18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Nhiên mở to mắt tỉnh dậy, đồng hồ trên bàn điểm 10 giờ sáng và kế bên là Thẩm Diệu đang say ngủ. Cậu nhất thời xúc động khi biết mình quay về với hiện thực và mọi thứ có lẽ chỉ là mơ nhưng vẫn không kiềm được nước mắt rồi vội vàng lay người Thẩm Diệu thật mạnh.

Lúc này, Thẩm Diệu choáng váng mở mắt, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ chỉ có thể khó khăn mở mắt. Trước mặt là khuôn mặt đẫm nước mắt của Lý Nhiên khiến Thẩm Diệu vô thức bối rối vươn tay lau đi những giọt nước mắt sắp lăn xuống gò má gầy gò của cậu. Lý Nhiên thậm chí còn khóc to hơn ban nãy, tiếng thút thít vang vọng trong phòng rồi cậu ôm chầm lấy Thẩm Diệu khi hắn ngồi dậy chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi đã rất sợ, sợ cơn ác mộng ấy không cho tôi quay về nữa."

Lý Nhiên nghẹn giọng nói không hiểu vì sao nước mắt lại càng tuôn trào. Thẩm Diệu cứng đơ người một lúc mới vuốt nhẹ tấm lưng run rẩy của người nọ. Hắn hắng giọng ho mấy cái mới thốt ra được mấy chữ trong miệng.

"Đừng khóc, chúng ta đã trở về rồi. Chỉ là một giấc mơ hão huyền thôi."

Thẩm Diệu nắm chặt bã vai Lý Nhiên cố ý muốn nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu vì khóc của cậu. Hắn thật tâm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít ra sau giấc mơ ấy lại có Lý Nhiên kề bên, khóc vì hắn.

"Tôi biết nói ra điều này thật kỳ quặc nhưng tôi nghĩ chỉ số hảo cảm đối với cậu đã tăng lên."

Lý Nhiên không hiểu chính mình vì sao lại nói ra mấy lời lạ lùng ngay trong lúc khóc lóc xấu hổ trước mặt Thẩm Diệu, chỉ có thể thấy khuôn miệng hắn nhếch lên một đường cong quyến rũ.

"Vậy nói cho tôi biết độ hảo cảm đối với tôi đã được bao nhiêu phần trăm?"

Lý Nhiên xoa cằm nghĩ ngợi suy cho cùng vẫn là đứng dậy rời khỏi giường muốn rửa mặt cho tỉnh táo. Cậu bỏ mặc Thẩm Diệu lười biếng nằm dài trên giường, một khi hắn có ngụ ý muốn ngủ lại sẽ không muốn ai làm phiền. Lý Nhiên đánh răng rửa mặt xong lại về phòng ngủ ngắm nghía Thẩm Diệu một hồi sau đó thở dài một mạch rót một cốc nước ấm. 

Giấc mơ tối hôm ấy chân thật đến nỗi cậu đã nghĩ nó thật sự kéo dài vài tháng nhưng ngẫm nghĩ thì đó là một trải nghiệm kỳ lạ. Lý Nhiên trầm ngầm cùng cặp kính cận mà ôm đầu gối để chân trên ghế, cậu nghiêng đầu dựa vào tường cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Lý Nhiên đưa mắt nhìn ra bầu trời nắng chói chang sau lớp rèm cửa trắng tinh lại nhớ tới khung cảnh Thẩm Diệu muộn màng nhảy xuống cùng với mình. Cậu trầm mặc một lúc lại cảm thấy có sức nặng đè lên vai, ai đó đã vòng cổ tay qua cái cổ mảnh khảnh của cậu mà ôm chầm lấy.

"Không ngủ nữa à?" Lý Nhiên nhẹ giọng hỏi nhưng mắt vẫn hướng về phía trước.

"Ừm, muốn ôm cậu hơn."

"Này, cậu không thấy mình có chút dính người sao?" Lý Nhiên bật cười xoay mặt về hướng Thẩm Diệu thấy khuôn mặt nghiêm túc của hắn có lẽ đang biểu lộ lời nói thật lòng.

"Chẳng phải cậu nói hảo cảm đã tăng lên sao?"

"Ừ."

Lý Nhiên cảm thấy mình không thể đôi co với đối phương nữa nên chỉ đành mặc kệ, Thẩm Diệu muốn làm gì thì cậu cũng sẽ không ý kiến. Thẩm Diệu ôm rất lâu, hắn đứng gần 30 phút mới rời đi. Lúc này Lý Nhiên mới thôi nghĩ ngợi mà ngoái lại nhìn đối phương đã thấy hắn dựa vào thành bếp nhấp môi mấy ngụm nước.

"Hôm nay, cậu không có tiết?"

"Không phải là không có chỉ là quên mang theo đồ." Thẩm Diệu hạ ly nước xuống, hai mắt đối diện Lý Nhiên tràn ý dịu dàng hơn hẳn thường ngày.

Lý Nhiên không làm ra biểu cảm gì chỉ đứng dậy cầm chính cốc nước của mình tới bồn rửa mà xả nước. Thẩm Diệu đang đứng kế bên chỉ đứng đó mà không có động tĩnh gì, sau lại lẽo đẽo theo sau Lý Nhiên đang quay về phòng ngủ rồi lại cùng nhau kéo hết màn lại tắt đèn rồi đắp chăn lên giường ngủ.

Thẩm Diệu vẫn không nhịn được mà chạy tới ôm lấy eo Lý Nhiên từ đằng sau mà lần này cậu cũng thuận tiên quay mặt nhìn hắn, đôi mắt lần nữa mơ màng có chút mệt mỏi vì hiệu ứng giấc mơ chân thực tối qua. Hắn cúi người thấp xuống, hai vầng trán chạm nhau có nhiều ngụ ý nhưng không nói ra vẫn là chân thành đặt môi lên môi người nọ.

Lý Nhiên không đẩy đối phương ra nữa chỉ là một nụ hôn phớt lên môi, hơn nữa cũng không phải lần đầu và càng không phải cậu chán ngấy nó, vốn dĩ những chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra khi ở bên Thẩm Diệu, dường như là đang thuận theo dòng nước tập làm quen với mấy hành động đột ngột của hắn.

Lý Nhiên mới phát hiện ra mình đang dần thay đổi lăng kính của mình về Thẩm Diệu, càng đau đầu hơn là cậu dần chấp nhận nó. Việc chấp nhận sẽ là cái kết nhẹ nhàng cho bản thân cậu hơn là từ chối, hơn nữa cậu cũng không muốn chứng kiến người nọ chết dần trong chính tổn thương của bản thân tạo ra.

"Cậu càng ngày càng ngoan ngoãn ở bên tôi rồi đúng không?"

Lý Nhiên nhìn hắn không biết lại muốn chọc giận gì lại hỏi đúng câu này khiến cậu chán ngấy tặc lưỡi muốn né tránh nhưng lại bị hắn nắm chặt bả vai. Tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, cậu cũng không còn cách nào khác chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười gượng gạo rồi vuốt ve bờ má hắn rất nhanh hôn lên môi mềm. Thẩm Diệu mở to mắt lần nữa, hình như là lần thứ hai đối phương chủ động như vậy, hắn rất thoả mãn cảm thấy trong lòng có vô vàn nước ấm chảy dọc vào cơ thể.

"Ngủ được rồi chứ?"

Lý Nhiên vẫn là mở miệng nhưng lần này khoé môi cong cong lên thật có chủ đích muốn trêu chọc khiến Thẩm Diệu có chút bất ngờ nhưng tất nhiên hắn sẽ không phụ lòng sự mong đợi của đối phương liền hôn lên khoé mắt an ủi cậu mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi đồng hổ điểm 5 giờ rưỡi chiều, Thẩm Diệu mới hé mắt tỉnh dậy trước, thật may mắn khi nơi hắn tỉnh giấc không phải là một nơi ảo mộng hào huyền nào cả. Lý Nhiên kế bên không biết vì như thế nào lại ngủ li bì đến lạ, không có ngụ ý muốn tỉnh dậy. Thẩm Diệu vuốt ve khuôn mặt Lý Nhiên một chút rồi lặng lẽ đứng dậy tắm rửa sau đó mới quay lại phòng lay nhẹ vai đối phương.

"Dậy đi, Lý Nhiên. Đã hơn 5 giờ rồi."

Lý Nhiên nheo mắt mới chầm chầm ngồi dậy cầm lấy ly nước ấm trên tay Thẩm Diệu mà nhấp môi, khuôn mặt lúc này mới giãn ra.

"Ừm."

Lý Nhiên gật đầu rồi chậm rãi ra khỏi giường mà tắm rửa. Làn nước ấm từ vòi sen giúp cậu giảm bớt mệt mỏi trên khuôn mặt nhưng lại đứng dưới nước rất lâu dường như quên mất mình phải rời đi. Thẩm Diệu ở bên ngoài cầm điện thoại lướt mấy món đồ vẽ, bỗng dưng lại tràn trề ý tưởng trong đầu.

"Lý Nhiên, cậu không sao chứ?"

Thẩm Diệu gõ cửa, hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nhưng lại không có động tĩnh gì. Hắn nhấn nhẹ tay nắm cửa lại thấy đối phương đang mặc áo thun với khuôn mặt mơ màng. Thẩm Diệu không tỏ ra nao núng từng bước tiến lại, hơi ấm từ phòng tắm phả ra có chút ẩm ướt trên khuôn mặt. Lý Nhiên nhìn hắn sớm đã bị hù dọa một phen mà ngại ngùng quên mất cách mặc áo vào chỉ có thế giữ chặt áo thun che chắn cơ thể mình.

"Gì vây? Tôi đang thay đồ đó."

Thẩm Diệu không để tâm đến mấy lời này chỉ bước từng bước một đến gần đối phương. Lý Nhiên nuốt nước bọt trong lòng cảm thấy không ổn chút nào nhưng càng lùi lại chỉ càng thêm bế tắc. Đốt ngón tay tinh xảo của Thẩm Diệu sớm tạo ra cảm giác mát lạnh trên làn da nóng bỏng của Lý Nhiên, hắn áp tay lên má cậu rồi dùng đôi mắt đen hút giống như đang tìm kiếm gì đó.

Thẩm Diệu khẽ cúi người xuống một chút thuận tiện cho việc chạm lên môi mềm. Hắn chậm rãi mút cánh môi dưới của đối phương mong muốn được đáp lại nụ hôn. Lý Nhiên đã sớm bị hành động đột ngột này của Thẩm Diệu làm chơ cơ thể mềm nhũn, mắt đã sớm nhắm lại, hai tay bấu chặt chiếc áo trước người. Cậu cảm thấy da đầu có chút tê tái khi lưỡi của hai người quấn lấy nhau tạo ra mấy âm thanh xấu hổ đan xen tiếng nước róc rách trong không gian tĩnh mịch. Khi môi hai người chầm chậm tách ra, vầng trán và chóp mũi vẫn còn dán chặt vào nhau. Lý Nhiên từ từ mở mắt đã nghe Thẩm Diệu dụ hoặc nói mấy lời.

"Tiếp tục nữa được không?"

Nhiệt độ nóng bức của phòng tắm khiến đầu óc Lý Nhiên rối bời, đôi mắt đã sớm nhoè đi vì hơi nước. Cậu vòng tay qua cổ hắn, lần nữa hôn lên môi hắn. Ngòi châm lửa đang cháy rạo rực trong lòng Thẩm Diệu, hắn có chút mạnh liệt hơn dưới hơi nóng mà cơ thể cả hai toả ra. Hắn di chuyển môi mình lướt qua cằm rồi mút nhẹ trái cổ chuyển động lên xuống không ngừng của Lý Nhiên và hắn nghe thấy mấy tiếng rên rỉ nỉ non khi cố gắng chống cự. Chiếc áo thun sớm bị rớt xuống sàn và cơ thể Lý Nhiên hiện ra một cách mờ nhạt trước tầm nhìn của Thẩm Diệu. Thân hình trẻ trung và gầy gò của thiếu niên hiện ra, từng thớ gân trên cổ tay cũng lộ ra cùng với làn da ngăm đặc trưng. Hắn hôn lên bả vai rồi cắn nhẹ tạo thành vết răng nhỏ trên đó, lúc này bàn tay Lý Nhiên cố ý dính chặt vào mấy ngón tay của hắn.

"Ở chỗ này nóng quá."

Lý Nhiên nói xong đã xuất hiện tầng hồng trên khuôn mặt, mị lực càng ngày tăng cao. Thẩm Diệu hôn lên đuôi mắt chủ ý muốn an ủi và đồng thuận, sau đó lại là môi không rời môi đi tới giường.

Tấm lưng Lý Nhiên run rẩy từ đằng sau dưới ánh đèn vàng mờ nhạt của đèn ngủ. Đôi mắt cậu ươn ướt, bấu chặt ga trải giường, mấy giọt nước mắt cũng vì thế tuôn rơi khi bị kích thích đến tột đỉnh. Lý Nhiên không thích chịu đau chỉ mau chóng mắng đối phương trong đứt quãng, hận không thể quăng hắn xuống địa ngục nhốt lại. 

Lúc này, Thẩm Diệu chỉ có thể cười lạnh, gầm gừ mấy tiếng muốn đẩy nhanh tiến độ khi nghe tiếng mắng yêu từ Lý Nhiên lại khiến đối phương dễ dàng ngậm miệng và lọt ra mấy tiếng thút thít trong không gian yên ắng. Hai tay hắn ôm eo đối phương cảm nhận phần bụng có chút phình ra do đồ vật của hắn ở bên trong. Tiếng rên rỉ của cậu vỡ ra khi hắn chạm tới đỉnh điểm càng khiến lòng hắn thiêu đốt. Hắn rất hài lòng xem ra còn dễ chịu hơn dùng thuốc ngủ.

Lý Nhiên mệt rã người sớm đã nhắm mắt thiếp đi. Thẩm Diệu sinh lực vốn không nhiều nhưng mấy chuyện này lại làm cho người khác cũng phải bất ngờ với sự tham lam tột độ của hắn. Hắn tắm rửa một chút sau đó lại hoan hỉ lau người cho Lý Nhiên, giúp cậu thay một bộ đồ thoải mái hơn và lục lọi một tấm ga trải giường mới.

Sáng hôm sau, Thẩm Diệu tỉnh dậy trước, hắn cảm giác bụng đói cồn cào liền xoa bụng rồi một mạch tiến tới nhà vệ sinh đánh răng. Khi xong, hắn quay lại phòng lay người Lý Nhiên dậy lần nữa. Cậu khó khăn ngồi dậy, cổ họng đau rát, một bên eo đau nhức nhưng không thể đứng dậy được. Lý Nhiên bất chợt rùng mình nhớ lại ký ức kinh hoàng tối qua gục ngã dưới mị lực của Thẩm Diệu mà da mặt nóng ran. 

Thẩm Diệu vội vã chạy tới giường với một cốc nước muốn xoa dịu đối phương. Mặc dù những chuyện này hắn vốn không có kinh nghiệm từ trước nhưng khi nhìn vẻ mặt nhăn nhúm của đối phương khi bất lực ngồi dậy cũng đủ để hắn hiểu ra tình hình hiện tại.

Lý Nhiên im lặng xấu hổ không tự mình đi đứng như thường ngày, một tay ôm lấy cánh tay Thẩm Diệu, hai chân đau nhức đi từng bước về nhà vệ sinh. Thẩm Diệu dìu cậu lên ghế ngồi rồi lại ngỏ ý đặt đồ ăn sáng giao tận nhà mà Lý Nhiên không ý kiến suốt buổi chỉ mím môi gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Diệu rời đi hắn nói muốn đi mua sắm gì đó nhưng Lý Nhiên hoàn toàn không để ý chỉ nằm dài trên giường với laptop, khuôn mặt có chút uể oải. Hắn chầm chậm đến bên giường muốn an ủi gì đó nhưng lại không nói thành lời chỉ vuốt ve bờ má khiến cậu giật mình quay sang nhìn đối phương. Không biết Thẩm Diệu học ở đâu ra nhưng hắn chậm rãi hôn lên trán cậu, khoé mắt, sóng mũi và cuối cùng là trên đôi môi thô ráp của người nọ. Lý Nhiên mới chợt nhận ra đó là cách đối phương hỏi thăm và trấn an mình nên chỉ nhìn hắn rồi gượng gạo mấy câu.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi."

Lý Nhiên bật cười trong lòng tự hỏi từ khi nào Thẩm Diệu lại trở nên lo lắng như vậy nhưng những suy nghĩ ấy cũng bị phân tán theo đống bài tập trên máy.

to be continued.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net