Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu ba ơi! Cậu mở cửa con đem cơm cho cậu. Cậu ơi!"

Con Lành nó ôm mâm cơm còn hun hút khói, lòng có chợt cảm thấy man mác buồn. Cậu ba nó bị ông Kim nhốt trong phòng đã ba bữa không cho bước chân ra khỏi phòng. Ông sợ cậu ba nó lén đi gặp cậu Quốc.

Nó đã mở ổ khóa bên ngoài, nhưng có lẽ Thái Hanh trong lòng đã không muốn gặp mặt ai nên anh đã cài khóa lại bên trong nên nó không vào được, chỉ biết đứng đó bất lực kêu lên.

Nghĩ tới chuyện đó nó lại không dám tin. Cũng phải thôi, mấy cái chuyện này mấy ai chấp nhận được, người ta kì thị ra mặt kia kìa. Huống hồ lại là cậu ba Thái Hanh của nó, có chết cũng không dám nghĩ tới Thái Hanh lại có thể xảy ra chuyện như vậy.

Bây giờ đứng trước mặt cậu ba nó, con Lành cũng như bao người khác mà cảm thấy ái ngại nhưng không dám ra mặt. Chuyện này không phải ngày một ngày hai mà có thể nhìn nhận được.

Thái Hanh là một người thấu đáo nên anh có lẽ nhìn ra được sự xa lánh ẩn sâu trong cử chỉ và hành động của con Lành, anh chỉ biết gượng cười trong lòng. Mấy chuyện này có nhằm nhò gì với anh, muốn cười cứ việc cười muốn đánh cứ việc đánh. Thứ anh cần Chính Quốc phải bình an.

Con Lành nó đem cơm được ngày đầu, Thái Hanh thấy nó có vẻ không được dễ chịu gì mấy, nên mấy lần sau nó đem vô anh nhất quyết không mở cửa.

"Cậu ba ơi!"

"Để xuống dưới đất rồi đi đi."

Tiếng anh trầm đến đáng sợ vọng ra, con Lành hơi run đặt mâm cơm xuống đất rồi, bóp ổ khóa rồi rời đi. Nó thấy bóng dáng Tố Liễu đang tiến lại gần, cúi đầu chào rồi phi xuống dưới bếp.

Tố Liễu nhìn mâm cơm nằm trơ trọi dưới gạch thì chỉ biết nhếch mép, thương tới mức quên ăn quên ngủ vậy sao? Tình yêu của anh nó lớn tới vậy à?

Cốc cốc cốc!

Nghe tiếng gõ cửa, Thái Hanh tưởng là con Lành nên cũng không muốn đoái hoài. Anh im lặng ngồi trên bàn mà trong đầu toàn tâm toàn ý nghĩ tới Chính Quốc.

Thấy bên trong im lặng, cô đi tới định mở cửa thì phát hiện đã bị khóa bên ngoài. Có lẽ là ông Kim cho người khóa lại phòng hờ anh trốn ra ngoài đây mà.

Lấy được chìa khóa từ tay con Lành, cô nhẹ nhàng mở khóa nhưng bên trong anh đã cài. Tố Liễu hơi bực mình mà đập cửa.

"Đã nói là để cơm ở đó, chút tôi tự ra lấy."

Nghe được giọng anh, Tố Liễu phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cô muốn gặp anh, muốn nhân cơ hội này đến bên cạnh anh để an ủi lấp đầy những tổn thương của anh chỉ mong trong giây phút này Thái Hanh mở lòng với cô.

"Là em đây, anh mở cửa cho em được không?"

Thái Hanh bên trong phát hiện là Tố Liễu, sự chán ghét càng dâng cao đến đỉnh điểm. Sao cứ phải đeo bám anh như vậy chứ? Anh đã nói thẳng mặt như vậy rồi còn gì.

"Không, tôi mệt muốn nghỉ ngơi."

"Chỉ một chút thôi mà anh."

Anh bực mình lớn tiếng: "Tôi đang rất mệt, đừng có phiền tôi nữa."

Tố Liễu hơi giật mình vì giọng của anh có hơi gắt gao, ánh mắt chợt mông lung. Không hiểu sao mà giờ đây cô lại ghét cay ghét đắng Chính Quốc, không phải tại cậu ta mà Thái Hanh ra nông nổi này hay sao? Nếu bây giờ đứng trước mặt cậu, Tố Liễu nghĩ mình sẽ không ngần ngại mà giáng cho cậu vài bạt tai.

"Anh...thôi được rồi. Coi như em xin anh, mở cửa cho em đi. Có gì chúng ta cùng giải quyết mà."

"Không cần, chuyện của tôi không cần cô phải quan tâm đến. Mau đi đi." Thái Hanh chán nản mà day trán trả lời.

Cô bên ngoài nghe anh chẳng nể mặt mà đuổi thẳng cô như vậy, lập tức cảm thấy giận anh vô cùng.

Thái Hanh chỉ vì Chính Quốc mà chống đối lại mọi người để được ở bên cậu ta. Cái thứ tình yêu đó cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Tố Liễu ghê tởm tình yêu của hai người họ, cô ghê tởm Chính Quốc. Cô không ghê tởm Thái Hanh, vì trong mắt Tố Liễu thì Thái Hanh luôn là một người vô tội.

"Em...em sẽ ngồi đây đợi đến khi nào anh mở cửa thì thôi." Giọng vô thút thít vang lên.

Anh bên trong vẫn một mực im lặng, đôi mắt của nhuốm đầy muộn phiền. Muốn ngay bây giờ lao đến bên cạnh Chính Quốc xem cậu bây giờ thế nào. Chắc chắn là cậu đã bị cha mình đánh đến lết không nổi. Nghĩ tới đây Thái Hanh không nhịn được mà ôm mặt khổ sở.

Bên ngoài Tố Liễu cảm thấy cô khả quan gì mấy, cô bỗng dưng bật khóc ủy khuất phát lên mấy tiếng nấc mong anh hồi tâm chuyển ý.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, Thái Hanh với bộ dạng cực kì không hài lòng nhìn cô ngồi xổm dưới đất bên cạnh là mâm cơm đã dần tắt khói.

Lý do anh ra mở cửa là vì tiếng khóc của cô quá đỗi làm phiền đến anh. Thái Hanh nghĩ cô còn xuất hiện ở đây tới bây giờ có hay chăng vẫn chưa nguôi đi cái ý định gả cho anh, anh bây giờ thành cái dạng này mà sao Tố Liễu vẫn một mực cố chấp như vậy?

Cũng có thể là vô đây để khinh khi anh không chừng.

Thái Hanh không biết.

Nhưng mà nếu cô còn ở đây thì có lẽ đã lấy lòng được cha mẹ anh rồi. Có lẽ cha mẹ anh đã không còn hi vọng gì về việc Tố Liễu sẽ chấp nhận lấy anh, nhưng nếu như cô đồng ý không phải họ sẽ mừng rỡ như vớ được vàng hay sao?

Và có lẽ bây giờ Tố Liễu đối với cha mẹ anh chính là báu vật.

Thái Hanh nghĩ nếu để cha mẹ anh thấy cô ngồi trước cửa phòng mình khóc lóc, Tố Liễu cùng nghĩ không ngần ngại mà kể lể với họ, chắc chắn Chính Quốc của anh cũng xuất hiện trong cuộc trò chuyện không mấy tốt đẹp đó.

Họ sẽ làm gì Chính Quốc anh không dám nghĩ tới.

Tố Liễu thấy anh mắt liền sáng như sao, vội vàng đứng dậy lau nước mắt trông vô cùng tội nghiệp.

"Anh..."

"Cô định ngồi đó khóc để cha mẹ thấy rồi lôi tôi ra đánh sao?"

Tố Liễu dường như chột dạ mà vội vàng cụp đuôi, cô lắc đầu lia lịa, nước mắt theo cử động mà rơi xuống: "Em không có như vậy, anh đừng nghĩ như vậy tội nghiệp em lắm."

"Vô đi!"

Quăng một câu rồi Thái Hanh chán nản lê bước trở vào phòng. Tố Liễu mừng như mở cờ trong bụng, nhanh chóng bưng mâm cơm bước vào phòng anh mà không quên đóng cửa.

Xộc vào mũi cô là một mùi thức ăn qua ngày thoang thoảng, nó hơi khó chịu đối với Tố Liễu. Nhìn một lượt căn phòng, hai ba khay cơm nằm chỏng chơ trên bàn. Mỗi khay chỉ vơi khi một chút, có khay vẫn còn y nguyên cho thấy Thái Hanh đã không động đũa.

Nhìn đến anh sắc mặt vô cùng tiều tụy, quần áo thì xộc xệch tóc tai rối bù. Bộ dạng này của Thái Hanh Tố Liễu chưa từng nhìn thấy.

Đặt mâm cơm lên bàn, lấy chén xới cơm rồi bới cho anh. Thái Hanh vẫn im lặng không nói, sắc mặt anh vẫn cứ lạnh lẽo như vậy, thật chỉ làm người khác thêm nản lòng.

"Anh...ăn cơm đi."

Thái Hanh không liếc cô lấy một cái, giọng nói trầm khàn: "Cô muốn nói gì cứ nói đi."

Dù sao thì cô cũng phát hiện ra con người thật của anh rồi, có lẽ cũng không còn tha thiết gì tới chuyện kết hôn nữa. Vậy cũng tốt thôi, Thái Hanh cũng không cần phải ngày đêm nài nỉ cha mẹ từ chối.

Chưa chắc gì mà Tố Liễu không khinh thường anh chứ nói gì mà chịu gả cho anh nữa. Có lẽ cô bước vô đây cũng để nói lời tạm biệt.

Tố Liễu đẩy chén cơm về phía anh: "Anh ăn cơm đi đã, mấy ngày nay có lẽ anh đã không ăn gì rồi."

"Không cần phải làm vậy đâu. Dù sao cô cũng biết được con người thật của tôi rồi, cha mẹ tôi cũng không dám cầu xin cô gả cho tôi nữa đâu, cô đừng lo."

Trái tim hẫng đi một nhịp. Chưa gì nà Thái Hanh đã nghĩ tới chuyện này rồi, có lẽ trong lòng anh rất hân hoan khi nghĩ tới việc không cùng cô chung một mái nhà.

Cô yêu anh biết nhường nào thì Thái Hanh lại trao tình cảm đó cho Chính Quốc hết thảy bao nhiêu. Một chút hy vọng cho Tố Liễu cũng không có.

Thái Hanh chính là tuyệt tình với cô như vậy.

"Anh...đừng nói như vậy. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu."

Nước mắt lưng tròng, cô đưa đôi mắt đã đẫm nước nhìn anh. Thái Hanh chỉ biết ngậm ngùi mà thốt lên.

"Tôi là một thằng tồi, tôi với cô mãi mãi là không thể."

"Tại sao? Tại sao lại không thể chứ. Em thương anh như vậy mà anh đành lòng nói một tiếng không thể sao. Anh có còn là con người không hả Thái Hanh!"

Anh lãng tránh ánh mắt của cô, hàng mi khẽ rũ xuống. Biết làm sao nhưng trong trái tim anh chỉ ngự trị duy nhất bóng hình của cậu mà thôi.

Mãi mãi vẫn là như thế.

"Tôi xin lỗi. Nhưng người tôi yêu là Chính Quốc, là một người đàn ông. Tôi làm sao mà xứng với cô, cô về nói cha mẹ tìm mối khác đi."

Tố Liễu khóc nấc lên khi nghe chính miệng anh thốt ra tên của cậu ta. Trái tim cứa máu đang âm ỉ kêu lên.

"Anh Hanh anh điên rồi sao. Sao anh lại có thể như vậy hả? Anh ơi bây giờ quay đầu vẫn còn kịp mà anh, em hứa sẽ không rêu rao chuyện này ra ngoài, em sẽ ở bên cạnh anh mà.."

Thái Hanh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái nắm tay của Tố Liễu. Cô hững hờ khi nhìn đôi tay mình trống không, nước mắt theo đó kịch liệt chảy xuống.

Anh lắc đầu: "Không thể, tôi không thể nào phản bội em ấy được."

Giọng nói lạc lõng, Tố Liễu cắn môi nhìn anh đầy đau nhói. Cô giận anh lắm, hà cớ gì lại phải đâm đầu vào bể khổ như vậy chứ.

"Anh điên rồi. Chuyện xấu hổ như vậy mà anh dám nói ra với em. Anh rốt cuộc có xem em ra cái gì không?"

Thái Hanh cúi đầu không nói. Có lẽ mọi người xung quanh cảm thấy chuyện này vô cùng xấu hổ, nhưng đối với anh, anh thương Chính Quốc chưa bao giờ là cảm thấy xấu hổ.

Tố Liễu thấy anh im lặng càng cảm thấy tức giận, nhíu đôi chân này ánh mắt thống khổ hướng về phía anh.

"Thái Hanh có lẽ là anh còn bồng bột nên nhất thời mới này sinh cái cảm giác đó với cậu ta đúng không? Anh tỉnh táo lại đi, anh còn cả sự nghiệp anh có thể đành lòng để mọi sự cố gắng của anh đổ sông đổ bể hết sao?"

"Tôi lớn rồi, tôi biết được mình đang làm cái gì."

Cô nhếch môi, tức cười mà giọng nấc nghẹn: "Anh biết? Anh biết sao anh còn đâm đầu vào. Anh vì cái thằng bệnh hoạn nó mà chống đối lại mọi người, nó bỏ bùa anh hay sao?"

"Đừng có nói động tới Chính Quốc của tôi. Các người lúc nào cũng đổ lỗi lên đầu cậu ấy. Tôi yêu ai đó là chuyện của tôi, tôi đã nói là không thể với cô cớ sao cô còn cố chấp?"

Thái Hanh ánh mắt hằn lên những tia máu, mấy ngày nay không ngày nào là anh không nghe lời ra tiếng vào chửi rủa cậu. Chính Quốc có tội gì đâu sao bao nhiêu đau đớn đều đổ ập lên con người nhỏ bé đó.

Tố Liễu khóe mắt đã dần khô, giờ lại rưng rưng khi mà anh lớn tiếng không kiêng nể quát vào mặt cô.

Sững sờ. Cô dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tủi thân mà nhìn Thái Hanh. Có lẽ anh nhận thức được mình vừa lớn tiếng với đàn bà con gái, bản tính tử tế của anh liền cảm thấy có lỗi. Nhưng nhìn người khác miệt thị Chính Quốc sao anh có thể làm ngơ.

"Anh...anh nạt em sao?"

"Anh vì cái thằng đó mà anh lớn tiếng với em. Thái Hanh anh là thằng tồi, anh có biết không hả?"

Tố Liễu vừa nói vừa nhào tới đánh vào ngực anh tới tấm, lực của cô nhẹ hẫng nên cản giác mang lại cho Thái Hanh chỉ là sự áy náy.

Anh cầm lấy hai cổ tay đang không ngừng tới tấp trách móc mình. Tố Liễu bình tĩnh lại, mặt mày đỏ au trông vô cùng đáng thương.

"Đừng như vậy nữa, tôi không xứng đáng để em làm vậy đâu."

Lau đi dòng nước mắt chảy dài, cho dù có ra sao đi nữa cô sẽ không bao giờ buông tay Thái Hanh. À mà không, phải chăng chỉ có mình cô cố chấp níu tay, mặc cho anh luôn luôn vùng vẫy muốn cắt đứt.

Nhiều lúc tự trách bản thân sao lại yêu anh nhiều đến vậy. Và cũng trách anh sao lại không đoái hoài gì đến cô.

Có chăng cũng chỉ là duyên số mà thôi.

Tố Liễu lấy lại tinh thần, mắt đã đỏ hoe vì khóc. Nhưng giọng lại vô cùng cứng rắn: "Cho dù ra sao đi nữa em cũng sẽ không từ bỏ. Thái Hanh à, em sẽ giúp anh. Giúp anh trị khỏi cái bệnh này."

Thái Hanh ban nãy còn cảm thấy có lỗi vì đã lớn tiếng, hai mắt mở lớn nhìn Tố Liễu khi mà cô lại nói giúp anh trị bệnh.

Trị bệnh gì? Anh bị bệnh gì mà phải trị?

"Trị bệnh?" Giọng anh đã dần trầm xuống, thanh âm phát ra mang theo sự u ám.

Tố Liễu tưởng anh đã hồi tâm chuyển ý, trong mắt hiện lên ý cười: "Phải! Em sẽ giúp anh trị bệnh, anh trở nên như vậy có lẽ do bệnh mà thôi."

Thái Hanh nghe xong nhếch mép cười đầy chua chát, thì ra là nói anh yêu Chính Quốc là do anh bị bệnh.

"Vậy sao?"

"Dạ! Dạ đúng rồi. Em sẽ giúp anh mà." Tố Liễu gật đầu lia lịa.

Bất giác anh lại rơi nước mắt. Gương mặt vẫn không một chút cảm xúc cứ như một bức tượng, chỉ là trên đôi mắt màu trà đó lại đọng lại một giọt lệ đầy đắng chát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net