện tại trên lưng Bát Bảo, nhẹ giọng nói:

- Bát Bảo, chúng ta đi.

Giống như cảm nhận được tâm tình của hắn có biến hoá, Bát Bảo khe khẽ than nhẹ, thi triển thuấn gian chuyển di(di chuyển trong nháy mắt), biến mất tại chỗ.

Quay lại Ma Thiên Giới, Dao Quang một đường đi trước, cuối cùng tại Ma Thiên Cung tìm được Đạo Tà Tàn Kiếm, chỉ tiếc là hắn lại chỉ còn một hơi thở. Vì vậy, Dao Quang phẫn nộ vô cùng, phất tay phát ra lực lượng đáng sợ, một cử động chấn vỡ hơn mười vị Ma Vực cao thủ gần đó.

Phát giác được hơi thở của Dao Quang, trong đôi mắt suy nhược của Đạo Tà Tàn Kiếm chớp qua một tia kinh sợ, xem tiểu đồng trước mắt, thấp giọng nói:

- Tu vi của ngươi trong chớp mắt đã tăng gấp đôi, đó là chuyện trái với lẽ thường.

Dao Quang có chút thương tâm, nhẹ giọng nói:

- Đừng nói chuyện này, ngươi bị thương rất nặng, ta để cho Bát Bảo giúp ngươi trị thương, chuyện khác cứ giao cho ta xử lý.

Đạo Tà Tàn Kiếm tang thương nói:

- Không cần phí lực rồi, nguyên thần của ta bị tổn thương, kinh mạch vỡ nát, vốn đã không cách cứu hồi. Ngươi có thể bình yên không có chuyện, ta đã rất an ủi rồi. Sau khi quay lại, nhớ nói cho lão quỷ, một đời này chỗ ta không bằng hắn, không phải tu vi, mà là thiếu một đồ nhi như ngươi vậy...

Thanh âm đến đây dừng lại, một thoáng tiếc hận hiện lên trong đáy mắt hắn, vĩnh viễn không cách nào xoá đi.

Dao Quang trong lòng bi thương, cuộc sống tại Ma Vực tuy ngắn ngủi, tuy tràn đầy huyết tinh, nhưng hắn lại sâu sắc hiểu được, lão nhân được xưng là Đạo Tà này, hắn kì thật không khó hòa đồng, chỉ là nỗi tịch mịch chiếm cứ nội tâm của hắn, cải biến tính cách của hắn.

Buông tay ra, Dao Quang nhặt lên tàn kiếm trên mặt đất, ánh mắt như băng quét qua vài chục cao thủ Ma Vực của Ma Thiên Cung, miệng phẫn nộ quát lên một tiếng, người như cọp dữ vồ tới, triển khai công kích vô tình.

Giờ phút này, Dao Quang biến hóa có chút quỷ dị, thân ảnh của hắn như mộng như ảo, khi thì phía đông, lúc thì phía tây, cứ luôn biến ảo không ngừng, làm cho đối thủ không cách nào phòng ngự.

Đồng thời, quanh thân Dao Quang còn phát ra khí thế kinh người, có thể đủ so sánh với Ma Thiên Tôn Chủ, có năng lực ngưng đọng không gian, khiến các cao thủ Ma Vực không có chút cơ hội chạy thoát.

Nguy hiểm đến gần, những cao thủ đó không chỗ né tránh, mỗi người đều tựa như điên cuồng tiến công, tinh thần dị lực dày đặc hội tụ làm một, hình thành một cỗ niệm lực huỷ diệt, bao phủ trên đỉnh đầu Dao Quang.

Đối việc này, Dao Quang hét to một tiếng, trong mắt ma mang chớp động, một cổ sóng tinh thần sắc bén cực kì bắn ra bốn phía, chính là tuyệt học chí cao của Ma Vực - Tâm Dục Vô Ngân.

Một kích này, nằm ngoài dự liệu của cao thủ Ma Vực.

Tại trong ý thức của bọn họ, Dao Quang tuy tinh thông kì học của Ma Vực, nhưng lại chỉ là biết Ma Diệt Kỳ Tâm, cùng với ngự giá Ma Long phát động công kích.

Ai ngờ, lúc này hắn lại là thi triển ra Tâm Dục Vô Ngân, đó cũng khiến cho uy lực tinh thần công kích của các cao thủ giảm mạnh, mất đi vài phần thắng.

Tinh thần tiến công cùng thuộc tính chạm nhau giữa không trung, song phương va chạm kịch liệt, chớp mắt đã dung hợp làm một thể, hoá thành một quả cầu ánh sáng chói lọi, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bộc phát ra lực lượng huỷ diệt.

Một kích này, hội tụ lực lượng của tất cả mọi người có mặt, uy lực của nó đáng sợ, không những đánh ngã cao thủ Ma Vực ngay tại chỗ, bắn bay Dao Quang, còn ngay cả toàn bộ Ma Thiên Cung cũng đều bị chấn huỷ.

Lúc này, Bát Bảo gầm nhẹ một tiếng, phát ra một cỗ lực lượng nhu hoà, đem thân thể Đạo Tà Tàn Kiếm cuồn cuộn nổi lên.

Sau đó, thân thể Bát Bảo di chuyển ngang vài chục trượng, tiếp được Dao Quang, thi triển thuật Thuấn Gian Chuyển Di, ngay tại khoảnh khắc lực lượng huỷ diệt đến gần, rời khỏi nơi này.

Chốc lát, Bát Bảo xuất hiện tại Ma Huyễn Giới, trong miệng khe khẽ gầm nhẹ, hỏi ý Dao Quang có tiếp tục tiến lên phía trước đi hết lữ trình còn lại hay không.

Nghe hiểu ý tứ của nó, Dao Quang vẻ mặt quái dị, trầm tư một hồi lâu, thở dài nói:

- Ta thiếu một món nợ nhân tình không cách nào trả đối với nơi này, vậy để nó bảo trì yên tĩnh, cũng tính là một chút tấm lòng của ta. Đi thôi, chúng ta về Nhân gian đi.

Bát Bảo ngâm nhẹ một tiếng, thân thể tròn tròn khẽ xoay tròn, tại không trung mở ra một cánh cửa thời không, sau đó phi thân vào, biến mất sau cánh cửa.

Cuồng phong gào thét, sóng lớn dập dờn, mây đen lớp lớp tạo thành một mãnh đen dày đặc. Trong biển, cự thú rít gào, trên không trung sấm rung chớp giật, dưới bầu trời âm u, trận trận sát khí tràn ngập không tiêu tan.

Ma Quỷ Hải Vực, tọa lạc tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tpd