Chuơng 1 : giữa nơi vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lành gió mát lá bay, một chút nắng ấm chiều thu phảng phất. Đâu đó tiếng chim hót giữa tiết trời trong mát, tiếng xào xạc rung động đôi tai, cái thiên nhiên thanh mát hòa vào khung cảnh thành phố hiện đại, phố xá lặng im đưa mình theo hướng gió thổi. Ấy vậy không bóng người thuởng thức, mình tôi đứng trên chiếc cầu lửng lưng giữa đường phố.

Tôi tựa sát mình vào thành cầu ngắm nhìn con phố trống trải. Thành phố không ai lẻn loi, chỉ riêng mình tôi ở đó và chỉ riêng tôi sở hữu nó.

Cơn gió lướt qua mạnh hơn, giấy rụng từ từ khép bên chân tôi....Ấy là dấu hiệu không yên bình. Nguớc đầu lên cao tôi trông thấy con quái vật to xác với đôi cánh tàn tạ những mảnh giấy trắng.

Khè...Khè tiếng thở từ chiếc miệng méo mó hôi thối truớc mặt tôi, truớc mặt một cô gái mái tóc đen ánh, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhưng lộ vẻ trầm tư.

Thân hình che khuất nắng thu, mình hắn khổng lồ với thân cao ngang tầm mắt, trông hắn lực lưỡng cứng cáp với làn da tưởng chừng bọc thép, tay hắn bám chặt thành cầu như muốn bóp nát nó thành vụn. Ngó lên mặt hắn khiến tôi khó chịu, khuôn mặt hôi thối như hàng nghìn thứ tởm lợ đắp lên mặt, mắt hắn lộn lòng trắng ghê tởm, đôi lúc như giòi bâu quanh mắt, mồm hắn rộng tới mức tôi cảm giác như hắn đang ăn tươi nuốt sống tôi . Hắn đứng nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu rồi mới thốt lên lời :

- Thưa cô, tôi có một vấn đề cần khẩn cầu. - Hắn tỏ vẻ long trọng nói, mồm hắn như phả cái mùi hôi thối vào mặt tôi.

- Vấn đề gì? Chẳng phải tôi đã cần xử lý bao nhiêu vấn đề của các anh rồi sao. - Tôi đáp.

- À, vâng, tôi biết sự hi sinh của cô là rất nhiều, chúng tôi hứa rằng đây là thỉnh cầu cuối cùng tôi đề ra. - Hắn nịnh ngọt.

Nghe vậy tôi cau mày khó chịu. Bởi lẽ tôi chưa bao giờ tin vào những lời hắn hứa.

- Đa số lần truớc là do dọa nạt mà ra, lần này trông thấy vẻ lễ phép của anh làm tôi ghê tởm đấy. - Tôi trô ra bộ mặt không mấy thân thiện.

- Chúng tôi thật lòng xin lỗi, do lúc ₫ấy chu.

- Dài dòng, vào việc đi.

Tôi ngắt lời truớc khi hắn ta kịp nói tiếp, ấy vậy mà không một chút bức rức khó chịu, hắn cúi đầu như tạ lỗi truớc mặt tôi. Hành động này của hắn may mắn làm tôi cảm thấy thoải mái hơn về mặt cảm xúc. Hắn cúi xuống mồm ngậm, không gian không còn tiếng nói chuyện. Tôi thở dài chống cằm, hắn ta vẫn im lặng.

- Nói tiếp đi, tôi có bảo anh câm đâu !- Tôi lớn tiếng.

Nhẹ nhàng ngẩng cao đầu, hắn nói :

-Thỉnh cầu cô, xin cô hãy nuôi một đứa trẻ mười lăm tuổi của chúng tôi trong vòng ba năm.

Lại là một vấn đề hoang đường. Trước giờ hắn bám víu tôi như một đứa trẻ, nịnh nọt cố tìm cách để tôi giúp hắn. Một con rối của bọn chính phủ, mọi điều hắn nói đều như con muỗi vo ve bên tai không ngừng.

Vài tháng trước khi thành phố này được dựng lên làm của tôi, một thỏa thuận đã được đề ra, trong đó tôi buộc phải cho hắn hay bọn chính phủ làm thí nghiệm đột biến thể sóng âm,biến tôi thành một kẻ quái dị và có một năng lực tôi không cần thiết. Nếu ngoan ngoãn chấp hành, tôi sẽ được phép sử dụng thành phố này tùy ý muốn. Một tờ dấy thỏa thuận hắn đưa tôi, trong đó rất dài, tôi đã đọc không bỏ sót phần nào nào. Với tư cách như một nhân viên công sở ngoan ngoãn.

- Tôi cần phúc lợi. Mọi yêu cầu đều phải đôi bên cùng có lợi. - Tôi đáp.

- Phúc lợi của cô, cô sẽ đuợc chúng tôi tiếp các mặt hàng luơng thực liên tục mỗi tháng sau khi đã hoàn thành 3 năm nuôi nó. - Hắn nói tiếp.

- Luơng thực? Chẳng phải. - Tôi lộ vẻ ngạc nhiên.

Trong đó một dòng ghi rất rõ : lương thực, điện, nước đều do chúng tôi cung cấp liên tục hàng tháng. Mọi thứ đều là sự thực, mọi thứ đôi bên đều cùng có phúc lợi.

- Đúng vậy, vốn dĩ ngay từ đầu, luợng luơng thực hiện tại của cô là dùng sẵn. Khi hết, không có đợt thêm luơng thực nào tiếp diễn.

- Từ bao giờ? Tôi....- Mắt trợn nhìn hắn.

Qủa là một tên ngoan hiền dễ bảo, dù cho có dễ bảo ra sao thì bản chất chúng là quái vật vẫn không thay đổi, mọi tên đều khó chịu như nhau.

- Vậy tôi phải nuôi nó ra sao?- Tôi nhanh chóng đổi lời, dường như là cách tôi chấp nhận nó.

- Nó là sản phẩm của thử nghiệm đột biến sóng âm đợt hai, và đuợc sử dụng nhằm mục đích chiến tranh. Ấy vậy mà nó vẫn còn ý thức như một con người bình thuờng có đạo đức, chúng tôi không thể dạy bảo đúng cách. Vậy nên Tôi cần cô biến nó thành cỗ máy xẻ thit người, đảm bảo reo rắc nỗi sợ hãi lên mặt trận quân thù. - Hắn nhanh chóng đáp.


Một yêu cầu, một lời xử tử, tôi phải nộp mạng cho một đứa trẻ.

- Trông cô có vẻ lo lắng, tuy nhiên không sao, chúng tôi đã khiến nó có khả năng chiến đấu kém hơn cô, và cô hoàn toàn có khả năng kiểm soát nó. - Trông thấy tôi lộ vẻ bất an, hắn nói.

- Tuy nhiên, thưa cô đừng mất cảnh giác, nó có hoàn toàn có khả năng diết cô nếu cô không để ý, vì vậy chúng tôi đã lắp đặt một hệ thống cảnh báo, chỉ cần khi nó kêu,

ẺN,

Inh ỏi cô có thể biết đuợc ý định của nó.

- Ra vậy, tôi giao tin tưởng lần cuối cho các anh. - Nghe xong tôi nhăn mặt, dứt một lời cuối cùng.

ẺN

ẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺN

Ẻn vang rội đuờng phố

ẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺN

ẻn ngóc ngách mọi ngả đuờng,

ẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺN

ẻn lẻ loi chốn không người,

ẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺNẺN

thành phố riêng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net