2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thẩm Diệu]

thẩm diệu 

Ngày mai 10h lên trường thảo luận.

lý nhiên

13h chiều được không?

Tôi có chút chuyện vào buổi sáng.

thẩm diệu

Giờ đó của cậu tôi cũng không rảnh.

Tôi cũng có việc của mình.

lý nhiên

Vậy cuối tuần thì sao?

Lý Nhiên nhăn mặt nhìn khung chat với Thẩm Diệu không ngờ đã được 2 tuần học chung với nhau. Mặc dù là chung nhóm nhưng kể từ lần cậu sơ ý quên nhắn thông tin đúng hạn thì cả hai cũng không hề gặp nhau ngoài những lúc lên lớp tâm lý. Ngay cả lúc cậu dạy thêm cũng không thấy Thẩm Diệu xuất hiện ở nhà nữa mà lúc đó mới nghe học trò nói rằng anh trai mình không muốn ở chung với gia đình nữa.

Lý Nhiên thở dài rời khỏi khung chat rồi tìm một số game để giết thời gian. Chơi tầm 30 phút thì Thẩm Diệu mới nhắn tin tới.

[Thẩm Diệu]

thẩm diệu

6h chiều chủ nhật. Tôi sẽ gửi địa chỉ chỗ tôi.

lý nhiên

Được.

Một lúc sau địa chỉ mới được gửi tới cậu nhưng  tra xong lại không khỏi cảm thán. Đó là một khu dân cư cao cấp còn xa hơn chỗ Lý Nhiên dạy kèm, thiếu gia quả thật biết hành hạ người khác. 

Thấm thoát đã tới cuối tuần, Lý Nhiên nhanh chóng hoàn thành ca của mình trong cửa hàng tiện lợi gần nhà đã là tầm giờ chiều. Bình thường vào cuối tuần, cậu sẽ mua vài lon bia hay nước ngọt rồi một ít đồ vặt đem lên tầng thượng của căn trọ ngắm hoàng hôn buông xuống rồi một mình thưởng thức đồ nhắm. 

Lý Nhiên đi bộ ra tàu điện ngầm theo chỉ dẫn trên điện thoại đến chỗ Thẩm Diệu ở. Khu dân cư cao cấp cũng không gần chỗ tàu điện báo hại cậu phải đi bộ thêm vài phút nữa mới tới. Lần này trước khu dân cư lại có cửa sắt cao chắn vào.

"Chàng trai trẻ nếu muốn vào thì phải có thẻ trình ra còn nếu gặp người quen thì phải kêu người đó tới trình thẻ". Người bảo vệ ló đầu ra mà nói lớn với cậu.

"À dạ vâng".

Lý Nhiên đứng bên ngoài thấy bầu trời ánh cam rực rỡ cùng với cơn gió hiu hiu, xung quanh còn có cây cối quả thật là nơi đáng sống.

[Thẩm Diệu]

lý nhiên

Tôi tới nơi rồi, đang đứng trước cổng.

Bảo vệ nói phải có người trình thẻ dân cư.

Mà Thẩm Diệu rất lâu mới đọc tin nhắn hại cậu 15 phút đứng ở ngoài mới nhận được tin hắn đang tới.

"Chàng trai trẻ cậu vào được rồi."

Ngay khi cửa mở ra cũng là lúc ánh mắt cả hai người chạm nhau. Thẩm Diệu khoanh tay cầm điện thoại chờ đợi Lý Nhiên đi vào, khuôn mặt trông rất thản nhiên. Lý Nhiên không nói gì chỉ lặng lẽ bấu chặt dây đeo cặp rồi lẽo đẽo phía sau, cậu cảm thấy bầu không khí u ám lần nữa kéo đến. Cả hai đi dọc con đường xung quanh là những căn hộ sang trọng nối nhau.

"Đến nơi rồi. Tôi hay ra đây làm việc."

Cậu ngước nhìn chỗ của Thẩm Diệu là một chỗ nghỉ ngơi có mái vòm chạm khắc đá khắp nơi. Đằng sau là một khu vườn lớn có hồ nước nhìn rất yên bình. Lý Nhiên nhanh chóng tiến lại ngồi đối diện rồi để ba lô xuống.

"Môn lần này có làm video phân tích nên nhóm hai người có vẻ sẽ vất vả một chút. Nhưng ít người sẽ dễ quản lý và đúng ý tôi hơn."

"À ừ. Nếu cần chỉnh sửa hay làm video thì tôi phụ trách cũng được."

"Được vậy thì bàn kịch bản chủ đề. Lần này là cho tự chọn miễn là nó liên quan đến tâm lý học và các bệnh."

Nói rồi cả hai lại im bặt trở về trạng thái công việc, bầu không khí cũng vì thế mà trầm xuống rốt cuộc chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang lên. Lý Nhiên vừa lướt trên laptop vừa chống cằm cũng không biết nên tìm chủ đề gì rồi lại thấy bài báo về nam sinh bị trầm cảm tự làm hại bản thân nhưng vô tình hưng phấn cộng với áp lực mắng chửi từ bố mẹ mà chết đi. Đọc chuyện này trên một web đen nên hình ảnh hiện trường cũng hiện lên, cậu nam sinh ngồi trong bồn tắm trên tay cầm dao trái cây rạch mấy đường trên cổ tay, nước trong bồn cũng biến thành một vũng đỏ. Khuôn mặt giận dữ của cậu nam sinh hiện lên khiến cậu không khỏi giật mình mà làm rớt điện thoại xuống đất.

"Chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi. Tôi đọc một bài báo trên web có một nam sinh trầm cảm tự tra tấn mình đến chết."

"Đưa tôi bài báo đó."

"Hả?"

Lý Nhiên tự dưng nói lớn khiến Thẩm Diệu nhíu mày nhưng cũng đành nhượng bộ đưa điện thoại cho đối phương. Thẩm Diệu chăm chú đọc bài báo, tay còn lại hắn xoa xoa cổ tay được che đi bởi áo dài tay trông rất kỳ lạ.

"Cậu cũng hóng chuyện thế này à?"

"Không nhưng lấy cái này phân tích đi, bài báo này sẽ bổ sung cho chúng ta."

"Sao ta không tìm những chủ đề khác đơn giản hơn với lại chuyện này có chút máu me."

Thẩm Diệu nghe vậy chỉ chống cằm rồi nhìn thẳng vào mắt Lý Nhiên không nhịn được nhếch miệng.

"Tôi thích những chủ đề liên quan đến cái chết hơn."

Lý Nhiên vừa mới uống nước nghe đối phương nói xong vì sốc nặng mà sặc sụa ho mấy lần. Đôi mắt cậu mở to ngờ vực nhìn người trước mặt lại nhắc về cái chết giống như lần đầu gặp nhau, quả thật rất kỳ quái.

"Sao? Cậu thấy tôi có bệnh à?"

"Ý tôi không phải vậy."

Lý Nhiên vừa nói vừa xua tay chối bỏ nhưng trong lòng cũng có chút tán thành vì tự dưng ngày hôm đó tại sao hắn lại nói hắn muốn bị bọn côn đồ giết chết chứ. Cậu rất muốn hỏi nhưng cảm thấy Thẩm Diệu cũng không thực sự liên quan gì tới mình chỉ đành im lặng kết thúc cuộc trò chuyện kỳ lạ này.

"Vậy quyết định phân tích trường hợp trầm cảm của nam sinh này. Cậu mau chóng gửi tôi link bài báo. Sau đó dựa vào bài báo cậu hãy nói thử về việc tự làm hại bản thân của nam sinh lý do tại sao lại tìm đến nó mà không phải những thứ khác."

"Được, tôi hiểu rồi."

"Nếu không có gì thì chắc hai tuần nữa sẽ xong nhanh thôi. Tôi cũng sẽ kiếm thêm vài tư liệu nữa."

"Được."

Lý Nhiên không nói gì thêm quay lại làm theo lời dặn của Thẩm Diệu phân tích những gì mình hiểu và giải pháp nếu bắt gặp người có tình trạng tương tự. Đã 2 tiếng trôi qua, cậu nhanh chóng đưa bản thảo ý cho đối phương chỉ nhận được cái nhìn chăm chăm khó hiểu của Thẩm Diệu.

"Tôi không nghĩ là cậu nghĩa hiệp như vậy, đồng hành với đối phương sao?" Thẩm Diệu bật cười khi đọc những gì Lý Nhiên viết trên màn hình.

"Gì chứ? Tôi như vậy đấy, những hoàn cảnh như thế cậu không thấy tội nghiệp sao?"

"Những người như vậy chắc sớm từ lâu đã nghĩ tới cái chết, cậu đồng hành như thế nào cũng chỉ gây ra ảo mộng hão huyền thôi. Một ngày nào đó cậu rời đi và bọn họ sẽ hụt hẫng rồi cũng sẽ tìm tới việc kết thúc đời mình. Không cần làm gì cũng là một cách hay sau này cậu cũng sẽ chẳng phải tự dằn vặt chính mình."

"Cậu vô cảm thật sự đấy, thiếu gia."

Lý Nhiên không kiêng nể nói ra lời nhận xét thật lòng chẳng ngờ người nọ có thể thản nhiên và thờ ơ với mọi thứ như vậy.

"Tuỳ cậu nghĩ. Mọi người rồi đều sẽ rời bỏ cậu thôi." Thẩm Diệu cười nửa miệng rồi nhún vai cũng không nói gì nữa.

Thẩm Diệu quay lại màn hình làm việc với khuôn mặt không biểu cảm còn Lý Nhiên thì tá hoả nhìn đồng hồ đã 9h hơn, bụng đói bắt đầu xấu hổ réo lên mấy đợt chỉ có thể dọn đồ xin phép về trước. Chiều tới giờ Lý Nhiên không bỏ bụng gì cả mà lần trước đã bị bác sĩ cảnh cáo rất có thể sẽ mắc bệnh liên quan đến dạ dày, nghĩ tới đây cậu chỉ có thể cười khổ.

"Cậu ăn tối chưa?"

Lý Nhiên đi được 2 bước lại vô thức ngoái đầu lại nhìn Thẩm Diệu vẫn còn chăm chú trên màn hình không nhịn được mà lên tiếng. Hình ảnh của Thẩm Diệu bây giờ thật đơn độc khiến cậu nhớ tới lời của hắn ban nãy, rằng mọi thứ rồi cũng sẽ rời đi trong tíc tắc. Thẩm Diệu lúc này chậm rãi đưa mắt nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

"Tại sao cậu lại hỏi tôi?"

"Lần trước tôi nợ cậu túi giấy với cả ngày đầu tiên tôi cư xử có chút thô lỗ khi bỏ ngang tiết học."

Thẩm Diệu chỉ ồ một tiếng rồi lạnh lùng quay mặt sang màn hình máy tính tiếp tục làm việc. Lý Nhiên lúc này cảm thấy người nọ trông rất ngứa mắt vì cậu đã cố gắng tỏ ra thân thiện trên mọi phương diện mà chỉ nhận lại thái độ thờ ơ đến đáng sợ.

"Vậy để tôi nói lại. Bạn cùng nhóm ngày đầu tiên làm việc với nhau có thể để tôi mời cậu một bữa."

Thẩm Diệu nhướng mày lần nữa khó hiểu nhìn người trước mặt, hắn không hiểu nổi hành động của Lý Nhiên.

"Tôi thật sự không hiểu cậu tại sao lại như vậy?"

"Nhưng cậu không hề nói mình đã ăn tối rồi."

Thẩm Diệu bắt đầu chần chừ nếu là thường ngày hắn sẽ từ chối thẳng thừng nhưng nhìn người trước mặt lại cảm thấy người nọ có chút kiên cường giống như không cho cơ hội để hắn nói không. Lúc này, Thẩm Diệu chỉ có thể đưa ra lời giải thích chuẩn xác nhất cho việc này chính là Lý Nhiên đơn giản không muốn phải nợ ai cả. Hắn biết mình có thể từ chối thẳng thừng nhưng suy nghĩ đơn giản hơn thì hãy coi như đôi bên không nên nợ nhau gì cả.

"Đợi tôi lấy xe, coi như cho cậu quá giang về tàu điện. Ngồi đợi ở đây đi."

Lý Nhiên ngoan ngoãn ngồi bên trong chờ đợi, tay thì nghịch điện thoại chơi game giết thời gian. Lúc này, Thẩm Diệu đã nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi đi khuất về phía xa, một lúc sau xe mới đứng trước mặt rồi nhấn còi mấy cái làm cậu giật mình xém nữa lại làm rớt điện thoại xuống sàn đá.

"Xin phép."

Lý Nhiên nói rồi mở cửa xe, chiếc xe hạng sang đáng ao ước mà cậu không trả nổi khiến cậu có chút ngột ngạt. Nghĩ tới đây đầu óc Lý Nhiên căng cứng cũng quên thắt dây an toàn mà chỉ ngồi bất động trên ghế phụ. Thẩm Diệu quay sang nhìn người kế bên cảm thấy có chút nực cười chỉ nhàn nhã nhắc nhở. Lý Nhiên nghe vậy liền gật gù mấy cái nhưng chẳng hiểu vì căng thẳng mà không thể thắt dây an toàn vào được.

Vành tai cậu xấu hổ và bắt đầu nóng lên nhưng vì màu da ngăm của mình nên rất may đã không bị lộ ra. Cậu loay hoay một lúc lại cảm nhận mu bàn tay mình có cảm giác mát mát mà lúc nhìn trực diện Lý Nhiên bị một phen bất ngờ nhưng vẫn cố gắng không hét lên. Hơi ấm nóng xen lẫn cái lạnh từ bàn tay của hai người chồng chất lên nhau như một loại kích thích khó tả. Khuôn mặt Thẩm Diệu phóng đại trước mặt, tay còn lại đã thoăn thoắt giúp cậu thắt dây an toàn. Sau đó bầu không khí trở nên kỳ quặc hơn khi bắt đầu bằng một chuỗi im lặng kéo dài ra khỏi khu biệt thự cao cấp.

"Tới nơi rồi."

Cậu bước xuống xe nhìn chằm chằm bảng hiệu quán ăn trước mặt, hắn vậy mà thích ăn thức ăn nhanh.

"Không ngờ cậu là người thích ăn mấy món dầu mỡ như vậy."

Thẩm Diệu chỉ lắc đầu rồi tiến vào cửa hàng để Lý Nhiên với hàng ngàn nghi vấn trong đầu. Mãi một lúc sau cậu mới ngớ người lẽo đẽo theo sau đã thấy Thẩm Diệu đang yên vị trên ghế bấm điện thoại.

"Tôi gọi món cho cả hai rồi."

"À ừ mà tôi hỏi thật cậu thích ăn những thứ này thiệt hả". Lý Nhiên không nhịn được muốn xác nhận thêm lần nữa.

Thẩm Diệu nghe vậy nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống mặt bàn rồi giương mắt nhìn cậu chỉ nhếch miệng.

"Sao? Cậu thấy như vậy có vấn đề gì à?"

"Không tôi chỉ nghĩ người như cậu chắc hẳn ba mẹ sẽ không cho ăn những món như vậy đâm ra sẽ không thích thôi."

"Không đâu cậu nói đúng rồi đấy. Gia đình tôi khá nề nếp nên sẽ không cho tôi ăn những món này từ nhỏ. Còn nữa, tôi nghĩ người như cậu sẽ thích mấy món như vậy nên ghé qua."

"Hả? Cậu hiểu nhầm rồi tôi trước đây cũng không bao giờ có cơ hội ăn mấy món này như vậy, gia cảnh khó khăn không nghĩ tới chuyện này. Sau này đi làm học đại học được bạn bè rủ thì tôi mới ăn thôi."

Hắn gật gù xoa cằm như hiểu chuyện rồi cũng không nói gì thêm. Mãi lúc sau nhân viên mới đem món tới, bầu không khí im lặng càng kỳ quặc hơn. Hai người chỉ lẳng lặng ăn cũng không nói gì cả mà chỉ tới lúc thanh toán Lý Nhiên mới chêm thêm vài câu.

"Cậu về trước đi, tôi trả tiền rồi sẽ đi bộ về hướng tàu điện."

"Nãy tôi đã nói là sẽ đưa cậu tới tàu điện. Tôi không thể thất hứa như vậy."

Lý Nhiên nghe vậy liền xua tay bảo không cần thiết coi như đi bộ tiêu cơm cũng tốt nhưng Thẩm Diệu có vẻ không để tâm lắm bởi hắn đã hứa thì sẽ làm nên cậu dù từ chối nhưng lúc sau cũng phải cúi đầu chịu thua. Thẩm Diệu nhanh chóng ra khỏi cửa hàng lấy xe cũng chẳng để ý Lý Nhiên đang vô thức dõi theo bóng lưng mình.

"Có cần tôi giúp cậu cài dây an toàn."

Lý Nhiên yên vị ngồi trên xe ngay lúc chuẩn bị thắt dây an toàn lại nghe Thẩm Diệu châm chọc khiến khuôn mặt có chút đông cứng.

"Ý gì?"

Thẩm Diệu quay mặt nhìn vào đôi mắt giận dỗi của Lý Nhiên không khỏi nhếch miệng, cảm thấy việc chọc giận người nọ cũng rất thú vị. Hàng mi của hắn vô thức rung lên tự hỏi bản thân tại sao lại có suy nghĩ kỳ quái như thế. Việc chọc giận này rất khác so với việc chọc giận người cha đáng kính của hắn hay thậm chí việc bắt nạt cấp 3 năm ấy, hắn thật sự không hiểu nổi.

"Này, cậu vẫn chưa lăn bánh?"

Lần này, Thẩm Diệu không đáp lại chỉ lẳng lặng di chuyển xe mà đi được vài phút ngắn ngủi đã đến trạm. 

to be continued.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net