[Hân Dao] Úa tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: 白狼

#Không có thật, không áp đặt vào xox

--------------------------------------------------

Tình cờ gặp gỡ, hạnh phúc ở cạnh bên.

Thẩm Mộng Dao đã ba ngày rồi không tham gia tập luyện, theo thói quen thì nàng không nên vắng tập lâu như vậy. Trương Hân mặc dù cảm thấy rất lạ, nhưng trong phòng tập cũng không hỏi nhiều, chỉ là không tập trung đến kết thúc buổi tập.

Ngay khi kết thúc, Trương Hân liền kéo Vương Dịch sang một bên hỏi thăm tình hình của Thẩm Mộng Dao. Nhưng Vương Dịch chỉ nói rằng Thẩm Mộng Dao bị sốt và xin nghỉ phép ở lại ký túc xá. Thấy không thể hỏi được gì, Trương Hân để người kia đi. Sau khi đi khỏi, Vương Dịch quay người quay về phía phòng ngủ.

Mà lúc Vương Dịch trở lại 336 liền đóng chặt cửa, trực tiếp dựa vào trên cửa, một tay che miệng rồi chậm rãi khụy xuống đất, nước mắt cũng không nhịn được tuôn trào. Chiếc giường vốn là của Thẩm Mộng Dao kia, chỉ còn lại hoa Thiên Trúc Quỳ đang nở rộ, cánh hoa đỏ tươi như máu, đâm thẳng vào trái tim Vương Dịch. Cuối cùng người chị ôn nhu tốt bụng của mình, đã trao cả cuộc đời cho một tình yêu vô vọng.

Hai tuần trước.

"Vương Dịch...lại đây chút"

Khi Vương Dịch nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộng Dao đột ngột phát ra từ phòng tắm, liền đặt điện thoại xuống đứng dậy. Trước khi vào em nhẹ gõ cửa, nhận được phản hồi từ Thẩm Mộng Dao bên trong, mới mở cửa bước vào. Đập vào mắt là Thẩm Mộng Dao đang vén áo ngủ lên cao, lộ ra tấm lưng trắng nõn.

"Ây, Dao Dao? Có chuyện gì vậy?"

"Vương Dịch, không biết tại sao phía dưới lưng chị lại đau vô cùng, em giúp chị xem xem là chuyện gì? Có phải lúc tập vũ đạo bị đụng trúng không..."

Thẩm Mộng Dao một tay giữ lấy áo, một tay chống lên bồn rửa mặt, Vương Dịch nghe nói xong liền nhìn xuống lưng người kia. Cành hoa?  Vương Dịch tò mò gãi gãi đầu.

"Dao Dao, chị đi xăm lúc nào vậy? Mà sao lại chỉ xăm cành hoa? Có phải vì chỗ xăm còn mới bị dính nước nên đau không?"

Những lời của Vương Dịch khiến Thẩm Mộng Dao trực tiếp choáng váng. Nàng chau mày đứng thẳng người giơ tay lên, cầm điện thoại trên kệ đưa cho người kia, ý bảo em chụp cho mình xem. Nhận lại điện thoại từ tay người kia, nhìn thấy sau lưng  mình hiện lên một cành hoa lạ lẫm, sắc mặt liền trầm xuống.

"Dao Dao?"

Vương Dịch nhìn sắc mặt Thẩm Mộng Dao càng đen, không khỏi lo lắng thấp giọng hỏi. Thẩm Mộng Dao buông áo xuống, xoay người nhìn Vương Dịch bên cạnh, thở dài một hơi dang tay ôm lấy em. Nàng úp mặt vào vai Vương Dịch, giọng nói mang theo chút run rẩy, nức nở.

"Nhất Nhất, em có biết Hoa Văn chứng không..."

Vừa nói xong, toàn thân Vương Dịch cứng đờ, bàn tay đang ôm lấy Thẩm Mộng Dao vô thức nắm chặt góc áo của người kia.

"Vậy... vậy... có còn cứu được không?"

Thẩm Mộng Dao im lặng, Vương Dịch liền biết rõ đáp án, tay đang nắm góc áo khẽ buông xuống, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng người kia. Nội tâm Thẩm Mộng Dao nổi lên từng đợt sóng lớn, Hoa Văn chứng biểu thị cuộc đời nàng đang đếm ngược, tựa như bệnh nan y. Mà người nàng yêu sẽ không bao giờ yêu nàng, cành hoa này chính là minh chứng.

Hơi nóng trong phòng tắm chậm rãi làm tiêu tán hơi lạnh dọc sống lưng, giúp  Thẩm Mộng Dao đang mơ hồ tỉnh táo lại một chút. Đẩy Vương Dịch trước mặt ra rồi cùng nhau rời khỏi phòng tắm.

Ngồi trên giường nhìn tiểu hài tử đang thương tâm, Thẩm Mộng Dao điều chỉnh lại trạng thái, nén nỗi sợ hãi cái chết vào đáy lòng rồi tiến đến giường bên kia, vỗ vai em nói khẽ

"Nhất Nhất, không cần quan tâm gì hết, thời gian còn lại cùng chị trải qua thật vui vẻ được không?"

Vương Dịch nghẹn ngào gật đầu, như thể người mắc Hoa Văn chứng là em ấy. Tình cảm của 336 chính là qua từng đêm tâm sự, xoa dịu vết thương mà thành, Vương Dịch với Thẩm Mộng Dao  cũng trùng hợp đồng cảm nhau. Mà sau khi Thích Dư Châu đi, Vương Dịch lại ngày càng phụ thuộc vào Thẩm Mộng Dao. Em đưa tay nắm lấy vai Thẩm Mộng Dao kéo vào giường của mình, Thẩm Mộng Dao chỉ lặng lẽ tiến vào chăn ôm lấy Vương Dịch, cùng người kia thiếp đi.

Ngày hôm sau vừa dậy, Thẩm Mộng Dao lập tức chạy đến phòng luyện tập, bởi vì nàng biết rõ, đây là nơi gần nhất với Trương Hân. Trong phòng tập có thể mượn danh biểu diễn mà không cần kiên nể đến gần đối phương. Một bên dợt lại công diễn "Heading News", một bên đợi Trương Hân đến.

"Chào buổi sáng Dao Dao, sao sớm như vậy đã đến tập rồi?"

Trương Hân vừa chạy bộ buổi sáng về, mới đến phòng tập đã thấy Thẩm Mộng Dao tập lại công diễn trước gương, nhìn người kia chăm chú nhảy nhịn không được nhìn thêm một lúc. Sau đó nhận ra có gì không đúng, mới phản ứng lại, vờ như không có gì đẩy cửa đi vào.

"A Hân chào buổi sáng"

Khi Thẩm Mộng Dao nghe thấy tiếng mở cửa, liền xuyên qua tấm gương nhìn thấy Trương Hân đang đẩy cửa vào. Nghe được người kia nói chuyện, nàng dừng động tác rồi quay sang hướng Trương Hân nở một nụ cười ngốc nghếch. Rõ ràng Trương Hân vừa xuất hiện, cơn đau từ trong xương tủy liền kéo đến,  nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn tham luyến từng phút từng giây ở cùng với Trương Hân.

Trong ba ngày liên tục, ngày nào Trương Hân cũng có thể đúng giờ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Mộng Dao trong phòng tập, nhưng bởi vì người kia ngày thường vốn luôn chăm chỉ, nên cô không cảm thấy có gì không ổn. Mà cành hoa sau lưng Thẩm Mộng Dao đã mọc thêm một chiếc lá, mỗi giây phút ở cùng Trương Hân đều đang thúc đẩy cành hoa kia sinh trưởng.

Trong buổi tối công diễn, cùng một unit, mc nên tiếp xúc thân thể là không thể tránh khỏi, tất cả đều xúc tác cho sự nở rộ của hoa. Nỗi đau hoa sinh trưởng không ngừng hành hạ tinh thần Thẩm Mộng Dao, quầng thâm của nàng cũng rõ ràng hơn. Nhưng miễn là ở trước mặt Trương Hân, Thẩm Mộng Dao vẫn luôn là bộ dáng vui vẻ ngốc nghếch đó.

Vào thứ bảy, Thẩm Mộng Dao dưới sự thúc đẩy của Vương Dịch, cuối cùng lấy danh nghĩa của em hẹn Trương Hân đi đến Disneyland. Ở hành lang nhìn thấy Trương Hân một thân áo sơmi quần ngắn nhịn không được ngẩn người, Vương Dịch bên cạnh giật giật góc áo, nàng mới phản ứng lại chào hỏi người kia, rồi vờ như bất cẩn lọt vào camera đối phương.

Đến Disneyland, nàng đưa mọi người ngồi lại tất cả các trò kinh điển từng chơi qua trước đây, rồi lại đứng trước Nhà ma do dự không tiến. Trong lòng muốn cùng Trương Hân vào trong trải nghiệm một chút, nhưng lại sợ bản thân lộ ra sơ hở gì. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn là chọn cùng nhau ngồi đu quay.

Sau khi rời Disney, ba người cùng nhau đi đến nhà hàng Nhật. Vương Dịch chau mày nhìn vẻ mặt tươi cười của Thẩm Mộng Dao, Trương Hân phát hiện ra chỉ cho là hai người có chút xung đột nên  không quá quan tâm. Mà Thẩm Mộng Dao hoàn toàn tập trung vào Trương Hân, vừa ăn cơm vừa cố gắng tìm chủ đề nói chuyện.

Đến chủ nhật, trên lưng Thẩm Mộng Dao đã là một nụ hoa xinh đẹp sắp nở. Vương Dịch chụp ảnh mà tay không ngừng run, em biết rõ, tỷ tỷ của em muốn đi, không thể quay lại dáng vẻ trước đây nữa rồi. Vương Dịch khóc nức nở hỏi Thẩm Mộng Dao

"Dao Dao...có đáng không?"

"Nhất Nhất, em biết không, hoa Thiên Trúc Quỳ chính là tình cờ gặp gỡ, hạnh phúc ở cạnh bên"

Giọng nói hơi khàn của Thẩm Mộng Dao vang lên bên tai Vương Dịch, cành hoa trên điện thoại một lần nữa đặt trước mặt em, Vương Dịch ngơ ngác nhìn lên, lại thấy được trong mắt Thẩm Mộng Dao là tình yêu và vui vẻ.

“Thật ra nó sinh trưởng trên người chị cũng không phải không có nguyên nhân. Chị cùng A Hân gặp nhau đúng là tình cờ, nhưng người ấy làm chị hạnh phúc, chị bị hào quang của A Hân thu hút, vậy mà lại xúc động thật lâu thật lâu, đến tận bây giờ. Chị ấy ôn nhu cứng cỏi, cương nghị mà ngay thẳng, có thể dẫn đường cho người khác tiến về phía trước. Cho nên thích chị ấy, chị không hối hận, nhưng chị không thể chỉ vì yêu thích mà kéo A Hân vào vòng quẩn quanh không có ánh sáng này được"

Thẩm Mộng Dao nhìn bức tường trắng bên cạnh Vương Dịch, tựa như đang nói với chính mình, lời nói nhẹ nhàng như ẩn chứa quyết tâm ngàn cân. Vương Dịch muốn nói gì đó, nhưng không tìm được lời nào để phản bác. Loại chuyện như đem mọi thứ nói cho Trương Hân, em cũng không làm được. Điều duy nhất có thể làm là trở thành nhân chứng duy nhất cho tình yêu mà Thẩm Mộng Dao đã cược cả mạng sống.

Một tuần mới lại bắt đầu, tình trạng Thẩm Mộng Dao bắt đầu chuyển biến xấu đi, sự đau đớn vì cành hoa mọc lên chiếm lấy thần kinh khiến nàng cả đêm không ngủ được, mà sáng hôm sau nàng vẫn quyết dậy sớm, nhất định vào phòng tập tập luyện cho "Heading News", mượn chuyện tập luyện cùng Trương Hân đùa giỡn, mỗi một nụ cười đều ép xuống sự tuyệt vọng trong lòng.

Thẩm Mộng Dao rất nhanh liền sụt cân, ngay cả bộ quần áo trước đó cũng trở nên xộc xệch vì thiếu cơ nâng đỡ. Mặc dù nụ cười thường trực trên môi, nhưng thể lực sớm đã không còn theo kịp động tác vũ đạo. Sư tử nhỏ tinh thần thép trước đây dường như đã biến thành một con mèo ốm yếu. Vạn Lệ Na vừa phát hiện, liền trực tiếp ra lệnh cho Thẩm Mộng Dao ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.

Ba ngày gần đây, Thẩm Mộng Dao thậm chí không thể xuống giường, cánh hoa đã ngày càng nở rộ, máu thịt hấp thu cũng tăng gấp bội, cành hoa này từ lâu đã gắn liền tận xương tủy. Chỉ cần hít thở cũng mang đến cho nàng cơn đau kịch liệt, nhưng nàng không để bất kỳ người nào đến thăm nhìn thấy, kể cả Trương Hân.

Theo yêu cầu của Thẩm Mộng Dao, Vương Dịch mỗi ngày đều chụp lại sự phát triển của những bông hoa trên lưng nàng. Chỉ trong ba ngày, hoa đã nở hơn một nữa, hai người đều biết, có thể ngày mai sẽ không còn gặp nhau nữa.

Sáng chủ nhật, Vương Dịch dậy từ rất sớm, cố gắng cười thật tươi chào Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang mơ màng trên giường. Chào hỏi xong liền giống như chạy trốn ra khỏi phòng, cả ngày không yên lòng mà luyện tập. Sau buổi tập còn bị Trương Hân giữ lại hỏi chuyện khiến tâm tình Vương Dịch càng thêm nặng nề.

Nhưng vừa mở cửa nhìn thấy hoa đỏ tươi trải đầy giường, Vương Dịch rốt cuộc nhịn không được, ngồi ở cửa ôm gối khóc nức nở suốt nửa đêm, lần này không còn chị gái ôn nhu nào tới dỗ dành em nữa...

Đến quá nửa đêm, Vương Dịch đỡ tường gắng gượng đứng dậy, đắp khăn lạnh lên đôi mắt đỏ hoe của mình rồi cẩn thận lấy bức thư mà Thẩm Mộng Dao để lại ra đọc.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hân vừa rời giường rửa mặt liền nghe thấy tiếng gõ cửa, mang theo nghi hoặc ra mở cửa, liền nhìn thấy Vương Dịch cầm một bó hoa đỏ tươi đứng trước mặt, đối phương hai mắt đỏ hoe làm Trương Hân nóng lòng hỏi

"Vương Dịch? Làm sao vậy? Em đang khóc sao? Vào phòng trước đi, Dương tỷ đi ngoại vụ hai hôm nay rồi, không ở đây"

Trương Hân nói xong chỉ thấy Vương Dịch lắc đầu, sau đó đem bó hoa đưa tới trước mặt mình mình, giọng nói khàn khàn khiến Trương Hân nhíu mày.

"A Hân, đây là hoa Dao Dao muốn đưa cho chị, Nhớ nâng niu nó nhé. Em không vào đâu, hẹn gặp lại A Hân"

Trương Hân còn chưa kịp hỏi đối phương có vấn đề gì không, người kia đã tự tay đưa hoa cho mình rồi nhanh chóng rời đi. Trương Hân một tay cầm hoa vò đầu bứt tóc, cuối cùng chỉ có thể khép cửa lại trở về phòng ngủ. Nhìn những bông hoa đỏ rực, trong lòng chợt thấy một tia đau đớn.

"Thiên Trúc Quỳ... Tại sao Dao Dao lại đưa mình loại hoa này? Nó hình như không phổ biến lắm..."

Trương Hân ngồi vào bàn nghi hoặc nhìn những bông hoa đang nở rộ trước mặt, cuối cùng bất lực thở dài, cẩn thận lấy ra một vài cành hoa cắm vào trong bình, phần hoa còn lại thuận theo nội tâm, quyết định làm thành cái gì đó có thể giữ được mãi mãi. Suy cho cùng, đây cũng là Thẩm Mộng Dao tặng cho mình...

END.

--------------------------------------------

Không hiểu sao toàn chọn ngay fic Hân Dao SE:<<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net